Một giọng nói quen thuộc mà không thể nào quen thuộc hơn được nữa vang lên từ sau lưng.
Du Ánh Tuyết vô cùng sửng sốt, cô không thế tin được mở lớn hai mắt lên.
Giọng nói này rất quen thuộc… cực kỳ quen thuộc.
Nhưng lúc này nghe được lại cảm thấy như mình đang năm mơ.
Cô sợ, sợ mình sẽ phải tỉnh dậy khỏi giấc mơ này.
Cô cứ đứng sững sờ ở đó, thậm chí không dám quay đầu nhìn lại.
“Du Ánh Tuyết” Lại có một tiếng gọi cô nho nhỏ.
Đáy lòng của Lý Thanh cũng vô cùng khiếp sợ, so với sự khiếp sợ của Du Ánh Tuyết cũng không ít hơn là bao.
Sau khi xác nhận được giọng nói này một lần nữa, cô càng thêm kích động.
Du Ánh Tuyết quay đầu lại, hai con mặt đã mờ đi vì ánh nước.
Anh mặc một bộ đồ vest đơn giản nhưng vần đứng ở đó tràn đầy khí thế, vân vô cùng nổi bật trong một đám người lộn xôn như thế này.
Nghiêm Danh Sơn kéo hành lý đi †heo sau anh, hai người đàn ông ở sân bay đang kinh ngạc nhìn hai người phụ nữ với đôi mắt đâm lệ.
Du Ánh Tuyết bật ra một tiếng nức nở, cô không kịp suy nghĩ thêm gì cả, đột nhiên nhảy lên ôm chầm lấy anh, cơ thể sa vào vòng tay của người đàn ông trước mặt.
Lồng ngực Kiều Phong Khang dần ấm lên, anh nhanh chóng mở rộng vòng tay ôm chặt cô vào trong lòng Dường như đôi tay mảnh khảnh của cô đang run rẩy.
Kiều Phong Khang rất đau lòng, vòng tay ôm cô ngày càng chặt.
“Không sao car… không sao cả…” Lòng bàn tay người đàn ông nhẹ nhàng võ về lưng cô, tâm trạng của cô cũng từ đó mà thay đổi.
Đang ở trong vực sâu của tuyệt vọng, tuyệt vọng vì không thể được gặp lại anh nữa, nhưng đột nhiên anh lại bình yên vô sự xuất hiện trước mặt cô như thế này.
Du Ánh Tuyết dụi đầu vào trong lông ngực anh, không nhịn được khóc nấc lên “hu hu”.
Cô không hề quan tâm đến hình tượng, cũng bất chấp bây giờ hai người đang ở nơi nào.
Ánh mắt từ bốn phương tám hướng đều đổ dồn về đây khiến Kiều Phong Khang rất bất lực, nhưng lại cảm thấy hạnh phúc và thỏa mãn không thể tả được bằng lời.
Anh ôm cơ thể nhỏ nhän ở trong lòng, dõ dành cô như dõ một con mèo ngoan: “Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa.
Tôi không ở trên chuyến bay đó được chưa nào?” Du Ánh Tuyết không thể kìm được nước mắt.
Cô liếc nhìn anh băng hai con mät âng ậc nước, sau đó vòng tay qua cổ kéo thấp đầu anh xuống rồi đặt lên chiếc môi đó một nụ hôn Một nụ hồn vừa táo bạo vừa miên man Vừa rồi còn buồn bã và sợ hãi như thế, như thể chỉ có nụ hôn này mới có thể chữa lành được mọi cảm xúc rối loạn trong lòng cô.
Trái tim Kiều Phong Khang rung động không ngừng, anh quấn lấy thắt lưng cô, cúi đầu xuống phù hợp với độ cao đó để cho nụ hôn của cô càng thêm thuận lợi.
Ở bên kia.
Lý Thanh nhìn thấy Nghiêm Danh Sơn cũng vội vàng lao vào trong vòng †ay anh ta, lau toàn bộ nước mắt nước mũi lên bộ đồ đắt tiền mà anh ta đang mặc trên người.
Nghiêm Danh Sơn dở khóc dở cười không biết phải làm sao.
“Hai người không lên máy bay tại sao lại tắt điện thoại, khiến tôi và Du Ánh Tuyết sợ chết khiếp” Tính tình của Lý Thanh không được tốt, nhưng cũng không dám phát giận lên người của đại boss, mà người duy nhất có thể tức giận với boss giờ đây không những không tức giận, ngược lại còn dùng nụ hôn nồng nhiệt kia chiêu đãi Tổng giám đốc Khang.
“Vốn dĩ đã định lên chuyến bay đó, nhưng mà bọn anh vừa vặn gặp được một khách hàng từ nước ngoài mới trở về, họ yêu cầu được gặp Tổng giám đốc Khang, cho nên tối qua chưa lên máy bay đã vội vàng đi gặp vị khách đó, bọn anh đã bàn bạc nguyên một đêm, điện thoại cả hai đều báo hết điện mà chuyến bay cũng được hoãn lại nửa giờ sau” Nước mắt của Lý Thanh lại trào ra: “Hai người nên cảm tạ vị khách hàng đó, bằng không thì hai người cũng ngồi trên máy bay rồi, công ty nếu không có các anh chắc cũng phát điên mất” “Là lo lăng cho công ty chứ không phải lo lãng cho người sao?” Nghiêm Danh Sơn vui đùa chất vấn.
“Đương nhiên là lo lắng cho người rồi” Ngay khi Lý Thanh vừa nói ra khỏi miệng, ánh mặt Nghiêm Danh Sơn hiện lên những ý cười nhàn nhạt, nhưng câu nói tiếp theo của Lý Thanh lại khiến anh đen mặt.
“Tôi và Du Ánh Tuyết rất lo lăng cho Tổng giám đốc Khang” “Đồ vô lương tâm” Nghiêm Danh Sơn quay đầu cười nói.
Không biết hai người hôn nhau bao lâu, lúc này Du Ánh Tuyết và Kiều Phong Khang mới chịu buông nhau ra.
Ánh mắt của Du Ánh Tuyết có những tầng sương mờ mịt, rõ ràng là vừa kinh ngạc quá độ, bây giờ trong mät vân còn lộ ra vẻ hoảng sợ.
“Hôn lâu như vậy đã đủ chưa?” Kiều Phong Khang nhìn cô cười cười, chóp mũi hai người vân đang dán chặt vào nhau.
Triên miên lưu luyến.
Tay Du Ánh Tuyết vân đang ôm chặt lấy cổ anh, đôi mắt nhìn chăm vào khuôn mặt điển trai ấy, như thể sợ rằng chỉ cần chớp mắt một cái là anh sẽ biến mất đi.
Trước đây khi ở trước mặt trợ lý Nghiềm Danh Sơn và thư ký Lý Thanh của anh, cô không dám to gan lớn mật như thế.
Thậm chí là vì sợ hãi ánh mắt của hai người, cô còn kéo dãn khoảng cách với Kiều Phong Khang.
Nhưng mà bây giờ…
Cô không muốn buông tay ra, nhất thời không thể buông tay ra được.
Đây là lần đầu tiên cô sợ hãi như thế, vô cùng sợ hãi.
Sợ hãi từ nay trở về sau không còn được gặp anh nữa.
“Cháu không muốn chú đi đâu nữa, có được không?” Giọng nói của Du Ánh Tuyết như thể là cầu xin, chứa đựng nồi nghẹn ngào nghe ra thật đáng thương và xúc động.
Nếu có thể…
Kiều Phong Khang cũng không đành lòng rời xa cô vào lúc này? “Tôi đã hẹn gặp một vị bác sĩ ở bên Mỹ rồi, hai ngày sau ông ấy sẽ ở Mỹ, vả lại ông ấy cũng rất bận rộn cho nên hôm nay tôi phải lên máy bay qua bên kia” Kiều Phong Khang ôm mặt cô, nhìn thật sâu vào trong mất cô: “Em cũng hy vọng Minh Đức sẽ tốt lên mà đúng không, trái tim cậu ấy vì tai nạn xe mà xảy ra vấn đề, những bác sĩ nổi tiếng ở †hành phố đều bất lực hết cả rồi.
Cho nên tôi phải mang theo bệnh án đến Mỹ một chuyến” Chuyện liên quan đến Kiều Minh Đức, đương nhiên là Du Ánh Tuyết không thể lựa chọn từ chối.
Nhưng mà… sau cú sốc vừa rồi, cô không thể nào để anh rời khỏi tầm mắt của mình được nữa.
Nếu anh rời đi, môi đêm cô đều không thể nào chợp mät được nổi mất.
“Cháu muốn đi theo chú, chú dân cháu đi cùng có được không?” Du Ánh Tuyết không hề do dự nói.
Cô sẽ quấn lấy anh, dựa dâm vào anh.
Anh đi đến đâu cô sẽ theo anh đó.
Dáng vẻ quyết tâm của Du Ánh Tuyết làm cho đáy lòng Kiều Phong Khang nảy sinh cảm giác vô cùng hạnh phúc, cô bé này thực sự muốn đồng cam cộng khổ cùng với mình rồi.
Nhưng mà vừa rồi mới chịu đựng một đả kích không nhỏ, hơn nữa bóng ma về việc cha cô rơi từ trên cao xuống vân đang ở sâu trong lòng cô, cô không thể nào không sợ hãi được.
“Em và thư ký Thanh cùng nhau quay về đi, tôi gặp được vị bác sĩ kia xong sẽ nhanh chóng quay trở lại” Thực sự là Kiều Phong Khang không muốn cô phải chịu đựng sợ hãi để đi theo anh.
Du Ánh Tuyết bướng bỉnh lắc đầu, bàn tay năm lấy ngón trỏ của anh không chịu buông ra, càng ngày năm càng chặt thể hiện sự quyết tâm muốn đi theo anh.
Đúng, cô rất sợ hãi.
Cô rất sợ hãi khi ở giữa trời cao, nhưng nôi sợ hãi đó lại khác xa nôi sợ hãi khi nghĩ răng không bao giờ được gặp lại anh nữa.
Cô cố chấp nhìn chằm vào mặt anh: “Cháu muốn đi theo chú” Kiều Phong Khang bất đăc dĩ thở dài, sau đó quay đầu nhìn về phía Nghiêm Danh Sơn.
Anh ta và Lý Thanh đã ngừng nói chuyện, vừa mới sửa sang lại bộ đồ vest vừa bị Lý Thanh làm xộc xệch xong.
“Đi hỏi xem còn có vé máy bay nào đến Los Angeles không, đặt thêm một ve.
“Cô Ánh Tuyết cũng đi cùng với chúng ta à?” Nghiêm Danh Sơn hỏi.
“Ừ” Du Ánh Tuyết gật đầu.
“Vậy thì để tôi qua đó hỏi một chút” Nghiêm Danh Sơn vội vàng rời đi, Du Ánh Tuyết vân gắt gao năm lấy tay của Kiều Phong Khang không chịu buông ra.
Anh ôm sát cô vào trong lồng ngực, để cho cô cảm nhận được những nhịp tim của mình.
Nôi sợ hãi vân còn sót lại một ít ở trong lòng của Du Ánh Tuyết.
Lý Thanh ở một bền nhìn thấy hình ảnh này thì không khỏi cảm khái.
Một người luôn luôn bình tĩnh và tự chủ như Tổng giám đốc Khang, hóa ra cũng có một khía cạnh như thế này.
Mấy người đều đang chìm đảm trong suy nghĩ của bản thân mà không cảm nhận được răng có một vài cặp mät cách đây không xa đang hướng về bọn họ.
Hồ Minh Tuấn nhún vai và nói trước: “Xem ra là chúng ta sợ bóng sợ gió rồi” Lệ Tiến Minh nói: “Hại chúng ta phải lo lắng rồi, cái tên này không chỉ sống tốt mà còn có tâm trạng để ở đây ân ái nữa” Trần Thanh Tùng cũng cảm thấy an tâm rồi, anh ta liếc mắt sang thì nhìn thấy khuôn mặt trăng bệch của Tô Hoàng Quyên Vừa rồi bọn họ mới đọc được tin tức, lại nhớ tới lúc trước Kiều Phong Khang có nói đến chuyện bay đến Mỹ đúng chuyến bay này, tất cả mọi người mới vội vàng chạy đến sân bay xem thế nào, cũng thuận tiện gọi cả Tô Hoàng Quyên đi cùng.
Suy cho cùng là trong suy nghĩ của bọn họ, Tô Hoàng Quyên và Kiều Phong Khang chính là một cặp.
Nhưng mà không nghĩ tới…
Bọn họ chạy tới đây lại nhìn thấy một cảnh tượng hai người đang ôm hôn nhau thăm thiết như thế này, mà cho đến bây giờ vân không muốn tách nhau ra.
“Cái thứ cảm xúc này, đặc biệt là sự thâm tình trong đôi mất đó, chậc chậc, đúng là tôi chưa từng thấy qua, ngoại trừ đối với cô bé này” “Được rồi, được rồi, chỉ là sợ bóng Sợ gió mà thôi.
Chúng ta không nên qua đó quấy rầy bọn họ, nên trở về thôi” Trần Thanh Tùng võ tay, đang chuẩn bị lôi kéo mấy người rời đi.
Những tiếng khóc thảm thiết và tuyệt vọng vân còn vang lên đâu đó ở trong sân bay, làm tâm trạng của những người khác cũng đau lòng theo.
Anh ta không chịu nổi bầu không khí như thế này, mà huống hồ vẻ mặt của Tô Hoàng Quyên ở bên cạnh bọn họ cũng không tốt hơn là bao nhiêu.
Đột nhiên Tô Hoàng Quyên tỉnh táo lại, cầm điện thoại di động lên định chụp một tấm ảnh Ánh mắt Trần Thanh Tùng vô cùng sãc bén đã nhanh chóng nhận ra, vội vàng giật lấy điện thoại của cô ta: “Chụp làm gì vậy?” “Trả điện thoại đây cho tôi.” Sắc mặt của Tô Hoàng Quyên rất kém, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chăm Trần Thanh Tùng.
“Cô làm gì vậy?” Lệ Tiến Minh cũng đi tới.
“Chụp ảnh” Tô Hoàng Quyên không hề che dấu tâm tư của bản thần.
Lệ Tiến Minh mỉm cười: “Còn chưa đủ đau tim à, cô chụp mấy bức ảnh như thế này về phóng ra, đóng khung đặt trên đầu giường, mỗi ngày đều thưởng thức sao?” “Không cần anh quản” Mặc kệ sự châm chọc vào khiêu khích của Lệ Tiến Minh, Tô Hoàng Quyên định giật lại điện thoại.
Nhưng Trần Thanh Tùng lại trực tiếp đưa điện thoại cho Hồ Minh Tuấn rồi nói: “Cô muốn chụp để làm gì? Chăc không phải là muốn hình ảnh hai người bọn họ đứng đầu bảng tin phải không?” “Tin tức rầm rộ này không đáng để đứng đầu bảng tin sao? Vốn dĩ là vợ chưa cưới của Kiều Minh Đức, bây giờ cậu ta đang nửa sống nửa chết nằm ở trong bệnh viện.
Du Ánh Tuyết lại nhân cơ hội này đi câu dân thêm chú ba của cậu ta, chẳng lẽ như thế thì oan ức lãm sao?” Mọi người nhất thời đều không biết nói sao.
Cho nền…
Có thể nói cậu ba nhà họ Kiều không những mê hoặc được Tô Hoàng Quyên, mà còn thành công đào được góc tường của cháu trai.
Khẩu vị của anh… cũng quá nặng tỔÌ: “Vậy càng không thế cho cô chụp ảnh được, quả nhiên là lòng dạ phụ nữ thâm sâu khó chiều” Hồ Minh Tuấn trực tiếp cất điện thoại vào trong túi quần.
Tô Hoàng Quyên quay người sang cướp lấy.
Hồ Minh Tuấn nhanh chóng đi ra khỏi sân bay, Tô Hoàng Quyền vội vàng theo sau thì vô tình đụng trúng một người phụ nữ trung niên.
Đối phương đang đẩy xe hành lý, vì bị va chạm cho nên đồ vật này nọ đều rơi rãi khäp sàn.
“Thực xin lôi, xin lôi..” Tô Hoàng Quyên không có cách nào khác, cũng không thể tiếp tục đuổi theo Hồ Minh Tuấn, đành phải ngồi xổm xuống phụ giúp thu dọn đồ đạc vừa rơi xuống.
“Không sao đâu, tôi tự mình thu dọn là được rồi” Tô Hoàng Quyên liếc nhìn người phụ nữ đang ở trước mặt, chỉ cảm thấy có hơi quen mất nhưng mà trong lúc nhất thời không thể nhớ ra được là mình đã từng gặp ở đâu.
Cô ta không nói gì thêm, chỉ nhanh chóng nhặt lại đồ đạc cho đối phương rồi vội vàng đi tìm Hồ Minh Tuấn.
Nhưng mà…
Vừa mới bước được vài bước, khuôn mặt người phụ nữ trung niên lại xẹt qua trong đầu cô ta, sau đó…
Một cái tên quen thuộc hiện lên Lâm Vân Thanh? Mẹ của Du Ánh Tuyết? Cô ta không quan tâm đến điện thoại nữa, vội vàng xoay người đuổi theo “Này, không cần điện thoại nữa à?” Hồ Minh Tuấn quay đầu hỏi.
Trân Thanh Tùng và Lệ Tiến Minh cũng tiến lên thì chỉ nhìn thấy cô ta đang đứng lân lộn trong đám người tìm kiếm ai đó.
“Chờ đã, tôi có gặp một người quen”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...