Du Ánh Tuyết vô thức lẩm bẩm.
Trước ánh mắt bỡn cợt của anh, cô bỗng giật mình, nuốt lại những gì chuẩn bị nói ra.
Ánh Tuyết ơi Ánh Tuyết à, mình và Minh Đức có chuyện gì thì cũng đâu cần phải giải thích rõ ràng cho Kiều Phong Khang chứ? Cô lắc đầu; cố gắng bỏ qua những suy nghĩ lộn xộn trong đầu, đỏ mặt chỉnh sửa lại quần áo của mình.
Cuối cùng, Kiều Phong Khang cũng kéo cô gái đang đỏ mặt ra khỏi phòng chờ máy bay.
Mặc dù một màn vừa rồi không có người ngoài nhìn thấy nhưng cô vẫn chột dạ không dám ngẩng đầu nhìn ai, đặc biệt là thư ký Thanh.
Nếu mọi người biết rằng cô không chỉ gọi anh là chú ba, mà cô còn là vợ chưa cưới của cháu trai anh, chắc chắn mọi người sẽ tỏ ra coi thường cô.
Cô thực sự không thể tưởng tượng nổi cảm giác bị chỉ trích và coi thường.
Kiều Minh Đức đang làm việc chăm chỉ để tiêu hóa công việc mới mà anh ta sẽ đảm nhận vào tuần tới.
Ở nơi làm việc, anh ta chỉ là một con ma mới không hơn không kém.
Khi còn đi học, anh ta đã quen với tính cách lười biếng, vì thế khi đi làm ,anh ta khó có thể sớm bỏ được thói quen xấu đó.
Ngay cả mái tóc cũng trở thành màu đen truyền thống và cứng nhắc nhất, cố gắng phù hợp với hình ảnh của công ty.
Anh ta rất ngưỡng mộ chú ba, và đương nhiên trong công ty thì Kiều Phong Khang chính là tấm gương sáng cho mọi người noi theo.
Khi đang làm việc chăm chỉ thì chuông điện thoại reo lên.
Anh ta vừa viết viết vừa chạm vào điện thoại và áp vào tai.
“Alo, Minh Đức, là mình đây.” Đầu dây bên kia là một người bạn tốt, à không, là một người bạn xấu tính, cậu ấm nhà họ Phan, Phan Chí Cương.
“Có chuyện gì thì nói mau đi, tôi ở đây rất bận” “Cô dâu nhỏ nhà cậu, chính là Du gì gì đó, hôm nay mặc áo sơ mi trắng, quần denim và mang một đôi bốt ngắn màu đen.” Kiều Minh Đức nghĩ lại hình ảnh lúc anh gặp cô đi ra ngoài ngày hôm nay, sau đó gật đầu: “Đúng vậy, sao thế, cậu gặp cô ấy sao?” “Không sai.” Phan Chí Cương dừng lại một lát: “Bây giờ mình đang ở sân bay, đúng lúc gặp cô ấy” “Sân bay?” Kiều Minh Đức nghi hoặc, không phải cô nói ở công ty có chuyện gấp sao? “Làm sao cô ấy lại có thể đến sân bay?” “mm … Phan Chí Cương dường như muốn nói gì đó,nhưng lại do dự, thở dài nói: “Quên đi, quên đi, cúp máy đây.” “Sao lại nói một nửa rồi thôi, cậu cố tình trêu tôi đúng không? Này, hôm nay cậu không kể hết chuyện cho tôi, †ôi sẽ ra sân bay tìm cậu ngay lập tức đấy.
Kiều Minh Đức vứt cây bút trên tay xuống, đối với chuyện liên quan đến Du Ánh Tuyết, anh ta nhất định phải nghe cho hết.
Đó là người phụ nữ của mình, quan tâm cô là điều cần thiết mà.
“Tôi không nói hết cũng là muốn tốt cho cậu thôi.” “Thôi cảm ơn, mau nói nhanh đi” Kiều Minh Đức sốt ruột thúc giục.
“Tôi… tôi vừa nhìn thấy cô ấy ở cùng với chú ba của cậu” Cuối cùng Phan Chí Cương vẫn nói ra, giọng điệu hơi kích động.
Trong phút chốc, Kiều Minh Đức bị sốc không biết:phải nói gì.
Tại sao cô ấy lại đến sân bay với chú ba? Nhưng mà nghĩ lại thì ra sân bay với chú ba cũng không có gì sai trái cả.
“Chuyện này có gì lạ đâu, hôm nay chú ba đi công tác, cô ấy đến tiễn cũng là chuyện đương nhiên thôi mà.” “Đương nhiên không có gì ngạc nhiên khi cô ấy đi tiên chú của cậu.
Nhưng mà đưa tiễn kiểu bịn rịn quyến luyến như vậy thì phải ngạc nhiên chứ?” Phan Chí Cương giống như đứng ra bênh vực cho người anh em của mình vậy, sau đó nở nụ cười khinh thường: “Trước đây tôi đã nghĩ cô dâu nhỏ của cậu là một cô gái đơn thuần, nhưng không ngờ là bây giờ cô ấy lại quyến rũ chú ba của cậu.
Minh Đức, cô ấy không cho cậu chút thể diện nào cả, cậu nhất định phải..”
“Câm miệng!” Kiều Minh Đức hít sâu một hơi, ảm đạm ngắt lời Phan Chí Cương: “Phan Chí Cương, mẹ nó, cậu đừng có bịa đặt cho người khác, cậu có tin bây giờ tôi sẽ đến sân bay đánh gãy chân cậu không?” “Mẹ kiếp! Cậu điên rồi.
Tôi nói thật đấy.
Cậu cứ nói với cô dâu nhỏ của cậu chụp một tấm hình đi, lại còn nổi nóng với tôi à?”
“Du Ánh Tuyết là người như thế nào tôi biết rõ hơn cậu nhiều, cần gì cậu phải nhắc nhở.
Hơn nữa cho dù cô ấy có lừa gạt tôi thì tôi cũng vui vẻ để cô ấy lừa thôi.” “Được rồi, được rồi, cậu là thánh nhân đấy, cho dù bị cắm-sừng cũng không thành vấn đề, đúng không? Được rồi, coi như hôm nay tôi chưa nói gì cả, đúng là làm ơn mắc oán mà” Phan Chí Cương vốn có ý tốt nhắc nhở, vậy mà còn bị chửi ngược lại, anh ta ấm ức nên lập tức cúp điện thoại.
Ở bên đây Kiều Minh Đức cũng tức giận, bực bội ném điện thoại di động xuống bàn.
Nói bậy bạ cái gì vậy chứ? Lại còn nói Du Ánh Tuyết dây dưa với chú ba, đúng là nực cười.
Kiều Minh Đức nhắm mắt hít thở sâu, cố gắng bình tĩnh lại cảm xúc.
Trong đầu chợt lóe lên những lời mà chú ba nói bên bàn ăn sáng nay.
Quả thật bên ngoài có rất nhiều cô gái tốt, biết quan tâm, dịu dàng xinh đẹp hơn Du Ánh Tuyết nhiều, nếu một ngày nào đó anh ta yêu một cô gái khác thì cũng không phải là chuyện gì lớn lao.
Đối với vấn đề tình cảm thì miễn cưỡng sẽ không có kết quả tốt đẹp.
Nếu đã không có tình cảm với nhau, hà cớ gì phải miễn cưỡng ép buộc nhau làm gì? Là ảo tưởng của mình sao? Bây giờ khi nghĩ lại, anh ta cảm thấy những lời này… dường như đang mơ hồ khuyến khích anh ta yêu những cô gái khác.
Kiều Minh Đức sợ hãi trước suy nghĩ của chính mình, anh ta lắc đầu, buộc mình phải thổi bay những ý nghĩ như vậy.
Sao có thể như thế được? Sao mình lại có thể nghĩ xấu về họ như thế được? Sau nhiều năm như vậy, anh ta vẫn không hiểu được tính cách của Du Ánh Tuyết sao? Còn chú ba…
Chú ba là người anh ta ngưỡng mộ nhất, thậm chí chú ấy còn chán ghét Tô Hoàng Quyên, sao có thể thích Du Ánh Tuyết được? Chắc chắn là không thể…
Du Ánh Tuyết mới mười tám tuổi thôi.
Giữa hai người có một khoảng cách tuổi tác lớn như vậy, sao lại có thể nhóm lên ngọn lửa tình yêu được cơ chứ? Kiều Minh Đức nghĩ như vậy, nhẹ nhõm cười nhạo chính mình.
Chỉ là do mình suy nghĩ quá hẹp hòi, bị tên Phan Chí Cương dắt mũi mà thôi.
Lần sau gặp mặt nhất định phải dạy dỗ tên nhóc đó một bài học mới được, sao lại có thể vu oan cho người phụ nữ của mình như thế chứ? Khi đang nghĩ về điều này, điện thoại di động của anh ta đột nhiên vang lên.
Là một tin nhắn của Phan Chí Cương.
“Mẹ nó, mở to mắt ra nhìn kỹ cho ông.
Người anh em tốt này không đành lòng đứng nhìn cậu bị người phụ nữ kia lừa dối đâu.” Kiều Minh Đức chưa kịp phản ứng lại thì nhiều bức ảnh được gửi tới.
Hô hấp đột nhiên dừng lại trong phút chốc, tay đang cầm điện thoại của Kiều Minh Đức có chút run rẩy.
Một lúc lâu sau anh ta cũng không đủ can đảm để bấm vào những bức ảnh đó.
Làm sao vậy? Không phải anh ta nói sẽ tin tưởng bọn họ sao, sao bây giờ lại sợ sệt như thế, mẹ nó, rốt cuộc là sao thế này? Hít sâu một hơi, cuối cùng Kiều Minh Đức vẫn bấm vào bức ảnh.
Bức ảnh thứ nhất được mở ra…
Bức thứ hai…
Bức thứ ba…
Nội dung bức ảnh là một người đàn ông đang nắm tay một cô gái.
Nội dung các bức ảnh đều giống nhau, chỉ là các góc máy khác nhau mà thôi.
Bức hình cuối cùng, thậm chí có thể thấy được sự do dự quyến luyến trong ánh mắt của hai người.
Anh ta đang cố an ủi bản thân rằng đây chỉ là một cuộc đưa tiễn bình thường mà thôi, không có gì ghê gớm cả.
Nhưng mà ánh mắt đó, hình ảnh đó cứ như con đao nhọn sắc bén đâm thẳng vào ngực anh ta, sau đó dần dần khiến con tim của anh ta rỉ máu.
Đau quá…
Anh ta chỉ cảm thấy mình như rơi xuống biển sâu lạnh lẽo đến mức không thở nổi nữa.
Điện thoại trượt khỏi giữa những ngón tay đang run rẩy.
Rơi xuống đất với một tiếng ‘bốp.
Anh ta dựa vào bàn làm việc, chậm rãi ngồi xổm trên mặt đất.
Đau khổ chật vật giống như đã đánh mất đi đứa con bé bỏng của mình vậy.
Anh ta cố gắng cuộn chặt thân mình lại, có vẻ như nếu làm như thế thì trái tim sẽ không đau đớn nhiều.
Du Ánh Tuyết bắt taxi từ sân bay về phòng, bỗng nhiên cô cảm thấy có chút buồn bã.
Tối qua cô ngủ không ngon nên buổi chiều cô lại muốn đánh một giấc.
Thật đáng tiếc, giấc ngủ này lại khiến cô gặp ác mộng.
Trong mơ, thoáng chốc lại hiện lên hình ảnh của chú ba, thoáng chốc lại là hình ảnh của Minh Đức.
Minh Đức nhìn cô chằm chằm với đôi mắt đỏ tươi, đau lòng hỏi: ‘Ánh Tuyết, tại sao em lại phản bội anh như vậy? Tại sao em lại làm anh tổn thương nhiều như vậy? Anh không đủ tốt với em sao? Tại sao em phải tham lam như thế?” Âm thanh đó xuyên thấu vào tim cô, như một cây roi quật cường đánh vào trái tim cô.
Đột nhiên cô bừng tỉnh-sau giấc mộng, đằng sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Trong một lúc lâu, trong đầu cô vẫn là hình ảnh đau lòng của Minh Đức.
Mặc dù chỉ là giấc mơ nhưng hình ảnh này quá chân thật, thật đến mức muốn xé nát trái tim cô.
Hít một hơi thật sâu, cô nhấc chăn bông lên và đứng dậy.
Cô đến phòng tắm rửa mặt, tâm trạng cũng khá lên một chút.
Cô sững sờ nhìn mình trong gương, bất giác nhớ đến cảnh tượng lúc ở sân bay.
Cô lột nhẹ vài chiếc cúc của bộ đồ ngủ, chỉ thấy trên ngực có vết đỏ, màu đỏ càng rõ ràng hơn trên nền da trắng như tuyết của cô.
Du Ánh Tuyết xoay người dựa vào bồn rửa mặt, thở ra hơi thở chán nản, trong lòng có chút bối rối.
Rốt cuộc chú ba có tâm tư gì với mình chứ? Chỉ là một khoảnh khắc của sự tươi mới, muốn chơi đùa với mình, hay là còn điều gì khác? Nếu chỉ để chơi đùa thì sự mới mẻ này là về thể chất, hay là sự mới mẻ về tinh thần? Và nó có thể kéo dài bao lâu chứ? Cô không hiểu, lại càng không hiểu tâm tư của mình đối với chú ba và Minh Đức là như thế nào.
“Ánh Tuyết” Đang suy nghĩ miên man thì đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên.
Là giọng của Trần Ngọc Vân.
Du Ánh Tuyết đang định đi ra mở cửa, chợt nhớ ra áo của mình chưa cài cúc, trong lòng bỗng cảm thấy rùng mình.
Cô vội vàng cúi đầu cài lại cúc áo một cách cẩn thận rồi mới đi mở cửa.
“Dì Vân” “Đến giờ ăn cơm rồi, con tỉnh rồi à?” “Vâng ạ” Du Ánh Tuyết gật đầu: “Con vừa mới ngủ dậy.” “Vậy thu dọn rồi nhanh chóng xuống ăn tối thôi.
Đúng rồi, dì vừa đến phòng của Minh Đức, thằng bé vẫn chưa về, con có biết nó đi đâu không?” Du Ánh Tuyết lắc đầu.
“Anh ấy không có ở nhà sao? Lúc chiều con về là lập tức đến phòng ngủ nên cũng không nhìn thấy anh ấy” “Thật kỳ lạ.
Thường thì nó sẽ nói với cả hại chúng ta khi nó đi.ra ngoài, hoặc là sẽ nói với người giúp việc.
Dì vừa mới hỏi dì Trần mới biết hôm nay lúc đi ra ngoài, tâm trạng của thằng bé có vẻ rất không ổn, đôi mắt đỏ hoe từ trên lầu lao xuống, chạy xe khá nhanh, dì thật sự lo lắng cho thằng bé” “Vậy dì đã gọi cho anh ấy chưa?” “Gọi rồi, nhưng nó không nghe máy.” Trần Ngọc Vân thật sự lo lắng, ôm ngực nói: “Cả buổi chiều hôm nay trong lòng dì cứ bứt rứt khó chịu, dì sợ nó sẽ xảy ra chuyện gì đó.” “Vậy con sẽ gọi lại cho anh ấy thử xem” Du Ánh Tuyết cũng bắt đầu căng thẳng, xoay người đi lấy điện thoại di động.
Một lần rồi lại một lần.
Mỗi lần như vậy, điện thoại đều đổ chuông nhưng không có ai bắt máy.
Du Ánh Tuyết không khỏi nhíu mày.
Trước đây, điều này chưa bao giờ xảy ra.
Rốt cuộc thì anh ấy đã đi đâu? Mãi đến lúc ăn tối xong, Kiều Minh Đức vẫn không bắt máy, điện thoại lại càng không nghe.
Cuối cùng thì điện thoại cũng tắt máy luôn.
Điều này khiến Trần Ngọc Vân vô cùng lo lắng.
Màn đêm đã buông xuống càng lúc càng tối.
Trong đại sảnh, Du Ánh Tuyết và Trần Ngọc Vân cùng nhau ngồi trong sảnh, lo lắng chờ đợi.
Trần Ngọc Vân đi tới đi lui trong đại sảnh; thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...