Lúc chúng tôi rời khỏi Hải Yến lâu, đàn em của chú Chung cung kính dâng lên chìa khóa, anh tôi ước lượng chìa khóa trên tay, nhướng mày cười nói: “Chú Chung, đây là ý gì?"
Chiếc chìa khóa trong tay anh không phải là của chiếc việt dã nhà chúng tôi mà là một chiếc Land Rover mới tinh.
"Hai người muốn tới thôn Thạch Tuyền Câu Tân, còn phải đi công trường xem phong thủy giúp chú, qua lại bôn ba quá cực khổ, tặng một thứ công cụ thay cho đi bộ mà thôi, chút tâm ý nhỏ.” Chú Chung nở điệu cười của một tay già đời.
Một chiếc xe đắt như vậy mà nói là tâm ý nhỏ? Tôi âm thầm lắc đầu với anh tôi, ý bảo anh đừng lấy.
Nhưng mà đàn ông trời sinh là yêu xe, anh tôi động lòng nói: “Được, vậy cháu mượn chạy vài ngày."
“Sao anh lại nhận đồ của ông ta?" Tôi than thở nói: “Cắn người miệng mềm bắt người tay ngắn*.. Muốn đổi xe thì tự chúng ta mua, cũng đâu phải không có tiền."
"Chúng ta có tiền, nhưng tiền của chúng ta dùng để làm gì? Chuyện của ba còn không biết phải dùng bao nhiêu tiền nữa, sao có thể phung phí. Vừa lúc em nói ngồi chiếc xe cũ nhà mình không thoải mái, đổi một cái mới em sẽ thoải mái hơn, dùng xong rồi trả lại cho ông ta, mặc kệ chiếc xe này."
Tôi gật đầu, anh tôi vươn tay xoa đầu tôi nói: “Thanh Tiêu, đừng cả ngày tỏ ra đau lòng, ông chồng quỷ của em và chúng ta không cùng suy nghĩ, không nói chuyện được còn chưa tính, coi như là gặp được một tên quỷ khốn nạn đi. Chờ đứa nhỏ thành hình rồi mới phá rất có hại cho thân thể... Haiz, biết vậy anh đã học khoa phụ sản rồi."
Tôi suýt chút là phun huyết: “Anh, anh nói chuyện nghiêm túc đi, đừng có đột nhiên chọc cười như vậy, tư duy của em theo không kịp được chưa! Học khoa phụ sản gì chứ! Sắc lang!"
Căn cứ theo ảnh chụp và địa chỉ chú Chung cung cấp, chúng tôi đến thôn Thạch Tuyền Câu Trân ở giao giới hai tỉnh, cư dân nơi này đều là ở gần đó tới ở, phần lớn là vì sửa đường, đào đập nước, các công trình quốc gia cơ bản mà tụ tập lại tạo nên dân số đông đảo rồi trở thành một trấn nhỏ.
Khu chung cư là loại quy hoạch thống nhất, rất dễ nhầm đường, tới khi trầy trật tìm ra được nhà của lão Trần thì trời cũng đã tối.
Trong nhà có đèn, anh tôi xuống gõ cửa, nhấn chuông, hơn nửa ngày mới có tiếng một người phụ nữ vang lên: “Đừng có gọi nữa! Ôn ào quá! Không có ai ở nhà đâu!"
Anh tôi la lên với bên trong: “Không có ai thì bà là gì? Mở cửa, hỏi hai câu rồi đi! Không mở thì đường trách bố mày đánh người."
Cửa sổ phòng trộm hé ra một khe hở, một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi nổi giận mắng tới tấp: “Ngày nào cũng tới gõ cửa có thấy phiền không! Đã nói ông già chết tiệt kia chưa về! Đừng có đến làm phiền bà đây! Hai ngày nay bà đây khó chịu, ai đến làm phiền bà đây sẽ cho chôn cùng.”
Anh tôi co rúm lại, hiếm khi anh ấy không đấu võ mồm lại người ta như vậy, anh lùi về hai bước, hỏi: “Chúng tôi không tới đòi nợ, chỉ là có một mối làm ăn muốn bàn với anh Trần, anh ấy không có nhà sao? Cơ hội phát tài cũng không cần hả?"
Người phụ nữ đanh đá kia dịu giọng lại chút: "Không có ở nhà, ông ta chưa bao giờ về nhà! Ra ngoài hơn một tháng nay rồi! Di động cũng gọi không được, ai biết ông già đó có nuôi con tình nhân nào ở ngoài hay không, cút cút cút! Bà đây bực mình lắm rồi!”
Anh tôi lặng lẽ quay trở lại xe, tôi cười đắc ý: “Đụng trúng gai rồi phải không? Anh cũng có lúc bị chặt chém ha!"
Anh lắc đầu một cách thần bí: “Trong nhà này có gì đó! Âm khí rất nặng! Bên kia cửa chắc chắn có dán bùa ngăn cản âm khí, cửa sổ nhỏ vừa mở nó liền chui ra!"
Tôi vội lấy la bàn, kim đồng hồ hơi run nhẹ, âm khí bên trong bị ngăn cản, tôi xuống xe nhìn nhìn, nhà bên cạnh hình như đang sửa chữa, có mấy thanh giàn giáo dựng ngoài tường.
"Em đi lên nhìn thử!" Tôi dùng cả tay chân leo lên.
Anh tôi đứng dưới đỡ tôi, nhỏ giọng nói: “Em cẩn thận chút đi, trong bụng còn có trái bóng nữa đó!"
Đến tầng hai của giàn giáo là có thể nhìn thấy không gian bên trong, chỉ là một ngôi nhà nông thôn phổ thông, xe đạp, mấy bó củi, cái số pha cũ... Một mớ thứ chết bừa bộn thành đống, trong đó còn có một thùng sơn đen để ở góc sân.
Tôi nhìn một cái liền biết vấn đề chính là ở chỗ này, cái thùng sơn đen tuyền đó toát ra một thứ khí lạnh như băng, lan từng luồng ra ngoài.
Sau cửa và bốn bức tường đều dán bùa chú, không biết có thể nhốt được thứ âm khí này bao lâu nữa.
"Anh, cái thứ đen thùi lùi kia là nơi có vấn đề." Tôi leo xuống, nhỏ giọng nói: “Người phụ nữ đó nói mấy ngày nay thân thể khó chịu, chắc là có liên quan đến mấy thứ đó, lão Trần chắc chắn biết mấy thứ đó có vấn đề cho nên mới dán bùa ở cửa không cho âm khí tràn ra ngoài."
Anh tôi xoa xoa tay, nói: “Ừ, chúng ta đi ăn cơm trước, tối lại đến cho em xem kỹ thuật bóng rổ của anh!"
Trong thôn có một quảng trường thương nghiệp” rất có chất thôn quê, lúc chúng tôi xuống xe, một ông lão đang ngồi bên đường, bên cạnh đặt một thùng cạc tông.
Tóc ông lão bóng lẫy, đôi môi khô cằn ngậm một điếu thuốc, đang khoác lác với mấy người bạn hút thuốc bên cạnh. Trên cái thùng trước mặt ông lão đề dòng chữ: Sờ cốt xem tướng, xem bói đoán mệnh, đoán phúc họa cát hung.
Bên cạnh mấy chữ này còn viết: Tổ truyền trị mụn, trị tóc bạc, dán màn hình di động, thông cống, mở khóa một phút, thám tử tư, sửa xe, làm bài tập thuê,..
Tôi nhìn tới đen mặt, anh tôi hỏi tôi: “Nhìn gì đó? Mấy ông thầy bịp bợm rởm đời mà em cũng có hứng thú?”
Tôi bất lực nói với anh: “Em chỉ để ý đến ông lão kia thôi, anh nhìn đi, ngoài kiểu tóc ra thì ông ta và lão Trần có gì khác nhau không? Đều đáng khinh như nhau.."
Tôi vừa nói xong thì ông thầy kia lập tức nhìn chúng tôi đầy cảnh giác, anh tôi nhìn kỹ lại... quả nhiên là lão Trần lấy tiền rồi mất tích kia!
Ông ta lập tức vứt thuốc xoay người bỏ chạy.
"Chết tiệt! Đứng lại!" Anh tôi nhanh chóng đuổi theo, nắp lấy cổ áo lão Trần.
"Thiếu hiệp tha mạng! Thiếu hiệp tha mạng!” Lão Trần lập tức la to: “Tôi chỉ ăn quyt ở quán nhà cậu có một lần thôi, đâu đã đến mức ra tay với một ông già! Tôi thật sự không có tiền! Cậu coi như thương xót một ông già đi.”
Ông ta vừa la lên, người xung quanh lập tức bu lại, ông già này thật gian xảo!
Tôi tiến lên thấp giọng nói: “Câm miệng! Tôi đã thấy vật kia ở nhà ông! Ông cũng không dám về nhà đúng không! Vợ ông ở nhà tưởng là ông nuôi bồ nhí ở ngoài kìa, may trở về giải thích với bà ấy đi!"
Lão Trần lập tức câm miệng, dùng ánh mắt kinh hoảng nhìn chúng tôi.
Ông ta bị anh tôi nhét vào ghế sau, khóa cả cửa xe lại. Ông ta nhỏ giọng nói: “Hai vị thiếu hiệp, có phải ông chủ Chung phái cô cậu tới đòi tiền đúng không? Cái kia... tiền giấu ở trong cây mun sau nhà tôi, các người tự đi lấy đi... đừng để vợ tôi biết được, tôi rất sợ bà ấy."
Hai người chúng tôi nhìn nhau, trong lòng cũng hiểu rõ hơn phân nửa... vì sao mấy người được phái tới trước đây đều không trở bề, chắc chắn là động vào thứ đồ ở cây mun kia, không về được!
Ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...