"Tiểu nương nương, không phải chúng tôi không đến cứu người, mà là cái kết giới này quá phiền phức, người nói đỡ cho chúng tôi với, để Đế Quân đừng xử phạt chúng tôi nhé!" Bạch Vô Thường cười nói với tôi.
Khi lưỡi ông ta không thè ra thì cũng không đáng sợ như vậy.
Dù sao đi nữa thế giới quan của tôi bây giờ cũng đã hoàn toàn sụp đổ rồi, không ngờ lại thấy nụ cười của ông ấy còn có chút thân thiện.
"Tôi.." Tôi nhìn Phong Ly Ngân, hắn cúi đầu nhìn tôi.
Ánh mắt đó quá phức tạp, ngoại trừ bất lực và áy náy, tôi thậm chí có thể nhìn thấy được một chút...
Một chút...
Thương xót?
Đúng, chính là thương xót.
Hắn cũng thấy tôi rất đáng thương sao?
Trước thì hung dữ, vô tình, lạnh nhạt với tôi, bây giờ cuối cùng cũng biết dịu dàng với tôi rồi sao?
“Tôi... tôi không sao, cảm ơn các người đã đến cứu tôi." Tôi nói với Bạch Vô Thường.
Hắc Vô Thường đứng bên cạnh, biểu cảm của ông ta nghiêm nghị hơn Bạch Vô Thường rất nhiều, không hề tươi cười mà ngược lại còn tức giận nhìn tôi.
Bạch Vô Thường cười hì hì nói: “Đừng mà, chúng tôi nào có dám nhận lời cảm ơn của người, người muốn cảm ơn thì nên cảm ơn Đế Quân... Ấy, lão Bát, sao chỉ bắt được mấy nữ quỷ này thôi? Tên khốn kiếp kia đâu?"
Tôi nhìn lại, trong tay Bạch Vô Thường quả nhiên chỉ có những người trước kia bị tà sư đó giết chết, nhưng người đó đều là những thi thể sống ở đây.
“Hừ, lão Bát, như thế này không giống ngươi! Trước giờ ngươi không bỏ xót âm hồn nào mà, sao vậy, tên âm hồn đó không mặc quần áo, chói mù cả mắt ngươi luôn rồi sao?" Bạch Vô Thường nói chuyện cay độc.
“Nói lung tung!" Hắc Bạch Vô Thương tức giận trừng mắt nhìn hắn ta: “Pháp lực của luyện hồn đó rất mạnh, ả ta ôm lấy mặt quỷ xong thì biến mất, không bắt được.”
Hắc Bạch Vô Thường hay xuất hiện cùng nhau, nhưng mà cũng có lúc đơn độc đi truy bắt, đàn ông gồm có dương hồn và âm hồn, phụ nữ có âm hồn, dương hồn. Vậy nên thường thì Bạch Vô Thường đi bắt ma nam, còn Hắc Vô Thường đi bắt ma nữ.
Tôi ngơ ngác nghe hai người nói chuyện, không hề chú ý rằng mình đang dựa sát vào lòng Phong Ly Ngân, một tay giữ lấy tay hắn, một tay giữ lấy vạt áo trước ngực hắn.
Tư thế này trong ánh mắt của người phàm là có vấn đề.
Một người cảnh sát nhìn chằm chằm tôi một lúc lâu, mở miệng nói: "Cô... có phải cô bị va đập vào đầu rồi không?"
Tôi hả?” lên một tiếng, hận ra bản thân mình chắc là rất lạ lùng trong mắt hắn ta, bèn vội vàng buông Phong Ly Ngân ra.
Tôi không muốn buông tay hắn ra, không ngờ hắn cũng không thả ra, nhưng tôi cảm thấy hắn trầm mặc như vậy thì hơi kỳ lạ, hơn nữa ánh mắt phức tạp đó làm tôi không hiểu anh đang nghĩ gì.
Nhưng, lúc này hắn đứng bên cạnh tôi là đủ rồi.
“Trời ơi, căn phòng này lạnh quá!" Một người cảnh sát chà xát hai tay: “Má nó chứ, đám người này vì muốn cất giữ thi thể nên bật điều hòa ở nhiệt độ thấp nhất sao? Lạnh muốn chết mất...”
“Lạnh thì ra ngoài phơi nắng đi, đừng bị đông cứng rồi lại sinh bệnh." Chú tôi đẩy cảnh sát đó ra ngoài.
Chú tôi tên là Quan Du Phó, là cảnh sát ba sao trẻ tuổi nhất, đảm đương chức vị phó giáo sư chuyên ngành pháp y, chú là người có tài nhất trong đám anh em đời bố tôi.
Hơn nữa bản lĩnh của chú ấy thật sự lợi hại, khi nãy nhìn tư thế chú ấy một tay cầm súng, một tay bấm tay niệm thần chú, khí chất ấy quả thực là... nhưng mà chuyện này không thể tiết lộ, bởi vì chú ấy còn phải gánh vác Quốc huy, tín ngưỡng XX chủ nghĩa, tuyệt đối không thể làm hoạt động “mê tín dị đoan".
Năm nay chú ấy chỉ mới ba mươi tuổi, chưa kết hôn, những người phụ nữ theo đuổi chú ấy nhiều đếm không xuể, chú ấy lại không ưng ai.
Vậy nên chú ấy mới xích mích với ông nội, hai năm chưa về nhà.
“Thanh Tiêu.” Chú ấy kêu tên tôi từ xa, ánh mắt quét về người cạnh tôi, trầm giọng nói: “Ở trong này lạnh lắm, ra ngoài đi.”
Chú có ẩn ý gì đó, tôi lại có chút do dự, bây giờ tôi không muốn rời xa Phong Ly Ngân.
Phong Ly Ngân liếc mắt với Bạch Vô Thường, bọn họ liền biến mất.
Hắn kéo tôi ra ngoài, trên mặt đất vẫn còn có tứ chi rơi ra ngoài từ tủ lạnh, tôi bịt miệng nôn khan, động tác này làm cho Phong Ly Ngân nhíu mày.
"...Vẫn khó chịu sao?” Hắn kéo tôi đứng ở chỗ vạch ngăn cách.
“Cảnh tượng này ghê tởm quá.” Tôi cố nén cảm giác khó chịu trong lồng ngực, cố gắng bình tĩnh lại: “Tôi không cố ý dính dán đến mấy chuyện nguy hiểm này đâu, đám người đó theo dõi nhà tôi, chúng tôi không phòng bị được..."
Tôi nhỏ giọng giải thích, không biết hắn có muốn nghe hay không.
Ánh mắt hắn khôi phục lại vẻ lãnh đạm: “Tôi biết, tôi sẽ hạ lệnh giết hết bọn chúng, cố gắng giảm bớt mối nguy hiểm cho cô.”
Câu nói này làm tôi cũng yên tâm phần nào.
Khi bước ra từ sở cảnh sát, tôi buồn ngủ đến mức không mở được mắt nữa, đứng mà cũng có thể gà gật.
Gần đây tôi bắt đầu cảm nhận được những dấu hiệu của phụ nữ có thai, đầu tiên là thích ngủ, tôi không thể chịu đựng được nỗi hoảng sợ và kiểu thức đêm này.
Tôi không biết mình đã trở về phòng như thế nào, vừa tỉnh dậy, tôi đột nhiên cảm thấy sau lưng mình có chút kì lạ.
Phong Ly Ngân ở sau lưng...
Hắn gối lên một cánh tay của mình, tay kia thì vắt lên eo tôi, hắn mặc quần áo mà tôi đốt cho, chiếc áo sơ mi màu trắng và chiếc quần tây màu đen đơn giản.
Tôi không nhịn được cười.
"..Cười gì vậy?" Hắn mở mắt ra.
“Không có gì... anh không ngủ sao?" Tôi quay người lại nhìn hắn.
"Tôi ngủ hay không đều không sao cả." Hắn hờ hững nói, khẽ khép mắt lại.
Tôi nhìn gương mặt thờ ơ của hắn, có chút không hiểu được tâm tư của con người này.
Dường như hắn rất coi trọng linh thai này, nhưng tại sao chứ?
Hắn không phải người bình thường, không cần lo lắng bản thân sẽ già rồi chết đi; không cần lo lắng không có người hầu hạ, không cần lo lắng bơ vơ một mình không nơi nương tựa.
Tôi nghi hoặc hỏi: “Phong Ly Ngân, chúng ta... là vợ chồng làm đám cưới ma sao?"
Hắn khẽ “ừm".
"Tôi không hiểu, tại sao anh lại cần tôi, nói cách khác là... tại sao anh lại cần cái thai âm dương này, anh... không giống như là người thiếu phụ nữ, có lẽ sẽ có rất nhiều người cõi âm bên cạnh anh mà?” Tôi e dè hỏi.
Hắn mở mắt ra, ánh mắt lạnh lẽo nhìn tôi, làm tôi cảm thấy căng thẳng.
"Không phải tôi muốn nghe ngóng chuyện của anh, cũng không phải muốn quản lý anh, tôi chỉ muốn biết, tôi có vai trò gì đối với anh? Tại sao anh lại cần tôi mang thai... anh không cần sợ sinh lão bệnh tử, cũng không có nhu cầu duy trì nòi giống như người thường, tôi, tôi..."
Tôi không thể nói tiếp được nữa...
Ánh mắt hắn quá sâu thẳm, con ngươi màu vàng đậm đó khẽ cử động.
Tôi giống như đang đứng ở trên núi lửa, nhìn nham thạch nóng chảy đang khẽ chuyển động, có cảm giác chóng mặt.
"Thân phận của anh tôn quý, có lẽ tôi chỉ là một người qua đường trong một cái chớp mắt của anh, không phải tôi đang tìm hiểu kỹ về chuyện của anh, mà chỉ muốn biết... tôi làm như vậy có ý nghĩa gì." Tôi căng thẳng đến mức căng cả người, tay vô thức sờ lên bụng.
Hai mắt hắn vẫn sắc lẹm lạnh lùng, nhìn tôi chằm chằm, khí thế của hắn làm cho hơi thở của tôi cũng trở nên dồn dập.
“Không có người khác.” Hắn đột nhiên trầm giọng nói.
"Gì cơ?"
"Không có người khác, chiếc nhẫn đó, tôi chỉ đưa cho mỗi mình cô." Lông mi hắn khẽ rũ xuống, che đi đôi mắt lạnh giá đó.
Tôi sờ vào chiếc nhẫn, dè dặt hỏi: “...Là bởi vì, thể chất của tôi đặc việt, có thể mang thai linh thai sao?”
Khi hỏi câu này, trong lòng tôi còn có chút chờ đợi.
"Đúng vậy." Hắn trả lời thẳng thừng.
Khoảnh khắc đó, tôi như bị hắt một thau nước lạnh, cơn đau trong lục phủ ngũ tạng làm tôi cảm thấy ngột ngạt.
"Tại sao... lại là tôi chứ..." Dù có nhẫn nhịn thể nào thì tôi cũng không nén được tiếng nghẹn ngào.
Hắn đột nhiên lật người đè lên tôi, tức giận bóp lấy cằm tôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...