Con người này rốt cuộc đáng ghét đến nhường nào, trước khi chết còn còn nhớ mãi đến những căn bệnh kỳ quái của mình sao?
Trước khi hắn ta bị lột da định hồn nhất địnhh rất đau khổ, nghe nói định hồn cần phải “lột sống" mới có thể giữ được nguyên vẹn, bởi vì nếu chết đi lưu thông mạch máu sẽ bị cản trở, có một vài nơi sẽ bị lột hư.
Khi đó chúng tôi nhìn thấy cả người Quan Ngạn Thần chỉ còn lại vân da, máu chảy khắp sàn nhà, hơn nữa còn “ngũ cốc" đặt ở trước đỉnh đầu, hai tay, hai chân.
Tấm gương phản chiếu sinh khí hấp thu ngũ cốc của ngọn lửa, chứng minh trong quá trình bị lột da hắn ta tạm thời chưa chết, tình cảnh đau đớn như vậy, trong đầu hắn lại vẫn nghĩ đến tôi, thật khó lòng hiểu được tâm lý biến thái đó.
Một nửa hồn phách của Quan Ngạn Thần giống với hồn phách của những người bình thường, ngơ ngác lặp đi lặp lại hành động trước khi chết, hắn ta điên cuồng cào lên tường có lẽ bởi vì cảm giác đau đớn khi bị lột da.
Nhưng luyện hồn một nửa còn lại của hắn thì đáng sợ hơn nhiều, tứ chi dữ dội đập vào pháp trận của lồng giam, khi nhìn thấy tôi, hắn ta lại có thể nhận ra được!
"Quan...!Thanh Tiêu..." Giọng nói khàn khàn của hắn hét lên, đột nhiên chạy đến trước mặt tôi.
“Á!” Tôi sợ hãi lùi ra sau mấy bước, lưng va phải Bạch Vô Thường, lạnh đến mức cả người run lên.
Bạch Vô Thường cười đến mức khóe mắt cụp xuống, đôi môi đỏ máu nhếch lên, ông ta củi người xuống, cầm lấy tay phải tôi chỉ về phía Quan Ngạn Thần.
"Tiểu nương nương, người không thể cứ nhát gan như vậy được, con quỷ có ghê gớm như thế nào thì cũng chỉ là quỷ, người càng sợ thì nó lại càng điên cuồng ngang ngược...!Người biết đọc bài vè bắt quỷ chứ? Xích hắn ta lại thử xem."
Bài vè bắt quỷ, ngón tay thứ hai và thứ ba đan chép lại với nhau, ngón thứ tư và thứ năm đan xéo nhau, khai huyệt ở trung tâm, ngón tay cái bấm vào hoàng văn...!những thứ này đều từng được nhà họ Thẩm dạy.
Nhưng trước giờ tôi chưa từng thử, bởi vì tu vi đạo pháp của tôi không đủ, một người bình thường nếu như có thể làm ra được cũng không thể bắt được quỷ.
Luyện hồn vẫn nhào đến phía tôi, Bạch Vô Thường đẩy tôi về phía trước, tôi cố gắng đọc bài vè bắt quỷ: “Biến!", hắn ta ngã xuống đất, hai tay bị trói trước ngực.
Ủa, có hiệu quả sao?
Tôi ngơ ngác nhìn tay của mình, từ khi nào mà tôi có tu vi đạo pháp rồi?
Bach Vô Thương cười ha ha nói: "Tiểu nương nương đã uống trà, trà và táo là bảo vật tiên gia đấy, ha ha ha, sau này người gặp phải ma quỷ bình thường thì không cần sợ nữa rồi."
Thật sao? Đây quả là chuyện tốt, sau này có thể tiết kiệm được tiền mua bùa chú rồi!
“Vậy thì, chúng ta sẽ cho luyện hồn này hồn phi phách tán, nửa còn lại đã không còn hoàn chỉnh nữa, chỉ có thể luân hồi làm súc sinh thôi...!Tiểu nương nương không có ý kiến gì chứ?" Bạch Vô Thường hỏi tôi.
Tôi lắc đầu, bộ dạng này của Quan Ngạn Thần còn có thể hồi sinh lại một cách bình thường sao? Hắn ta đúng là đen đủi.
“Con người không có ác niệm, dĩ nhiên sẽ không bị nhiễm cái ác, ác niệm trong lòng hắn vốn dĩ không chỉ có chuyện đó, gương đồng bát diện đã chiếu ra được những dục vọng của hắn, còn muốn cưỡng bức tiểu nương nương, còn muốn phá đi...!ha ha, hồn ma như vậy chúng tôi đã gặp không ít rồi, nhưng mà đối tượng mà hắn ta suy nghĩ tới lại là người không thể chọc vào được, Đế Quân đại nhân sẽ không tha cho hắn ta."
Bạch Vô Thường lấy thẻ chỉ tên ra từ ống tay áo, chỉ vào luyện hồn của Quan Ngạn Thần, luyện hồn đó lập tức giống như người ngu đần.
Hai tên quỷ sai kéo luyện hồn đi, Bạch Vô Thường dẫn tôi đi ra ngoài: “Người bây giờ vừa không phải quỷ, cũng không phải người, trên sổ sinh tử không có tên, người như vậy vào mấy nghìn năm trước cũng không có mấy người, nhưng cũng coi như là chuyện tốt, vẫn nên tu hành đạo pháp đạo thuật nhiều hơn, ít nhất có thể bảo vệ được bản thân." Cập nhật chương mới nhanh nhất hàng ngày trên truyện88.
Biết ngay là ông ta luôn ghét tôi lúc nào cũng mang lại cho Phong Ly Ngân thêm nhiều nghiệp chướng mà.
Vừa bước ra ngoài khu rừng Mật Phong đã nhìn thấy Phong Ly Ngân quần áo phấp phơi hạ xuống, sau người hắn có mây lượn lờ, cùng một đứa trẻ nữa.
Đứa trẻ ôm theo một cái hồ lô lớn, ngơ ngác nghiêng đầu nhìn tôi: “Đây chính là nương nương của Đế Quân sao? Nhìn nhỏ quá!"
Một đứa trẻ bảy tám tuổi mà lại nói tôi nhỏ sao?
“Em đến nơi này làm gì?" Sắc mặt Phong Ly Ngân có chút xanh xao.
"...Đến xem Quan Ngạn Thần, anh sao vậy?" Tôi nhíu mày nhìn sắc mặt hắn.
Sắc mặt Phong Ly Ngân trước giờ luôn lạnh lùng nghiêm nghị khắc băng mài ngọc, hờ hững mà lãnh đạm, tôi chưa từng nhìn thấy hắn mệt mỏi, hôm nay làm sao vậy chứ?
"Không sao, đi thôi, về Âm Cảnh Thiên Cung." Hắn giơ tay ôm lấy tôi.
Đứa trẻ ôm theo cái hồ lô lớn đi theo chúng tôi, tôi nhìn nó, nó cười với tôi: “Khi nãy Đế Quân đại nhân bị thương, cần phải nghỉ ngơi."
Bị thương?
Tôi sợ hãi quay đầu nhìn hắn, gió lạnh trên núi lướt qua gò má hắn, thổi rối làn tóc của hắn.
Hắn im lặng không nói gì, không giải thích gì với tôi.
Trở về Âm Cảnh Thiên Cung, hắn để những hầu nữ như người giấy đó lui ra ngoài, đặt tôi lên giường, nói với đứa trẻ: “Bắt đầu đi.”
Bắt đầu cái gì?
“Đợi đã! Anh muốn làm gì? Ly Ngân, anh sao vậy?" Tôi vùng vẫy muốn đứng dậy.
Hắn nhấn vào bát huyệt nơi vai tôi: "Ta không sao, em đừng cử động lung tung”
Đứa trẻ ôm lấy hồ lô lớn nói: “Đế Quân đại nhân, người vẫn đến tránh mặt một chút, nếu không khi hồn phách thả ra ngoài, sợ sẽ bị khí thể của người hút đi mất."
“Được.”
Hắn dứt khoát gật đầu, cúi người xuống, bàn tay lạnh lẽo đặt lên bụng tôi: "...Hồn phách của hai đứa trẻ phân ra rồi, nó đang ở trong hồ lô, chút nữa tiểu đồng tử sẽ làm cho nó trở về, em đừng cử động lung tung, đừng sợ, biết không?"
"Biết rồi." Tôi gật đầu, nhưng sắc mặt của hắn rất kém: “Ly Ngân, anh..."
Đôi môi lạnh lẽo ngăn lại những lời tôi nói: “Đã nói không sao rồi, em đừng lảm nhảm nữa."
Nhìn bóng hình hắn rời đi, tôi không nhịn được bắt đầu căng thẳng.
Đứa trẻ vẽ bùa chú lên trên người tôi, tôi nhìn chằm chằm động tác của nó, đứa trẻ này có thể giúp hồn phách của hai đứa trẻ trở về sao?
"Nương nương, tôi đã hầu hạ Thái Nhất Tôn Thần mấy nghìn năm rồi, người đừng nghi ngờ tôi nữa, được không? Đây là chuyện cỏn con, chỉ là lần này Đế Quân đại nhân bị thương, có lẽ cần tu luyện một thời gian mới được..."
“Anh ấy sao vậy? Sao sắc mặt lại kém như vậy?" Tôi vô cùng lo lắng.
Con người Phong Ly Ngân trước giờ chưa từng giải thích gì với tôi, nói nhiều nhất là câu “im lặng", đây mà là thái độ vợ chồng với nhau sao?
Đứa trẻ bĩu môi nói: “Khi Thái Nhất Tôn Thần phân chia hồn phách hoa sen thất tâm ra, phát hiện trong đó có một linh thai bị tổn phương một phách."
Gì chứ?
"Nghĩ cũng biết mà, tà khí của sào huyệt vạn quỷ đáng sợ như vậy, khi phá vỡ tà khí có bị thương cũng là chuyện thường tình, còn lại là hai linh thai nữa, nếu như chỉ có một linh thai, có lẽ còn bị thương nặng hơn..."
Đứa trẻ mở nắp hồ lô ra, làn khói bên trong bay ra thành mấy điểm ánh huỳnh quang yếu ớt màu trắng.
Bay lơ lửng, giống như ngỡ ngàng mà không biết làm gì, không tìm được trốn về.
Đứa trẻ dùng ngón tay chỉ đến, những điểm ánh huỳnh quang đó bay đến, dừng lại ở trên người tôi.
“Nếu như tổn thương đến một phách, vậy đứa trẻ thì sao?" Tôi lo lắng muốn khóc, gặp nhiều trắc trở như vậy, nếu như đứa bé có chuyện gì thì phải làm thế nào đây? Vấn đề bẩm sinh là vấn đề nghiêm trọng mà không thể cứu vãn được!
Đứa trẻ bĩu môi, ôm hồ lô đi đến trước mặt tôi....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...