Tôi nháy mắt với Hứa Mặc Hàn, chẳng lẽ anh ta đã quên mất thù hận của thiên kim họ Từ với tôi rồi sao?
Cô ta tát tôi hai cái ở cửa trường học, còn muốn cho người đánh tôi nữa, nhưng lại bị xe tông ngay trước mắt tôi, chắc cô ta hận tôi thấu xương rồi, chỉ là ngậm bồ hòn tạm thời không làm phiền tôi mà thôi.
Ánh mắt lạnh lẽo của Hứa Mặc Hàn nhìn chằm chằm tôi, rõ ràng đang bảo tôi ra ngoài, thiếu điều chỉ đích danh tôi nữa thôi.
Tôi cắn răng đi đến phía sau anh ta, tuy rằng đã bởi tóc lên cao, mặc tây trang nữ, nhưng Từ Nhã Kỳ vẫn nhận ra tôi trong chớp mắt.
“Là cô!” Sự kinh ngạc của cô ta biến thành giận dữ: “Tại sao cô lại ở đây? Cút...".
“Sao vậy? Cô quen trợ lý của tôi sao?" Hứa Mặc Hàn không mặn không nhạt mở miệng.
Gương mặt của Từ Nhã Kỳ vặn vẹo vài cái, áp chế cơn giận, dịu dàng nói: “Nhìn hơi quen, hình như em đã từng gặp mặt cô ấy.."
Hứa Mặc Hàn gật đầu nói: “Ừ, cô ấy là người giúp tôi xem phong thủy cho tòa nhà, tôi thấy cô ấy có bản lĩnh nên mời cô ấy đến làm trợ lý lúc rảnh...!Cô gặp cô ấy ở đâu? Cô ấy chỉ là sinh viên, bình thường chỉ ở trường học đúng không?"
Anh ta quay đầu nhìn tôi, dường như muốn để tôi trả lời những câu hỏi đó.
"Tôi gặp Từ tiểu thư ở cửa trường học." Tôi thành thật nói.
"A đúng rồi, chính là lần Nhã Kỳ gặp tai nạn đúng không? Cô là người chứng kiến đúng không...!Nhã Kỳ, cô chạy đến trường đại học nhà người ta làm gì, ở ngoại thành xe chạy nhanh lắm.”
Từ Nhã Kỳ nghe thấy giọng điệu đó của anh ta thì tái mặt, vội gật đầu nói: “Vâng, lần sau không dám đi nữa..” Nói xong cô ả hung dữ nhìn tôi một cái, xoay người sang chỗ khác không nhìn tôi nữa, chắc đang mắng thầm tôi đây mà.
Ông Từ đem toàn bộ bản vẽ của khu resort Hải Yến Lâu đến, tôi lùi về bên cạnh anh tôi lặng lẽ nghiên cứu, trong lúc vô tình ngẩng đầu lên tôi thấy Từ Nhã Kỳ liếc mắt nhìn tôi qua khe hở của mấy vệ sĩ.
Cô ta định làm gì? Tôi nhíu mày, trong lòng đề phòng, cuối cùng cô ta chỉ bấm điện thoại, dường như đang chat với ai.
Ông Từ cố gắng tạo cơ hội cho Từ Nhã Kỳ, nhiệt tình mời Hứa Mặc Hàn ở lại qua đêm trong căn biệt thự tốt nhất bên cạnh hồ nhân tạo.
Hứa Mặc Hàn nhìn tôi, tôi khẽ gật đầu, có thể ở lại một đêm thì càng tốt! Đêm đen yên tĩnh mới dễ làm việc!
Thấy Hứa Mặc Hàn đồng ý, Từ Nhã Kỳ không còn trừng tôi nữa, toàn bộ sự chú ý đều dồn lên người Hứa Mặc Hàn, ai ngờ Hứa Mặc Hàn cho tất cả chúng tôi vào căn biệt thự đó, còn hỏi Từ Nhã Kỳ: “Trễ rồi sao cô còn chưa về nhà?”
Từ Nhã Kỳ ở đây đến tối chẳng phải là muốn ở chung với anh ta sao? Cô ta cũng tự biết mình đã đắc tội Hứa Mặc Hàn, trăm phương nghìn kế nghĩ muốn mất bò mới lo làm chuồng.
Cập nhật chương mới nhanh nhất hàng ngày trên truyện88.
“Chú nói cảnh đêm dưới nhà ăn mái vòm rất đẹp, đã từng có người bao hết khu đó để cầu hôn, anh có thể đi ngắm với em không?"
Hứa Mặc Hàn không vui, nhưng bố Từ Nhã Kỳ là bí thư tỉnh ủy, Hứa Mặc Hàn cũng phải cố kỵ ba phần.
Chúng tôi cũng lười quan tâm chuyện của anh ta và Từ Nhã Kỳ, lén mang bản vẽ đi đến cạnh hồ, Phong Ly Ngân đang chờ ở đó.
"Ta vừa xem qua một vòng, tất cả các tòa nhà và phương hướng không có vấn đề gì, nhưng vách núi đã bị phong tỏa." Phong Ly Ngân chỉ vào một vách núi đen tối.
"Tôi đã bò ra từ bên đó, tất cả đều là lưới sắt quân sự, không thể bò ra được, chắc là để đề phòng người khác đi vào, theo lời ông Từ thì bên kia có cái vực thẳm nên bọc lưới lại để ngừa tai nạn” Anh tôi nhìn về hướng đó.
Làm về phong thủy thì di động là nhân tố tất yếu, thứ gì không thể di động chính là vật chết, dựa vào bản vẽ thì phía đông nam của Hải Yến Lâu chính là vách núi bị phong tỏa kia.
Chúng tôi đi đến gần chỗ lưới sắt, có hơi thở u ám không rõ bốc lên, Phong Ly Ngân liếc mắt nhìn tôi một cái, lắc đầu nói: “Hai người không nên đi vào, nhất là em, Quan Thanh Tiêu, đứng ngoài đi.”
Hắn nói một cách lạnh lùng, không cho người khác được ý kiến ý cò.
Không đi thì không đi, gặp quỷ có gì mà hay chứ! Tôi cắn môi lùi ra một bên.
Phong Ly Ngân bấm tay niệm chú, một cơn gió nổi lên, Hắc Bạch Vô Thường và quỷ sai âm binh đứng thành hàng sau lưng hắn.
Các quỷ sai khác vẻ mặt nơm nớp lo sợ, chỉ có Bạch Vô Thường là bay bay cười hì hì nói giỡn với Phong Ly Ngân, không hề đứng đắn chút nào.
“Tiểu nương nương, người đến chỗ tòa nhà kia đợi đi, nơi này là đất cực âm, không tốt với thân thể của người đâu, bên đó kìa, phong thủy tốt nhất.”
Bạch Vô Thường chỉ tòa nhà cao nhất, chính là tòa nhà ăn xa hoa chúng tôi vừa đi ra, toàn bộ khu resort thì chỗ đó là cao nhất, chín tầng, ý là cửu ngũ chí tôn.
Phong Ly Ngân liếc mắt nhìn tôi: “Nghe lời.”
Nghe, nghe lời! Đây là lời dặn của hắn sao? Tôi xị mặt, bị anh tôi lôi đi ra ngoài.
“Em không nên chờ mong, cái EQ đó thì có thể nói lời gì hay chứ!” Anh tôi phỉ nhổ: “Có thể liếc nhìn em một cái cũng khó rồi."
“...!Trừ những lúc rống giận em thì lúc nào cũng tiếc chữ như vàng." Tôi bĩu môi, đi theo anh tôi về hướng tòa nhà kia.
"Trên giường hắn cũng thế sao?" Vẻ mặt anh tôi ngạc nhiên tột độ: “Thanh Tiêu, yêu cầu về đàn ông của em sao thấp vậy, hắn không dỗ dành em mà em còn thích hắn.”
Câu này anh tôi nói quá lớn, làm cho vài người vệ sĩ nhìn về hướng chúng tôi, là mấy người của Hứa Mặc Hàn.
"Sao mọi người ở đây?" Tôi nhìn tòa nhà sau lưng bọn họ, nhiều phòng đã tắt đèn, chỉ có tầng cao nhất là mở đèn.
Anh vệ sĩ mặt lạnh kia nói: “Thiếu gia và Từ tiểu thư đang ngắm trăng ở đó."
Ngắm trăng? Tôi ngẩng đầu nhìn đêm tối mờ mịt, có cảm giác không ổn: “Sao các anh không lên theo?”
"Có một người theo." Hắn cẩn thận nói với tôi...!
Chẳng lẽ muốn xếp hình trên đó nên không tiện mang theo vệ sĩ?
Mỗi lần tôi triệu hồi thì sẽ xuất hiện hai tên quỷ sai, một tên đáng yêu cầm dây xích, một tên ngơ ngác cầm lệnh bài, thông qua phản ứng của hai đứa nó tôi có thể phân chia con quỷ mình gặp được thành vài cấp bậc: đơn giản nhất là quỷ bình thường chưa từng hại người, sau đó là ác quỷ, lệ quỷ, mãnh quỷ, còn mạnh nhất là luyện hồn.
.
Ngôn Tình Hay
Không biết con quỷ trốn ra từ dưới tám tầng địa ngục là cấp bậc nào? Tôi nhìn la bàn trong tay tôi, kim đồng hồ chỉ thắng vào hướng của Phong Ly Ngân, chắc là hắn sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu nhỉ?
Tôi đang suy nghĩ miên man thì đột nhiên kim đồng hồ xoay một vòng lớn!
Chiếc kim mỏng manh đột nhiên chỉ vào phía sau tôi..
"Cẩn thận!" Tôi vừa kêu lên một tiếng, tiếng súng đã vang lên phía sau!
Hứa Mặc Hàn? Chỉ có vệ sĩ của anh ta mới có súng! Vài vị vệ sĩ bên cạnh tôi sắc mặt trắng xanh, lập tức xông vào tòa nhà kia.
Đèn của cả tòa nhà đột ngột tắt ngóm, cửa sổ từng tầng bắt đầu nổ tung...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...