Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu Chồng Ta Là Quỷ Vương


Tôi chán ghét nhà họ Thẩm không phải chỉ vì Thẩm Thanh Nhụy, năm đó mẹ tôi trốn đi khỏi Thẩm gia, Thẩm lão thái thái đã gán cho bà bao nhiêu là tội danh, cái gì mà phản đồ, thứ không biết xấu hổi...!
Tóm lại tôi không có chút hảo cảm nào với nhà họ Thẩm, tất cả đều là sự chán ghét.

Phong Ly Ngân thấy tôi mâu thuẫn như vậy cũng không nhắc lại chuyện này nữa, phỏng chừng hắn chẳng có khái niệm gì về tiền bạc, cho dù có cũng chỉ là mấy vạn triệu minh tệ dưới ngân hàng địa phủ mà thôi, hoặc là mấy đỉnh bạc thông linh gì đó.

Đại Bảo đưa cho tôi một cái di động đặc biệt, tôi mua hai bộ đồ mùa đông nửa đêm ra ngã tư đường đốt cho Phong Ly Ngân, tuy rằng hắn không biết nóng lạnh là gì nhưng gió trời lạnh teo như thế này, sắp có tuyết rơi luôn rồi mà nhìn hắn mặc sơ mi quần tây thế kia tôi cũng thấy lạnh.

Nghĩ tới vẻ mặt rối rắm của quỷ sai lần trước, tôi cố ý đốt thêm một xấp tiền giấy kế bên, tôi ngồi xổm một bên chơi với lửa, nói: "Quỷ sai đại ca vất vả rồi, phiền ngươi đưa đến cho ngài ấy đi, tôi đốt chút vàng mã này xem như là phí phục vụ, kính nhờ kính nhờ..."
Một trận gió thổi đến cuốn tiền giấy bay lên, ngọn lửa hiện lên màu xanh.

Hơi thở lạnh như băng quẩn quanh, Phong Ly Ngân xuất hiện trước mặt tôi, hắn cầm túi đồ tôi đốt cho lật qua lật lại, khẽ cười nói: “Em đốt di động cho ta thật à?"
..Tại sao lại là ngài? Quỷ sai đâu?" Tôi hơi ngạc nhiên.

“Tự mình tới lấy không được sao?" Hắn cầm đồ tôi đốt cho, cau mày nói: “Chẳng phải em bảo không có tiền sao? Còn mua quần áo cho ta làm gì, ta cũng đầu cần phải giữ ấm."
“Vâng, vâng...!Đế quân đại nhân không biết lạnh, nhưng em nhìn thấy lạnh được chưa...!Bây giờ là mùa đông, nếu ngài mặc đồ mùa hè hiện thân thì người ta sẽ xem ngài là tên ngốc đó.” Tôi dọn dẹp lò đốt, xoay người đứng lên.

Một bàn tay to thò qua trước mặt tôi, hắn cầm lấy bếp lò, nắm tay tôi nói: “Đi thôi."

Tôi ngây người.

Trên tay hắn vừa xách túi vừa xách lò, tay khác tha tôi đi, chậm rãi đi về cửa tiệm nhà tôi, cảm giác này giống như một đôi vợ chồng bình thường đi mua thức ăn về nhà.

Đáng tiếc chúng tôi chỉ dám làm như thế trong đêm tối, bên cạnh tôi có một cái bếp lò đầy vàng mã, nếu bị người ta chụp được đăng lên mạng thì tôi chắc chắn sẽ bị liệt vào đối tượng nghiên cứu thần quái dị đoan.

"Anh trai em đâu?" Phong Ly Ngân phát hiện ra anh tôi không có ngồi chơi game ở chỗ quen thuộc thì nhíu mày không vui...!Hắn đã từng nói, anh tôi phải ở nhà trông chừng tôi mới được.

"Anh ấy mới vừa đi thôi." Tôi bĩu môi nói: “Thi thoảng anh ấy cũng phải ra ngoài đi khách sạn với mấy cô gái, người trẻ tuổi hai mươi hai tuổi mà...!Tại ngại em nên anh ấy mới không dẫn người về nhà." Mời đọc truyện trên truyện88.

Phong Ly Ngân híp mắt nhìn tôi: “Em không quan tâm hắn như vậy sao?”
Tôi hiểu ý hắn, hắn rất bất mãn với sự cố chấp của tôi, tôi đã nói sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện phụ nữ bên cạnh hắn nữa, tôi nói được thì làm được, vấn đề này tôi hết hy vọng rồi.

"Có để ý một chút, nhưng chỉ là vì em quan tâm người thân mình thôi...!Hơn nữa, người nên để ý không phải là em mà là vợ tương lai của anh ấy, thật muốn xem người phụ nữ nào có thể quản lý được anh ấy.” Tôi nhún vai nói.

Anh tôi không có nhiều bạn gái lắm, vì cảm thấy sợ hãi khi phải chăm sóc con gái người ta, chỉ đơn giản tìm một bạn tình theo nhu cầu, nhưng tôi chỉ thấy anh ấy đi một hai lần một tháng.

Vừa nói xong điện thoại tôi liền vang lên, anh tôi vội “alo" một tiếng.

"Anh xong rồi sao? Em không anh khuya, anh mau về đi.” Tôi lười biếng nói.

"Khốn, ăn khuya cái đầu em! Anh còn chưa kịp mướn phòng!" Anh tôi sốt ruột nói: “Anh nói với em, mới nãy đến cửa khách sạn anh thấy một người phụ nữ đang bắt xe, cả người đều là âm khí mà tâm trí cũng không bình thường! Anh đang bám theo đây này...!Vừa rồi chiếc taxi kia còn đánh võng, anh nghi là họ đang chơi xe chấn rồi, nói không chừng chính là con quỷ dâm đãng kia nhập vào người! Giờ anh gửi định vị qua, em mau tới đi!"
Tôi vội mở định vị ra, sốt ruột báo cho Đại Bảo tới đón tôi, mấy chuyện theo dõi này không thể đi taxi được.

Phong Ly Ngân cầm di động mới, tôi thấy hắn dùng cũng quen nên chỉ hắn mấy app liên lạc thường dùng.

“Đó, nhớ lưu em vào..."
Tôi muốn nói ra, nhớ lưu số tôi vào, cũng là để nhắn tin.

Còn chưa nói xong thì nhìn thấy những ngón tay thon dài của hắn lướt nhanh trên màn hình, bấm vào một chuỗi số di động.

.Là số của Thẩm Thanh Nhụy.


Hắn lưu xong, mới ngẩng đầu lên nhìn tôi, hỏi: “Em vừa nói gì?"
Tôi ngậm miệng không nói nữa.

Còn gì để mà nói? Trong mắt hắn cái điện thoại này là để hắn liên hệ với Thẩm Thanh Nhụy được thuận tiện hơn, chuyện thôn Hoàng Đạo quan trọng hơn so với bất cứ chuyện gì, bất cứ ai.

Trong lòng tôi hơi chua sót, nhịn hồi lâu mới nói được một câu: “..Không có gì."
Hắn để điện thoại vào túi áo, vươn tay nắm tay tôi nói: “Đi thôi, ra đường chờ tên quỷ sai kia."
Tôi nhìn gương mặt lạnh lùng của hắn, nhịn không được lộ ra một nụ cười nhạt chế giễu: “..

Được.”
Tôi gật đầu, không hỏi, cũng không nói nhiều.

Không hỏi hắn có biết số của tôi hay không, cũng không nhắc hắn rằng hắn đã quên lưu số tôi rồi.

Có lẽ ngoài việc dựng dục linh thai và những thân thiết không chừng mực mỗi đêm, tôi chẳng còn gì quan trọng với hẳn nữa.

Anh tôi đứng ở giao lộ giữa thành thị và nông thôn, chỗ này cách hẻm quả phụ rất gần, có một dãy phòng trọ giá rẻ hỗn loạn cho xóm nghèo thuê, xe anh tắt máy dừng ở ven đường, chìa khóa đã rút ra nhưng chẳng thấy người đâu.

"Đại Bảo, anh ở đây giữ xe tùy thời tiếp ứng." Tôi nhìn định vị anh tôi gửi tới, dĩ nhiên là anh đã xuống xe lén đi theo.

Tôi nhìn thấy anh trai ở sau mấy thùng keo dán, ngậm đồng phù, ra hiệu cho tôi đừng lên tiếng.


Bên cạnh đống rác không xa là một chiếc taxi, ở ghế lái là hai bóng đen đang dây dưa nhau, có thể là vì không gian quá nhỏ nên không thể động đậy, tài xế giận đùng đùng kéo người xuống xe..

Không có đèn nên chúng tôi chẳng thấy gì, chỉ có thể thấy một cái bóng bị đè ở trong xe, một cái thì ở ngoài xe run run.

"99% là con quỷ dâm đãng kia, làm sao giờ? Bây giờ chạy ra trói lại sao? Ngài có thể bắt được luyện hồn này đúng không?" Anh tôi nhìn về hướng Phong Ly Ngân.

Phong Ly Ngân lắc đầu nói: "Chờ."
"Chờ bọn họ đánh dã chiến xong sao?" Anh tôi thối mặt, anh từng nói mấy chuyện này mình làm thì thoải mái lắm chứ nhìn người khác biểu diễn trực tiếp như vậy thì chính là xát muối vào tim.

"Á hút dương khí cho quỷ vương, nhất định sẽ trở lại chỗ của quỷ vương, lần này nhất định phải giải quyết cho xong, đỡ phải phiền lòng về chuyện này nữa.” Phong Ly Ngân giơ tay lên vẽ một cái bùa, bùa chú hiện lên ánh sáng bạc trong lòng bàn tay hắn, bị hắn dùng sức nắm chặt rồi bể thành mảnh nhỏ tiêu tan trong gió.

"Ngài làm gì vậy?” Anh tôi nhịn không được hỏi.

"Không có gì, làm cho bọn họ không còn đường trốn mà thôi." Phong Ly Ngân lạnh lùng trả lời.

Đột nhiên điện thoại di động của tôi run lên, làm tôi sợ tới mức ôm túi lùi ra sau, tránh vào góc tường thì thấy, là Trình bán tiên..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui