Giờ đã là cuối tháng Tám. Julie mở một gói đường nữa và đổ vào tách cà phê. Tiệm Paradiso hôm nay yên tĩnh, điều đó càng hay vì như vậy nó có thể nghe được mọi thứ Celeste nói mà không bị phiền nhiễu.
Đúng như lời hứa, nó đã gặp Celeste mỗi chiều thứ Hai kể từ khi dọn đi nơi khác. Thỉnh thoảng Celeste tự mình đi bộ đến, thỉnh thoảng chú Roger và cô Erin đi cùng con bé. Nhưng không bao giờ là Matt. Julie đã không hồi âm bất cứ email nào của anh, ngoại trừ một lần, khi nó yêu cầu anh đừng bao giờ đến cùng với Celeste. Nó chưa sẵn sàng để gặp anh. Có thể một ngày nào đó, cũng có thể không bao giờ. Đã ba tháng kể từ khi Julie giã biệt anh trên băng ghế cạnh dòng sông ấy. Anh đã ngừng viết email cho nó kể từ tháng vừa rồi.
Suốt mùa hè Dana đã thúc ép Julie nói chuyện về Matt, nhưng nó không thể. Trong lần cố gắng cuối cùng của Dana, nó đã suýt đổ nguyên tô ngũ cốc ăn sáng lên đầu con nhỏ. Sau vụ đó, Dana đã hiểu không nên nhắc tới Matt.
Mùa hè quả là tuyệt. Tĩnh lặng, yên ổn và có lẽ hơi nhàm chán. Chính điều mà nó cần. Julie đã đi thực tập ở một nhà xuất bản nhỏ tại Cambridge, một vị trí mà nó nghĩ sẽ có giá trị trong sơ yếu lý lịch của mình. Công việc đó khiến nó khuây khỏa. Mẹ đã đến thăm nó trong một kỳ nghỉ dài cuối tuần hồi cuối tháng Bảy. Nhưng Julie hóa ra không nhớ nhà nhiều như nó đã tưởng.
- Chị đây rồi!
Julie ngước lên ngay khi Celeste quàng tay ôm cổ nó.
- Chào cưng! Cape thế nào? Tuần rồi chị nhớ em ghê.
Celeste buông mình xuống ghế và hất tóc ra sau lưng. Con bé hơi rám nắng một chút, và mái tóc của nó càng óng ả hơn dưới ánh nắng mặt trời. Celeste rất hớn hở.
- Chào cháu. – Chú Roger cúi xuống hôn lên má Julie – Rất vui được gặp cháu.
- Cháu cũng vậy ạ.
- Celeste đang rất nóng lòng muốn đến kể cho cháu nghe về chuyến câu cá thắng lợi của con bé.
Celeste cười rạng rỡ.
- Cả nhà đã đi câu cá biển, và em đã câu được một con cá lam khá to. Ngay cả ngài thuyền trưởng cũng phải ấn tượng. Con cá đã chống cự không mệt mỏi, và anh Matt đã phải thay em một lúc. Cuối cùng em đã cuộn dây thành công, tạo thành vụ bắt cá điển hình của ngày hôm đó. Lần sau em sẽ cho chị xem ảnh.
- Con bé quả thực rất tuyệt. – Chú Roger nói một cách tự hào – Tay thuyền trưởng đã lọc fillet con cá cho bọn chú, và cô Erin đã nấu nó trong bữa tối.
- Cô Erin nấu á? – Julie ngỡ ngàng hỏi lại.
Chú Roger bật cười.
- Đáng kinh ngạc, đúng không? Vợ chú đâm ra mê nấu nướng, và suốt ba tuần lễ vừa qua cả nhà đã không trông thấy một hộp thức ăn làm sẵn nào.
- Cháu bất ngờ quá.
- Hôm nào cháu phải đến ăn tối nhé. Chú không đảm bảo món ăn hoàn toàn ăn được, nhưng nó sẽ do nhà làm.
Julie lịch sự gật đầu. Kể từ khi dọn đi nó đã không quay lại ngôi nhà đó.
- Em sẽ đi biểu diễn sau hai tuần nữa. Chị đến nhé? Rachel sẽ thổi kèn trumpet, còn em đánh đàn piano. Như chị có thể thấy, đó là một sự kết hợp không thường gặp, và Rachel không đặc biệt có năng khiếu khi đụng đến nhạc cụ. – Celeste ngừng lời. – Nhất là kèn trumpet. Bạn ấy bù đắp cho tài năng có hạn bằng việc sử dụng thường xuyên những nét mặt cường điệu khi thổi.
- Tất nhiên chị sẽ đến nghe. - Julie nói – Chị mừng là trại hè nghệ thuật đã thành công đến thế.
- Tham gia vào đó đã bù đắp cho việc phải có mặt ở những buổi điều trị cá nhân và gia đình. Em thấy những buổi đó đầy thách thức và mệt mỏi.
- Chị cũng nghĩ vậy.
- Em mà còn ghét chuyện đó thì chị có thể đoán anh Matty cảm thấy như thế nào về việc điều trị. – Celeste nhăn mặt.
Julie bật cười. Nó biết rất rõ anh Matt ghét đi điều trị như thế nào.
- Con còn gì để hỏi chị Julie nữa không? – Chú Roger vò tóc con bé.
- Còn chứ, chị Julie, chuyện này rất nghiêm túc. – Celeste thò tay vào trong chiếc xắc tay đang quàng trên vai và lôi ra một cái phong bì đặt lên bàn. – Đây là một tấm thiệp mời. Em sẽ tổ chức một bữa tiệc từ biệt Finn Phẳng.
Julie ngỡ ngàng. Nó cầm chiếc phong bì từ tay Celeste rồi mở ra. Các thông tin chi tiết về bữa tiệc được in trên giấy đắt tiền, với một sợi ruy băng nhỏ cột trên đầu tấm thiệp.
- Thật á?
- Vâng ạ. Em lấy cảm hứng từ bữa tiệc mà mẹ chị đã tổ chức khi chị rời nhà, và bữa tiệc này cũng sẽ có tinh thần như thế. Ngoại trừ việc em muốn một bữa sáng gộp với bữa trưa. Anh Finn thích món bánh mì vòng kẹp cá hồi hun khói. Những vị khách duy nhất là chị, bố, mẹ và anh Matty. Đây là một bữa tiệc riêng, vì những lý do hiển nhiên. Nhưng nó sẽ không buồn bã. Kế hoạch sẽ là biến hôm đó thành một ngày ăn mừng. Finn Phẳng đã phục vụ rất nhiều mục đích cần thiết, và việc chúng ta tỏ ra biết ơn là rất quan trọng.
- Finn Phẳng sẽ đi đâu? – Julie hình dung ra cảnh Finn Phẳng bị đốt ra tro trên vỉ nướng, hoặc bị cắt thành từng mảnh bằng một con dao khắc gỗ. Như thế thì khiếp quá. Nó vẫn cảm thấy yêu mến anh chàng phẳng lì đó, dù anh ta không hoạt động và cũng chẳng di chuyển được.
- Anh ấy sẽ đi lên gác mái. – Caleste nhún vai. – Phòng khi. Và có lẽ đến một lúc nào đó em sẽ thấy toàn bộ vụ Finn Phẳng này thật là buồn cười. Có lẽ em sẽ muốn đưa anh ta cho con cháu mình xem vào một ngày nào đó. Hồi bà từng là một đứa trẻ rắc rối… Chị biết đấy. Như thế sẽ rất vui.
- Ừ, có lẽ thế.
- Vậy là chị sẽ đến đúng không?
Julie không thể từ chối.
- Đương nhiên rồi. Không đời nào chị bỏ lỡ chuyện này. – Nó có thể đối diện Matt trong một ngày.
- Tuyệt cú mèo. Vậy là thứ Bảy tuần sau, lúc mười một giờ sáng, chúng ta sẽ ăn mừng. Chị nhớ là ăn mặc thoải mái nhé. Finn Phẳng không muốn có ai mặc váy dạ hội hay lễ phục đâu.
- Chị hiểu.
Chú Roger búng tay.
- Chết rồi. Hôm đó bố định sẽ mặc bộ com lê màu quả chanh và đep cà vạt cùng màu.
Celeste rên rỉ.
- Mẹ sẽ không bao giờ cho phép chuyện đó. Mẹ có gu thẩm mỹ không thể chê được. Con sẽ đi lấy đồ uống. Con quay lại ngay. – Con bé tiến đến quầy để gọi nước.
Julie nhìn chú Roger và nói:
- Cháu không thể tin nổi đây là cô bé mình đã gặp cách đây gần tròn một năm. Celeste có vẻ rất hạnh phúc.
- Đúng vậy. Con bé đang rất ổn. Tuy vẫn còn những ngày khó ở, Celeste đã làm tất cả mọi người ngạc nhiên.
Julie nghiêng người về phía trước.
- Thật tình mà nói, cháu thấy mừng là con bé đã không mất hết toàn bộ những tính cách rất Celeste. Cháu thích cá tính độc đáo của con bé.
- Chú cũng vậy. – Chú Roger nghịch một gói đường. – Thế còn cháu? Trông cháu có vẻ… thờ ơ.
- Cháu ổn ạ. Chỉ lơ đãng thôi, cháu nghĩ thế. Bận rộn chuẩn bị để quay lại trường.
- Ừ. Nếu cháu đã nói thế - Mắt chú Roger bắt gặp một thứ gì đó, và chú vươn tay ra. – Julie, ở đâu cháu có cái này vậy? Của Matthew đúng không? – Chú cầm lấy viên đá trên sợi dây chuyền của nó.
- À. – Nó lui lại làm viên đá tuột ra khỏi tay chú Roger, rồi đưa tay chụp lên ngực.
Mặc dù không thể chịu nổi khi nghĩ tới Matt, nó đã không thể tháo bỏ sợi dây chuyền. Đó là một phần của nó – và Finn. Thiếu vắng sợi dây chuyền thì nó cảm thấy không còn là chính mình nữa.
Chú Roger nheo mắt.
- Nó là của Matthew. Thằng bé không kể cho cháu nghe về nó à?
Julie bối rối lắc đầu. Thực tình nó đã không nghĩ tới nguồn gốc của sợi dây chuyền. Rõ ràng đây không phải là thứ được anh Finn mua trong chuyến chu du thế giới. Julie đoán Matt đã mua sợi dây chuyền trong một cửa tiệm gần đây.
- Ồ, chú đã không thấy nó trong nhiều năm trời đấy. Hồi Matt còn bé, nó đã rất mê đá và khoáng vật. Nó tham gia rất tích cực vào câu lạc bộ khoáng sản Boston.
Tất nhiên rồi. Julie cảm thấy sự bứt rứt khao khát ập đến mạnh hơn nó thừa nhận. Nó biết Matt rõ đến mức chuyện đó thật đau đớn.
- Chú từng đưa Matt tham gia những chuyến dã ngoại cuối tuần cùng với câu lạc bộ. – Chú Roger nói tiếp. – Hai bố con đã đi đến New Hampshire và Vermont. Một lần đến Berkshires. Bọn trẻ đào bới linh tinh để tìm đá. Mọi đứa bé trai đều thích cái trò đó, nhưng Matthew đặc biệt thích hơn cả. Nó ghi chép tỉ mỉ về các phát hiện của mình, vẽ biểu đồ và đồ thị rồi lưu trong một bìa hồ sơ. Về mặt địa chất và khoáng sản thì nơi đây không phải là một khu vực lí thú của đất nước. Tuy vậy, Matt vẫn nuôi hi vọng tìm được một mẫu vật đặc biệt. Chúa đã rất yêu nó, hẳn là thế. - Chú chỉ tay vào sợi dây chuyền. – Đó là một mảnh thạch anh tím. Không phải là thứ đá quý hấp dẫn nhất, chú nghĩ vậy, nhưng Matthew đã sung sướng như điên khi nhặt được nó. Thằng bé không để cho ai chạm vào nó, và giữ viên đá trong một cái tủ trưng bày có khóa suốt mấy năm trời. – Chú nghiêng đầu. – Chú không thể tin nổi nó có thể xa rời viên đá. Cháu có ý nghĩa rất đặc biệt với Matt đấy, Julie à.
Nó nhìn xuống và nắm chặt sợi dây chuyền.
- Cháu nghe này, đây không phải là chuyện của chú, và chú cũng không biết chính xác điều gì đã xảy ra trong năm nay, nhưng chú biết một thứ gì đó đã đổ vỡ giữa hai đứa. Chú đã cố nói chuyện với Matt về chuyện đó… Nhưng cháu biết Matt rồi. Nó rất khó mở lòng. Chú không hề biết chuyện nó đóng giả Finn trên mạng. – Roger giơ một tay để ngăn Julie ngắt mời mình. – Chú đồng ý. Đó là một hành động kỳ quặc nghiêm trọng, và không hợp lẽ. Nhưng dù tức giận về chuyện đó, chú nghĩ có lẽ cháu cũng cảm kích trước nỗ lực nhằm làm cháu chú ý của Matt.
Julie ngước mắt lên.
- Cháu cũng nghĩ vậy.
- Cháu có thể hình dung Matt đã bỏ ra bao nhiêu thời gian để chế mấy tấm ảnh đó không? Để bày ra những chiến dịch tình nguyện mới? Và khi gửi quà cho Celeste, anh chàng tội nghiệp đã phải truy lùng một người bạn cũ ở nước ngoài, gửi món đồ tới đó, bắt người kia gửi nó về nhà, để có con dấu bưu điện chính xác. Đó là chưa kể tới tất cả công sức mà Matt đã bỏ ra để duy trì những câu chuyện của mình. – Chú mỉm cười. – Thôi nào, Julie. Nỗ lực cũng đáng được một thứ gì đó chứ.
- Chuyện này đã rất khó khăn đối với cháu. – Nó nói. – Cháu thấy thật ngu ngốc khi nói như thế, căn cứ trên những gì mà gia đình chú đã trải qua, nhưng…
Chú Roger ngăn nó lại.
- Cháu có quyền cảm thấy như vậy. Matt thật ngốc nghếch. Và có lẽ cháu còn những lí do khác để tỏ ra dè dặt. Những lí do không liên quan tới Matthew.
- Cháu không biết phải tin điều gì… phải tin ai nữa.
Chú Roger nghiêng đầu.
- Nghe này, Finn rất giỏi xoay xở với các cô gái. Anh chàng thật bảnh, ngọt ngào và… hấp dẫn. Cực kỳ hấp dẫn. Nhưng Matthew cũng là đứa đặc biệt, chỉ là theo cách khác thôi. Trước kia chắc đã từng có một cuộc cạnh tranh gay gắt giữa hai đứa, và bây giờ Finn đã ra đi, mọi chuyện có lẽ chỉ càng tồi tệ hơn cho Matt. Cháu không thể xóa tan những kỷ niệm của người quá cố. Cưng à, Matt không phải là chàng trai ngọt ngào nhất, nhưng trái tim của nó nằm đúng chỗ. – Chú Roger vỗ vào tay Julie. – Cháu à, sự thể hiện của Matt có thể là một thảm họa, nhưng đừng quên trái tim của nó.
Những hình ảnh của năm vừa qua bật lên trong đầu Julie: Matt đi đón nó trước cửa căn hộ không tồn tại. Giải thích về những người nghiện kiểu chữ. Miễn cưỡng đưa nó đi mua bản lề cho Finn Phẳng. Trao đổi email về việc đắp người tuyết. Nằm dưới cây thông Giáng sinh. Tranh cãi, đùa giỡn, bảo vệ những chiếc áo thun ngớ ngẩn của anh. Những khoảng thời gian hàng tiếng đồng hồ nó cắm chốt trong phòng anh. Nó nhớ đến cách anh ôm lấy nó sau khi nó rời khỏi làn nước biển lạnh giá. Và cái đêm sau bữa tiệc ngủ của Celeste, anh đã dịu dàng vuốt ve nó trên giường. Thái độ của anh khi cuối cùng cũng trút cạn bầu tâm sự. Cảm giác khi ở gần bên anh. Cái cách cả thế giới ngừng lại khi anh hôn nó.
Và nó đã hiểu. Julie nhìn Roger mỉm cười. Nó đã cảm thấy trọn vẹn lần đầu tiên sau nhiều tuần lễ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...