Mẹ con tôi trở về Luân Đôn có cha tôi đi cùng vì ông không muốn chúng tôi đi một mình. Tôi biết ông thở phào nhẹ nhõm bởi vì cuối cùng chúng tôi ra đi, thoát khỏi sự theo dõi của bá tước mà ong hằng lo sợ - nhất là kể từ ngày lên Paris.
“ Con có thích các cuộc chơi ấy không?”
Tôi đáp đó là một trong những thời khắc thú vị nhất trong đời và ong im lặng không nói thêm gì nữa. Thật tuyệt vời khi lại gặp Ngoại sau những ngày xa cách. Dường nghư bà chăm chú sét đoán tôi và ngay khi có dịp chỉ có hai bà cháu, bà nói.
“ Nom cháu có gì khang khác ...tươi trẻ hơn. Bà phát hiện thấy một sự thay đổi ở cháu”
Tôi kể cho bà nghe tôi đã gặp bác trai René ở nghĩa trang.
“ Cháu đến đó để viếng mộ mẹ.”
“ Thế là cháu gặp bác mình. Ông ấy có nói chuyện với cháu không?”
Có ạ. Bác ấy rất thân thiện. Bác René cùng đi thăm mộ Heloise. Bác biết cháu là ai. Bác có nghe nói cháu đang ở trang trại của cha cháu và nhận ra cháu ngay. Bác ấy nói cháu rất giống mẹ .”
Ngoại gật đầu súc động . “ bà tự hỏi không hiểu ông ấy nghĩ gì khi gặp cháu ở đây. Chắc ông ta không nói lại chuyện này với ông già. Nếu ông già biết, hẳn sẽ có nhiều răc rỗi.”
Bác ấy tỏ vẻ quan tâm đến cái khăn quàng cổ của cháu hơn là bản thân cháu.”
“Khăn quàng ư?”
“ Vâng. Cháu đánh rơi cái khăn , bác ấy nhặt lên và bíêt là nó được làm từ lụa Sallon. Rồi bác ấy nói về Philip nghĩ rằng chính anh mới là người phát minh ra loại lụa này. Bác ấy thực sự sững sờ khi cháu cải chính là Charles mới là tác giả của phát hiện ấy.”
“ Gia đình này chẳng nghĩ đến gì ngoài chuyện dệt lụa. chắc là họ cảm thấy đau đớn lắm khi có một người khác làm ra lụa Sallon. Nhưng có chuyện gì nữa không?”
“ Bà còn nhớ có một toà lâu đài trong vùng không ?”
“ Lâu đài Carsonne.Tẩt nhiên, ai mà không biết lâu đài và dòng họ DelaTour.”
“ Cháu gặp Gaston De La Tour.’
“ Vị bá tước hiện nay à?”
“Vâng .”
“Ô!” Bà nói vẻ thẫn thờ.
Tôi kể cho ngoại nghe vụ mấy con chó tham chực tấn công tôi việc chúng tôi đến dự lễ hội làm rượu nho ở lâu đài cùng việc Katie và con trai bá tước trở nên thân nhau ra sao .
“Ồ , thật là thú vị “. Bà nói vẫn nhìn tôi dò xét.
“ Cháu muốn nói anh ta cháu lên tận Paris?”
“ Không ạ . Anh ấy ở đây khi mẹ con cháu ở Paris”
“Và cháu tìm thấy một cái gì đó trong anh tràng này ?”
“Vâng .”
“Bà biết rồi. Hoá ra là thế .”
“ Ngoại muốn nói ... chuyện gì ạ?”
“có nghĩa là anh ta có trách nhiệm về sự thay đổi noi cháu”
“ Cháu không biết là có trách nhiệm về sự thay đổi nào không.”
“ Cháu có thể tin bà, có đáy. ÔI , Lenore, đó là điều bà không baogiờ muốn. Bà lo cho cháu lắm. kể từ ngày Philip qua đời , cháu đã cô đơn biết bao.’
“ Cô đơn ! với bà. Katie, bà bá tước và Cassie ư?”
“ Bà muốn nói cháu thiếu thốn tình cảm lứa đôi .”
Cháu nhớ Philip, tất nhiên ạ.”
“ Và cái anh chàng Gaston de la Tour này ... anh ta có vẻ đã gây một ấn tượng khó quên.”
“ Anh ấy là một người hết sức ấn tượng ạ”
“ Cháu sững sờ bởi tước hiệu, tài sản ... và quyền lực của anh ta?”
“Cháu cho là những chuyện đó góp một hần tạo nên con người anh ấy.”
“ cháu gặp anh ta nhiều lắm à?”
“Ở Paris, ngày nào chúng cháu cũng gặp nhau. Anh ấy đưa cháu đi thăm nhiều nơi và anh ấy có một vốn hiểu biết sâu rộng về nghệ thuật, lịch sử, kiến trúc . Anh ấy làm cháu nhìn mọi vật bằng con mắt khác.’
“Ôi Lenore...Cháu có nghĩ”
“ Ngoại kìa. Ngoại lại lo lắng không đâu rồi. Cháu đã trở về London, đúng không nào? Trong khi cháu có thể ở lại Paris vì anh ấy cũng ở đấy.”
“ Bà biết đó là một người đẹp trai, quyến rũ lại biết cách chinh phcj phụ nữ. Nhưng anh ta chỉ coi đàn bà là chỗ vui chơi thôi.Anh ta không dành cho cháu đâu, Lenore. Bà biết rõ về gia đình này. Họ là chúa tể vùng đất nàytừ đời này sang đời khác. Họ nghĩ họ có quyền lực với bất kì phụ nữ nào. Đó là cách sống của họ bao đời nay và thời thế vẫn không làm họ thay đổi.”
“ Cháu hiểu mà. Bao giờ cháu cũng ý thức được điều đó nhưng cháu rất thích được gặp mặt anh ấy.Một người thật ... linh hoạt... duyên dáng .. vui tính và khác xa bất cứ người đàn ông nào mà cháu biết. Như bà đã nói , cháu đã sống những ngày đơn điệu từ khi Philip ra đi> Cháu thích những cuộc gặp gỡ ấy nhưng không bao giờ cháu quên tình bạn giữa hai người có ý nghĩa gì đối với anh ấy và mục tiêu của anh ấy là gì. Cháu đã quyết định là anh ấy sẽ không bao giờ đạt được điều mình muốn . Cần phải có hai người để đưa ra một quyết định ổong những chuyện như thế này Ngoại ạ, mà chúng cháu thì không nhát trí với nhau. Cháu biết ngoại đang nghĩ gì và cháu cam đoan với Ngoại là một phụ nữ tiết hạnh .”
“ Cháu có thể tan nát trái tim với một người như thế. Tiếc là cháu đã gặp anh ta.”
“ Không đâu. Đó cũng là một khoảng thời gian tươi đẹp và chẳng có một chuyện gì xấu sảy ra.”
Ngoại thở dài như trút được gánh nặng : tạ ơn chúa là cháu đã ở n hà>”
“Katie rất ngưỡng mộ anh ấy . Con bé rất thích trò shuyện với anh.”
“ Tất nhiên là thế rồi. A nh ta dùng nó để tiếp cận với cháu . Trời ạ, bà sẽ lo lắng lắm nếu bà biết rõ mọi việc lại đi quá xa như thế .”
“ Bao giờ cháu ghi nhớ trong đầu , anh ấy là loại đàn ông nào mà.”
“ Nhưng bà có thể thấy là không phải cháu chịu sự tác động cua cậu ta>”
“ Nói thật thì khó mà không chịu sự tác động của anh ấy, khi cháu về quê cháu có nghe câu chuyện vê chị Heloise, con gái bác Re né. Chị ấy đã tự vẫn vì êu nhầm phải một tên sở khanh . Có vẻ như mọi ngươi cho rằng người đàn ông ấy chính là bá tước . Anh ta sẽ thích thú lắm nếu quyến rũ được một người rong dòng họ St Allengère. Mõi thù hận đã tiếp diễn một thời gian dài. Đó là một việc làm thật vô nghĩa. Cháu tin là ông nội mình không phải là một ông thánh như ông thích chứng tỏ mình như thế .”
“Đúng . Đó là một kẻ đạo đức giả .”
Cháu cũng nghĩ thế. Và những đam mê cùng tuôn trảy trên mảnh đất quê hương của Ngoại. Chẳng lẽ mọt khi đã biết rõ chuyện ấy cháu lại là đứa đâm đâu fvào sao ?”
“Điều đó đúng. Bà thường ngĩ đến chuyện bà đã sung sướng như thế nào khi cháu và Philip lấy nhau.b Thật là một thanh niên ưu tú . Bà đã nghĩ như thế là cháu trọn bạn đời hạnh phúc . Bà đã hết sức mãn nguyện .”
“ Nhưng người ta không bao giờ biết chuyện gì đợi mình ở phía trước, Ngoại à.”
Trời đất ạ, điều đó cũng đúng nốt. cứ nghĩ đến việc Philip chết thê thảm... Rồi đến chuyện bà đã hy vọng giữa cháu và Drake Aldringham... Đó là người mà ta có thể tin tưởng , Bà sx khong bao giờ thôi nuối tiếc về những chuyện đã sảy ra.”
“ Người ta không thể làm cuộc đời diễn ra theo ý mình.”
Ngoại gật đầu . Tôi trao đổi với bà về công việc trong thời gian tôi vắng mặt và nghĩ đến việc bắt đầu nghĩ đến Drake. Hình bóng của anh đã phai mờ kể từ ngày tôi gặp Gaston de la Tour.
*
* *
Cassie mừng rỡ khi thấy chúng tôi quay về . cônói cô rất nhớ hai mẹ con tôi .
“đôi khi em ước gì tất cả chúng ta được ở bên nhau như hồi đầu. salon ở Parí đã ngă cách chúng ta.”
Cô lắc đầu. “Tốt hơn là em cứ ở đây thôi.”
Cô đúng là tài sản vô giá của của hàng thôn trang ở London. Cô đã trở thành một nhà kinh doanh siêu hạng , cô uyết tam làm tất cả những điều có thể làm được và quên đi khuyết tật của mình đê tập trung toàn bộ cho công viềc. Cô và bà ngoại tôi trở nên gần gũi và phối hợp với nhau rất ăn ý.
Sau khhi cô báo cáo cho tôi tình hình làm ăn của cửa hàng đặc biệt là lĩnh vực giao tiếp với khách hàng . Cassie nói cho tôi nghe những lo lắng của cô về Jullia.
“ C àng ngày chị ấy càng nhiện rượu.Ai cũng xì xào về chuyện này. Người ta nói Drake đã phạm một sai lầm lớn nhất trong đời. Anh ấy lấy Julia là để phát triển sự nghiệp của mình thế mà chị lại hoá ra à vật cản . Em vẫn đến thăm Julia. Drak chả mấy khi có mặt ở nhà . Julia rất ất hạnh . Em nghĩ chị Julia yêu anh ấy nhiều lắm ... nhưng anh ấy khong đáp lại . Anh ấy tránh mặt vợ cứ ở miết tại điền trang . Em khong nghĩ làm nhu vậy là tốt cho sự nghiệp của anh ấy. Thỉnh thoảng em cũng có gặp hai ngưòi ở bên nhau ... và em nghĩ anh ấy gần như đã đến chỗ căm ghét vợ.”
“ Thật dáng buồn.”
“ Thỉnh thoảng chị cũng nên đến thăm Julia . Chắc chị ấy biét chị ấyđx quay lại đây và sẽ buồn lắm nếu chị ghé chơi.”
“ Nhưng chị không nghĩ là Julia muốn gặp chị.”
“ Có chứ , Chị ấy hay nói chuyện về chị lắm.”
“ Hôm nào rảnh chị sẽ đến.”
Thế là tôi cùng Cassie đến nhà Julia, giờ đã trở thành đại bản doanh ở London của Drake.
Khi chúng toi bước vào phòng khách tôi giật mình trước sự thay đổi của Jullia. Cô ấy trở nên phì nộn , đôi mắt mất hết cả thần sắc.
Tôi được đón chào rất nồng nhiệt .
“ Lenore ... Chị mới ở Paris về hả! Ôi nhìn chị ấy xem Cassie! Thật lịch lãm duyên dáng. Sao mà chị vẫn giữ mãi được dáng người mảnh mai vậy? Em thì, hỡi ôi cứ phì ra tứ phía. .. cả đến co hầu gái cũng cảm thấy chuyện lồng chiếc corrêvào người em là hết cách . Có những lúc chị sẽ không còn cố gắng giữ một cái vẻ bên ngoài nữa . Làm một chút rượu sểi nhé. Cassie, em ung chuông gọi họ mang bánh và ruợu lên đây.”
Cassie làm theo và Julia rót rượu - một ly rượu đầy có ngọn cho mình và hai ly vừa phải cho khách.
“ Thật là vui” Cô nâng ly lên . ‘ Giống như ngày xưa ấy. Hai người còn nhớ không ... ngày còn ở Nhà tơ lụa . Bao nhiêu chuyện đã sảy ra . Anh Philip đáng thương ra đi . .. để chị thành goá bụa . Có bao giờ chị nghĩ đến việc đi bước nữa ?” Có một cái gì chua cay trong ánh mắt có phải không? Có phải cô có ý nói mình vẫn nhớ những chuyện từng sảy ra giữa Drake và tôi.
“ Tôi vẫn sống đơn chiếc .”
“ Chị Lenore tội nghiệp . Hẳn là chưa đến duyên đến số.”
Tôi làm thinh. Cô ta lại rót đầy ly cho mình và làm một hơi cạn sạch .
“ Làm vợ một nhà chính trị cũng chẳng là vui thú gì . Đôi khi em nghĩ em cũng nên làm theo chị cứ ở vậy lại hơn.” Cô nhún vai . “Phải, trog chừng mực còn cảm thấy thích sống một mình.”
Cassie có vẻ bồn chồn , tôi đang tự hỏi chúng tôi nên cáo từ chưa thì Drake bước vào.
Julia chợt trở nên tỉnh táo , cô đặt ly xuống , tôi cũng không biết cô có chủ ý dàn xếp cuộc gặp mặt vào lúc anh đang ở London không. Cô quan sát chồng không bỏ sót điều gì. Anh không giấu nổi về ngạc nhiên ... và vui mừng ... khi thấy tôi.
“Tại sao, Lenore”, anh nói , bước lại gần cầm tay tôi.
“ Gặp được anh thế này tốt quá.”
“ Anh có nghe em đang ở Paris.”
“ Em cũng mới về mấy ngày .”
“ Làm một ly chứ anh yêu.” Julia hỏi.
“ Không , cảm ơn.”
Julia xịu mặt. “ chắc anh nghĩ tôi uống quá nhiều.”
“ Anh còn chưa đề cập đến chuyện đó.”
“ Những cái nhìn của anh nói như vậy. khi chị lấy chồng lần nữa Lenore ạ , chị hãy tránh không lấy một người chồng ưa chỉ trích.Người như vậy đáng chán lắm.”
Drake không đáp lại . Anh quay sang tôi . “Anh hy vọng chi nhánh ở Paris làm ăn phát đạt .”
“ Vâng , cũng được lắm . Bà bá tước là một nhà kinh doanh tài giỏi.”
“ Anh cho là mọi người đều giỏi . Cassie nói với chúng tôi công việc tiến triển rất tốt.”
Có một quãng im lặng.
“ Anh cũng nên đi làm kinh doanh thay vì làm chính trị, Drake ạ”, Julia nói . “ Có thể nó không khiến anh đi xa nhà nhiều như thế ... nếu như đố là cái làm cho anh xa cách em đến thế.”
Màu đỏ trên mặt cô trở nên đậm hơn . Tôi tự hỏi không biết cô đã uống bao nhiêu trước khi chngs tôi đến . “ anh ấy hiếm khi có mặt ở đây chị Lenore ạ ... ...chị ls mặt đến chốc lát khi có việc nào quan trọng trong thành phố . Anh nóng lòng muốn về trốn điền trang phải không Drake ? Làm cái việc chăn dân ở khu vực bầu cử ngu ngốc ấy. Thật chả ra làm sao . Năm ngoái suýt chút nữa thì anh bị vuột mất.”
Drake cố đưa ra một câu nói chunh chung, lịch thiệp nào đó để đánh trống lảng.
“ Thì chuyện bầu bán là thế đấy.”
“ Tất nhiên anh hy vọng có một chân trong chính phr. Nhưng anh sẽ không bao giờ biết được địa vị của mình ở đâu trong môi trường chính trị, bởi vì nó phụ thuộc vào đảng cầm quyền . Đảng ra rìa thì anh ccũng bị bắn ra ngoài nốt. Chẳng có ai đự đoán được điều gì.”
Drake cười gượng gạo. “ Anh dám nói rằng em đã noi đúng.”
“ Em nhĩ đó là một cái ghế rất lý thú” , tôi nói.” Tất nhiên cũn cần nhiều may mắn và có nhiều chuyện phụ thuộc vào đảng cầm quyền, nhưng lèo lái con thuyền của đất nước chắc phải là một công việc thú vị và mạo hiểm lắm.”
“ Một chút nữa nhé?” Julia hỏi.
Tôi và Cassie từ chối còn cô tự rót rượu cho mình một ly đầy tận miệng.
Drake cau mày nói . “ Julia, em có nghĩ, anh là nên uống thế không?”
Julia cười khô khốc. “ Em có bghĩ, anh ta nói thế đấy. Đó là bởi vì có hai người ở đây. Anh ta đâu có thèm uan tâm đến việc tôi uống bao nhiêu đâu. Anh ta chỉ mong cho tôi uống đến chết thôi.”
Bất thình lình Julia bật khóc hu hu. Thật là một cảnh đáng xấu hổ. Tôi biết cô ta đã bị rượu huỷ hoại. Drake đi đến ben cô đặt tay lên vai vợ. “ Julia không được khoẻ”, anh nói, rút ra một chiéc khăn tay lau mắt cho vợ và dịu dàng giằng lấy ly rượu từ tay cô. Julia bám chặt lấy anh một cách say đắm.
Cassie đứng dậy nói. “ Thôi chúng em phải đi thôi. gặp anh chị sau nhé Jullia.”
Julia gật đầu.
Drake tiến chúng tôi ra cửa. Anh cầm tay tôi nói. “ Anh cần phải gặp em Lenore ạ. Chúng ta vẫn có thể gặp nhau ngoài công viên... nơi chúng ta vẫn thường ... gần hồ thiên nga không?”
Tôi gật đầu.
Trong lúc ra về, Cassie buồn bã nói. “ Thật là một cuộc hôn nhân bất hạnh. Phải, Julia đã chọn cho mình một con đường cụt. Chị cũng thấy chị ấy nghiện ruượu như thế nào. Julia thật sự bất hạnh. Yêu anh Drake say đắm là thế... mà anh ấy lại không yêu. Drake cũng là một người tử tế. Anh ấy đã cố giả vờ nhưng vẫn không dấu nổi, phải không? Thường thì chị ấy không cư sử tồi tệ như thế.. có lẽ là bởi sự có mặt của chị. Julia bao giờ cũng ghen tỵ với chị, Lenore à. Em có cảm tưởng rằng nếu Drake đem lòng yêu chị ấy thì còn có thể cứu được cuộc hôn nhân này.”
“ Anh ấy chẳng là chồng Julia là gì.”
“Điều đó cũng chẳng nói lên điều gì. Drake chưa bao giờ yêu chị ấy thật lòng. Người ta nói anh ấy lấy Julia là để tiến than.”
“ chị không nghĩ điều đó đúng trong trường hợp này.”
“đã có lúc mọi người nghĩ anh ấy yêu chị.”
Tôi không trả lời.
“ Nhưng anh ấy lại cưới Julia, Có lẽ là bởi chị ấy có tiền. Thật sai lầm khi lấy vợ , lấy chồng vì gia sản. Chắc anh ấy sớm nhận ra điều đó.”
“ Chị nghĩ có lẽ em đánh giá sai về anh ấy. Không ai có thể biết rõ lý do thật sự tại sao người khác lại làm một việc nào đó.”
“ Tất nhiên là chị nói đúng, do vậy em thật đau lòng cho cả hai người. Chắc anh ấy nghĩ mọi việc sẽ khác di sau khi lấy vợ ... và cả Julia cungx thế. Thật đáng tiếc là cả hai đều sai lầm.”
Còn tôi, cảm thấy tuyệt vọng sau những gì chứng kiến vào buổi sáng hom ấy.
*
* *
Tôi lo lắng không yên kh chuẩn bị tinh thần cho cuộc gặp mặt giữa hai người. Có cái gì đã thay đổi, khi gặp lại anh trong công viên mà trước đây chúng tôi vẫn ngồi trò chuyện. Anh ngồi đợi tôi trên chiếc ghế trước đây chúng tôi vẫn thường ngồi. Khi tôi đến bên, anh cầm lấy cả hai tay tôi đôi mắt đầy yêu thương, đau đáu nhìn vào mặt tôi.
“ Cuối cùng em cũng đến bên anh, Lenore1”
“ Cũng giống như ngày nào.”
Anh thở dài. “Ước gì anh có thể quay lại thời đó . Anh sẽ làm cho mọi chuyện khác đi.”
“Đó là điều mà đôi khi ai trong chúng ta cũng cảm thấy.”
“ Anh phải nói chuyện với em. Anh phải cho em biết chuyện gì đã sảy ra. Cuộc sống trở nên khôngthể nào chịu đựng nổi... và khi anh nghĩ lẽ ra mọi việc phải như thế này thế kia với... Lenore, anh không biết mình có tiếp tục sống nổi khoong nữa.”
“ Anh còn có sự nghiệp của mình mà.”
“Tạ ơn chúa, cũng còn có cái khiến cho anh ấy bận rộn nhưng mọi việc ở đây đều trở nên khó khăn. Anh đã cố ở Swaddingham càng nhiều càng tốt nhưng anh gặp phải lực cản tứ bề.”
“ Tội nghiệp anh! Em rất buồn khi nghe thế.”
Thật tuyệt vời khi em lại có mặt ở đây. Anh nhớ em đến cháy ruột cháy gan. Lenore ơi, mọi việc sẽ khác đi biết bao nếu... Đừng bao giờ đi khỏi đây nữa em nhé.”
“ Em chỉ có thể nói là em sẽ ở đây một thời gian.”
“ Em hiểu rõ Julie rồi đấy. Sau đám cưới, anh mau chóng nhận ra là chẳng có đứa trẻ nào hết. Cô ta đã lừa rỗi anh. Chúa tha tội cho anh, anh đã căm ghét cô ta vè cái trò lừa gạt đó, Anh đã cố vượt qua cảm giác đó. Đôi khi cô ta rất đáng thưon. Em đã thấy một cái gì trong bản tính của cô ta khi còn nhỏ nhưng em không biết cô ta đã tở nên dữ dằn đáng sợ như thế nào đâu. Cũng làlỗi của anh mọt phần. Cô ta bị ám ảnh về anh. Nếu như anh có thể đáp lại tình cảm ... nếu như anh có thể thuyết phục cô ta,,,, nhưng anh không làm vâỵ được Lenore à. Tất cả đều giả rỗi. Anh không thể giả vờ mãi được. Julia biết anh chưa hề yêu cô ta. Julia biết anh chịu cưới chỉ vì anh bị lừa. , Cô ta cũng căm ghét chính bản thân mình vì đã lừa rỗi anh. Julia đang thương hại, anh cũng muốn giúp đỡ cô ta, Anh muốn chữa chứng nghiện rượu ... nhưng đó là một việcc ngoài tầm tay và đôi khi anh để lộ dự ghê tởm. Không lúc nào anh không nhĩ đến em. Ngày cũng như đêm. Bao giờ anh cũng thầm nói ... giá như, thỉnh thoảng anh có thể gặp em. Lenore, ôi hãy để cho anh được gặp em nhé.”
“ Trong trường hợp này anh Drake ạ, em nghĩ gặp nhau như thế là thiếu khôn ngoan.”
“ Anh chắc em có dành cho anh một chút gì đó. Anh đã muốn cầu hôn với em . Nhưng anh còn do dự. Anh nghĩ em vẫn còn thương người chồng bạc mệnh . Anh biết em vẫn còn yêu anh ấy . Anh đã phải tự nhủ là mình phải chờ đợi... chờ đợi cho đến lúc chí muồi ... đợi cho đến lúc nàng hoàn toàn tách khỏi quá khứ . Anh đã đợi quá lâu.... và kết cuộc là như thế này .”
Tôi ngồi ngay ra tê dại . Sự thật là nếu lúc ấy anh cầu hôn tôi thì tôi đã sung sướng tra lời’ Vâng , vâng” một trăm lần. tôi chắc chắn là một phần trong quá khứ của tôi đã yêu anh tha thiết, anh là một phần trong quá khứ của tôi. Chàng hiệp sĩ tuấn nhx đã cứu tôi ra khỏi gian hầm mộ, rồi lại quay lại lần nữa để cứu tôi ra khỏiquá khứ đầy mất mát với Philip, cứ như thể anh đến để cứu tôi ra khỏi những nơi tăm tối. Tôi sẽ vui sướng đi với anh trong suốt quãng đời còn lại. Chắc chắn tôi sẽ sống với anh hạnh phúc, một hạnh phúc êm đêm và bình lặng, đúng cái điều mà ngoại đã hết lòng mong muốn cho tôi. Chúng tôi sẽ cónuôi một đàn con trong một điền trang thơ mộng chốn thôn quê, đôi ba tháng lại lên tỉnh chơi. Tôi cũng quan tâm đến cửa hành thời trang. Phải, tôi có thể thấy rõ đó là một cuộc sống điền viên vui vẻ và thanh nhàn.
Nhưng lúc này tôi llại cẩm thấy mọi thứ xáo trộn lêncả. Liệu tôi có hạnh phúc không? Trước mắt tôi luôn có hìnhn ảnh đôi mắt giễu cợt vừa tươi vui vừa mỉa mai của bá tước, khôn mặt rám nắng đẹp một cách dữ dội và đặc biệt là một tính cách thú vị, lôi cuốn như nam châm.
Bây giờ thì tôi không còn có thể đón nhận một cuộc sống bình lặng mà không nghĩ đến anh, anh đã bước vào đời tôi và làm thay đổi mọi thứ. Anh chính là vật cản giữa tôi và Drake.
“ Tất cả đã thuộc về quá khứ rồi Drake ạ. Nghĩ về những chuyện đã sẩy ra cũng chẳng ích gì.”
“ Anh sẽ cảm thấy được an ủi phần nào khi biết rằng em yêu anh. Nếu anh cầu hôn lúc ấy, em sẽ đồng ý phải không?”
Tôi gật đầu.
“ Lenore ơi, điều đó làm anh rất hạnh phúc.”
“ Chúc ta không nên nói về chuyện này nữa.”
“điều em nói làm anhcảm thấy có thể chịu đựng cuộc sống ở london dễ dàng hơn ...Cứnghĩ về em thôi cũng đủ ... Chúng ta phải gặp nhau nữa em ạ.”
“ Em không nghĩ đó là một việc khôn ngoan.”
“ Chúng ta có thể gặp nhau ... tình cờ...bên bờ hồ. Nếu thi thoảng anh có thể gặp em...”
Tôi lắc đầu .” Làm ơn đi Lenore. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đã nâng đỡ anh rrát nhiều.”
“ Chúng ta không nên tạo thành thói quen bên nhau.”
Anh nhìn tôi, tha thiết , khẩn khoản .” Anh muốn nói với em bao nhiêu chuyện... về tình hình chính trị ... về khu vực bầu cử... Anh thường nhìn lên những bức chân dung trong phòng tranh và tưởng tượng em đang ở đây. Em sẽ đến thăm anh ở Nhà Quốc hội chữ. Em sẽ giúp được anh rất nhiều chuyện. Anh ngĩ Julia chán ghét công việc của anh.Thật là tuyệt vời khi em quay về đây.”
Anh có vẻ gần như là quy luỵ, một điều thật lạ đối với Drake. Ngày anh đến Nhà Tơ lụa, anh là một hiệp sĩ quả cảm mạnh mẽ cơ mà Julia đã huỷ hoại đời mìnhbằng rượu. Tôi cảm thấy tiếc cho cô ta và thấy Drake gần như một đứa trẻ yếu đuối vô phương tự vệ.
Chắc chắn là không có hại gì khi thỉnh thoảng gặp nhau ngoài công viên chứ?
*
* *
Cha tôi đã quay lại Paris và một lần nữa tôi lại lấy công việc làm liều thuốc giải buồn.Có quá nhiều cái buộc tôi phải bận tâm. Tôi cố không nghĩ đến bá tước . Ngoại nói đúng. Với anh tôi chỉ là một người đàn bà mà việc chiếm đoạt được làm cho anh cảm thấy vui thú . Tôi đi đến một kết luận vì cuộc săn đuổi không có kết quả, anh đã quyết định chuyển sang đối tượng khác. Thế mà tôi đã hy vọng một cách hoàn hão huyền là anh sẽ đến London chứng minh cho Ngoại biết là bà đã sai.
Drake cũng là mối bận tâm hiện tại của tôi. Anh còn tìm đến tận của hàng. Thật là liều lĩnh, bất cần Ngaọi rất quý anh nhưng bà không muốn tooi có chuyện lôi thôi với một người đàn ông có vợ. Thế còn tệ hơn cả mối quan hệ của tôi với bá tước nữa.
Đã vài lần tôi bảo Drake là chúng tôi không nên gặp nhau nữa, nhưn nom anh thật tuyệt vọng khi nghe tôi nói thế. “Được gặp em... nói chuyện với em ... anh không thể giải thích nó có ý nghĩa như thế nào đối với anh đâu. Đôi khi anh cảm thấy sợ cho những việc anh có thể làm nếu không thoát khỏi vụ này.”
“ bao giờ anh cũng bình tĩnh cơ mà. Như thế mới có thể sử lý được bất cứ tình huống nào. “
“ Anh chưa bao giờ phải đói mặt với một tình huống nan giải như thế này và việc nhận ra là anh đã tự mình cui đầu vào tròng cũng không làm cho nó trử nên dễ chấp nhận hơn. Có những lúc anh khó có thể tin là mình sẽ không làm gì tổn thương cô ta.”
“ Vì Chúa, xin anh đừng nói như thế.”
“ Anh có thể hiểu được việc một số người trong những lúc tuyệt vọng đã điên loạn như thế nào. Anh muốn em hiểu được tình cảm mà anh dành cho em. Lenoreậ. Những cuộc gặp gỡ này tiếp sức cho anh nhiều lắm. Anh phải gặp em.””
Tôi thực sự lo lắng cho anh. Tôi đã rất yêu quý anh. Nhìn thấy ở anh, tất cả những phẩm chất quý giá mà ngoại đã chỉ ra cho tôi , Sau cùng , sở dĩ anh ở vào trong tình cảnhtrớ trêu này là do bản tính trung hậu của anh.Anh cưới Julia là vì anh nghĩ đó là việc duy nhất phải làm. Sao anh đoán được là cô ta đã lừa anh.
Thật đáng tiếc cho anh, và ở một khía cạnh nào đó cho cả Julia nữa . Qua Cassie, tôi biết là tình trạng này đã phải nhận hậu quả ngoài mong muốn.
Tôi có thể thấy rõ ràng mọi việc trước mắt; Julia yêu say đắm người chồng chỉ dành cho cô ta tình cảm ghê lạnh hoặc chán ghét . tôi nghĩ cô ta đã yêu anh, thần tượng hoá anh tù lúc gặp anh ở Nhà Tơ Lụa bởi vì lúc đó anh là một chàng trai tuấn tú , nổi bật nhất trường, sáng giá nhất nếu cứ căn cứ vào cái cách Charles coi việc mời anh đến chơi nhà là một vinh dự đối với hắn. tôi nhớ cơn cuồng nộ của Julia sau khi Drake bỏ đi ..Julia thích anh ngay từ phút giây đầu tiên nhìn thấy anh . Cô đã không từ thủ đoạn để có được anh, nhưng bằng hành động lừa lọc , rốt cuộc cô đã để mất anh.
Tội nghiệp Julia ‘ Tôi có thể hình dung ra những đêm dài trằn trọc không yên khi anh cùng ở dưới một mái nhà với cô ... nhưng lại ở trong một căn phòng khác. Cô đã kể cho em gái việc mình đi đi lại lại trong phòng ngủ, sỉ vả sự hờ hửng của anh rồi lại quay qua trai rượu vốn bao giờ cũng bầu bạn với cô dù cô ở bất cứ chỗ nào . Cassie cho tôi biết về những cuộc cãi vã iữa hai vợ chồng họ, vợi bao giờ cũng trách móc chồng như thế nào vì không quan tâm đến vợ và bao giờ cũng kiên quyết trong nhữngcuộc cãi vã ấy ra sao. “ Trốn thoát! Lúc nào anh ấy cũng muốn trốn thoát khỏi chị “ Julia gào lên.
“ Bao gời anh ấy cũng muốn cao chạy xa bay nhưng đời nào chị để cho anh ta làm thế. Anh ta là của chị chừng nào cả hai người còn sống. Nếu chị không thể có anh ấy, thì không ai có thể có.”
Tôi phải nhgĩ rất nhiều về cặp vợ chồng nay. Nó chỉ nhường chỗ cho nhuững suy nghĩ duy nhất về anh bá tước và tooi luôn tự hỏi không biết lúc này anh đang làm gì. Tôi cho là anh đã quay lại Carsonne. Có bao giờ anh nghĩ đến tôi không . Có lẽ thỉnh thoảng, như là ngĩ về một người đàn bà bướng bỉnh đã cả gan từ chối một lời gợi ý khiếm nhã đầy cám rỗ như thế ... và một người mà anh đã để phs thời thanh gian.
Và như thế tôi quyết định gặp gỡ Drake , như một việc không thể tránh khỏi . khi tôi đi ra ngoài, anh ta đã đưáng chờ sẵn . Trách cứ anh cũng không có ích gì . Tôi có thể thấy anh cần có người để tâm sự. Chuíng tôi nói chuyện về tình hình trong nội các, về việc ong Salisbury đang làm cái mà ông Glstone lẽ ra phải làm như bao giờ cũng vậy, câu chuyện lại quay về chỗ Julia.
Có một quán trà nhỏ khá gần công viên Piccadilly. Một chỗ rất rễ thương với những bàn nước kê trong những góc nhỏ nơi người ta có thể lặng lẽ tam sự với nhau. Họ có bán những loại thức ăn nhẹ, đò uống rất ngon với một cung cách lịch sự. Katie coi việc được đến đây uống trà là cả một sự kiện .
Một hôm chúng tôi tìm đến quán này ngồi bên nhau tâm tình. Tôi chăm chú nghe anh nói về tình hình thời sự. Bao giờ tôi cũng cố làm anh xao nhãng cuộc hôn nhân tồi tệ và tôi hy vọng anh có thể quên trong giây lát khi hoàn toàn tập trung vào vấn đề chính trị .
Trông anh tươi tỉnh hẳn khi nói về mục đích của mình và những thành tựu đã đạt được. Anh lo lắng cho hình sức khoẻ của Gltone.
“ Rosebery không bén gót Gltone. Nhưng có ai mà được như vậy.”
“ Gltone không phải lúc nào cũng tập trung được lực lượng của đảng, anh drake ạ ông ấy đã già quá rồi.”
“ có nhiều người ra sức tranh dành quyền lực ... sẵn sang làm bất cứ việc gì dù nhục nhã đến đâu để leo lên cao hơn nữa.”
“ Nhưng anh không phải loại người đó đâu, Drake.”
“ có lẽ đó là cái mà anh thiếu .”
“ không bao giờ .’
“Ôi, Lenore, mọi cái có thể khác đi biếtbao . Cứ nghĩ đến đó thôi là lòng anh sục sôi căm giận. sao chuyện ấy dễ dàng xảy ra đến thế rồi lại trượt khỏi tay anh.”
“ Không nên quay lại chuyện đó , anh Drake ạ.”
“ Anh đã yêu em kể từ lúc anh mang em ra khỏi hầm mộ. Em bé bỏng làm sao lại đang sợ chết khiếp. “Rồi gặp lại em sau nhiều năm xa cách ... anh vẫn cảm thấy như vậy. Tại sao cô ta lại xen vào? Nếu anh tự do, em sẽ lấy anh chứ?’
Tôi im lặng.
“ Em sẽ đồng ý phai không, Lenore?”Anh hỏi, giọng tha thiết , khẩn khoản . “ Em có yêu anh không?”
Có cảm tưởng như bá tước đang ngồi trước mặt tôi cười khẩy. “ Chẳng lễm lại có hứng thú với anh chàng này? Em có cảm giác đứng trước một chuyến phiêu lưukhông? Em có muốn ở bên anh ta khônghơn bất cứ ai không trên đời này không? Bây giờ, thì hãy thú thật đi.”
Và tôi buột miệng nói.
“ Em rất quý mến anh. Em yêu mến anh nhưng có quan hệ yêu đương với anh lại là một chuyện khác, phải không?”
Anh nhìn tôi đau đáu. “ Em muốn nói em quý mến anh nhưng không yêu anh?”
“ Em đã yêu Philip và em nghĩ tình cảm ấy sẽ kéo dài suốt đời. Còn anh Drake ạ, có lẽ nois chuyện theo kiểu này không được khôn ngoan cho lắm.”
“Anh có thể đem lại cho em hạnh phúc nếu...”
“Không thể được.”
Drake im lặng và tôi cũng thế. Ứơc gì tôi có thể gạt ra khỏi đầu cái khuôn mặt điển trai đang tươi cười với vẻ chế giễu. Nhưng tôi biết tôi sẽ không bao giờ quên khuôn mặt đó và nó làm cho tình cảm tôi dành cho bất cứ ai biến chất đi rất nhiều.
Drake với tay qua bàn cầm tay tôi.
Đúng lúc ấy tôi nghe có ai gọi tên mình. “Lenore! Gặp cô ở đây thật là tuyệt?”
Charles đứng bên bàn tôi. Tôi luống cuống rút tay về.
“Lenore... và ông em rể đáng kính của tôi ! có thể nào Lenore? Trông có vẻ khoẻ hả?”
Tôi đỏ nhừ cả người vì bị Charles bắt gặp trong tình huống này.
Hắn không đi một mình. Có một người đàn bà đi với hắn, khuôn mặt cô ta có cái gì quen quen.
“Đây tiểu thư De’ Pucci.”
Người đàn bà mỉm cười, khẽ cúi đầu. Một người phụ nữ đẹp lạ lùng, mái tóc đen bóng như than đá nom thật sống động dưới vành mũ rơm màu trắng rất ngang tàng với những dải duy băng đen trắng. áo khoác màu đen sọc trắng, chiếc áo cánh có điểm x ếp nếp của cô trắng tinh. Một người đàn bà nắm được bí quyết làm đẹp và biết mình muốn gì.
“Đây là bà Lenore của Của hàng thời trang Lenore. Thưa tiểu thư De’Pucci, cô sẽ nhận ra bà đây là ai nếu cô ở London một thời gian. Lenore là một nữ doanh nghiệp thành đạt. Con đay là em rể anh, Drake Aldringham.”
Người đàn bà chào chúng tôi với một vẻ e lệ. Giọng của cô hơi có vẻ lơ lớ như của người ngoại quốc, thêm sức quyến rũ cho vẻ duyên dáng rất mực của cô . Cả cái tên cũng nghe quen quen như khuôn mặt đặc biệt kia ... mặc dù đã nhiều năm không gặp .
“ Tôi nhớ ra rồi, Cô bị một tai nạn xe cộ và đã đến nghỉ tại Nhà Tơ lụa.” Tôi nói.
Khuôn mặt cô sáng lên. “ Như vậy chị vẫn nhớ.”
‘đó là một sự kiện khó có thể quên.”
“ Lúc ấy chị mới làm đám cưới . Ồ , em nhớ rất rõ mà... một cặp vợ chồng trẻ thật đẹp đôi . Và chồng chị... “ Cô nhìn sang Drake vẻ bối rối.
“ Phải “ tôi đáp, “ anh Philip Sallonger. Anh ấy đã mất sau đó không lâu.”
“Ồ... thật đáng buồn.”
Charles ném sang tôi một cái nhìn đầy ẩn ý làm tôi rùng mình.
“ Chúng tôi đến đây uống trà”. hắn nói “ cái món trà ở đây thật ngon. tôi định giới thiệu với tiểu thư De’ Pucci trong khi cô ấy ở london.”
“ Tất cả mọi chuyện vẫn còn sống động trong ký ức của tôi. Cô đi rất đột ngột.”
“ Tôi đã rất thất vọng, phải không Lenore?” Charles hỏi.
“ Phải”
“ Nhưng tại sao, tại sao anh Charles lại giận?”
“ Bởi vì em đã rời bỏ chúng tôi. Anh muốn chúng ta hiểu rõ nhau hơn. Mọi chuyện đang tiến triển tốt đẹp thế.”
“ Julia đã gặp cô Pucci chưa?
Charles lắc đầu. Nhưng cô ấy sẽ gặp . Julia rất muốn thế. Tất cả mọi người đều nhớ sự kiện về em.”
Tôi nhìn cô gái hỏi thăm.
“ toi tin là vết thưong không để lại di chuéng sấu.”
“ Vết thương nào?”Cô hỏi lại.
“ Cô chẳng bị thương ở đầ gối khi xe bị lật sao?”
“Ồ... phải. Nhưng nó rất mau lành.” Cô cười duyên với Drake. “ Em không biết chuyện gì sẽ sảy ra với em nếu không có những người bạn tốt như thế.”
“ Chúng tôi vui sướng làm những việc trong chừng mực có thể”, Charles nói. “ May mắn làm sao anh lại có dịp gặp lại em. Hai người đã sững sờ nhìn nhau. Ồ anh sợ mình tỏ ra hơi thô lỗ.”
“ Không ... không phải vậy.” Pucci phản đối.
“ Thế thì tôi vui lắm.” Charles dưa đâỷ.
“ Lần này cô sẽ ở anh bao lâu?” tôi hỏi.
“ Còn tuỳ thuộc vào anh trai tôi . Anh ấy có việc phải làm ở vùng Midlands. Khi anh tôi trở lại tôi sẽ về nước với anh áy.”
“ Tôi còn nhớ cô giúp việc Maria. chị ta vẫn làm việc cho cô chứ?”
“ Maria vẫn ở với tôi.”
“ Phải, tôi hy vọng lần này chị ta thấy thoải mãi hơn.”
“ Tôi sẽ chăm lo để cho cô ấy sống thật vui vẻ ở đây.”
Charles hứa hẹn. “ Phải... rất mừng khi gặp hai người ở đây.” Hắn nhìnn từ tooi sang Drake, ánh mắt độc địa. “Tôi dám nói sẽ gặp lại hai người sớm. Tôi đưa tiểu thư đây đến gặp Julia bây giờ đây. Tạm biệt”
Tôi nhìn theo hai người. ‘ Thật quá xui xẻo hết chỗ nói. Em muốn nói đến việc gặp Charles ở đây.”
Drake nhún vai. Tôi nghĩ anh đắm chìm trong cuộc hôn nhân không may mắn của riêng mình và không còn nhìn thấy một mối nguy nào khá. Tôi không thích cái kiểu mà Charles nhìn chúng tôi cũng như tôi không không thích những lời nói của hắn .
Tôi kể cho Drake nghe về chuyện đã sảy ra, việc người đẹp Italia bị tai nạn ngay trước cổng Nhà Tơ Lụa và ở lại đấy vài ngày, sau đó cô ta từ giã để đến chỗ ông anh, rồi từ một khách sạn ở London cô gửi mấy lá thư cám ơn đến chỗ chúng tôi và kể từ đấy không ai nghe thấy tên cô ta nữa.
Drake vẫn tỏ vẻ mơ màng.
“ Chẳng bao lâu sau Philip bị chết”, tôi nói. “ em hoàn toàn quên những chuyện về cô ta. Lúc đầu em còn chưa nhận ra cô ta là ai, chỉ thấy trông có vẻ quen quen thôi.”
“điều thú vị là Charles lại gặp lại cô ta một cách thật... ngẫu nhiên.”
“Đối với em dường như mọi việc đều sảy ra một cách ngẫu nhiên như vậy.”
Sau khi đã quay về nhà tôi không thể không nghĩ đến cuộc gặp gỡ ở quán cafe. Tôi cảm thấy không an tâm chút nào vì rằng Charles đã bắt gặp tôi hò hẹn với Drake và tôi sợ rằng một con người có bản tính xấu xa như Charles có thể gây nên chuyện .
Chính Cassie đã kể cho tôi nghe về Charles và nhận ra Madalenna De’ Pucci.
“ Cô ta đang ở khách sạn với người hầu gái trong khi đợi người anh quay lại.”
“ Phải. Chính cô ta cũng nói với chị như thế.” Tôi kể cho Cassie nghe về việc gặp cô gái người Ý ở quán cafe nơi tôi vaf Drake quyết định ghé qua uống trà.
Cassie có vẻ trầm ngâm. Cô biết về tình bạn giữa Drake và tôi. Thực ra cô còn biết nhiều là đằng khác Cassie có một lối sống rất tích cực: quan tâm đến những điều sảy ra cho người khác, biểu lộ một mối cảm thông, với một sự hiểu biết sâu sắc và lòng vị tha. Bao giờ tôi cũng đánh giá cao tấm chân tình của cô đối với mọi người. cô hiểu về con người quá rõ nên cô biết được cả động cơ của họ và dành cho họ một sự cảm thông sâu sắc, ý nhị.
“ Anh Charles có vẻ bị cô ấy lôi cuốn. Tất nhiên cô ta rất đẹp ... một vẻ đẹp khác thường và em cho rằng cái vẻ ngoại quốc lại làm cô ta thêm hấp dẫn hơn. Cuộc sống giữa Charles và Helen cũng chẳng hạnh phúc gì. Anh ấy chưa bao giờ là một người chồng chung thuỷ. Em nghĩ chị đâu cũng phải chấp nhận chuyện đó từ lâu rồi. Nhưng với cô người Italia này, anh ấy có vẻ si mê quá.”
“ Cassie ạ, Charles đã thích cô ta ngay từ lần đầu tiên mà. Chị vẫn nhớ anh ta đã giận dữ như thế nào khi người đẹp ra đi mà không để lại địa chỉ liên lạc.”
“ Mọi chuyện thật rối rắm. Khi em nghĩ về hôn nhân và vợ chồng anh Drake ... em đi đến một kết luận tốt nhất cứ sống một mình lại hơn.”
“ Nó sẽ làm cho cuộc sống đỡ phức tạp hơn”, tôi đồng ý. “ Cuộc sống sẽ trở nên êm ả như mặt nước hồ thu, bao giờ cũng có lúc cơm không lành canh không ngọt trong hầu hết các mối quan hệ vợ chồng.”
“ Em không muốn là một Helen với một người chồng lăng nhăng, cũng không muốn giống Julia yêu thật nhiều lại ở cảnh phòng không gối chiếc. Chuyện giữa chị và anh Philip không giống như vậy. Cuộc hôn nhân ấy thật tuỵêt vời nhưng sao mà ngắn ngủi.”
Tôi gật đầu.
“ Xin lỗi, lẽ ra em không nên đề cập đến cchuyện ấy làm khơi dậy nối đau của chị. Trời đất ơi, đáng ra chị phải lấy anh Drake.Rõ ràng là anh ấy yêu chị và đó cũng là điều bà ngoại chị mong muốn.”
“ Mọi việc không bao giờ diễn ra theo cách người ta mong ngóng.”
“Ước sao cho chị Julia được hạnh phúc. Nhưng em nghĩ có bao giờ chị ấy biết thế nào là hạnh phúc.Sợ rằng chị ấy càng ngày càng trở nên tệ hơn. Chị ấy cứ uống rượu suốt ... còn nhiều hơn là em có thể tưởng tượng nữa. lần mới rồi em đến chơi, chị ấy say rượu ngất ngưởng. Em đi vào trong phòng ngủ phát hiện trong tủ quần áo có rất nhiều trai rượu. Chị ấy uống rượu giấu mọi người cũng nhiều như uống công khai. Làm sao moịi việc lại diễn ra như thế cơ chứ? Thật là bất hạnh.”
“ Người chồng đầu tiên của cô ấy là một con sâu rượu. Có lẽ cô ấy nhiễm thói nghiện ngập này từ ông ta. Chị cho là ban đầu Juli thấy khoái rượu còn sau này dưòng nhu nó trở thành một nguồn an ủi. Cô ấy đã huỷ hoại sức khoẻ, cuộc đời và cơ hội có được hạnh phúc.”
“ Như một tấm thảm kịch vậy. Em thường nhớ về những ngày chuẩn bị cho sự ra mắt ccủa chị ấy. Chị có nhớ Julia đã hào hứng như thế nao không? Rồi bà bá tước xuất hiện .. và chị ấy trở nên sợ hãy đến thế nào. Julia tội nghiệp! ngày ấy chị ấy ăn rất nhiều còn bây giờ thì uống. Lúc thì quá tự tin lúc thì lại chả nắm chắc điều gì. Thật kinh khủng khi chị ấy chẳng nhận được lời cầu hôn nào trong mùa ra mắt đầu tiên.”
“ Chị vẫn còn nhớ như in những chuyện đó.”
“ Rồi chị ấy cưới một ông già và trở thành một goá phụ giàu có. Em nghĩ nếu chị ấy tìm được một người trẻ hơn các cô gái khác... chị ấy có thể trở nên khác đi,. Giá em có thể bao bọc chở che cho chị ấy.”
“ Chị nghĩ bao giờ em cũng vậy với mọi người.”
“ Em muốn chị đi cùng em đến thăm Julia. Chị đi nhé Lenore . Em chắc Julia cũng muốn gặp chị lắm.”
“ Chị không chắc lắm đâu”
“Đúng như thế. chị ấy bao giờ cũn g nói về chị . Julia rất bất hạnh .”
Và tôi đến thăm Julia. Cô ta nhiệt tình chào đón tôi, nom cô ta có nhận ra là mình đã tự làm tổn hại bản thân và đang cố tu chỉnh không.
Julia hào hứng với việc chuẩn bị một bữa tiệc. Mời một nghệ sĩ Piano danh tiếng đến biểu diễn là một thời thượng . Julia nghĩ đó là một ý kiến rất hay. Cô sẽ mời một số bạn bè của Drake . “ Sau màn biểu diễnđàn piano là một bữa tiệc thân mật .” Julia hào hứng kêu lên. “ Hai người có nghĩ đó là một ý tuyệt vời không?”
Cassie rất sung sướng khi chứng kiến tâm trạng vui vẻ phấn khởi của chị gái .
“ Chị phải đến đấy nhé”. Cô nói và tôi hứa sẽ đến chơi.
Ngoại tôi có vẻ trầm tư buồn bã. Bà biết tôi vẫn gặp Drake và chuyện này khiến bà lo lắng , bất an. Tôi tin la bà nghĩ tôi đã cô đơn quá lâu rồi . T ôi còn trẻ và từng nếm trải niềm vui của cuộc sống yêu đương chồng vợ, Ngoại ao ước tôi kiếm được một người chồng tốt. Hẳn Drake là người lý tưởng trong mắt bà nếu anh chưa có vợ . Tôi cảm thấy là bà có ý lo sợ tôi có thể bị tình cảm dẫn đi quá xa. Tôi muốn giải thích cho Ngoại hiểu tình cảm của tôi dành cho Drake từ hồi đó đến giờ chưa bao giờ khiến tôi lao vào những hành động liều lĩnh. Tôi yêu quý anh một cách an toàn và ổn định. Giờ đây… tôi biết rõ người ta có thể suy nghĩ về người khác 1 cách khác biệt như thế nào.
Cassie và tôi đến dự tiệc. Cassie vui sướng khi thấy chị mình có một mối quan tâm và một hoạt động lành mạnh.
Julia và Drake đứng bên nhau chào đón chúng tôi. Tuy nhiên, tôi cảm thấy e ngại khi thấy mặt Julia có một sắc đỏ không bình thường gần như là màu tím. Đôi mắt cô sáng lên vì kích động.
“Em Cassi thân yêu. Chị Lenore! Trông chị đẹp quá đi mất. Thật quý phái, phảI không anh Drake?”
Drake mỉm một nụ cườI buồn bã.
Trong khi đi vào đạI sảnh, tôi nhìn thấy Charle cùng Madalenna de Pucci. Cô gái ngườI Italia nom đẹp mê hồn trong bộ váy nhung màu đỏ rực tôn cái vẻ đẹp đỏ rực của ngườI Italia.
Charles nồng nhiệt chào hỏI chúng tôi.
“Gặp cô em dâu ở đây thật là vinh hạnh. Tôi chắc Julia cũng rất vui sướng khi gặp cô ở đây.” Hắn mỉm cườI tai quái. “Cả Drake nữa, thật là một bữa tiệc toàn những ngườI danh giá, phảI không. Những ngườI nổI tiếng nhất…tôi có thể nói là những nhà chính trị nổI đình nổI đám nhất. Tất cả là vì lợI ích của Drake đáng kính. Madalenna thân yêu ạ, đây là một xã hộI Anh đã được tuyển chọn. Những ngườI làm ra luật và những ngườI tuân theo luật. Anh dám nói là Drake rất hài lòng về bản thân… và bạn của anh ta.”
Một lần nữa hắn lạI ném về phía tôi một cái nhìn đầy ngụ ý. Một cái nhìn hàm ý đe dọa.
Hắn không chịu bỏ đi cho rồI và làm tôi cảm thấy rất khó chịu. Hắn tỏ vẻ rất thân mật vớI Madalenna nhưng cái cách thỉnh thoảng hắn nhìn trộm tôi làm tôi cảm thấy gai người.
CuốI cùng Julia đến bên chúng tôi.
“Vui phảI không. Em thuê một ngườI đến chụp ảnh. Em muốn mọI ngườI chụp ảnh ngay từ đầu bữa tiệc trước khi chia thành từng nhóm nhỏ. Sau đó Signo Pontelli sẽ chơi đàn, rồI đến bữa tiệc nhẹ và khiêu vũ. Tất cả đã được dàn xếp đâu vào đây vớI tất cả các nhà cung cấp.”
“Cô đã thu xếp mọI việc thật tuyệt.” Tôi bảo Julia.
Cô ta mỉm cườI thân thiện. “Thật vui khi chị nghĩ thế.”
“Tôi muốn nói chắc anh Drake hài lòng lắm.”
“Hi vọng thế… em cũng mong được như thế. Ồ kia ông thợ chụp ảnh đến rồi. Em phảI đến chỗ anh ta. MọI ngườI cứ ở đây nhé. Em sẽ mờI thêm một, hai ngườI nữa và chúng ta sẽ làm thành một nhóm.”
Thế là tôi được sắp đứng cạnh Charles và Madalenna khi chụp hình. Bao nhiêu là chuyện bắng nhắng khi xếp đặt vị trí cho mọI ngườI, ông phó nhòm bảo chúng tôi cườI, tạo dáng, thế là chúng tôi đứng đó, nhếch môi cườI trong niềm vui chung trong lúc bác phó nhòm làu bàu, dàn xếp để có một tấm hình như ý.
CuốI cùng thì việc chụp ảnh cũng kết thúc.
Nghệ sỹ dương cầm đã đến biểu diễn những tiểu phẩm – phần lớn là của Chopin – rất thành công. Ông xứng đáng có một cử tọa đáng nhiệt tâm hơn là đám thực khách này.
Khi hoàn thành xong phần biểu diễn, ông chỉ nhận được sự tán thưởng lặng lẽ. Tôi ngồI ăn cùng vớI Cassi, Drake và một chính trị gia bạn anh. Một cuộc trao đổI thú vị trong lúc chúng tôi ăn cá hồI ướp lạnh vớI rượu champagne. Tôi hào hứng tham gia và cuộc nói chuyện cho đến lúc chợt cảm thấy ánh mắt của Julia rọI vào ngườI trong lúc cô đang chủ trì ở bàn bên cạnh. Tôi nhận thấy mỗI lần tôi nhìn cô lạI thấy cô nâng ly rượu lên môi.
Sau bữa ăn nhẹ là mục khiêu vũ. Juila đã khôn khéo biến một trong những căn phòng rộng trong nhà thành phòng nhảy, một căn phòng rất trang nhã vớI những chậu hoa được mang từ ngoài sân vào trong dịp này. Có một dàn nhạc nhỏ chơi đàn cho mọI ngườI khiêu vũ.
Tôi biết Drake sẽ nắm lấy cơ hộI để được nhảy vớI tôi, một điều khá lạ lùng đốI vớI bản chất của anh vốn không quen vớI những việc làm liều lĩnh. Tôi nghĩ chắc là anh đã chịu đựng quá nhiều đến mức nó làm anh phớt lờ những quy tắc xử sự chung. Đáng lý anh phảI biết Julia ghen tức vớI những tình cảm mà anh dành cho tôi chứ. Tôi chắc trong những cơn giận dữ, Julia không ngán gì mà nói toạc ra. Những lúc anh liều mạng như thế này chính là lúc anh đang đẩy cuộc hôn nhân của mình đến bờ vực thẳm.
Điệu nhảy đầu tiên là điệu vanxơ, một điều chắc là làm mọI ngườI sửng sốt, vì nó quá thân mật.
Drake xoay tôi quanh phòng.
“Em đang có mặt ở đây, thật tuyệt vờI!”
“Julia đã sắp đặt tất cả cho một tốI vui.”
“Bây giờ nó đã thành công rồi. Em nghĩ thế nào về quan điểm của Jamenson?” Anh quay lạI đề tài ban nãy.
“Rất thú vị.”
“Anh nghĩ ông ta học được từ Salisbury.”
“Nhưng ông ấy là một ngườI trong đảng Tự do của anh.”
“Có rất nhiều ngườI thay đổI ý kiến như chong chóng.”
Chúng tôi im lặng một lúc, rồI anh nói. “Thật là một hạnh phúc vô biên…được ôm en vào lòng như thế này”
“Drake, xin anh hãy cẩn trọng.”
“Có những lúc anh không làm thế được…anh chẳng quan tâm. Anh biết sẽ sớm có một sự thay đổi. TạI sao cúng ta không cùng bỏ trốn.:
“Anh sẽ không muốn thế đâu.”
“Anh cũng không biết nữa. Anh nghĩ nhiều về chuyện đó lắm. Anh lên kế hoạch…và có những lúc nó là giảI pháp duy nhất.”
“Hãy nghĩ đến sự nghiệp của anh.”
“Chúng ta có thể bỏ đi thật xa… và làm lạI từ đầu.”
“Không được. Như vậy chỉ lặp lạI một sai lầm. VớI lại…”Trông anh đau khổ đến mức tôi không dám nói ra sự thật, nếu anh được tự do thì tôi cũng không chắc mình có nhận lờI lấy anh không. Tôi rất thương anh, rất quý anh và không muốn làm anh đau khổ hơn bằng cách nói thật vớI anh rằng tôi không còn yêu anh nữa.
“Có những lúc anh hoàn toàn tuyệt vọng. Julia càng ngày càng quá quắt không chịu thể đựng nổi. Tình thế mỗI ngày một trở nên khó khăn hơn. Đôi lúc anh cảm thấy anh có thể làm bất cứ việc gì…tất cả chỉ để chấm dứt hệ lụy đau khổ này. Bây giờ vớI sự có mặt của em ở đây sự chịu đựng đã trở nên quá sức.”
“Có lẽ em sẽ sang Paris một thờI gian. Việc này cũng dễ thu xếp thôi.”
“Không…không.” Anh ôm tôi sát vào ngườI hơn. “Em đừng đi.”
Tôi liếc thấy Julia đang quan sát chúng tôi. Cô không nhảy. Cô đang đứng một tay chống lên thành ghế như một chỗ dựa cho khỏI ngã. Một ly đầy rượu trong tay và tôi nhận thấy cô đung đưa ngườI vớI một vẻ đe dọa, vài giọt rượu champagne sánh lên cả áo cô.
Bất thình lình cô hét lên. “MọI ngườI hãy nghe đây. Tôi có một điều muốn nói.”
Cô trèo lên ghế. Tôi nghĩ cô sẽ té nhào vào bất cứ lúc nào.
Cả phòng im phăng phắc trong một sự im lặng sững sờ. m nhạc đã tắt từ lúc nào. Cô chỉ vào Drake. “NgườI này là chồng tôi, Drake Aldringham, một chính trị gia đầy tham vọng.” LưỡI cô líu lạI và trong nỗI kinh hoàng, tôi nhận ra cô hoàn toàn mất lý trý. “Anh ấy không muốn tôi. NgườI anh ấy them khát là ngườI anh ấy đang cùng khiêu vũ…đang ôm chặt trong tay…thì thầm vớI ả…kể cho ả nghe khoảng thờI gian kinh khủng ở bên tôi. Anh ta thèm muốn ả, ngườI tạo mẫu, Lenore đồ con hoang. Không anh ta không muốn tôi. Tôi chỉ là vợ. Còn ả là là ngườI tinh. Ẩ đã cướp anh ấy trên tay tôi.
Một khoảng im lặng chết chóc. Tôi có thể cảm thấy những ánh mắt dầy ác cảm lướt trên ngườI mình.
Drake đến bên vợ nói bằng một giọng ghê tởm. “ Julia, cô say rồi.”
Cô ta cườI như điên dạI, loạng choạng suýt ngã nếu như Drake không đỡ. RồI cô ta trượt khỏI ta chồng nằm ngay đơ trên sàn, mắt mở trân trân nhìn vào hư vô.
Tôi thấy Charles đi lạI chỗ em gái.
“Hãy mang cô ấy lên lầu”, hắn nói và liếc nhìn tôi không giấu vẻ khoái trá.
Cassi đi đến bên tôi “Chúng ta đi về thôi.”
Và thế là…bữa tiệc rã đám.
*
* *
Cả đến bây giờ tôi cũng không nhớ nỗI chuyện gì đã xảy ra sau màn kịch trên. Tôi đứng như trờI trồng, nhận thấy những ngườI xung quanh tránh nhìn tôi.
Cassie tỏ ra mạnh mẽ và thực tế trong những lúc có biến cố. Cô cầm tay tôi dẫn ra khỏI nhà. Xe của chúng tôi còn chưa đến đón.
“Ta hãy đi bộ vậy”
Thế là chúng tôi đi qua các đường phố, cô vẫn cầm tay tôi, không nói gì. Tôi cảm ơn cô về điều đó.
Khi chúng tôi về đến nhà, NgoạI xuống phòng khách xem chuyện gì xảy ra và chúng tôi vào phòng ngủ của NgoạI nói chuyện. Bà lắng nghe vớI vẻ mặt kinh hoàng.
“TộI nghiệp Julia” Cassie nói. “Chị ấy không nhận ra mình đang làm gì…nói gì nữa.”
“Điều đó nằm trong đầu cô ta”, tôi đau đớn kêu lên. “Sao cô ta có thể cáo buộc sai lầm như thế trước mắt mọI người.”
“Tất cả mọI ngườI đều biết chị ấy bị say rượu.”
“Rõ là thế. Nhưng điều cô ta nói! NgườI ta sẽ chỉ tin vào điều xấu nhất.”
“Cháu thân yêu. Hãy bình tâm lại. Chúng ta sẽ tìm ra một cách nào đó. Có lẽ cháu phảI rờI khỏI đây. Sang Paris.”
Bà dừng lạI, cau mày. Tôi biết bà đang suy tính, trở về đấy tôi có thể dễ dàng rơi vào vòng tay bá tước đa tình. Tôi có thể thấy sự cân nhắc nặng nhẹ của bà và quyết định mặc cho vụ xì - căng – đan và những khó khăn trước mắt, ở đây tôi vẫn an toàn hơn.
“Như vậy có nghĩa là chạy trốn”, tôi nói.
Bà gật đầu. “Bà sẽ cho cháu biết phảI làm gì. Bà sẽ làm cho cháu một cái gì làm dịu thần kinh giúp cháu ngủ được một giấc. Sáng hôm sau, tất chúng ta sẽ cảm thấy khá hơn.”
Cả đến bài thuốc hiệu nghiệm của NgoạI cũng không làm cho tôi ngủ được. Mãi đến gần sáng tôi mớI chợp mắt đi được một chút và thức dậy vớI một nỗI nhục nhã sâu xa từ trong giấc ngủ khi ký ức khôi phục lạI thảm cảnh ngày hôm qua. Và lúc này trong ánh sáng ban ngày, mọI chi tiết xảy ra có cái vẻ gớm ghiếc đến rợn người.
Tôi có nên đi khỏI đây không? Ước gì có bà bá tước có ở đây. VớI sự khôn ngoan từng trảI của mình, bà có thể khái quát tình hình rõ ràng hơn tất cả chúng tôi. Giả sử bá tước vẫn còn ở Paris, anh sẽ nghĩ tôi quay về là vì anh, để được gần anh. Thế là cuộc theo đuổi lạI tiếp diễn. Tôi tự hỏI không biết tôi có cưỡng lạI được không?
Cần phảI phân tích rõ ràng hoàn cảnh của tôi để thoát khỏI những suy nghĩ rốI bờI vào đêm hôm trước. Có một điều chắc chắn là những vị khách ngày hôm quá sẽ rỉ tai bạn bè về những gì họ đã chứng kiến. Một ngườI vợ buộc tộI chồng có tư tình vớI một ngườI đàn bà khác trước mặt những ngườ quen là một điều chưa từng xảy ra. Những ai có may mắn chứng kiến sẽ khoái trá kể cho càng nhiều ngườI nghe càng tốt.
Tôi tự hỏI không biết chuyện gì sắp xảy ra đây. Có chứng cớ chứng minh tôi là nhân tình của Drake không? Chắc là có.
Có lẽ cuốI cùng tôi cũng đến bỏ đây mà đi thôi.
Tôi nghĩ đến Paris…đến khả năng gặp bá tước, bỏ tất cả những chuyện dễ sợ này lại sau lưng. NgườI ta sẽ tin chắc là tôi bỏ chạy mà đúng như thế còn gì.
Một ngày trôi qua. Chúng tôi rất bận rộn. Không phảI ngườI ta đến mua áo quần mà họ không cưỡng lạI tật tò mò tọc mạch đến tận nơi buôn bán cái gì đó để tìm hiểu chuyện gì xảy ra. Dĩ nhiên tôi lánh mặt.
Hai ngày sau trước sự ngạc nhiên của tôi, Julia xuất hiện. Cassie bảo tôi là cô ta muốn nói chuyện vớI tôi.
“Chị không thể gặp mặt cô ta. Tốt nhất là không giáp mặt nhau làm gì.”
“Julia rất đau khổ. Chị ấy cứ khóc suốt. Chị ấy nhất định đòi gặp chị bằng được. Chị ây sẽ không dịu lạI nếu không gặp chị.”
Tôi do dự còn Cassie nhìn tôi nài nỉ. Trong con ngườI cô có cái gì như tình mẫu tử và cô vốn như thế trong nhiều năm rồi. Dường như cô cảm thấy sứ mệnh của mình là bảo vệ tất cả chúng tôi.
“Làm ơn gặp chị ấy đi. Em không thích có những xích mích trong gia đình.”
Thế là tôi chịu thua.
Julia bước vào, xanh xao, nhưng cái màu sim chín của những mạch máu trên má lạI nổI rõ hơn. Nom cô già nua và thảm hại.
Chúng tôi im lặng một lúc, rồI cô là ngườI bật lên tiếng nức nở. “ÔI Lenore, em thật có tộI vớI chị. Em cũng không ý thức được là mình đã làm gì nữa. Em chẳng nhớ được gì hết. Chỉ biết em đứng lên một cái ghế…mà cũng chẳng biết làm sao lạI đứng lên được.”
“Cô hét lên lờI buộc tộI khủng khiếp nhằm vào anh Drake và tôi.”
“Em không có ý đó.”
“Sao cô có thể nghĩ ra một chuyện ghê tởm như thế. Chắc nó lúc nào cũng ở trong đầu cô.”
“Em thật bất hạnh chị Lenore ơi. Bao giờ em cũng ghen vớI chị. Drake thích chị ngay từ đầu…không như đối vớI em.”
“Nhưng anh ấy đã lấy cô”.
“Em biết. Nhưng điều đó chẳng có ý nghĩa gì. Anh ấy không yêu em. Đôi khi em phát điên phát khùng lên. Em đã sợ là anh ấy sẽ lấy chị. Đó là lý do tạI sao em cố ngăn cản lại…Em đã làm thế khi chúng ta ở điền trang của anh ấy. Em bắt cô hầu gái của em giả vờ là ma trong phòng truyền thống…Bóng ma xuất hiện để cảnh cáo ngườI ta trước khi định lấy ai…”
Thoạt tiên tôi sững sờ rồi nhớ lại tất cả.
“Ôi Julia… sao cô có thể ngu ngốc như vậy? LờI buộc tộI của cô là không đúng.”
“Em xin lỗI chị Lenore”.
“Cô đã gây ra họa lớn rồi. Bây giờ mọI ngườI nghĩ sao đây. Tất nhiên là họ tin cô.”
“Em sẽ bảo vớI tất cả mọI ngườI là em cũng không biết mình nói gì nữa. Có những lúc em nghĩ Drake căn ghét em. Nó làm em như đien như dại…dồn em đến bức đường cùng”. Tôi có thể thấy Julia bắt đầu lên cơn kích động và tôi lạI phảI làm cô ta dịu xuống.
“Thôi được rồI Julia. Hãy quên chuyện đó đi”.
“Có thật chị quên được không?”.
“Thật, tôi sẽ cho qua. Để tôi nói cho cô biết tôi chưa bao giờ và cũng không bao giờ là nhân tình nhân ngãi gì của Drake hết”.
“Nhưng có lần anh ấy định cướI chị”.
“Anh ấy chưa ngỏ lờI vớI tôi bao giờ. Quên chuyện đó đi. Anh ấy hiện đang là chồng cô”.
“Phải. Đúng như thế”. Julia mỉm cườI có vẻ ranh mãnh và tôi nhớ lạI việc cô ta đã lừa Drake như thế nào.
Mặc cho mọI vệc xảy ra tôi vẫn cảm thấy thương hạI Julia. Cô ta chỉ là ngườI đàn bà mắc chứng cuồng loạn đáng thương. Một ngườI lắm tiền nhiều bạc nhưng sao cuộc đời không chiều lòng người. Đó là vì ngay từ ngày còn là một thiếu nữ trong trắng, cô ta đã bị Drake ám ảnh và từ đấy đã không từ một thủ đoạn dù bẩn thỉu nào để lấy được anh.
“Chị nói phảI, hãy cố quên mọI chuyện đi.” Cô ta nói, mỉm cườI nịnh nọt.
Không biết có thể quên được trong khi cả thành London này biết chuyện không? RồI sự nghiệp chính trị của Drake sẽ gặp những khó khăn nào. Một chính trị gia vớI một ngườI vợ đồng bóng đến thế phỏng còn mong đợI được gì. Có lẽ tác hạI của tấn kịch hôm ấy là không thể sửa đổI được.
Từ tốI hôm đó tôi không gặp lạI Drake mà tôi cũng chẳng mong gặp anh chút nào. Tôi e rằng nếu có gặp cũng chỉ đê nghe anh nói anh nóng lòng muốn rũ bỏ Julia càng sớm càng tốt như thế nào. Dĩ nhiên tiền đồ của anh như trứng để đầu đẳng, giờ đây khó lòng có thể cứu vãn được.
Nhưng Julia đang đứng trước mặt tôi. Cô ta thực sự ăn năn và tôi muốn tin đó là một sự hốI hận thực tâm. Đúng là cô ta quá say và không ý thức được điều mình nói. Có ích gì khi tiếp tục oán trách một ngườI như thế? Bao giờ tôi cũng phảI nhớ rằng đó là rượu nói chứ không phảI Julia nói. Một ngườI đàn bà đáng cho tôi thương hại.
“Em sẽ cố gắng bỏ rượu. Em tin là mình sẽ làm được nếu cố gắng hơn nữa. Nó sẽ giúp em quên chuyện này. Em đã muốn giúp đỡ anh Drake biết bao, vậy mà chính em đã gây nên một cảnh động trời. Lúc ấy em thấy anh Drake đang nhảy vớI chị…trông anh ấy thật say sưa, mãn nguyện. Em đã tự nhủ: anh ấy không bao giờ như thế vớI mình và trước khi biết được chuyện gì…”
“Này Julia, cô phảI hiểu là vớI tôi anh ấy là một ngườI bạn tốt. Anh ấy đã cướI cô…”
“PhảI, anh ấy đã lấy em. Vậy chúng mình lạI là bạn của nhau phảI không, Lenore”.
Cassie đưa mắt nhìn tôi cầu khẩn.
“PhảI”, tôi nói “Chúng ta vẫn là bạn bè”.
*
* *
Nhưng chỉ ngót một tuần sau một tai họa xảy ra nhắc mọI ngườI nhớ lạI vụ xì-căng-đan ấy.
Nhà của Charles bị bốc cháy.
Hắn đang ở một mình trên tầng cao nhất trong nhà. Bọn ngườI làm ở cả dướI tầng hầm. Charles mờI một ngườI khách đến dùng bữa tốI và ra lệnh không ai được quấy rầy hắn. NgườI khách chắc đã đi khỏI vì không thấy bóng dáng cô ta đâu. Charles may mắn trốn thoát. NgườI hầu phòng của hắn có việc đi ra ngoài đêm ấy lạI trở về sớm hơn dự định. May sao anh ta ngửI thấy mùi khói từ phòng ông chủ. Khi anh ta mở cửa, khói nồng nặc thoát ra. Anh gọI tên ông chủ không có tiếng trả lờI nhưng anh ta tin rằng Charles vẫn ở trong phòng. Trùm một tấm khăn ướt lên đầu, anh xông vào tìm ông chủ. Charles nằm mê mệt trên giường có lẽ đã bị hôn mê vì thiếu dưỡng khí. NgườI hầu phòng lanh lợI đã tìm cách kéo hắn ra ngoài, hô hấp nhân tạo và cứu sống hắn.
Charles thật là may mắn. Hắn dễ dàng chết thui nếu không có anh hầu phòng vừa thông minh vừa quả cảm. Julia dẹp sang một nỗi bên bất hạnh của bản thân và tỏ ra rất được việc vì Helen, vợ của Charles đang ở tận miền Bắc. Julia cho rằng không cần làm rộn bà chị dâu, thế là Charles đến sống ở nhà Julia cho đến khi mọI việc được thu xếp ổn thỏa.
*
* *
Katie của tôi rất có khiếu quan sát nên nó nhận ra có điều gì không ổn.
“Cô Julia đã làm chuyện gì vây?”
Tôi giả vờ như không hiểu.
“Có một cái gì đó mẹ à. NgườI ta xì xào một chuyện gì đó và theo cái cách mà họ nói, con nghĩ có cái gì sai trái nhưng lạI làm cho ngườI ta lấy làm thú vị lắm.”
“À…cô ấy không được khỏe.”
“Cô ấy có vẻ mạnh khỏe mà. Đôi má cô ấy lúc nào cũng đỏ. Nhiều khi nó lạI hơi tim tím.”
Đột nhiên tôi buột miệng hỏi. “Con có muốn đi Paris không?”
“Khi nào chúng ta đi ạ?”
“Mẹ không nói mẹ sẽ đi. Mẹ chỉ muốn hỏI xem con có muốn đi Paris ở vớI bà bá tước.”
“Và để mẹ ở lạI đây?” Nó hỏI vẻ thất vọng. “TạI sao mẹ không đi?”
“À có nhiều việc giữ chân mẹ ở đây và mẹ nghĩ có thể con thích sang Paris.”
“Con có thể gặp Raoul và bá tước. Con thích thế lắm nhưng con muốn có mẹ đi cùng. VớI lạI bá tước đâu có đến để gặp con phảI không? Bác ấy đến là vì mẹ đấy chứ.”
Tôi ngạc nhiên trước lờI con trẻ. Trẻ con còn biết được nhiều hơn là ngườI lớn có thể hiểu được. Tôi tự hỏI nó biêt được những gì về cuộc theo đuổI của bá tước và quan hệ giữa tôi vớI Julia và Drake.
Vừa lúc ấy, NgoạI bước vào. “Cụ ơi, mẹ nghĩ con nên sang Prris.”
NgoạI quay đầu nhìn tôi và tôi hấp tấp giảI thích. “Cháu nghĩ có thể Katie muốn đến Paris sống vớI bà bá tước một thờI gian.”
“Không có cháu à?”
“Cháu cảm thấy mình nên ở lại.”
“Bà nghĩ cả hai mẹ con cháu nên ở đây một thờI gian. Cháu không muốn con gái đi đâu mà không có cháu phảI không?”
Sau khi còn hai ngườI vớI nhau, tôi nói. “Đó là bởi vì cháu nghĩ con bé biết nhiều chuyện hơn ta tưởng.”
Tôi rất khó chịu khi Charles đến thăm tôi. Nom hắn có vẻ tươi tỉnh mặc cgo lần suýt chết vừa qua.
Đó là vào một buổI chiều. Cassie đưa Katie ra công viên đi dạo. NgoạI đang nằm nghỉ, tôi chỉ có một mình đang làm mấy việc linh tinh. Từ vụ xì-căng-đan hôm ấy tôi chả muốn giáp mặ vớI ai.
Một ngườI giúp việc đến thông báo có ông Sallonger đến chơi. Tôi đang định bảo cô ta nói lạI là tôi ra ngoài thì Charles hiện ra trên ngưỡng cửa. Đúng là cái lốI của hắn. Biết là tôi không muốn gặp, hắn cứ tự tiện xông vào. “Lenore, thật sung sướng được gặp cô em dâu quý hóa”.
Cô đầy tớ đóng cửa phòng lạI và chỉ còn hai chúng tôi. “Này hãy chúc mừng anh đi chứ. Em không nhận ra là anh vừa thoát hàm răng của tử thần à?”
“Xin chúc mừng”.
“Jedder là một chàng trai khá ra trò. Nếu có chuyện gì thì không chỉ có anh sang thế giớI bên kia mà cả anh ta nữa.”
“Chắc anh lấy làm biết ơn anh ta lắm.”
“Ồ, hẳn thế chứ. Anh còn chưa có lòng nào muốn từ bỏ thế gian đầy lạc thú này. ÔI Lenore, bao giờ trông em cũng hết sức quyến rũ. Anh mang đến cho em một món quà đây.”
Hắn đưa cho tôi một tấm ảnh.
“Một kỷ niệm nhắc lạI một đêm đáng nhớ.”
Đó là tấm ảnh chụp trong bữa tiệc của Julia. Một tấm ảnh rất nét và có thể nhận ra tất cả mọI ngườI: Charles, Cassie, Madalenna, hai ngườI đàn ông nữa và tôi.
Tôi chẳng muốn giữ lạI một kỷ niệm nào về cái đêm hôm ấy. Đó là cái mà tôi đã cố hết sức để quên.
“Một tấm ảnh rất nét.” Tôi nói và đặt ngay vào ngăn kéo.
“Anh nghĩ em sẽ muốn có một tấm.”
“Đó là cái đêm tôi chỉ muốn quên đi.”
“Ồ em đang nghĩ đến cơn bộc phát của Julia. TộI nghiệp cô ấy. Anh sợ rằng nó đã đi quá xa. Còn anh nữa, suýt nữa thì bị chết cháy. Nếu như vậy gia đình này sẽ tuyệt tự. Anh đã ăn tốI vớI một phụ nữ, một bữa tiệc chỉ có hai người…và bây giờ anh chẳng nhớ gì hết. Tất nhiên, Julia đã để cho cơn giận cuốn đi. Bây giờ cô ấy là cô em gái tốt nhất. Em biết đấy, anh chả còn gì. MọI thứ đều cháy ra tro… anh mất một số món rất quý.”
“Tôi nghĩ anh có thể về Nhà Tơ lụa một thờI gian.”
“Không, còn có quá nhiều việc ở London.”
“Bao giờ chị Helen quay về.”
“Chả có lý do gì khiến cô ấy phảI vộI vã. Bọn anh sống vớI nhau khá hòa thuận chính vì ít khi gặp mặt nhau. Xa cách là một món gia vị thật cần thiết cho hôn nhân.”
“Anh hoài nghi quá đấy.”
“Chỉ thực tế thôi. Anh cho là thế đấy. Julia đóng vai trò một cô em gái tốt còn Drake thì không phản đốI, thế nên anh có thể ở nhà họ cho đến khi tìm được một ngôi nhà mớI ở London. Nhưng anh không đến đây để nói chuyện này.”
Tôi nhướn lông mày. Hắn mỉm cườI đi đến gần bàn, chỗ tôi đang đứng. Tôi không ngồI xuống cũng như mờI hắn ngồI kể từ lúc hắn đến đây.
“Chắc em đang tự hỏI anh đến đây làm gì. Được, anh sẽ cho em biết. Anh đến đây là để nói chuyện chúng ta.”
“Chúng ta?”
“Phải…về em và anh.”
“Anh có chuyện gì để nói về tôi và anh nào?”
“Rằng chúng ta nên trở thành những ngườI bạn biết điều hơn. Anh có…hơi ghen vớI Drake. Em có vẻ thích hắn…trong khi không được như thế. Dù sao hắn cũng là chồng Julia nghĩa là ngườI trong một nhà…dù ít dù nhiều. Anh có hơi giận khi nghĩ về em và Drake và cái cách em lạnh lùng vớI anh như vậy.”
“Anh đang nói chuyện quái quỷ gì vậy?”
“Em không nghĩ đó là một ý hay sao?”
“Tôi không thấy có gì đáng nói cả.”
“Có chứ, nhiều nữa là đằng khác. Anh lúc nào cũng bị em ám ảnh, Lenore à. Anh không thể gạt em ra khỏI đầu. Em đã bỏ bùa cho anh. Em là kẻ chiến thắng…ở bề ngoài. Khi còn là một đứa trẻ ngây thơ, em đã chiếm được Philip. Hãy cho anh biết tạI sao Philip lạI tự sát.”
“Tôi không nghĩ là anh ấy tự sát.”
“Này thôi đi. Em nghĩ anh giết cậu ấy à? Có lẽ là vì ghen tuông, vì Philip có cái mà anh thèm muốn. Không đâu em thân yêu. Không phảI thế đâu. Anh cho là cậu ấy đã phát hiện được một cái gì đó ở em. Philip có một cái nhìn tuyệt đốI về cuộc sống. Đó là một chàng hiệp sỹ vớI cây gươm sáng loáng. Bất cứ cái gì kém hoàn hảo đều khiến cậu ấy thất vọng sâu sắc. Philip đã phát hiện được đốm đen gì ở em vậy?”
“Anh tỏ ra lố bịch quá đấy.”
“Em là một con ngựa ô. Chính thế đây. Thử nghĩ coi. Một đứa con gái hoang của nhà St. Allengere mà ba anh chỉ chứa chấp vì công việc. Vậy mà cô gái thấp kém ấy lạI cướI được một trong hai ngườI thừa kế của dòng họ Sallonger hiển hách. Rất lãng mạn – bi hài kịch nữa là khác – khi ngườI chồng mớI cướI bắt một phát vào đầu mình. Chắc ai cũng nghĩ như thế là đủ, ồ nhưng không, như thế chưa đủ vớI Lenore. Nàng còn phảI quyến rũ cho được chồng của Julia đáng thương, một nhà chính trị đầy tham vọng. Và đấy là vấn đề của ngườI đàn ông tộI nghiệp này. Hy sinh cả thế giớI này cho tình yêu.”
“Tôi không muốn nghe nữa.”
“Em sẽ phảI nghe. Em biết anh không phảI là một thằng đàn ông dễ thương chứ?”
“Đó là một điều mà ta có thể nhất trí vớI nhau.”
Hắn tóm lấy cánh tay. “Nhưng em có biết là những ngườI không dễ chịu vẫn có thể là những ngườI rất quyến rũ không?”
“Tuy vậy anh không phảI là một ngườI như thế đốI vớI tôi.”
“Hãy cẩn thận. Nhớ chuyện ở hầm mộ không? Tôi cảnh cáo cô, tôi có thể là một kẻ tàn nhẫn đấy.”
“Tôi sẽ không bao giờ quên.”
“Và đó là cách mà anh chàng Drake tử tế và cao thượng đã cứu cô, sau đó còn chưa lấy làm hài lòng vớI việc phô bày bản chất hiệp sỹ cao quý của mình, hắn còn ném tôi xuống hồ nữa. Tôi không bao giờ quên hai việc này.”
“Charles, tôi muốn anh đi khỏI đây.”
Tôi giằng tay ra nhưng hắn sấn đến bên tôi, gần đến nỗI mặt hắn gần như chạm vào mặt tôi. Đôi mắt hắn long lên đầy nhục dục làm tôi cảm thấy ghê tởm hắn thật sự.
“Nhưng tôi lạI muốn ở lại.”
“Vậy ngườI đẹp Italia, nàng Madalenna đi rồI à?”
“Cô ấy vẫn còn ở đây vớI chúng tôi.”
“Tôi nghĩ anh đang say mê cô ấy chứ?”
“Hứng thú của tôi đa dạng lắm, Madalenna rất gợI cảm, rất đẹp, tuyệt mỹ nhưng quả là kỳ lạ, tôi vẫn thèm khát em.”
“Thế thì anh dừng lạI đi vì anh chỉ mất thờI gian vô ích.”
“Không…không. Đó sẽ là khoảng thờI gian hữu ích nhất.”
“Nghe tôi nói đây Charles, sau cái lần ấy tôi không bao giờ muốn thâý anh nữa.”
“Tôi sẽ là cô đổI ý.”
“Tôi có khả năng đưa ra quyết định của mình.”
“Lenore, tôi thấy trò đùa này là quá đủ rồI đấy, tôi nói nghiêm chỉnh đấy. Cô mà còn tiếp tục đùa giỡn vớI tôi sẽ chỉ rước lấy họa cho cô…và cho Drake Aldringham. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Julia quyết định ly dị hắn và tố cáo cô là ngườI thứ ba làm gia đình nó tan nát?”
Tôi rùng mình như gặp cơn gió lạnh. Tôi biết hắn không chỉ nói chơi. “Điều đó rõ ràng là bịa đặt.”
“Bịa đặt à? Những cuộc gặp gỡ trong công viên. LờI buộc tộI của Julia trước mặt nhiều người. Điều đó có nghĩa là Drake thân yêu của cô sẽ về hưu non vớI tư cách là một chính trị gia, và bằng một cách nào đó những chi tiết này chứng minh cô chỉ là một ngườI đàn bà lăng loàn, trắc nết.”
“Julia đã gây ra những chuyện đó.”
“Hắn sẽ thoát…cả cô nữa… nếu cô tỏ ra biết điều.”
“Là thế nào?”
Hắn liếc nhìn tôi. “Em biết câu trả rồI đây. Bằng cách trở thành bạn tôi.”
“Anh có ý…”
“Giả sử em trở thành một ngườI bạn thân thương của tôi.”
Tôi không khỏI phì cười. “Anh điên rồi.”
Charles không trả lờI, chỉ nhún vai.
“Có phảI là một kiểu tống tình không?”
“Thường thì nó là một vũ khí hữu hiệu.”
“Anh đi quá xa rồI đấy.”
“Rất được việc phảI không?”
“Còn lâu. Anh là một kẻ lố bịch và đê tiện.”
“Kẻ đê tiện ấy là cô, cô em dâu yêu quý của tôi ạ., một cô gái mà sự trong trắng cần phảI đặt dấu hỏi, một cô gái quỷ quyệt mặc cho địa vị thấp kém của mình trong nhà chủ, vớI tư cách là cháu gái của một ngườI làm công, bằng một cách nào đó đã bẫy được một trong hai chàng trai thừa kế của dòng họ Sallonger.”
“Sao anh dám nói ra những lời dối trá bẩn thỉu như vậy?”
“Dối trá à?Cô không cưới em trai tôi sao? Philip không phải là một trong những đứa con được thừa hưởng gia tài của cha tôi ư? Cô không ngoi lên từ địa vị một con hầu để đứng ngang với chúng tôi chăng?”
“Tôi không lừa Philip để bắt anh ấy làm đám cưới.”
“Với mánh lới và kiểu cách ngọt ngào mê hoặc của cô. Philip bao giờ cũng mờ mắt vì cô. Cô thấy nó một một nạn nhân dễ xơi hơn tôi mà. Charles đáng thương chỉ là một gã hoang đàng. Rồi em tôi chết một cách hết sức bí ẩn. Người ta kết luận là tự sát. Phải thế không? Hãy cẩn thận đấy Lenore. Không phải cô đang tuyệt đối an toàn đâu. Tôi có nhiều ảnh hưởng đối với Julia. Tôi có thể khuyên nó ly dị. Nó bao giờ cũng nghe lời tôi, một vị quân sư khôn khéo.”
“Julia sẽ không làm thế. Cô ấy đã làm hại chồng và tôi tin là cô ấy rất ân hận.”
“n hận ư? Có lẽ chỉ một chốc một lát. Rồi cô ấy lại ghen tuông cuồng bạo. Điều ấy còn phụ thuộc vào cái chai rượu. Tôi đã gặp mình trong những tâm trạng dễ bị kích ứng. Sướt mướt, than thân trách phận, rồi lên cơn ghen... điên cuồng như bị đầu độc vậy. Chẳng có gì dễ dàng hơn, chỉ cần gẩy nhẹ một câu. Người ta nói sự thương hại tạo cơ hội. Drake có thể trở thành một chính trị gia có tiền đồ. Một cuộc ly dị sẽ đặt dấu chấm hết với anh ta. Và cả cô nữa, Lenore yêu quý ạ. Hãy nghĩ về chỗ đứng hiện tại của mình. Những lời đồn đại ngày xưa sống dậy. Một bà vợ phải như thế nào mới khiến người chồng mới cưới được vài tuần phải tự sát. Đó chẳng phải là điều gì dễ chịu trong xã hội thượng lưu ở đây đâu.”
“Không ư? Tôi tưởng cô bíêt rành về tôi lắm chứ. Sẽ có một câu chuyện như ở hầm mộ diễn ra. Lúc ấy cô đã coi thường tôi mà. Nếu không có Drake, cô sẽ có một thời gian dài vui thú với những hồn ma của nhà Sallonger đấy.”
“Không có gì trên đời khiến tôi trở thành, như anh nói, bạn “thân thiết” của anh.”
“Cứ để coi, Lenore thân yêu của tôi. Hãy đợi đấy.”
“Bây giờ thì anh đã chịu về chưa?”
Hắn cúi đầu. “Nhưng tôi sẽ quay lại. Tôi nghĩ khi cô đã cân nhắc mọi mặt lợi hại và tất cả những hệ luỵ của nó, cô sẽ đổi ý thôi.”
“Không bao giờ!”
“Người đẹp ngọt ngào ơi, tạm biệt nhé.”
Hắn đã đi khỏi rồi mà toàn thân tôi vẫn run bắn lên tôi cảm thấy chả còn chút sức lực nào. Bao giờ tôi cũng biết con người này rất nguy hiểm, nhưng chỉ đến phút này tôi mới hiểu rõ hắn nguy hiểm đến mức nào.
*
* *
Tôi không hé môi nói với ai về cuộc đối thoại với Charles. Không thể làm như thế được. Nhưng tôi như đứng trong đống lửa mà hoàn toàn không biết phải làm gì. Tôi biế chắc một điều là Charles không nói để mà nói. Từ hồi nào đến giờ hắn vẫn dành cho tôi một đam mê đặc biệt, dao động giữa sự thèm muốn với lòng căm ghét. Hắn muốn sỉ nhục tôi, làm tôi đau đớn ê chề, hắn kiên nhẫn chờ cơ hội như ngày xưa trong hầm mộ và bây giờ tình thế còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Tôi rất muốn chia sẻ những lo lắng dằn vặt của mình với Ngoại, nhưng lại không muốn làm bà lo lắng. Tôi đã mang đến cho Ngoại đủ những điều phải lo nghĩ trong mối quan hệ với bá tước Drake rồi. Tôi biết biết bà ăn không ngon ngủ không yên vì những chuyện đó. Tôi không thể trút lên bà gánh nặng khủng khiếp của cái tình thế khó khăn đáng sợ này.
Thế rồi tôi nhận được một lá thư Drake.
“Anh cần phải gặp em, nhưng sau màn kịch đáng sợ của Julia sẽ là không khôn ngoan nếu để bị bắt gặp hai người với nhau. Anh nảy ra một ý. Bà bảo mẫu của anh có một căn nhà ở Kensington. Anh vẫn thường đến thăm bà trong suốt những năm qua. Chúng ta gặp nhau ở đấy được không? Bảo mẫu rất kín đáo và sẵn sàng làm tất cả mọi việc cho anh. Bao giờ với anh bà cũng giống như một người mẹ hiền. Đó là Miss Brownlee ở số 12 đường Parsons. Em hãy đến đó vào chiều ngày mai. Chúng ta sẽ gặp nhau lúc 2 giờ 30 phút. Anh phải nói chuyện với em. Xin em hãy đến đó.”
Tôi không thể lờ lời cầu khẩn tha thiết của anh, vả lại tôi cảm thấy rằng tôi có rất nhiều điều phải nói với Drake. Tôi cũng nhận ra rằng thật chẳng khôn ngoan chút nào nếu để cho ai thấy hai người bên nhau sau lờii đe doạ của Charles.
Tôi không nói với người nhà là tôi đi đâu. Tôi thuê một cỗ xe. Quãng đường gần hơn tôi nghĩ và tôi đến nơi sớm hơn 10 phút. Có một vài người đứng lảng vảng trước nhà. Một cái xe phóng đến vừa lúc tôi ra khỏi xe. Đó là một ngôi nhà nhỏ buông rèm đăng ten kín đáo và có treo trên cao một chiếc búa gõ cửa bằng đồng sáng bóng.
Mở cửa là một người đàn bà trạc 60 tuổi có khuôn mặt hiền lành, đôi má hồng hào, mái tóc bạc trắng và đôi mắt xanh khá trong sáng ở tuổi của bà. Bà chào hỏi tôi với một vẻ nồng ấm.
“Chắc cô là Madame Sallonger?”
“Thưa vâng. Còn bà là Miss Brownlee?”
“Phải. Cậu chủ Drake bảo tôi là cô sẽ đến. Cậu ấy sẽ tới ngay bây giờ. Cậu ấy bao giờ cũng đúng giờ. Xin mời đến phòng khách”.
Phòng khách nhỏ, kê nhiều đồ đạc, có cửa sổ trông ra phố nhưng tất cả các cửa sổ đều buông rèm chặn cái nhìn tò mò của khách đi đường. Có một vài cái ghế, trên lò sưởi có đặt một bình hoa hồng.
Miss Brownlee mời tôi ngồi.
“Chỉ là một căn nhà nhỏ. Nhưng tôi thích lắm. Cậu ấy mua cho tôi đấy... cậu chủ Drake ấy.”
“Ồ, thế à?”
“Phải, cậu bé tuyệt vời của tôi. Trong tất cả những đứa trẻ qua tay tôi, cậu ấy là người tuyệt nhất.”
“Tôi biết bà là vú nuôi của anh ấy.”
“Vâng, Nancy Brownlee chính là tôi. Phải, tôi có mấy thiên thần bé nhỏ trong đời nhưng không có ai sánh được với Drake. Tôi thường bảo cậu ấy. “Rồi cậu sẽ quên tất cả mọi chuyện về tôi khi cậu lớn lên và có nhiều bạn bè.” “Con sẽ không quên đâu.” và đúng thế, Chúa phù hộ cho cậu ấy. Bao giờ câu ấy cũng nhớ... ngày sinh nhật... ngày Giáng Sinh... và khi tôi không còn làm việc được nữa cậu ấy mua cho tôi ngôi nhà này. Cậu ấy thường đến thăm tôi, chuyện trò với tôi, kể cho tôi nghe những khó khăn của mình. Tôi mơ ước sống được đến ngày cậu ấy lên làm Thủ tướng. Nếu người ta có mắt thì cậu ấy lên lâun rồi.”
“Rõ ràng anh ấy tìm thấy được một chỗ dựa tinh thần ở nơi bà.”
“Phải, tôi biết cậu ấy rõ lắm. Rồi sẽ có ngày, mà gần thôi, cậu ấy sẽ ngồi vào cái ghế ấy. Đúng thời điểm. Tôi đã dạy cậu ấy từ bé, “Cậu phải đúng giờ đúng hẹn cậu chủ Drake ạ. Trễ hẹn là một thói xấu, cứ như thể cậu có ý nói cậu không muốn đến đấy lắm và như thế là không lịch sự. Cậu ấy nhớ, bao giờ cũng nhớ những điều hay lẽ phải. Tôi tự hào khi nghĩ tôi đã góp phần tạo ra cậu Drake của ngày hôm nay.” Bà nhìn tôi tinh nghịch, đôi mắt xanh trong sáng có vẻ dò hỏi và tò mò. Tôi tự hỏi không biết bà đã biết những gì về quan hệ giữa Drake và tôi. Nhiều lắm, tôi có thể hình dung ra cảnh Drake trút bầu tâm sự của mình với bà vú nuôi.
Có tiếng gõ cửa. Bà liếc nhìn đồng hồ vẻ đắc thắng.
“Rất đúng giờ. Tôi biết thế mà.”
Bà để tôi ngồi một mình và ra mở cửa. Tôi nghe bà nói. “Cô ấy đã đến.”
“Lenore, thế là em đã đến.”
Tôi mỉm cười chào anh, nom anh có vẻ mệt mỏi, căng thẳng.
“Bây giờ tôi sẽ để hai người nói chuyện với nhau. Một tiệc trà trước lúc 4 giờ nhé? Như thế được không?”
“Cảm ơn vú, Drake nói.
Bà nhìn anh với bao nhiêu là tình yêu và tự hào khiến tôi cũng phải cảm động.
Khi cánh cửa khép lại, Drake quay sang tôi. “Cực chẳng đã anh phải dùng đến cách này. Sau khi cân nhắc mọi mặt anh thấy chúng ta không thể gặp nhau ở chỗ nào có thể có người trông thấy.”
“Em hiểu. Em rất vui khi gặp Miss Brownlee. Bà ấy rất tận tuỵ đối với anh.”
“Đối với anh bà cũng như là mẹ. Anh cảm thấy gần gũi với bà hơn bất cứ ai khác. Cái đêm ấy... Thật đáng ghê tởm...”
“Em biết.”
“Bây giờ thì em hiểu anh đã phải chịu đựng thế nào chứ?”
Tôi gật đầu.
“Cô ta là một người không thể lường trước được Lenore à. Không thể trốn thoát khỏi cô ta. Anh đã cố hết sức để ở Swaddingham càng lâu càng tốt nhưng cô ta cũng mò đến. Hơn lúc nào hết, anh cần phải suy nghĩ về hoàn cảnh của mình. Cần phải làm một cái gì đó. Anh thật ngu ngốc khi để mình rơi vào tình huống này.”
“Anh đã làm cái mà anh cho là đúng. Anh cảm thấy anh phải cưới Julia.”
“Cô ta lừa anh.”
“Em biết rồi.”
“Đó là khi anh nghĩ cha em là người yêu của em... Anh mới ngu xuẩn làm sao! Anh không thể nói với em cảm xúc của mình. Đau đớn, nhục nhã, giận dữ và ghen tuông nữa. Anh chưa bao giờ nghi ngờ em nhưng mọi việc lại khớp vào nhau và cô ta làm điều đó quá khéo. Lúc ấy anh bạc nhược quá, anh chẳng thèm quan tâm đến chuyện gì khác. Anh ở lại nhà cô ta suốt đêm. Em biết chuyện gì xảy ra rồi đấy.”
“Đừng nhắc lại những chuyện ấy làm gì. Nó đã qua rồi và chúng ta đang ở một tình huống khó xử.”
“Cô ta chỉ vờ quan tâm đến anh nhưng lại cố phá hoại anh.”
“julia chỉ hay ghen và khi uống rượu vào cô ấy có thể làm bất cứ chuyện gì. Đêm hôm ấy là một ví dụ và chúng ta phải cẩn thận, Drake ạ.”
“Anh đã suy đi nghĩ lại về chuyện này. Anh đi đến một kết luận là anh phải chẩm dứt chuyện này thôi. Anh sẽ bỏ vợ.”
“Như thế sẽ tai tiếng lắm.”
“Thì cũng đã tai tiếng rồi còn gì?”
“Có lẽ anh nên làm cho mọi chuyện lắng xuống.”
“Em nghĩ thế sao?”
“Có lẽ được. Nếu anh thận trọng hơn. Nếu anh và em không gặp nhau. Em có thể sang Paris một thời gian dài. Rồi mọi chuyện cũng sẽ đâu vào đấy thôi.”
“Đó là điều cuối cùng mà anh muốn. Anh thà bỏ dở sự nghiệp chính trị. Mà anh cũng thấy anh sẽ làm cho sự nghiệp của mình từ từ tiêu vong... nếu anh còn sống với Julia. Cô ta sẽ không để anh yên đâu chỉ càng ngày càng trở nên tồi tệ hơn thôi.”
“Có lẽ cô ấy sẽ thay đổi. Cô ấy sẽ làm được nếu anh còn yêu thương cô ấy.”
“Không. Và anh không thể đóng kịch được.”
“Mấy vụ ầm ĩ rồi cũng lắng dần xuống. Như trường hợp Lord Melbourne ấy.”
“Ông ta luôn được dẫn ra trong những trường hợp này, nhưng anh nghĩ ông ta có những phẩm chất đặc biệt. Ông ta là một người có bản năng sinh tồn rất cao. Anh không muốn sống như vậy. Anh đã sẵn sàng bỏ cuộc rồi. Lenore, chúng ta hãy cùng chạy trốn.”
“Không, Drake à, như thế không được.”
“Đã có lúc anh nghĩ em cũng yêu anh đấy.”
“Em, yêu anh, Drake ạ. Anh là người bạn thân thương nhất của em.”
“Em muốn nói em yêu anh chưa đúng nghĩa.”
“Em chưa yêu anh theo cái cách mà em cần phải yêu. Khi người ta quyết định bỏ đi tất cả vì nhau thì cần phải yêu nhau một cách thật đặc biệt, anh Drake ạ. Em rất quý anh. Em bao giờ cũng ngưỡng mộ anh, nhưng...”
“Em đã thay đổi rồi Lenore. Có một người nào đó phải không?”
Tôi cúi mặt, im lặng.
“Anh cảm thấy như thế mà. Anh hiểu rồi.”
“Không, không, anh không hiểu đâu. Đúng là em có gặp một nguời. Anh ấy có một tác động lạ lùng đến em.”
“Và em yêu người ấy.”
Tôi lắc đầu. “Em cũng không biết nữa. Thật là ngu ngốc nếu em đâm đầu vào chuyện đó. Không, em còn chưa yêu đâu. Nhưng em cảm thấy hào hứng, sung sướng khi ở bên người ấy và em nghĩ về người ấy nhiều lắm. Có lẽ chuyện này thật lố bịch. Em có thể nói như thế. Người này không có ý định nghiêm túc. Nhưng nó là thế đấy, nếu như em có thể biết một điều gì đó về người khác. Em không nên nghĩ đến chuyện có quan hệ tình cảm với người khác.”
Trông Drake hoàn toàn bối rối.
“Em không thể giải thích rõ ràng hơn. Đó chỉ là... những câu chuyện đâu đâu nhưng nó lại có một tác động rất sâu sắc đối với em. Không, chẳng có một cái gì nghiêm túc giữa hai người. Anh ấy đến... rồi đi... như không. Anh ấy là loại đàn ông đào hoa trăng gió. Em không thể chấp nhận một người như vậy nhưng mà... nói thật với anh, em vẫn nghĩ đến người ấy. Chính vì thế mà em cảm thấy là anh không nên hy sinh bất cứ mọt thứ gì cho mọt người chẳng có gì chắc chắn như em.”
“Vậy mà anh bao giờ cũng cảm thấy là chúng mình sinh ra là để cho nhau.”
“Đôi khi em cũng cảm thấy thế. Ngoại cũng nghĩ vậy. Bà bị sốc ghê gớm khi anh cưới Julia.”
“ Bà em là một phụ nữ khôn ngoan, sáng suốt.”
“Tất cả mọi suy nghĩ của bà đều là vì em. Miss Brownlee làm em nhớ đến bà ngoại. Bà ấy cũng yêu thương anh rất nhiều.”
“Anh biết.”
“Và anh đã chăm sóc bà chu đáo. Bà tỏ ra biết ơn anh lắm.”
“Anh cũng mang ơn bà rất nhiều.”
Drake à, bây giờ anh định làm gì? Julia có thể đâm đơn ly dị để chống lại anh.”
“Anh sẽ rất sung sướng được giải thoát.”
“Charles bóng gió nói rằng anh ta có thể thuyết phục Julia làm thế... và tố cáo em.”
Anh nắm lấy tay tôi.
“Đó là một lối thoát cho đôi ta. Anh sẽ sung sướng đón nhận bất cứ cách nào để thoát khỏi chyện này. Đôi khi anh nghĩ anh có thể làm bất cứ chuyện gì.”
“Drake, anh làm ơn đừng nói năng như thế. Nghĩ coi điều ấy có nghĩa gì. Tức là nó sẽ chấm dứt sự nghiệp của anh.”
“Thì có sao, anh chẳng quyết định bỏ cuộc là gì?”
“Bây giờ thì anh nghĩ thế như 5 hoặc 10 năm nữa anh sẽ cảm thấy thế nào? Chính trị có trong huyết quản của anh. Đó là cuộc đời anh, Drake ạ. Rồianh sẽ luôn luôn cảm thấy anh đã đánh mất một cái gì đó.”
“Anh sẽ mãi mãi hạnh phúc nếu như có em bên cạnh. Em sẽ quên người đàn ông kia. Anh sẽ quên chính trị. Rồi chúng ta sẽ hạnh phúc bên nhau. Anh biết chắc như thế.”
“Đừng liều lĩnh như thế. Có thể có một chuyện gì đó sẽ xảy ra.”
Thế là hai chúng tôi cứ nói qua nói lại về chủ đề này và bao giờ cũng quay lại điểm ban đầu. Tôi chẳng chắc chắn điều gì còn Drake thì tỏ ra rất quả quyết. Rằng anh không thể chịu đựng hơn được nữa và một chuyện gì đó sẽ sớm xảy ra, mà nếu nó không đến thì anh cũng sẵn sàng hành động.
Tôi suýt buột miệng nói với anh về Charles nhưng tôi đã dừng lại đúng lúc. Tôi không muốn chất thêm những mối lo ngại cho anh nữa, vả lại tôi không biết anh sẽ phản ứng thế nào. Nhiều năm trước anh đã quẳng Charles xuống hồ và thế là bắt đầu mối quan hệ thù địch giữa hai người bạn thân. Tôi không muốn có thêm rắc rối nên tôi giữ mồm giữ miệng.
Trước 4 giờ bà vú nuôi bước vào với một khay để một bình trà to, ly tách, bánh ngọt và bánh nướng.
“Drake thích ăn loại bánh nướng này lắm”, bà nói với tôi, rồi quay sang anh trìu mến, “Phải vậy không Drake? Và bánh kem này trong những dịp đặc biệt. Cậu còn nhớ không?”
Anh đoan chắc với bà điều đó. Và ở đây trong một căn phòng nhỏ với một người phụ nữ dành cho anh biết bao yêu thương, quý trọng, tôi nghĩ anh là một người tốt và thật không công bằng khi anh bị mắc kẹt trong một tình thế oái oăm như thế này. Có thể nếu chúng tôi lấy nhau chúng tôi sẽ có một hạnh phúc bình dị, êm đềm.
Chúng tôi chia tay nhau. Như vậy là khôn ngoan. Drake gọi một cỗ xe đưa tôi về trước sau đó xe sẽ quay lại đây đón anh. Tôi tạm biệt Nancy Brownlee, bà nói đi nói lại là sẽ vui sướng tiếp tôi vào bất cứ lúc nào.
Có một người đàn ông lảng vảng đằng trước khi tôi lên xe nhưng lúc ấy tôi không nghĩ có chuyện gì bất thường.
*
* *
Tôi sống trong tâm trạng lo âu cao độ mà phải cố tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra. Mối quan tâm chính của tôi là Katie. Nó trở nên hiểu biết hơn và để ý đến mọi chuyện. Đôi khi tôi bắt gặp ánh mắt con bé nhìn tôi chăm chú. Tôi đoán nó biết một chuyện gì đó. Nó rất quý Drake nhưng nó cũng có cảm tình với nhiều người khác, nó còn hết lòng sùng bái bá tước. Katie đem lòng yêu thương bất cứ ai với niềm tin rằng mối quan tâm của họ cũng chính là của nó. Mặc dù mồ côi cha, bao giờ nó cũng được sống trong không khí đầy ắp tình yêu thương và không thể hình dung có bất cứ một chuyện gì khác. Tôi không thể chịu đựng được ý nghĩ một ngày kia nó phải đối mặt với những chuyện không lấy gì làm dễ chịu - nhất là những chuyện ấy lại có dính líu đến mẹ nó.
Chúng tôi đi ra công viên cho thiên nga ăn - mọt trong những công việc hàng ngày ưa thích của nó và khi haii mẹ con ngồi bên hồ thì Charles xuất hiện. Chắc chắn hắn theo dõi chúng tôi.
Hắn ngả mũ chào. “Chào cô Lenore, chào cháu Katie.”
“Chào buổi sáng tốt lành. Bác Charles, chúng cháu đi cho thiên nga ăn đây.” Nó hân hoan kêu lên.
“Thật là những sứ giả của may mắn”, Charles nói ngước mắt lên nhìn trời.
Katie nghĩ câu đó rất ngộ nghĩnh.
“Một vài con tham ăn lắm đấy ạ.
“Một cái tật thông thường của hầu hết sinh vật.”
“Có một con tham lam đặc biệt bác ạ. Nó cố đớp tất cả mọi thứ... trong khi những con khác sẵn lòng chia sẻ với bạn. Cháu sẽ cố chặn nó lại. Vui lắm ạ.”
“Bác sẽ ở lại coi xem vui thế nào?”
“Tôi chắc anh sẽ lấy làm buồn chán.”
“Không sao. Tôi thấy chuyện này vui lắm đấy. Ném bánh mì xuống nước đi Katie.”
“Chỉ là bánh mì thiu thôi.” Katie nói. “Như trong Kinh Thánh đã nói.”
“Bác hy vọng cháu nghĩ điều đó thật độc đáo.”
“Bánh mì thiu và vỏ bánh khô.”
“Nhưng vẫn được chấp nhận bởi những sinh vật rõ ràng là rất tham ăn.”
“Bác sẽ thích một vài con phải không ạ? Nhưng đừng để cho con tham ăn xơi hết phần của bạn.”
“Bác sẽ nhường cái việc cho thiên nga ăn cho cháu, Katie thân yêu ạ. Bác biết trong chuyện phân chia thức ăn cháu có trí khôn của Salomon.”
Con gái tôi nghĩ câu chuyện giữa hai bác cháu thật vui.
“Bác có một ý này. Mẹ cháu và bác sẽ ngồi ở ghế, quan sát xem cảnh phân phối bánh mì thiu có công bằng không.”
Hắn kéo tôi ra ghế và tôi chẳng còn sự lựa chọn nào ngoài việc ngồi xuống bên cạnh hắn.
“Con gái cô thật láu lỉnh, dễ thương.”
Tôi làm thinh.
“Nó lại còn thông minh sáng láng nữa chứ. Tôi tự hỏi nó sẽ tiếp nhận vụ xì – căng – đan kinh khủng này như thế nào một khi vụ này xì ra.”
Với một ánh mắt khoái trá gần như độc ác, hắn đoán được chính xác điều gì đang diễn ra trong đầu tôi.
“Nhưng tất nhiên”, hắn nói tiếp giọng dịu dàng, “nó sẽ không bao giờ biết được bởi vì mẹ nó sẽ tỏ ra biết điều.”
“Charles , tôi muốn anh đi khỏi đây.”
“Nhưng tôi lại khoái chuyện này. Katie là một đứa trẻ thật đáng yêu. Tôi tự hào có một đứa cháu như thế. Nói thật tình, đẩy nó vào cái chuyện thối hoắc của người lớn cũng làm tôi đau lòng lắm.”
Nhưng dù sao anh cũng có một sự thích thú quái gở trong việc gây ra những chuyện này.”
“Nếu không cần thiết – mà này, cô phải quyết định nhanh lên đấy. Tôi đã nói chuyện với Julia. Cô ta còn hơi do dự. Mức độ kiên quyết của cô ấy phụ thuộc vào lượng rượu nạp vào. Nhưng bây giờ tôi đã có bằng chứng, tôi nghĩ là cô ấy sẽ được thuyết phục hơn.”
“Bằng chứng gì?”
“Về cái tổ uyên ương.”
“Anh đang nói cái gì vậy?”
Nhà số 12 đường Parsons.”
Tôi cứng người vì hoảng hốt.
“Rõ ràng sự tiết lộ của tôi đã làm cô chết đứng, Lenore thân yêu ạ. Tôi đã theo dõi cô. Thỉnh thoảng tôi vẫn làm chuyện này và công sức của tôi đã không uổng phí. Drake và cô đã đến nhà 12 đường Parsons cách nhau ít phút và sau buổi hàn huyên của đôi bạn tình kéo dài hai tiếng rưỡi, hai người đã ra về cũng cách nhau ít phút bằng một cung cách rất mờ ám. Tất cả những chuyện này đều có báo cáo.”
Trời đất đoả lộn trước mắt tôi. và nỗi khiếp đảm chụp xuống. Tôi nhớ đến người đàn ông trong chiếc xe bám theo tôi. Hắn đã theo tôi đến tận đường Parsons và đứng đợi ở đấy trong khi tôi đi vào trong nhà. Hắn đã thấy Drake đi vào và chứng kiến cảnh chúng tôi lần lượt ra khỏi nhà. Tôi không thể hình dung là Charles lại bẩn thỉu và đểu cáng đến thế. Hăn chăm chú nhìn tôi. “Có một cách thoát ra.”
“Anh hoàn toàn sai lầm.”
“Cô không định phủ nhận là hai người đã gặp nhau ở đấy chứ?”
“Nếu anh biết nhiều như thế thì anh phải biết đó là nhà người bảo mẫu của Drake Aldringham chứ?”
“ Những bà vú nuôi bao giờ cũng tận tuỵ và nổi tiếng là hay chiều theo những ý muốn ngông cuồng của các cậu ấm cô chiêu mà họ có trách nhiệm chăm sóc.”
“Thật thế à?”
“Rõ quá rồi con gì... nhất là khi cậu công tử lại là một tiểu thần tiên như Drake ngày còn bé!”
Katie chạy về phía tôi. “Hết bánh mì rồi mẹ ạ.”
“Chúng ta phải về nhà thôi.”
“Sao sớm vậy mẹ?”
“Mẹ có việc cần làm.”
“Bác sẽ tiễn chân hai mẹ con về.”
Katie líu lo trò chuyện suốt đường về và Charles đáp lại với một vẻ tươi cười nhẹ nhàng. Nhưng tôi cho rằng đó không phải tâm trạng của hắn. Hắn có vẻ rất nghiêm túc.
Tôi giữ im lặng. Thật ra trong lòng tôi đang tràn ngập một linh cảm nặng nề về một tai hoạ khôn lường.
*
* *
Tôi phải làm gì đây? Tôi không muốn làm cho Ngoại lo lắng. Chẳng thế thì bà cũng đủ khổ tâm lắm rồi, ấy là bà không biết mọi chuyện lại diễn tiến xấu đi như thế.
Tôi đi đến 1 quyết định, nếu tôi gặp Julia tôi có thể làm cho cô hiểu là với 1 việc làm hại đến thanh danh của tôi và Drake, cô cũng đồng thời bôi nhọ và làm tổn thương chính bản thân mình. Nếu cô ở trong 1 trạng thái sáng suốt, nếu cô thật sự yêu Drake – như tôi nghĩ – chắc chắn cô không muốn mất anh.
Tôi chọn một buổi chiều. Có lẽ đó là lời cô ta nghỉ trưa nhưng đó là 1 khoảng thời gian tương đối yên tĩnh và tôi muốn càng ít người biết cuộc gặp gỡ giữa chúng tôi càng tốt. Julia có thể không chịu tiếp tôi nhưng nếu như thế, tôi cần tạo một cơ hội để nói chuyện và và nếu cô ta tỉnh táo, có thể tôi sẽ làm được 1 chuyện gì đó. Tôi có thể bóng gió nói đến động cơ của Charles. Có quá nhiều việc phụ thuộc vào việc tôi tìm thấy cô ta trong trạng thái nào.
Cực kỳ bối rối và hồi hộp, tôi nhấn chuông trước cửa nhà Julia. Một cô hầu gái ra mở cửa. Tôi được biết bà aldringham đang ở trong phòng riêng, người hầu gái sẽ báo lại bà chủ đã ngủ chưa và có sẵn lòng tiếp khách không.
Vài phút sau tôi được dẫn đến phòng Julia. Cô ta đang ngồi bên cửa sổ, mỉm cười khi trông thấy tôi.
“Chị vào đây, Lenore.”
“Tôi hy vọng không đến vào lúc cô đang ngủ.”
“Cô lắc đầu. “Em chuẩn bị ngả lưng một lát...nhưng không sao.
Julia bận một chiếc áo mặc trong nhà màu tím, một cái màu cô ưu thích và hợp với màu má của cô. Có lẽ cô có uống rượu nhưng không say. Tôi nhìn thấy một cái bình lọc rượu và một cái ly đặt trên một chiếc bàn gần gường cô.
“Em rất mừng là chị đã đến. Em muốn nói chuyện với chị. Em rất lo lắng về chị... và anh Drake.”
“Julia, cô không việc gì phải lo lắng cả. Drake và tôi chỉ là bạn tốt của nhau... thế thôi.”
Julia lắc đầu. “Anh ấy nghĩ về chị rất nhiều, em biết.”
“Drake đã cưới cô Julia ạ. Nếu như cô...”
“Nếu như em làm sao?”
Đôi mắt tôi bất giác nhìn về phía bình rượu.
“Em biết chị muốn nói gì”, cô kêu lên lảnh lót. “Chừa rượu phải không. Em đã cố. Em đã làm được như thế một thời gian nhưng rồi em lại nghiện lại. Em không thể bỏ rượu. Nhưng em biết mình phải làm được.”
“Nếu cô có thể làm như vậy...”
“Chị nghĩ là sẽ có gì thay đổi à?”
“Tôi nghĩ nó sẽ làm mọi chuyện thay đổi.”
“Sao có thể như thế khi anh ấy chỉ yêu chị?”
“Cô là vợ anh ấy, Julia ạ. Đó mới là điều quan trọng.”
“Không. Bao giờ cũng là chị... Ngay từ lúc chúng ta còn bé thì chị mới là người anh ấy thích.”
“Nhưng anh Drake lại cưới cô. Đó là điều cô mong muốn. Thì cô phải hạnh phúc chứ. Nếu như cô cố gắng... không uống rượu... làm tất cả để giúp đỡ anh ấy trong sự nghiệp chính trị thay cho việc...”
Julia nấc lên khóc. “Em biết. Em đã làm một chuyện kinh khủng. Anh ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho em. Cả chị cũng vậy.”
“Tôi hiểu nỗi đau lòng của cô. Nếu cô tỏ ra có lý trí... cố gắng hiểu anh ấy... Đó là một người có hoài bão. Anh ấy sẽ tiến xa. Ai cũng nghĩ như thế... Và tất cả những chuyện này sẽ huỷ hoại cơ hội của anh ấy.”
“Charles khuyên em nên ly dị.”
“Nếu cô làm thế cô sẽ mất anh ấy.”
“Em biết.”
“Đó là điều cuối cùng mà cô muốn.”
Julia tỏ ra hoang mang. “Em cũng chả biết thế nào nữa. Đôi khi em trở nên giận dữ và khi ấy tất cả mọi việc trở nên vô nghĩa. Lúc ấy em căm thù anh ta. Em chỉ muốn làm anh ta đau đớn... như em từng đau đớn. Charles bảo em sẽ hạnh phúc hơn nếu như em ly dị.”
“Cô phải quyết định cho bản thân mình... chứ không phải vì Charles.”
“Charles bao giờ cũng có ảnh hưởng đến em. Em thán phục anh ấy. Anh Philip thì lại quá dịu dàng. Charles mới là người đàn ông thực sự. Anh ấy lấy Helen. Họ cũng chẳng hoà thuận gì nhưng anh ấy cóc cần. Anh ấy hài lòng với một cuộc hôn nhân như vậy. Anh ấy cũng chẳng thuỷ chung gì với vợ, ra ngoài tha hồ vui thú. Ước gì em có thể sống như Charles, không cần bận lòng đến ai hết.”
“Cô không muốn sống như vậy đâu.”
Ồ em muốn thế. Em cóc cần biết Drake có yêu em hay không. Em sẽ sống như Charles. Em cũng sẽ có nhân tình. Ít nhất thì Drake cũng chẳng quan tâm cơ mà. Hiện nay Charles đang dan díu với cái cô người Ý.”
“Cô muốn nói là Madalena de’ Pucci?”
“Phải, chính cô ta. Anh ấy gặp cô ta nhiều lắm. Cứ ra vào nhà này suốt. Bây giờ cô ta đang ở trong phòng anh ấy. Em cho là anh ấy còn đưa cả chìa khoá cho cô ta để cô ta có thể đến lúc nào cũng được.”
“Vậy ư... Nhưng đây là nhà cô mà.”
“Cũng là nhà Charles khi anh ấy còn ở đây. Ồ anh ấy si mê cô ta lắm. Charles là người sành điệu. Anh ấy có bao giờ lại phải đau khổ như em. Ước gì rm có thể giống như anh ấy.”
“Cô không nên để Charles tác động đến cô theo kiểu ấy. Cuộc đời cô là ở trong tay cô mà.”
“Đôi lúc em nghĩ Charles đúng. Nhưng có lúc hoá ra không phải vậy. Đôi khi em chẳng cần gì hết. Em chỉ muốn hành hạ Drake như anh ấy đã giày vò em... Rồi có lúc mọi chuyện lại khác đi.”
“Cô đã huỷ hoại sự nghiệp của chồng và chính cuộc đời cô.”
“Em biết, em biết. Em đã tự nhủ mình không được thế nhưng rồi em vẫn làm. Em đau khổ đến nỗi ai cũng biết.”
“Ôi Julia, tôi chỉ mong sao cô uống rượu ít đi và lại trở thành chính mình.”
“Rượu là một nguồn an ủi. Khi chị đau khổ cùng cực. Khi chị cảm thấy chẳng cần gì hết...rượu vào chị thấy phấn chấn hơn, chẳng có chuyện quái gì quan trọng cả. Nhưng có lúc chị cảm thấy không còn chỗ nào để bấu víu nữa chị muốn kết thúc tất cả... không chỉ cho riêng mình mà còn cho cả những người khác nữa.”
“Julia... bây giờ còn chưa muộn.”
“Phải không?” Cô hỏi với vẻ nôn nóng. “Phải vậy không?”
“Đúng thế đấy.”
“Tối nay em sẽ nói chuyện này với Charles. Bảo ânh ấy là em muốn thử một phen. Em sẽ làm một người vợ tốt. Em sẽ giúp anh Drake. Đó là điều bao giờ em cũng muốn làm. Phải, em sẽ bảo anh ấy thế. Em đã quyết định rồi. Em sẽ thay đổi. Không sa vào rượu nữa. Em sẽ phải cố gắng nhiều lắm. Chị không thể bỏ rượu cái một được, một khi chị đã nghiện nặng như em. Phải em sẽ nói chuyện với Charles ngay tối nay.”
“Julia, bao giờ cô cũng phải nhớ là tôi muốn là bạn của cô.”
“Em biết, em biết như thế chị Lenore.” Cô nói nghẹn ngào, suýt trào nước mắt. “Em sẽ cố gắng tu tỉnh. Tối nay em sẽ bảo Charles là em sẽ không làm cái điều mà anh ấy gợi ý. Em sẽ cố làm một người vợ tốt của Drake. Sẽ làm cho anh ấy yêu em...”
Tôi đứng lên đến bên cô, ôm cô và hôn. “Thôi đừng đứng dậy. Để tôi về một mình được rồi.”
Trong khi về nhà, tôi tự nhủ cuộc gặp gỡ không phải là vô ích.
Nhưng sáng hôm sau, Julia chết.
*
* *
Những ngày tiếp theo là một cơn ác mộng kéo dài và khủng khiếp trong ký ức của tôi. Tôi đã phải tự nhủ hàng trăm lần là tôi sẽ thức dậy và thấy mình đang mơ.
Nguyên nhân cái chết của Julia đang được điều tra. Người ta tìm thấy cô trong phòng khách dành cho Charles. Kể từ ngày nhà hắn bị cháy, hắn có mấy phòng riêng trong nhà cô em gái; gồm một phòng ngủ, một phòng để quần áo và một phòng khách. Mặc dù ba phòng này thuộc vào nhà chính và nằm ở cuối hành lang lầu một, có một cái cầu thang phía sau dẫn đến ba phòng đó và không nối với phòng nào hết. Chính vì thế mà khu này tương đối kín đáo, tách biệt. Julia muốn anh trai mình có một khoảng không riêng tư như ở nhà riêng của mình cho đến khi hắn tìm được nơi ở mới.
Người hầu phòng đã cứu sống Charles khỏi hoả hoạn bảo Julia rằng Charles nói hắn sẽ về nhà vào lúc 7 giờ tối.
Julia đến ngồi chờ ở phòng khách của anh trai vì cô muốn nói chuyện ngay với hắn mà không bỏ lỡ phút nào. Thế là cô chủ tốt bụng đến ngồi đợi hắn. Có lẽ cô nhìn thấy bình rượu và không thể cưỡng lại được . Thói nghiện rượu đã giết cô. Cô chết ngay lập tức. Khi Charles bước vào hắn thấy cô đã hồn lìa khỏi xác. Dường như cô uống phải loại rượu có bỏ thuốc độc dành sẵn cho Charles.
Khi nghe tin tôi rụng rời hết cả chân tay. Tôi cố lánh đi một góc để suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện. Có một ai đó cố tình đầu độc Charles và Julia đã chết thay cho hắn.
Ngoại tìm đến chỗ tôi.
“Cháu thân yêu, tất cả những điều này nghĩa làm sao?”
“Người ta muốn giết Charles... Chúng không định giết Julia.”
“Tại sao lại có kẻ muốn giết Charles?”
“Chắc hắn có nhiều kẻ thù. Hắn không phải là người tốt. Hắn độc ác... đểu cáng... Hắn thích gây chuyện.”
Ngoại nhìn tôi thấu suốt. “Nói cho bà nghe mọi chuyện đi. Đừng giấu bà bất cứ điều gì.”
Thế là tôi kể lại cho ngoại nghe việc Charles theo đuổi tôi, hắn bám theo tôi đến đường Parsons như thế nào, hắn cố thuyết phục Julia ly dị Drake và tố cáo vai trò liên đới của tôi ra sao.
“Trời ơi”, bà kêu lên hãi hùng. “Lạy Chúa tôi.”
“Ngoại ơi, bà không nghĩ... cháu không biết nói làm sao nữa... thậm chí cháu còn chưa bước chân vào phòng Drake nữa.”
“Sẽ có một cuộc điều tra. Người ta sẽ hỏi cung cháu vì cháu gặp Julia vào ngày cô ta chết. Chắc cháu là người cuối cùng nhìn thấy cô ấy lúc còn sống.”
“Cháu nói chuyện với Julia, bảo cô ấy là cô ấy sẽ dại như thế nào nếu ly dị với Drake. Cô ấy bảo sẽ nói chuyện với Charles. Đó là lý do tại sao cô ấy đến phòng hắn.”
“Khi những chuyện như thế này xảy ra sẽ có bao nhiêu cuộc điều tra xét hỏi lôi thôi đấy.”
“Ngoại ơi cháu sợ quá, Cháu lo cho Kartie”
“Con bé phải sang Paris ngay.”
“Cháu không thể đi như thế Ngoại à. Làm thế sẽ giống như chạy trốn. Với lại chắc cháu không được phép đi khỏi đây. Cõ lẽ bà phải đưa nó đi.”
Ngoại lắc đầu. “Chỗ của bà là ở đây, sát cánh bên cháu. Cassie sẽ đi với Kartie... và hai cô gia sư. Như thế là tốt nhất. Điều khôn ngoanlà phải gỡ ra từng bước một... và chắ chắn đó là bước đi đúng. Như vậy kế hoạch bước đầu là đưa Kartie đi khỏi đây.”
Tôi biết là bà tính toán rất đúng.
Cassie mất hết tinh thần, cô rất yêu thương chị gái và chết sững cả người trước sự ra đi đột ngột này.
“Em cứ nghĩ đến chị ấy vào những ngày ba chúng ta còn bé. Tất cả những điều nho nhỏ chị ấy đã làm. Bây giờ chuyện này lại xảy ra. Thật mừng là mẹ không còn để thấy cái ngày này.”
Tôi tự hỏi không hiểu mồ ma phu nhân Sallonger sẽ tiếp nhận cái tin này ra sao. Bình tĩnh, có lẽ thế. Bà không bao giờ cho phép mình chịu tác động nhiều bởi người khác và Julia, từ lâu đã không còn đóng một vai trò trong đời bà.
“Cassie, chúng ta có việc phải làm gấp.”
Tôi giải thích một số việc cho Cassie. Cô hoảng kinh khi biết vai trò bẩn thỉu của Charles trong vụ tống tình nhưng cũng không lấy làm ngạc nhiên lắm. Cô biết rõ ông anh lớn. Từ ngày còn bé, hắn đã khoái chọc ghẹo em gái và thường làm cho họ phải khóc. Bây giờ cái tính hung bạo độc ác của hắn còn đậm nét hơn nữa.
Cassie thật khôn ngoan sáng suốt khi rời khỏi Nhà Tơ lụa và lúc này cô thấy ngay tính cấp bách của việc đưa Kartie ra khỏi đây, thế là cô bắt tay ngay vào việc chuẩn bị hành lý.
Katie có bao nhiêu chuyện để hỏi, “Tại saomẹ không thể đi với chúng con.”
“Mẹ có việc phải làm. Mẹ sẽ sang sau.”
“Tại sao chúng con lại không đợi mẹ đi luôn?”
“Đi bây giờ sẽ tốt cho con hơn. Con sẽ đi cùng cô Cassie và hai cô giáo.”
“Con muốn đi cùng với mẹ.”
“Mẹ biết, nhưng bây giờ mẹ chưa thu xếp được.”
Tôi lặng lẽ hôn nó và nói “Con biết con yêu Paris. Vả lại... mẹ sẽ sang ngay mà.”
“Rồi chúng ta sẽ đi xuống vườn nho của ông ngoại chứ?”
“Mẹ cũng nghĩ thế... Ta sẽ đi vào một ngày nào đó.”
“Bác ấy có ở Paris không ạ?”
“Mẹ không biết.”
“Con hy vọng con được đến chỗ ông ngoại. Con muốn gặp Raoul.”
Con bé vẫn nói huyên thuyên nhưng có một chút băn khoăn nào đó trong cái nhìn của nó. Rõ ràng khó mà giữ cho tin tức không lọt đến tai con trẻ.
Tôi phải dự một buổi hỏi cung. Thật là một cực hình đau đớn. Trông Drake xanh xao, mệt mỏi và vì Julia là vợ một chính khách khá nổi tiếng, tin tức về cái chết bí ẩn được đăng tải trên trang nhất tất cả các tờ báo.
Nhiều câu hỏi được đặt ra cho Drake. Anh chẳng biết lý do tại sao có người muốn giết ông anh vợ. Bản thân anh cũng biết rất ít về ông anh này. Phòng dàng cho Charles khá tách biệt và vì cả hai đều là những người bận rộn nên họ rất ít gặp nhau. Anh trả lời bình tĩnh và có phong thái nên tôi tin anh đã gây được ấn tượng tốt.
Tôi được hỏi về cuộc gặp mặt cuối cùng với Julia và lý do tôi đến thăm cô ngày hôm ấy. Tôi đáp chúng tôi lớn lên trong một nhà nên thường xuyên đến thăm nhau. Trả lời câu hỏi chúng tôi có nói chuyện về người anh lớn và tại sao có kẻ muốn giết anh ta không, tôi đáp chúng tôi có nhắc đến hắn, Julia bảo tôi hắn ra ngoài còn cô thì muốn nói chuyện với hắn lúc hắn quay về.
Thật nhẹ cả người khi buổi thẩm vấn kết thúc.
Charles là nhân chứng chính vì hắn là người đã tìm thấy xác cô em gái. Hắn lặng lẽ giải thích nỗi buồn của hắn khi phải sống nhờ trong nhà em gái và em rể kể từ khi nhà hắn bị cháy. Hắn ra khỏi nhà cả buổi chiều hôm ấy và khi trở về, hắn thấy em gái nằm chết trong phòng khách của hắn.
Đây là điều toà án phải tìm ra. Vụ giết người được thực hiện bởi một người hay nhiều người.
Và việc tìm kiếm câu giải đáp bắt đầu một cách hối hả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...