Môi Súng (Thần Thương)

Edit & Beta: Direct Kill

Hình Minh chưa viết thư đề cử cho Nam Lĩnh, lý do bởi vì Nam Lĩnh gian dối, giao cho cậu ta đi tìm người thân của bác sĩ Lưu, cuối cùng lại mang về bản hàng nhái.

Vì sự việc Alanine Ciloni trở nên an ổn, cháu ruột bác sĩ Lưu cuối cùng cũng chịu lộ mặt, không phải là người mà Nam Lĩnh túm được ở đâu mang tới. Hình Minh nghĩ lại mà có chút sợ, một quyết định sai lầm, suýt nữa đã giẫm lên vết xe đổ.

Thanh niên Nam Lĩnh này có chút tật xấu giống cậu ngày trước, một chút dương quang liền xán lạn, một chút thành tích đã nhướn mày. Gần đây Nam Lĩnh luôn là người đi trễ nhất về sớm nhất trong tổ, nhiều lần đều bị mọi người nhìn thấy từ trong xe riêng của đài trưởng Ngu bước xuống. Nhưng kỳ lạ là đài trưởng Ngu lại không có trên xe. Nghe đồn rằng đài Minh Châu đang dự định dồn toàn bộ tài nguyên lớn để để mở một trang web video, mà phía SARFT(1) cho rằng đường đường là một đài quốc gia, lại đi phân cao thấp với tân truyền thông là việc làm không ra thể thống gì, vì vậy yêu cầu dừng chuyện này lại. Hai phe mỗi người có một lối suy tính riêng, con trai của lãnh đạo như Lạc Ưu phải theo sát đài trưởng như hình với bóng, bận rộn hòa giải.

(1) SARFT: Cục Quản lý nhà nước về Báo chí, Xuất bản, Phát thanh, Điện ảnh và Truyền hình của CHND Trung Hoa

Nam Lĩnh đại khái biết sau lưng mình có người chống lưng, lập tức không còn thái độ cung thuận như lúc mới đến, khi nói chuyện chẳng biết trời cao đất rộng là gì. Tuy rằng cảm thấy bản thân mình đã sai, nhưng không thể xem là lỗi nặng được, cậu ta nói năm thứ ba đại học bản thân từng đến một đài khác thực tập, chuyện tìm người đóng thay như vậy xảy ra như cơm bữa. Huống hồ mọi chuyện gấp gáp như cứu hỏa, dưới tình thế bức bách, các tổ viên khác cũng tìm không ra người, chẳng phải chương trình sẽ bị hoãn lại sao.

Nghe khẩu khí này, chẳng những cậu ta cảm thấy mình không có lỗi, hơn nữa còn có công.

“Chân thực là điều mà bất kỳ nhân viên nào trong đài đều phải tuân thủ. Không khai trừ cậu đã là vô cùng may mắn, thư giới thiệu này, tôi sẽ không viết.” Hình Minh liếc mắt nhìn Nam Lĩnh một cái, “Cùng cấp trên nói chuyện, cậu ngồi kiểu gì vậy?”

Nam Lĩnh vội thu hai chân lại, ngồi thẳng người.

Mới đầu Nam Lĩnh còn nói năng hùng hồn, thấy thái độ cứng rắn của Hình Minh, liền mềm nhũn. Cậu ta nói lời xin lỗi nghe vô cũng giả tạo, nhưng đôi mắt trong veo ngấn lệ ấy, khiến người ta không đành lòng.

Cái trò này đối phó với lão Trần may ra còn hữu hiệu, Hình Minh không tiếp tục phí lời với Nam Lĩnh, trực tiếp đem người đuổi ra khỏi văn phòng, mắt không thấy tâm không phiền.

Không nghĩ tới lão Trần lại thật sự tự thân xuất mã. Lão gọi Hình Minh vào phòng làm việc của mình, ngữ khí thận trọng giải thích, trong đài đối với Nam Lĩnh tương đối xem trọng, nhân khí đang thịnh, cậu ta vừa giống như Lạc Ưu lại giống như Hình Minh, hơn nữa so với hai người còn trẻ hơn mấy tuổi, lần này trong đài tổ chức cuộc thi “Thách thức người dẫn chương trình”, chính vì muốn nâng đỡ người mới này. Những thực tập sinh tham dự cuộc thi trong đài đều có thư đề cử của người hướng dẫn, Nam Lĩnh được định ngầm là quán quân, cho người ta lá thư đề cử cũng chỉ là thủ tục.

“Nguyên nhân không viết thư đề cử cháu đã trình bày, người làm tin tức không thể làm chuyện giả dối, cậu ta mang người diễn thay lên hiện trường phát sóng trực tiếp, suýt nữa khiến chương trình gặp rắc rối.” Hình Minh nói xong liền trầm mặc. Cậu là nhỏ mọn, cậu là thay Lâm Tư Tuyền, cũng là thay mình cảm thấy bất công. Hai ngày nay xem qua đủ loại sách pháp luật, nhận ra rằng làm giả tin tức có thể thuộc vào dạng tội phạm nguy hiểm, bọn họ vốn nên đều bị xử lý như nhau, vì cớ gì Lâm Tư Tuyền phải tự mình xin nghỉ việc, còn Nam Lĩnh lại được nâng đỡ?

“Chú Ngu muốn nâng đỡ ai, còn cần phải nói gì, cậu đây không phải là cấp mặt mũi cho Nam Lĩnh, mà là cho đài trưởng kìa.” Lão Trần bỗng nhiên nở nụ cười, cười đến giống như hồ ly già, nói, “Người ở trong lòng đài trưởng của chúng ta hiện giờ là tiểu Nam, cậu dù sao cũng lớn hơn cậu ta, cần gì xét nét như thế, phải rộng lượng lên.”

Hình Minh ngại nghe những lời nói chói tai, càng không muốn viết thư đề cử. Cậu đứng dậy rời đi, để lại một câu nói, đài trưởng Ngu muốn nâng đỡ ai là chuyện của thầy ấy, trong đài nếu đã quyết định, hà tất còn muốn cháu làm điều thừa.

Nhớ tới Lâm Tư Tuyền, vừa cảm thấy cảm kích vừa cảm thấy xấu hổ. Dân mạng có mới nới cũ, trở mặt còn nhanh hơn lật sách, gần đây trên mạng đã không còn tin tức của biên tập viên Lâm, Hình Minh nghĩ bây giờ đến thăm hắn một chút chắc hẳn sẽ không gặp phải phong ba gì, vì vậy mời hai giờ chiều đã nghỉ việc, nói đi liền đi.

Đúng ngày Lâm Tư Tuyền xuất viện, lúc Hình Minh tới vừa vặn nhìn thấy cha mẹ Lâm Tư Tuyền từ quê mới lên, hai người lưng đều đã còng, tóc bạc da mồi, vừa nhìn liền biết là người thành thật. Khi cha mẹ hắn rời khỏi phòng bệnh, tinh thần của Lâm Tư Tuyền nhìn qua rất phấn chấn, mở miệng liền nói với Hình Minh, kỳ thực tôi còn phải cám ơn cậu.

Cảm ơn tôi? Hình Minh không rõ, cám ơn chuyện gì đây? Sự tình ầm ĩ đến nông nỗi này, không nói một chữ hận đã là tốt lắm rồi.

Lâm Tư Tuyền nói, Trang Lôi đổi chỗ làm đến đài Đông Á, đãi ngộ còn cao hơn so với lúc trước, đài Đông Á vẫn đau đớn do đánh mất Lạc Ưu, dốc hết sức lực muốn cướp đương gia hoa đán của đài Minh Châu. Hắn và Trang Lôi đã dự định chờ cho trận phong ba này qua đi sẽ ly hôn, bản thân sẽ ra ở riêng, tài sản cùng quyền nuôi nấng tất cả đều thuộc về phía nhà gái. Từ hồi cấp ba hắn đã phát hiện mình không có hứng thú đối với nữ nhân, quanh co lòng vòng nói chuyện với người trong nhà, kết quả mẹ của hắn đòi chết, cắt cổ tay, còn uống cả dầu hỏa, giống hệt với cảnh tượng tập đầu tiên của ‘Tầm nhìn Đông Phương’. Những năm này bên người Ngu tổng có nhiều người khác, hắn không dám nghĩ cũng không dám tranh, kéo dài đến chừng ba mươi tuổi, vừa sợ sệt vừa dằn vặt, rốt cục không chịu đựng được nữa, theo tâm nguyện của cha mẹ đồng ý kết hôn.

Thời điểm hấp hối là lúc niềm tin đã mất hết, một lòng muốn chết, nhưng đột nhiên lại cảm thấy không thể cho cậu thoải mái như thế được, cho nên quyết định vẫn là tỉnh dậy xem một chút. Lâm Tư Tuyền cười cười, trong nụ cười mang theo vài phần khổ sở, thở dài một tiếng, thôi, tôi thua rồi, Ngu tổng thật sự yêu thích cậu.

Người trải qua một hồi sinh tử suy nghĩ hẳn thông suốt, nhìn qua trạng thái của Lâm Tư Tuyền, dường như cuối cùng cũng vượt qua được loại quan hệ hỗn loạn mà hắn vốn tự mình hãm sâu.

Rời đi phòng bệnh của Lâm Tư Tuyền, Hình Minh liền cảm thấy những hành động của mình mới vô nghĩa như thế nào. Tất cả đều thể hiện rằng cậu đang ghen tỵ với người khác. Việc gì phải cùng một tên cấp dưới trẻ tuổi phân cao thấp như vậy? Không phải là viết một bức thư giới thiệu, cầm bút viết vài chữ, lợi người lợi mình, cớ sao không làm.


Người mới thay người cũ, Hình Minh rất rõ ràng chuyện này. Huống hồ chính cậu làm lính đào ngũ trước, vứt bỏ mũ khí áo giáp.

Cho nên cậu không lý do để lưu tâm, không có lập trường để chua xót, càng không có tư cách để đau lòng.

Tình cờ thế nào trong hành lang bệnh viện lại gặp được Hướng Dũng và Hướng Tiểu Ba, Hướng Tiểu Ba ngồi trên xe lăn, đùi bó thạch cao, nhìn qua có vẻ không nghiêm trọng lắm, đoán chừng là do gây sự bên ngoài. Hai người đều không nhìn thấy Hình Minh, Hình Minh cũng không có ý định chào hỏi, quay người muốn đi, không nghĩ tới lại gặp được Đường Uyển. Đường Uyển mới đi lấy thuốc về, thấy con trai, lộ ra vẻ giật mình.

Thân thể Hình Minh di truyền từ cha, ngũ quan lại được thừa hưởng của mẹ, xem như là có được hết gen tốt của cha mẹ, nhưng mỗi lần nhìn thấy Đường Uyển, từ đáy lòng cậu đều cảm thán, người phụ nữ này thật là đẹp.

Đường Uyển dường như mới vừa từ lớp múa trở về, còn chưa kịp tháo trang sức xuống, ống tay áo rộng bay bay trong gió, gấu quần màu tím nhạt gần như quét xuống đất. Cái gì “phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long”, cái gì mà “đạm bạch lê hoa diện, khinh doanh dương liễu yêu”, tất cả những mĩ từ đó đều để hình dung bà bây giờ. Người trong đại sảnh bệnh viện đều không chớp mắt nhìn chằm chằm người phụ nữ này, còn có một cô nhóc khoảng tầm bảy, tám tuổi nhìn đến ngây ngốc, nói với Đường Uyển, cô ơi cô thật đẹp.

(2) – Phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long: Nhẹ nhàng như chim hồng bay, uyển chuyển như rồng lượn.

– Đạm bạch lê hoa diện, khinh doanh dương liễu yêu: Mặt trắng như hoa lê, eo mềm như lá liễu

Cô? Hình Minh ở trong lòng cười lạnh, nếu mình mà kết hôn sớm một chút, lúc này Đường Uyển đã lên chức bà nội chứ chẳng chơi.

Hướng Tiểu Ba ngồi trên xe lăn lúc thì khóc lóc tỉ tê, lúc lại kêu la om sòm với Đường Uyển và Hướng Dũng.

Bọn họ vui vẻ.

Hình Minh thản nhiên cùng một nhà ba người gặp mặt thoáng qua, mắt không ngó hai bên, mặt không chút biểu tình.

Cậu đột nhiên lại đổi ý.

Buổi chiều trở lại đài Minh Châu, Nam Lĩnh liền chạy tới nhận sai, lúc này thành khẩn nhiều hơn, còn tặng chút đồ vật.

Một cái ví da đà điểu màu xám tro, hiệu Louis Vuitton, giá ghi hai mươi ngàn, xem chừng là đã dốc hết vốn liếng.

Vật này là người khác kính tặng cho Triệu cục, Triệu cục không biết trào lưu mốt miếc là gì, thậm chí còn không phân rõ được kiểu nào cho nam kiểu nào cho nữ, thầm nghĩ chẳng mang lại chút lợi ích thực tế nào, tiện tay thưởng cho tình nhân của mình.

Cô người tình kia lại mang về đưa cho em trai, để cậu ta đi hiếu kính với vị lãnh đạo chẳng biết vì sao lại đắc tội này.

Hình Minh đương nhiên là biết hàng. Mở ra túi gói đồ tinh xảo, cúi đầu nhìn lướt qua đồ vật bên trong, sau đó nhấc mắt nhìn chằm chằm Nam Lĩnh, không nói gì.

Nam Lĩnh bị ánh mắt của Hình Minh làm cho hoảng loạn, vội vàng nói lấp đi: “Cái này cũng là ý tứ của thầy Ngu…”

Từ khi thấy một nhà ba người đầm ấm đã tích lũy không có chỗ phát tiết, Hình Minh không thích nghe một tiếng “thầy”, trực tiếp ngắt lời Nam Lĩnh: “Cậu nói ý tứ đút lót là của thầy Ngu, hay chỉ là mượn cái tiếng ý tứ của thầy Ngu?”

Không ngờ mặt mũi của đài trưởng cũng không cấp cho, nụ cười trên mặt Nam Lĩnh hoàn toàn biến mất, gương mặt lúc xanh lúc trắng.

“Địa chỉ tẹo nữa tôi sẽ đưa cho cậu.” Thái độ của Hình Minh dường như hòa hoãn hơn một chút, “Buổi tối cậu tới nhà tôi, sau mười giờ.”


“Cái…cái này để làm gì?” Nam Lĩnh ngẩn người, nói lắp.

Lãnh đạo, buổi tối, lại còn sau mười giờ. Đây là một loại tín hiệu.

Chuyện trai gái nam nữ trong Đài Minh Châu cái gì cũng đều có, đã tiến vào cái vòng này thì đừng nghĩ ở trong nước bùn mà không nhiễm bẩn. Thời điểm Nam Lĩnh lần đầu gặp gỡ Hình Minh, liếc mắt một cái đã khẳng định đối phương là “loại người như vậy”, tuy nói thẳng nam trong giới truyền thông không ít, nhưng thẳng nam sẽ không lạnh lùng lại đẹp đẽ như vậy, thẳng nam cũng không có loại khôn khéo này. Vì vậy cậu càng rõ ràng rằng không được tùy tiện đến nhà lãnh đạo, tỷ như chị của cậu, thường xuyên qua lại liền bị cái tên cục trưởng Triệu vừa già vừa xấu lừa gạt lên giường.

“Buông lỏng một chút.” Đem hộp quà tiện tay vứt sang một bên, ánh mắt Hình Minh ba phần ám muội bảy phần băng lãnh, khóe miệng tự tiếu phi tiếu cong cong, “Cậu phải cho tôi thấy bản thân có giá trị như thế nào.”

Đúng lúc này Nguyễn Ninh gõ cửa, Hình Minh phất tay tiễn khách. Nam Lĩnh thất hồn lạc phách lui ra khỏi văn phòng, chân trước mới vừa bước ra khỏi cửa, Hình Minh đã ném chiếc ví cho Nguyễn Ninh, nói, tặng cậu.

Nguyễn Ninh thụ sủng nhược kinh, ngây người hơn năm phút đồng hồ mới nhớ tới mục đích mình đến đây, cậu ta nói, đề tài mới lần này có một cái không qua được kiểm định.

“Cái nào?”

“Chính là vụ án yêu râu xanh liên hoàn cưỡng gian rồi giết chết người.”

Hạng mục dự trữ của ‘Tầm nhìn Đông Phương’ có mấy cái, tất cả đều có nguồn tư liệu sống rất phong phú, trong đó có mấy đề tài Hình Minh cảm thấy rất đáng giá để thảo luận, mà gần đây trong tổ có một người nghe được chút ít thông tin từ phía bằng hữu của hắn ở cục công an tiết lộ, hai ngày tới bên phía cảnh sát sẽ công bố những chi tiết nhỏ trong vụ án yêu râu xanh liên hoàn cưỡng gian rồi giết chết người, tất sẽ khiến mọi người chú ý. Vụ án này khi ở bữa tiệc từ thiện do Liêu Huy tổ chức đã từng nghe người ta đề cập tới, lúc đó cậu không quá lưu tâm đến nó. Tin tức nặng nhất là tin tức nhanh nhất, cậu quyết định đi trước truyền thông một bước, làm một đề tài liên quan đến vấn đề này.

Nguyễn Ninh nói: “Biên tập Vương nói đề tài rất tốt, nhưng người khác báo cáo thẩm tra đều có thể qua, chỉ có bên mình là không được.”

“Tại sao chỉ có tôi không được?” Hình Minh trầm mặt hỏi.

Nguyễn Ninh ấp a ấp úng: “Biên tập Vương nói nguyên nhân sếp tự biết, còn nói, thầy Tô cũng không khuyến khích anh làm về đề tài này.”

Nguyên nhân Hình Minh đương nhiên là biết.

Cưỡng dâm rồi giết người… Tội phạm cưỡng gian.

Cậu bị những chữ này đâm vào xương sống mười mấy năm này, đao nào cũng đều thấy máu.

Lão Trần sau lưng hạ dao, đem vụ án năm đó của Hình Hoành lưu truyền đến mức trong đài Minh Châu mọi người đều biết. Cho nên biên tập Vương cảm khái, Tô Thanh Hoa do dự, đơn giản đều cảm thấy được đứa trẻ này sẽ không dễ dàng gì, hà tất phải làm một chương trình để bóc trần vết sẹo của chính mình, tự tìm khó khăn.

Liên quan tới vụ án Hình Hoành năm đó, Hình Minh đã trực tiếp hỏi qua Tô Thanh Hoa, nhưng Tô Thanh Hoa vốn là người ngoài cuộc, đối với chuyện này biết rất ít, kêu cậu đi hỏi mẹ mình; Hình Minh nói bóng gió hỏi quá Đường Uyển, lúc đó Đường Uyển đang chuẩn bị đi đến lớp dạy múc, bà đang chải đầu, vấn lên, cẩn thận tỉ mỉ, qua rất lâu mới nói, ba con là người tốt, còn cái khác… mẹ quên mất rồi.

Từ trước đến giờ Hình Minh không nghe lời khuyên của ai cả, cùng ngày liền phái một nữ phóng viên đến trại giam phỏng vấn, kết quả nữ phóng viên trở về sau đó tủi thân khóc nấc lên, nói chưa từng thấy người nào đáng sợ như vậy.

Các phóng viên khác đều đi ra ngoài phỏng vấn, bất đắc dĩ, Hình Minh đành phải tự mình đi.

Nghi phạm của vụ án yêu râu xanh liên hoàn cưỡng gian rồi giết chết người tên là Đinh Dương. Phỏng chừng biết trên người mình chịu mấy chục mạng người không trốn được tội tử hình, cho nên chống cự không xám hối, lòng đều mang địch ý đối với mọi người xuất hiện.

Hình Minh nhìn chằm chằm Đinh Dương. Đinh Dương cũng nhìn lại cậu. Ánh mắt của gã như đang đánh giá con mồi, đáy mắt là một khoảng đen thăm thẳm. Xác thực khủng bố.


Hai người cơ hồ không có phương pháp nào tiến hành cách giao lưu bình thường.

Đinh Dương cứng cổ, đem một khuôn mặt âm u đầy tử khí kề sát gần đến Hình Minh.

Hắn cố làm ra vẻ bí ẩn mà chớp chớp mắt, mày biết không, kỳ thực tao còn có một đứa em sinh đôi tên là Đinh Lỗi, hai chúng tao đồng thời gây án, thời điểm cảnh sát ập tới bắt người tao đã ở lại cho nó chạy, chưa khai ra nó. Tao thì chỉ ngủ với đàn bà, nhưng nó vốn không kiêng kỵ thứ gì, từng mấy lần cưỡng gian rồi giết chết đàn ông, chỉ là thi thể mấy tên kia được chôn ở nơi bí mật, vẫn chưa bị người phát hiện.

Đinh Dương nói tới đây liền liếm môi một cái, từ nhỏ tao và Đinh Lỗi đã có tâm linh tương thông, tao đoán rằng hai ngày tới nó sẽ đến tìm mày.

Trước khi Hình Minh tới điều tra Đinh Dương đã cẩn thận xem qua tài liệu về gã, biết gã là con trai độc nhất, căn bản không có một người em sinh đôi Đinh Lỗi nào cả. Mà người này diễn thực sự quá thật, mỗi lần dừng lại, mỗi cái liếc mắt, thậm chí mỗi cái lông trên người đều là diễn, không khỏi khiến người khác tin răm rắp.

Mười giờ tối chủ nhật, Hình Minh ngồi ở nhà viết bản thảo, cậu dự định bắt đầu từ vụ án cưỡng gian và giết chết liên hoàn này, thực hiện một loạt các chủ đề liên quan đến an toàn cho phái nữ tránh bị quấy rối tình dục, đối tượng phỏng vấn xác định tại nhà tù Ngưu Lĩnh.

Người ngồi trước bàn đọc sách, ý tưởng thì nhiều, suy nghĩ rất nhiều thứ không nên nghĩ tới.

Bỗng nhiên “phụt” một tiếng dây điện cầu chì bị đứt, cả tòa cao ốc đều bị cúp điện chìm trong bóng tối, Hình Minh nhớ tới đôi mắt giống như tro nguội của Đinh Dương, chợt thấy sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Cậu mẫn cảm mà ý thức được, trong phòng còn có một người khác.

Hình Minh đi đến nhà bếp lấy một con dao, vốn dự định báo cảnh sát, không nghĩ tới ma xui quỷ khiến thế nào tay run một cái, lại bấm điện thoại gọi cho Ngu Trọng Dạ.

Ngu Trọng Dạ hỏi cậu: “Làm sao vậy?”

Hình Minh cầm dao ngồi ở cửa, ngăn chặn đường ra duy nhất: “Trong nhà bị cúp điện… Có người… là tên giết người hàng loạt Đinh Dương…”

Ngu Trọng Dạ tựa hồ không rõ: “Tại sao không đi ra ngoài?”

Mượn ánh sáng của điện thoại di động, Hình Minh dùng ánh mắt cảnh giác tuần tra bốn phía: “Em không thể đi ra ngoài… Em mà đi, gã sẽ chạy mất.”

Ngu Trọng Dạ đại khái đã hiểu, giọng nói trầm ấm khiến người ta cảm thấy yên lòng truyền tới: “Được, em chờ một lát.”

Cúp điện thoại mới nhớ tới cần phải báo cảnh sát, nhưng điện thoại đúng lúc thông báo pin yếu, tắt máy.

Hình Minh cầm dao nhọn trong tay ngồi ở trong bóng tối, thời điểm nghe thấy chuông cửa vang lên, lo sợ trong lòng bỗng nhiên biến mất, ngược lại có chút cảm động.

Nơi này đã từ rất lâu đã không có khách tới, ngay cả mua đồ trên Taobao đều do Nguyễn Ninh lo liệu, nhân viên chuyển phát nhanh chưa bao giờ tới cửa. Hình Minh tỉ mỉ nhớ lại, lần cuối cùng có người đến đây là khi trong tiểu khu đang bầu chọn đại biểu Đảng, mấy bác gái nhiệt tâm đi từng nhà mà thét to cư dân đi bỏ phiếu. Lại gặp đúng lúc nhà sát vách mới sinh được cậu con trai quý tử, niềm vui nhân đôi, muốn mời mọi người trong tiểu khu đến ăn mừng, vì vậy hai nhóm người đứng xếp hàng nhấn chuông cửa, liên tiếp.

Hình Minh yên lặng ngồi ở trong phòng, làm bộ không có ở nhà, mặc cho ngoài cửa mọi người náo loạn một trận, sau đó dần dần yên tĩnh.

Chuyện hình như đã xảy ra… Hơn nửa năm rồi.

Cứ cho là cậu không biết trước sau đi. Hình Minh vốn không thích cùng người giao thiệp, càng lười xã giao với hàng xóm láng giềng, mấy cửa sổ, một cái giường, chỉ là nơi che mưa che gió mà thôi, không thể gọi là nhà được.

Cô độc, một thân một mình. Không thể nói được là yêu thích hay không yêu thích, chỉ là như một thói quen. Giống như mọi cái tết hàng năm, trong nhà người khác là tiếng pháo nổ đì đùng, còn cậu chỉ ở trong nhà làm bài tập, bởi vì Hướng Tiểu Ba muốn về quê ăn tết.

Những thứ đó cứ chút một chút một tụ lại, lâu dần thành khuyết thiếu, thành khuyết điểm.

Cậu biết người đứng ngoài cửa là Ngu Trọng Dạ, vị khách tiếp theo sau nửa năm.


Đài trưởng Ngu đến, đồng thời còn gọi thêm cả cảnh sát. Cảnh sát thật sự bắt được một người từ dưới gầm giường của Hình Minh, nhưng không phải Đinh Lỗi, mà là một cô nhóc mười lăm, mười sáu tuổi, lông mi cong cong rủ xuống, so với con thỏ còn tội nghiệp hơn.

Thì ra cô nhóc này là fan não tàn của cậu, liên tiếp mấy ngày nay đều lén theo dõi cậu, còn men theo ống thoát nước bò vào phòng, kết quả cậu lại về nhà sớm, chỉ có thể trốn ở dưới gầm giường.

Một đàn quạ đen bay qua đầu, Hình Minh quả thực dở khóc dở cười.

Dân cảnh ra sức giáo dục dạy bảo bé gái nhỏ, sau đó mang người đi. Tiếp theo là tiếng chuông cửa của Lão Lâm, nhưng Lão Lâm không vào nhà, nói với đài trưởng chuyện gì đó, sau đó cười ha hả cùng Hình Minh lên tiếng chào hỏi, rồi tự giác đi ra ngoài.

Hình Minh vừa mời Ngu Trọng Dạ vào trong, vừa giải thích ngọn nguồn với hắn, cậu cảm thấy hơi xấu hổ, thậm chí có chút luống cuống tay chân, vừa muốn thu dọn sạch sẽ nơi này, lại muốn bưng trà lên mời lãnh đạo, trong lúc bối rối không biết nên làm chuyện nào trước. Kỳ thực phòng của cậu cũng không cần dọn dẹp gì, so với những người đàn ông sống một mình, có thể xem là rất gọn gàng rồi, nhưng đồ dùng bên trong quả thực thiếu thốn đủ thứ.

Cho nên cậu không xem nơi đây là “nhà”, ngay đến trên bếp một hạt cơm nóng cũng không có, sao có thể xem là là “nhà” đây?

“Dù sao cũng phải đến tìm em.” Ngu Trọng Dạ hỏi cậu, “Biết vì sao không?”

Nhất thời Hình Minh vừa mới sợ bóng sợ gió chợt tỉnh táo lại, tay chân cứng ngắc mà đứng, vừa lắc đầu lại gật đầu.

Thoáng suy nghĩ một chút mới hiểu được, tên tiểu tử họ Nam kia đã đến cáo trạng với cáo già. Cũng thật là đặt người ta trong tâm, một chút oan ức đã chịu không nổi, nhanh như vậy vội đến nhà vấn tội. Trong cổ họng ê ẩm từng đợt, Hình Minh nói năng hùng hồn mà giải thích, còn ném đá giấu tay khiêu khích, chân thực không phải tôn chỉ của đài Minh Châu hay sao, chả lẽ vì người mới mà muốn phá lệ?

“Không nói cậu ta, nói em.” Sắc mặt Ngu Trọng Dạ khó coi, giơ tay gọi Hình Minh lại đây, “Học cái gì không học, lại đi học quy tắc ngầm với cấp dưới.”

“Thượng bất chính hạ tắc loạn, em chỉ là noi gương, học theo lãnh đạo.” Hình Minh đi tới, đứng ở trước mặt Ngu Trọng Dạ, nhưng không ngồi xuống, mà thẳng tắp kiên cường đứng ở nơi đó. Trên mặt cậu không động, tâm không phục, chuyện quy tắc ngầm này ngài làm còn thiếu?

“Tiểu Nam không phải như em nghĩ.” Ngu Trọng Dạ nhấc tay ôm lấy Hình Minh, đem cả người cậu khảm vào trong lồng ngực của mình. Hắn bóp bóp mũi Hình Minh, tiện tay nhấc cằm của cậu lên, khẽ cười nói, “Không cho phép dùng tính tình trẻ con để đối phó với tôi.”

Giọng nói của Ngu Trọng Dạ quá êm tai, mang theo hơi thở ấm áp. Như vò rượu nóng trong những ngày đông giá rét, nồng đậm hương vị dịu dàng, từ trong tai đi vào, đốt cháy lục phủ ngũ tạng.

Khuôn mặt Hình Minh bỗng chốc đỏ bừng, đại khái là đã say đến năm sáu phần, thành thật tựa vào trong lồng ngực đối phương, nhưng ngoài miệng vẫn như cũ không tha, lầu bầu thì thầm: “Chỉ cho phép châu quan phóng hỏa, không cho phép bách tính đốt đèn. Này là không có đạo lý.”

Đài trưởng Ngu nhìn cậu. Hơi híp đôi mắt, bên môi không còn ý cười nữa, hình như là giận thật.

Hình Minh không dám tranh luận nữa, nhìn Ngu Trọng Dạ. Nơi luôn luôn băng lãnh đột nhiên có nhân khí, vì vậy những quan tâm, chua xót, đau lòng vốn được chôn giấu rất kỹ len lỏi ra ngoài, rồi bốc lên qua đáy mắt.

Hai người cứ như vậy nhìn nhau, qua một lúc lâu, Ngu Trọng Dạ mới hỏi cậu, nếu như người tới là Nam lĩnh, em dự định làm gì?

Vấn đề này Hình Minh còn đang suy nghĩ. Nếu như hôm nay Nam Lĩnh thật sự tới, cậu nên nghĩa chính ngôn từ mà giáo dục người trẻ tuổi cần phải giữ mình trong sạch, hay là nên thuận thế đẩy người lên giường, cậu quả thực nghĩ không ra.

Thấy Hình Minh sững sờ, Ngu Trọng Dạ nở nụ cười, nói, để tôi dạy em.

Hình Minh còn chưa kịp phản ứng, Ngu Trọng Dạ đã cúi đầu hôn cậu.

Hai cánh môi bị một đôi môi khác ôn nhu ngậm lấy, nhẹ nhàng mút vào hai cái, đầu lưỡi trong chớp mắt xâm lấn khoang miệng. Một cánh tay cường ngạnh ấn giữ sau đầu, Hình Minh hừ nhẹ một tiếng nhắm mắt lại, không phản kháng.

Hai người ôm nhau lăn lộn, liếm mút mà hôn. Đầu lưỡi như có hỏa, lan đến toàn thân.

Mãi đến tận khi phát hiện phía dưới có một vật cứng đỉnh đỉnh vào mình, Hình Minh như ở trong mộng tỉnh lại, từ bỏ thuận theo bắt đầu chống lại, đoạt lại đầu lưỡi bị Ngu Trọng Dạ ngậm lấy không tha, vội vàng nói to: “Thầy nói buông tha cho em!”

Ngu Trọng Dạ thật sự dừng lại. Hắn khẽ cau mày, không hề chớp mắt mà nhìn kỹ đôi mắt Hình Minh, suy nghĩ một lúc lâu.

Sau đó rất nghiêm túc mà nói, tôi hối hận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận