====================
Đột nhiên vào hôm ấy, một màn kết đan mỹ lệ nổi lên, khiến toàn bộ Thiên Huyền phái không khỏi sợ ngây người! Đây là lần đầu tiên Thiên Huyền phái có được cảnh tượng như vậy suốt gần trăm năm qua, sao có thể không khiến người mừng như điên chứ!
Mấy đời đệ tử Thiên Huyền phái đều không có ai kết đan thành công, thứ nhất vì tư nguyên thiếu thốn, thứ hai tư chất các đệ tử bình thường, thứ ba không có lương sư chỉ dẫn.
Ngoại trừ Tiêu Minh gia nhập với thân phận tán tu, từ lâu đã không có tu giả Kim Đan nào ra đời.
Các đệ tử, trưởng lão thậm chí là chưởng môn đều theo linh khí lưu động tìm đến chỗ Tiêu Minh, trên mặt mọi người đều tỏ rõ sự vui mừng.
"Xem ra, người kết đan thành công đợt này chính là Thiên Vũ!" Chưởng môn vui sướng vuốt râu.
"Ta đã sớm nhìn ra Thiên Vũ tuyệt không phải vật trong ao, trẻ tuổi như vậy đã đạt đến Kim Đan, cho dù là các tông môn lớn như Lạc Thủy cung, Vô Cực môn cũng hiếm ai có thể sánh bằng!"
(Vật trong ao: Ý nói người bình thường, không có sự nghiệp, tài năng gì đặc biệt, được dựa trên câu chuyện cá chép hóa rồng.
Ngược lại, không phải vật trong ao nhằm chỉ những người vừa có tài vừa có hoài bão, không cam phận ở trong ao mà khi gặp thời thế sẽ bay lên chín tầng mây, thành người kiệt xuất.)
Lưu trưởng lão lớn tiếng tán dương, mặc dù còn bất mãn việc đứa cháu của mình điên cuồng ái mộ Lục Thiên Vũ, nhưng những cảm xúc riêng tư ấy không làm ảnh hưởng đến sự tán thưởng này.
Chưởng môn cùng các vị trưởng lão tranh luận ầm ĩ, lát sau thì phát hiện một người đáng lẽ phải ở đây nhưng mãi vẫn chưa xuất hiện: "Trưởng lão Triệu Hàm đâu? Các ngươi có ai thấy hắn không?" – Mặc dù thân phận của Tiêu Minh đã sớm sáng tỏ ở Thiên Huyền phái, nhưng mọi người trong phái vẫn quen thói gọi "Triệu Hàm" chứ không phải Tiêu Minh.
Mọi người kinh ngạc hồi lâu, cuối cùng chưởng môn chợt nhớ trước đây không lâu Tiêu Minh có bẩm báo với hắn muốn bế quan.
" Thật là hoang đường! Chuyện đệ tử kết đan quan trọng như vậy lại không canh giữ ở bên ngoài! Ngộ nhỡ xuất hiện vấn đề thì biết làm thế nào? " Một vị trưởng lão Kim Đan cau mày trách cứ.
"Có lẽ là Thiên Vũ tự quyết định, bản thân Triệu trưởng lão cũng không biết chuyện này." Chưởng môn cười ha hả giảng hòa – dù sao đây cũng là chuyện giữa sư đồ nhà họ, người ngoài không tiện xen vào.
Sau khi Lục Thiên Vũ kết đan thành công, từ đệ tử kỳ Luyện Khí đến Trúc Cơ đều bị đuổi đi, chỉ còn dư lại chưởng môn và các trưởng lão canh giữ bên ngoài, tính toán trước tiên ngỏ ý chúc mừng, toàn lực giành hảo cảm của nhân tài mới nổi này.
Tâm tình đang sảng khoái, cho nên chờ thêm lúc nữa cũng không ai sốt ruột.Vì vậy khi Lục Thiên Vũ củng cố tốt tu vi, bước khỏi phòng bế quan liền gặp khung cảnh mọi người trong Thiên Huyền phái ngồi vây chung một chỗ, vừa uống trà vừa chuyện trò vui vẻ.
Nhìn thấy bóng dáng Lục Thiên Vũ, chưởng môn dẫn đầu đứng dậy nghênh đón, vỗ vai hắn, miệng không ngừng tán dương.
Các trưởng lão khác cũng không tiếc lời hay ý đẹp, nghĩ được gì đều tung hết vào Lục Thiên Vũ.
—— Nay, Lục Thiên Vũ không còn là đệ tử Trúc Cơ bình thường, mà là tu giả Kim Đan có thể đứng cùng hàng với bọn họ, dù tu vi mọi người so với Lục Thiên Vũ khá cao, nhưng với tư chất của hắn, chắc chắn không bao lâu nữa sẽ vượt trội, tự nhiên không thể lấy thân phận trưởng bối thông thường mà đối xử với hắn nữa.
May mắn thay, Lục Thiên Vũ cũng không vì kết đan mà kiêu ngạo tự mãn, gương mặt hắn hiện lên một mụ cười làm người ta sinh lòng yêu mến, nhất cử nhất động đều khiêm tốn lễ phép như thường ngày, đối với chưởng môn và các trưởng lão vẫn thực hiện lễ nghi của vãn bối, càng tăng thêm độ hảo cảm trong lòng mọi người, cũng như tránh được sự lúng túng sau khi thân phận hai bên thay đổi.
Bồi dưỡng tình cảm xong xuôi, chưởng môn lúc này mới lên tiếng hỏi thăm: " Triệu trưởng lão vẫn còn bế quan nhỉ? Hắn có biết ngươi muốn bế quan kết đan không?"
Hiện giờ Tiêu Minh và Lục Thiên Vũ đều là vật báu của Thiên Huyền phái, Thiên Huyền phái được chấn hưng tuyệt đối không thể thiếu được công lao của hai sư đồ này, thật lòng mà nói chưởng môn không muốn giữa họ xuất hiện mâu thuẫn gì, ảnh hưởng đến sự ôn định của bản phái.
Thấy chưởng môn dò xét như thế, vẻ mặt Lục Thiên Vũ vẫn không lộ ra nửa phần bất mãn, hắn chỉ cười nhẹ rồi gật đầu: "Đúng vậy, sư phụ ta biết, lần bế quan kết đan này của ta cũng là do người gợi ý trước."
Chưởng môn hơi nhíu mày: "Triệu trưởng lão có lẽ vẫn còn trẻ, còn chưa biết chuyện kết đan quan trọng thế nào."
"Chưởng môn cứ yên tâm." Lục Thiên Vũ nhận ra chưởng môn đang lo lắng điều gì, không khỏi bật cười, "Ta không bao giờ vì chút chuyện nhỏ nhặt này mà trục trặc với sư phụ, sư phụ làm vậy là bởi hắn tín nhiệm ta, mà ta cũng rất tin tưởng vào chính mình.
Hơn nữa, người cũng có chuyện cần làm, so với chuyện của ta thì quan trọng hơn nhiều." Dừng một chút, Lục Thiên Vũ chớp mắt một cái, "Lần này sư phụ bế quan, hẳn là để hóa anh đây!".
"Hóa anh?! Ngươi nói là hóa anh sao?!" Tất cả mọi người trong Thiên Huyền phái đều sửng sốt, hoàn toàn không tin vào lỗ tai của mình.
Một đệ tử tấn thăng Kim Đan đã có thể khiến bọn họ sung sướng đến nỗi buông thả sự vụ chạy tới dò xem, nay Kim Đan chưa đủ...!họ còn có thêm một tên Nguyên Anh chân quân?!
Thiên Huyền phái đã có mấy trăm năm chưa xuất hiện Nguyên Anh chân quân, mặc dù bọn họ luôn mơ ước có thể có một Nguyên Anh chân quân trấn thủ sơn môn, nhưng cho tới bây giờ vẫn không nghĩ tới niềm vui lại tới đột ngột như vậy — Hơn nữa, họ cũng không dự liệu được, người đó chính là Tiêu Minh.
" Triệu trưởng lão...!tu vi của hắn không phải là trung cấp Kim Đan sao? " Chưởng môn lắp bắp hỏi, hiển nhiên trong khoảng thời gian ngắn không cách nào tiếp nhận chuyện như vậy.
" Sư phụ vẫn luôn che dấu tu vi, sau lần bế quan trước, người đã tấn thăng thành đỉnh cấp Kim Đan, mà lần này ra ngoài ngao du, người cũng thu hoạch được không ít, liền tính thử nghiệm hóa anh.
" Lục Thiên Vũ ngượng ngùng giải thích, chắp tay hành lễ, "Các vị tiền bối hẳn đã nghe qua lời đồn đãi bên ngoài, nói sư phụ người mang dị bảo, vì để tránh phiền toái, mới không thể không làm hạ sách này, mong chư vị thứ lỗi.
"
Mọi người ai nấy đều gật đầu lia lịa, rất hiểu cho cách làm của Tiêu Minh, nếu là bọn họ, chắc cũng tám, chín phần sẽ lựa chọn như hắn.
Với tốc độ tiến cấp điên cuồng này, "dị bảo" mà họ nói tới hẳn không phải là bảo bối bình thường.
Cũng phải, thế gian này trên người mỗi vị Nguyên Anh chân quân ai lại không có một hai món trân bảo? Cho dù thèm muốn thế nào, đối đầu với Tiêu Minh mang tu vi Nguyên Anh, những người còn lại đều không khỏi cân nhắc vài phần.
Trong Tu Chân giới, tu vi cao mới là vương đạo, chỉ cần thực lực đủ mạnh, kẻ xấu cũng không dám nhào lên làm càn —— Đây cũng là hai nguyên nhân khiến Lục Thiên Vũ bây giờ mới tiết lộ chuyện này.
Sau khi nghe được Tiêu Minh đã đạt đỉnh Kim Đan, đang tiến vào Nguyên Anh, mọi người lại càng coi trọng Lục Thiên Vũ—— có một vị sư tôn lợi hại như vậy, đệ tử như hắn chẳng phải tiền đồ vô hạn sao!
Vì vậy, sau một lúc bàn bạc, Lục Thiên Vũ chính thức trở thành trưởng lão Kim Đan của Thiên Huyền phái, địa vị càng vượt bậc trong lớp người trẻ.
Cho dù trải nghiệm và tu vi của hắn so với các trưởng lão khác vẫn còn kém một bậc, nhưng cũng không ai lên tiếng phản đối một lời.
Sau khi kết đan, Thiên Vũ có thể chọn một viện phủ khác ra ở riêng, thu nhận đồ đệ, nhưng hắn lại khéo léo từ chối, hắn không muốn rời khỏi sư phụ dù là nửa bước—— Muốn tách hắn khỏi Tiêu Minh, không có cửa đâu!
May mắn, mọi người cũng biết Lục Thiên Vũ vô cùng thân thiết với Tiêu Minh, nên cũng chỉ cười nói mấy câu "Đã lên Kim Đan rồi mà vẫn không chịu lớn" rồi dẹp qua một bên không nhắc tới chuyện đó nữa, coi như thỏa mãn tâm nguyện của Lục Thiên Vũ.
Nếu đã được hưởng ưu đãi của thân phận trưởng lão, hiển nhiên hắn cũng phải bắt đầu làm những chuyện mà trưởng lão phải làm, Lục Thiên Vũ vừa mới nghiêm túc tuyên bố sẽ vì Thiên Huyền phái dốc hết toàn lực trước mặt chưởng môn, không phụ sự tin tưởng và ủng hộ của mọi người, ngay sau đó liền chạy đến trước cửa phòng bế quan của sư phụ mình, oán giận giờ đây trên người có thêm một đống gánh nặng, khiến hắn chỉ muốn bỏ mặc tất cả.
Lục Thiên Vũ vừa giận, vừa nhìn chằm chằm phòng bế quan phía trước, miệng ngậm một con châu chấu cỏ gửi kèm từ thư, lòng thầm cười nhạo sở thích của Huyền Việt.
Mặc dù không đọc nội dung trong hạc giấy, nhưng Lục Thiên Vũ nhớ rõ con thỏ cỏ được bí mật gửi đến lần trước, lễ vật kỳ lạ như thế, không thể nghi ngờ là Huyền Việt.
Dù không ưa Huyền Việt, Lục Thiên Vũ vẫn lấy phù đưa tin ra, báo cho y sư phụ vẫn đang bế quan, có lẽ sẽ hóa anh.
Để phù đưa tin bay đi, Lục Thiên Vũ duỗi người, bắt đầu thực hiện chức trách của trưởng lão Kim Đan—— Dù có oán trách gì đi nữa, chuyện cần làm thì vẫn phải làm.
Bên này Lục Thiên Vũ đang cố gắng thích ứng với thân phận trưởng lão Kim Đan, vô cùng bận rộn.
Còn bên kia Huyền Việt nhận được phù đưa tin, không nhịn được nhíu mày một cái.
Huyền Việt cũng biết Tiêu Minh có ý bế quan, chỉ không ngờ rằng hắn đã chuẩn bị để hóa anh.
Tâm tình y vốn đang bình tĩnh lập tức trào dâng như sóng thần, thấp thỏm bất an như ngày Tiêu Minh kết đan, hận không thể canh giữ ngoài phòng bế quan, chỉ sợ xảy ra sơ suất gì.
Huyền Việt thật muốn bỏ mặc tất cả, lập tức ngự kiếm thẳng tới Thiên Huyền phái, nhưng hiện tại y đang mang nhiệm vụ trong người, không thể xung động như vậy, dù sao chuyện này liên quan đến sự hợp tác giữa ma, đạo cùng sự xâm chiếm của yêu tộc.
Thở dài, Huyền Việt đành viết phương pháp xử lý và pháp bảo có thể dùng đến khi có vấn đề xảy ra cho Lục Thiên Vũ – Đây cũng chính là mục đích Lục Thiên Vũ tự nguyện truyền tin cho Huyền Việt.
Sau đó y liền đâm đầu vào nhiệm vụ chưởng môn Lạc Thủy cung giao phó, bộc lộ sự nhiệt tình và chú tâm chưa bao giờ có hoàn thành những nhiệm vụ mà y vốn không thích, dù sao hoàn thành sớm chừng nào, y có thể sớm chạy tới bên Tiêu Minh, trông nom hắn chừng đó.
Việc trước mắt Huyền Việt cần làm là hỗ trợ tôn giả ma tu Nhạc Tình trấn áp những kẻ không phục tùng hiệu lệnh của gã, tính toán tranh giành với ma tu, cùng việc đặt khế ước giữa Nhạc Tình và đạo tu.
Đạo tu hiệp trợ Nhạc Tình trở thành chí tôn trong ma tu, không chỉ dừng lại ở "một trong các tôn giả", mà Nhạc Tình thì hứa hẹn sau khi lấy được tôn vị chắc chắn không chần chừ mà phối hợp với đạo tu, cùng đối phó yêu tộc.
Đạo tu không tin ma tu nhưng tin tưởng lời thề, bởi vì một khi lời thề bị vi phạm, nhẹ thì cảnh giới dừng lại, không thể tiến thêm, nặng thì trời phạt, thần hồn câu diệt.
Bản thân Huyền Việt không thích vị đối tác mới này, y luôn cảm thấy trên người Nhạc Tình có loại khí tức của hoa cỏ sau khi rữa nát, khiến y khó mà chịu được.
Nhưng không thể không công nhận rằng, so với loại tôn giả ma tu ỷ vào thực lực mạnh, cậy đông tàn sát tông môn, huyết tẩy thành trấn, vị tôn giả Nhạc Tình trong đạo tu không có thanh danh hiển hách này – có lẽ chính là kẻ thích hợp nhất, ít nhất các môn phái đạo tu cũng không có mối thâm thù huyết hải gì không thể hòa giải với hắn.
Đương nhiên, không ai tin tưởng bản chất vị tôn giả Nhạc Tình này, có thể leo cao như thế trong ma tu cũng chẳng phải tốt lành.
Trong giới ma tu còn có tin đồn gã xuất thân thấp hèn, thủ đoạn thăng cấp cũng vô cùng kém vinh quang, tất cả những kẻ biết chuyện cũ của gã, hoặc bị gã nắm điểm yếu trong tay, hoặc đã sớm an nghỉ nơi nấm mồ.
Bất quá những điều này có quan hệ gì với đạo tu chứ? Dù sao trong mắt đạo tu, tất cả ma tu căn bản đều dùng dâm tà, ác độc, hỉ nộ vô thường để hình dung.
Đạo tu không quan tâm Nhạc Tình rốt cuộc là kẻ thế nào, bọn họ chỉ quan tâm có thể thuận lợi hợp tác với ma tu đẩy lùi yêu tộc hay không, về phần phương pháp này liệu có phải dưỡng hổ vi loạn, cần chờ tới khi nguy cơ yêu tộc kết thúc mới có thể kết luận lại.
Là tu giả có chiến lực đệ nhất trong đạo tu, Huyền Việt tự nhiên bị điều đi đối phó những kẻ không chịu cúi đầu với tôn giả ma tu Nhạc Tình, chỉ tiếc y căn bản không biết, bản thân đang giúp tình địch lớn nhất trong cuộc đời này đánh hạ một phần non sông quý báu.
—— Đúng vậy, mục đích cuối cùng của Nhạc Tình không phải trở thành chí tôn ma đạo, thứ gã vẫn luôn hướng tới từ trước tới nay chỉ có một: " Triệu Hàm ".
Về phần chí tôn, cùng lắm là để tránh lúc gã tập trung chú ý lùng bắt hồ ly giảo hoạt ác độc, giỏi về ngụy trang kia sẽ không có kẻ không có mắt nào ngáng chân gã mà thôi.
Dã tâm của Nhạc Tình cho tới bây giờ cũng không lớn, gã liều lĩnh tiếp cấp, vì muốn nắm cuộc sống của mình trong tay.
Mà khi gã thực sự trở thành bá chủ bốn phương, gã lại an phận một góc, không màng để ý tới mưa gió xung quanh.
Nhạc Tình là một kẻ ích kỷ, gã chưa từng cho rằng những thứ như tranh quyền đoạt lợi, không cẩn thận thì có thể thân vẫn đạo tiêu có chỗ nào thú vị.
Quyền lợi, địa vị, tài phú, mấy thứ này chỉ cần đủ dùng là tốt rồi, không cần mạo hiểm tính mạng.
Nhưng nếu không có Tiêu Minh kích thích, có lẽ cả đời Nhạc Tình sẽ sống an ổn qua ngày như thế —— xử lý thủ hạ không an phận, tận tình hưởng lạc, khi nào nhàm chán lại hóa phân.
thân đi hành tẩu quanh các địa phương khác một phen, nhìn hết thế gian muôn sự, nhân sinh ấm lạnh.
Chỉ tiếc,Tiêu Minh xuất hiện, thức tỉnh con xà độc ngủ đông này, khiến gã ngẩng cao thân rắn, "tê tê" phun nọc độc, không nuốt được con mồi thề không bỏ qua.
Sau khi dưỡng tốt thương thế, Nhạc Tình lợi dụng biến đổi của Hợp Hoan phái tuyên cáo với đạo tu sự tồn tại của mình, gã cần khiến đạo tu nhìn thẳng mình, hiểu rõ thực lực của mình, nhưng cũng không thể làm quá mức, để tránh gây ra quá nhiều thù oán —— mà mâu thuẫn nổi lên đã lâu của Hợp Hoan phái, chính là đạo cụ tốt nhất dành cho gã.
Nhạc Tình dụ dỗ nhánh thải bổ ở Hợp Hoan phái khiến các nàng cạnh tranh quyết liệt với song tu, trên căn bản đây là việc nội bộ của Hợp Hoan phái, mà Nhạc Tình chẳng qua chỉ bắc thang cho "kẻ hay trèo cao" là bên thải bổ mà thôi.
Về phần nhánh thải bổ hạ thủ với đồng môn, xét đến cùng là vì bất mãn với sự phân chia chí bảo của Hợp Hoan phái.
Chí bảo chỉ có một, song phương đều muốn lấy, đương nhiên ai lợi hại hơn, ai ra tay ác hơn, tất cả đều thuộc về người đó, mà nhánh thải bổ cũng tính lấy việc này để chứng minh quyết tâm đầu nhập ma môn của bọn họ, chứng minh các nàng tuyệt đối không thương nhớ tình xưa, không có dính dấp gì với đạo tu nữa.
Có nhánh thải bổ gánh vác trách nhiệm, Nhạc Tình tự nhiên " trong sạch", mà gã cũng có thể nhân cơ hội này, quang minh chính đại gặp mặt thu lĩnh bên đạo tu, sau đó ký khế ước mà song phương đều hài lòng, bắt đầu quét sạch ma đạo, bước lên con đường chí tôn.
—— Về phần Tiêu Minh đang bế quan tu luyện trong Lăng Tiêu cung, vô cùng chăm chú trùng kích ranh giới giữa Kim Đan và Nguyên Anh lại hoàn toàn không biết gì về chuyện này, không dự liệu được nguy cơ buông xuống.
= Hết chương 65 =.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...