==============
Mặc dù đã rời khỏi phạm vi thế lực của Lạc Thủy cung, nhưng Tiêu Minh vẫn không thể khinh thường nửa điểm, ở Lạc Thủy cung lâu như vậy, hắn tự nhiên biết tông môn đứng đầu này có không ít thực lực, coi như có cách xa Lạc Thủy cung cũng sẽ không thiếu tông môn theo phụ Lạc Thủy cung, sẵn sàng đứng ra gánh vác việc nhọc cho họ, có thể nói tai mắt của Lạc Thủy cung trải rộng toàn bộ Tu Chân Giới.
Nhưng kim đan của Tiêu Minh bị vỡ, không thể ngồi đợi lâu, hắn nhất định phải tìm một phương pháp hấp thu lượng lớn linh khí, bù đắp vết rách trên kim đan —— mà phương pháp tốt nhất, chính là tìm một lô đỉnh, sau đó dựa theo công pháp tiền bối truyền lại tiến hành hấp thụ.
Tiêu Minh âm thầm cười nhạo bản thân, hắn từng vì không muốn làm lô đỉnh mà phản kháng hết mình, hôm nay lại trở thành loại người chủ động đòi hỏi lô đỉnh, thật không biết nên coi như là phong thủy luân chuyển, hay là triệt để sa ngã.
Dĩ nhiên, bước đầu tiên tìm lô đỉnh, là không thể bị người nhận ra.
Nổi danh với thân phận đạo lữ của Huyền Việt, mọi người đều biết gương mặt của Tiêu Minh, một khi bại lộ, tuyệt đối sẽ bị người người hô đánh.
May mắn trong công pháp của tiền bối có thuật dịch dung hạng nhất, mặc dù không tính là đứng đầu nhưng cũng rất cao cấp, dầu gì cũng có thể giải quyết vấn đề trước mắt Tiêu Minh.
Tâm thần khẽ động, Tiêu Minh đem mình dịch dung làm một lão tu giả râu rậm danh tiếng lâu năm —— trừ phi thiên phú tuyệt đỉnh, tiến cảnh nhanh chóng, nếu không đại đa số tu sĩ ở lúc kết thành kim đan cũng sẽ lộ ra chút vẻ già dặn, chỉ có sau khi chân chính đan vỡ thành anh mới có thể cải tạo dáng người, khôi phục dáng vẻ lúc còn trẻ —— cho nên bộ dáng này chính là bình thường và tầm thường nhất.
Bởi vì nguyên nhân công pháp, tu vi thấp hơn Tiêu Minh, hoặc tu giả có cùng tu vi không thể nhận ra hắn dịch dung, mà cho dù người có tu vi cao hơn hắn có thể nhận ra, nhưng cũng không thấy rõ dung mạo thật của hắn.
Một hai tu giả đi ra ngoài rèn luyện dịch dung là chuyện bình thường, trừ phi có đại sự xảy ra, nếu không người phát hiện ra cơ bản sẽ không quan tâm, điều này làm giảm tỷ lệ bại lộ của Tiêu Minh xuống rất nhiều.
Xác định không còn chỗ sơ hở nào khác, Tiêu Minh tự nhiên đẩy cửa khách sạn, cất bước đi trên phố phường náo nhiệt —— trước mắt hắn cần dò xét tình huống liên quan đến Lạc Thủy cung đã, xem Huyền Việt rốt cuộc tính toán đuổi bắt mình như thế nào, từ đó biết người biết ta.
Quả nhiên, người người đều sẽ tò mò về chuyện của Lạc Thủy cung, càng không cần phải nói cái chuyện lớn này còn dính tới tên lão quái vật Huyền Việt suốt ngày bế quan đề cao tu vi, chiến lực nguyên anh đại năng cao nhất, cộng thêm một cặp tình nhân thần tiên.
Tiêu Minh ngồi ở trong quán trà, kêu một bầu linh trà, đem linh khí ẩn trong tai lắng nghe những tu giả khác nói chuyện, chẳng qua là nghe nghe, vẻ mặt của hắn cũng lộ ra mấy phần vi diệu.
—— Đạo lữ của phong chủ Huyền Việt bị người xấu bắt đi, Huyền Việt phong chủ giận dữ trách tội hạ nhân là cái quỷ gì?! rốt cuộc là hắn nghe lầm, hay là cách nghe lén của hắn không đúng?!
Tiêu Minh nhẫn nhịn mãi, nhịn không được, đứng dậy đi đến hướng các tu giả đang thảo luận, vung ống tay áo chào một cái :" Chư vị đạo hữu mới vừa nói......!đạo lữ của phong chủ Huyền Việt bị người bắt đi?!"
Mặc dù có chút không vui vì bị xen vào, nhưng đại đa số tu giả kiềm chế rất tốt, hơn nữa quanh thân Tiêu Minh có khí chất ôn hòa tinh khiết, làm người ta sinh lòng hảo cảm, lại có tu vi kim đan, mấy vị tu giả rất nhanh liền hoãn biểu tình ( vẻ mặt không vui ấy), nhiệt tình kể lại chuyện lạ cho Tiêu Minh.
Tiêu Minh càng tỏ ra ngạc nhiên:"Chiến lực của Huyền Việt phong chủ có thể xưng danh đứng đầu Tu chân giới, lại có một thanh trường kiếm sức mạnh vô địch, không người nào địch nổi, lại......!có người can đảm dám làm ra chuyện này?!"
"Đúng là như thế!", một vị tu giả kích động trong lòng đồng ý nói, " Kẻ xấu kia quả thật có lá gan rất lớn! Bất quá có câu 'chim vì ăn mà chết, người vì lợi mà tử', trên người vị đạo hữu Tiêu Minh kia, nhất định có bí mật lớn không thể để ai biết! Trách sao phong chủ Huyền Việt cùng đạo hữu Tiêu Minh tiến cảnh nhanh như vậy, một vị sắp hóa thần, mà một vị khác cũng đã thuận lợi kết đan.
"
"Nhưng coi như có lợi ích có lớn hơn nữa, cũng phải giữ được cái mạng.", Một vị tu giả khác không đồng ý lắc đầu một cái, " Vì một hồi cơ duyên mà thành kẻ thù của Lạc Thủy cung và phong chủ Huyền Việt, đây quả thực là tự tìm đường chết! "
Tiêu Minh vô tình biến thành người mang dị bảo: "....................."
Lại cùng mấy người tán gẫu vài câu, không tìm được những tin tức hữu dụng khác, Tiêu Minh cáo từ rời đi, lúc xoay người lòng tràn đầy ấm ức cùng bất ngờ —— một chiêu mượn đao giết người này Huyền Việt dùng thật khéo, vừa giữ được mặt mũi, không để người khác biết y bị " phiến hôn "(lừa cưới), cũng có thể khiến Tiêu Minh tại giới Tu Chân hoàn toàn không lăn lộn được.
"Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội" (1), giả như một khi hắn không cẩn thận tiết lộ thân phận của mình, chưa nói đến Lạc Thủy cung sẽ đuổi giết hắn, ngay cả những tu giả khác cũng sẽ vì đỏ mắt trước "dị bảo" trên người hắn mà truy lùng không buông.
Xem ra, bây giờ thân phận "Tiêu Minh" này có dùng như thế nào cũng không được nữa......
(1): Kẻ vô tri không có tội, chỉ vì có bảo ngọc mà mang tội – nguyên chỉ người vốn không có tội,nhưng người có vật quý bên mình sẽ mang lại tai hoạ, sau cũng có ý so sánh người có tài hoa hay ý tưởng, nhan sắc,...cũng có thể mang đến tai hoạ.
Tiêu Minh không khỏi có chút mất mát, không phải vì Huyền Việt đuổi tận giết tuyệt, mà là xúc động đối phương vậy mà cũng sử dụng thủ đoạn như vậy.
Trong lòng Tiêu Minh, Huyền Việt vốn là người thẳng thắn trong sạch, cho tới bây giờ không thích dồn tâm trí vào việc tranh đấu, chán ghét ngươi lừa ta gạt.
Hắn phiền chán một người, chỉ biết chém qua một kiếm, không để ý tới bất kỳ hậu quả, không sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào, vì thế, Tiêu Minh không chỉ một lần dọn dẹp tàn cuộc cho y, trấn an những tu giả bị y hung hăng đánh vào mặt ( = làm mất mặt).
Hôm nay, để đối phó với hắn, Huyền Việt lại đi ngược lại bản tính làm ra cử động như vậy, có thể thấy được......!Y hận hắn đến nhường nào......
—— Cũng đúng, nếu đổi lại là hắn bị lừa gạt như thế, Tiêu Minh nhất định hận không thể đem đối phương chém thành tám khối, rút gân tróc tủy, sau đó lấy hồn phách đối phương ra hung hăng hành hạ một phen, suy bụng ta ra bụng người, Huyền Việt làm như vậy cũng không phải quá đáng lắm.
Tiêu Minh luôn luôn quản thúc tình cảm của mình cực kỳ nghiêm khắc, giống như hắn cùng với Huyền Việt bên nhau trăm năm, như keo như sơn, nhưng cũng không chân chính đem tình cảm phó thác ở trên người đối phương.
Bởi vì hắn biết tất cả đều là giả, Tiêu Minh không thèm trầm luân trong tình cảm giả dối, chỉ lo lắng một khi chuyện xưa bại lộ, liền không cách nào thoải mái rút lui.
Huống chi, tình cảm của hắn đã sớm chai mòn ở mười mấy năm lưu lạc khó khăn, hôm nay mặc dù có chút mất mát, nhưng cũng rất nhanh hồi phục, tinh thần phấn chấn suy tính đường lui.
Mặc dù trên mặt giới Tu Chân khoác cái khăn trang trọng nghiêm túc, nhưng trên thực tế vẫn tuân theo qui tắc "nhược nhục cường thực"(2), tuy nói trước mắt tu vi kim đan của hắn đã lên thuộc hàng thượng thừa, ở trong môn phái cũng có thể tiến đến vị trí trưởng lão được người người cung phụng, nhưng trên thực tế lại là cái thùng rỗng —— một ngày chưa trừ diệt vết rạn trên kim đan, là lại một ngày hắn không cách nào chân chính sử dụng chiến lực của Kim đan kỳ, vạn nhất gặp phải kẻ bất chính không sợ hãi tu vi kim đan của hắn, hắn nhất định sẽ xong đời!
(2) : cá lớn nuốt cá bé
Cho nên, trọng yếu nhất là tìm một lô đỉnh.
Ánh mắt Tiêu Minh chần chừ nhìn đám người, trong lòng vô cùng khó khăn.
Hắn là tịnh linh thể, cho nên yêu cầu đối với lô đỉnh rất nghiêm khắc, linh căn quá mức phức tạp sẽ đưa đến linh khí trong cơ thể cũng quá mức hỗn tạp, nếu hấp thụ, đối với Tiêu Minh mà nói có hại chứ không có lợi —— cho nên Tiêu Minh muốn tìm, tốt nhất là đơn linh căn giống như Huyền Việt, cùng lắm thì song linh căn cũng được.
Chẳng qua là, đơn linh căn cùng song linh căn cũng không phải đầy rẫy ngoài đường, những người như thế trước đó cũng bị môn phái lớn như Lạc Thủy cung dụ dỗ, gởi gắm kỳ vọng cao, rồi sau đó người cũng sẽ tiến vào trong cửa, có thể trở thành đệ tử thân truyền của một vị trưởng lão kim đan.
Một người như vậy, Tiêu Minh bây giờ thật sự không chọc nổi, bọn tiểu bối ngược lại thuận tay là có thể bắt đi, nhưng chỉ sợ bắt trẻ được già, Tiêu Minh sẽ muốn quỳ.
Cho nên, biện pháp tốt nhất, chính là giống như "sư phụ" của mình, từ một sơn thôn nhỏ tìm một thiếu niên cái gì cũng không hiểu nuôi dưỡng, nhưng cơ hội như vậy cũng chỉ có thể gặp mà không thể cầu, đành nhờ vào vận khí, xem nhân phẩm.
—— Mà xưa nay, Tiêu Minh cũng không cho là vận khí cùng nhân phẩm mình tốt......
Trong lúc Tiêu Minh đang ai oán than thở cho tiền đồ mong manh của mình, hắn nghe thấy một nhóm người xung quanh xôn xao, ba chữ "Lạc Thủy cung " khiến cho hắn tỉnh lại trong nháy mắt, theo tầm mắt của mọi người ngẩng đầu hướng không trung nhìn lại.
Ở thành trấn tu chân, đúng ra theo lý sẽ không cho phép tu giả ngự kiếm trên không trung, bất qua loại quy củ này xưa nay luôn bị người cường đại hơn phá vỡ.
Người có can đảm ngự kiếm ở trong thành, không phải thân phận tôn quý, cũng có thực lực cường hãn, dĩ nhiên, thêm vào đó là hai người trên đều trang bị kiếm.
Tiêu Minh mới ngẩng đầu, khuôn mặt liền không khỏi cứng đờ, thầm mắng một tiếng mình đúng là xui không chịu được.
Hắn vội vàng thu hồi tầm mắt, vội vã quan sát bốn phía một vòng, sau đó thừa dịp mọi người ở đây đều xem tu giả ngự kiếm trên không trung, né vào một bên vách tường, giấu thân hình của mình sau vách nhà của một tiểu viện xanh biếc không người.
Cùng lúc đó, người tu giả phi kiếm dẫn đầu trên không trung chợt dừng lại, ánh mắt lạnh băng lướt xuống phía dưới, đôi mày anh tuấn hơi nhíu lên.
"......!Sư thúc? " Theo người nọ dừng lại, tu giả còn lại cũng ngừng phi kiếm, nghi ngờ nhìn về người nọ, trong đó một nữ tu có tu vi khá cao cung kính nhẹ giọng hỏi một câu, " Huyền Việt sư thúc, phải chăng có chỗ gì không đúng? "
"......!Không có gì." Trầm mặc sau một lúc lâu, Huyền Việt nhẹ nhàng lắc đầu, trong mắt lóe lên một tia hoài nghi, không cam lòng cùng sốt ruột, ngay sau đó lại hoàn toàn biến mất, lần nữa thúc giục bước chân phi kiếm, lao về phía trước.
Nhìn thân ảnh mọi người rốt cục biến mất trên không trung, Tiêu Minh núp ở trong bụi cât lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa trán đang toát mồ hôi lạnh.
Hắn cũng không rõ vì sao Huyền Việt đột nhiên dừng lại, nhưng rất có thể là cảm ứng được hơi thở của hắn, mặc dù đã đổi hình dáng ngoài, nhưng không thể che dấu được linh khí trong suốt khác thường quanh thân Tiêu Minh.
Có lẽ người khác cũng sẽ không dễ dàng cảm thụ ra sự khác biệt trong đó, nhưng Huyền Việt đã từng chung sống cùng hắn trăm năm chưa chắc đã không nhận ra.
......!Đây quả thực là tình huống vừa thấy mặt đã bị vạch trần.
Tiêu Minh thầm rủa một tiếng, vừa muốn chui ra khỏi bụi rậm, liền nghe được trong viện truyền tới âm thanh cười đùa cùng tức giận của một nhóm thiếu niên mới lớn.
Mặc dù có thể rời đi mà không kinh động những người khác, nhưng vì lý do an toàn, Tiêu Minh lựa chọn che dấu thân hình, an tĩnh chờ đợi, dù sao Huyền Việt đang ở cách đó không xa, hắn một chút đều không muốn kinh động đối phương.
Sau đó, hắn liền gặp được "trò hay" kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu của bọn nhỏ.
= Hết chương 3 =.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...