Cơn giận trong người Trần Nam Nhất vẫn chưa tan, anh không gì.
Chờ mình bình tĩnh hơn, anh mới cầm điện thoại lên, mở miệng muốn nói gì với hắn, chuông báo lại bất thình lình reo lên một lần nữa.
Hạ Quân Trì cúi đầu thoáng nhìn, phát hiện vẫn là dãy số vừa rồi, lập tức cảm thấy hối hận vì ban nãy đầu óc trống rỗng chưa kịp chặn luôn người bên kia.
Hắn giơ tay lên, định ấn vào nút cúp máy thì Trần Nam Nhất cũng rụt tay trở về, để cánh tay hắn khựng lại giữa không trung.
Trần Nam Nhất lùi về sau hai bước, nói giữa tiếng đàn dương cầm: "Anh đi nghe điện thoại."
Hạ Quân Trì đanh mặt, đôi mắt sau cặp kính như tối sầm đi, cảm xúc trong con ngươi thể hiện rõ hắn hết sức bất mãn với hành động gần như bị từ chối này.
Nhưng lần này Trần Nam Nhất không để ý đến tâm trạng hắn nữa, anh quay lưng lại, hướng mặt về phía cửa sổ nghe máy.
Cuộc trò chuyện cũng không hề thoải mái, chưa được mấy câu, cuộc đối thoại đã bắt đầu phát triển theo chiều hướng cãi cọ to tiếng.
Thiệu Việt trả lời rất mơ hồ về những chuyện gã đã nói với Nhậm Quân.
Gã vốn dĩ là loại người khôn khéo nói năng lắt léo trơn tru, chẳng khác nào đã dày công tôi luyện thành chiêu nói giả như thật.
Bấy nhiêu không gạt được Trần Nam Nhất của hiện tại, nhưng cũng tuyệt đối không để lộ thông tin gã cố tình giấu đi.
Vì vậy Trần Nam Nhất lời qua tiếng lại vô ích mất vài phút, mấy lời giải thích đó như bị ngăn cách bởi lớp sương mù, cứ ù ù vang lên, không đi vào được tai Trần Nam Nhất.
Anh nghe mà phiền, xoay người, chợt nhận ra Hạ Quân Trì chẳng biết đã ra khỏi phòng từ lúc nào, cả trên lẫn dưới đều im ắng, trừ khúc nhạc nhẹ bật trong quán ra thì không có bất kì động tĩnh gì khác.
Trần Nam Nhất đột nhiên cảm thấy mình rất mệt, kiệt sức ngắt ngang người đàn ông lải nhải không điểm dừng bên kia: "Thiệu Việt, rốt cuộc anh muốn gì?"
Gã dừng lại trong phút chốc, câu đầu tiên không trốn tránh khỏi trọng tâm của cuộc trò chuyện: "Thằng nhóc đó có gì tốt."
"Anh đã nói, nếu em không thích anh sẽ không kết hôn." Thiệu Việt như thể đang chỉ Trần Nam Nhất lựa chọn bạn đời giữa các kệ hàng, phân vân khó mà quyết định được, "Hai năm rồi anh bận chuyện công việc cũng là vì em muốn một cuộc sống ổn định.
Bây giờ anh đã có thể cho em cuộc sống như thế, em..."
"Anh không việc gì phải lấy danh nghĩa vì tôi ra làm cớ cho dục vọng của anh." Trần Nam Nhất hơi phản cảm hành vi làm chuyện gì cũng tâng bốc bản thân lên của gã, nói thẳng: "Tôi cứ nghĩ rằng lần trước gặp nhau tôi đã nói rất rõ ràng rồi, xem ra vẫn chưa đủ."
"Chuyện trước đây dù đúng hay sai, cũng đã kết thúc rồi.
Không đưa đẩy dây dưa nữa chính là sự tôn trọng lớn nhất." Anh nói, giọng trầm đi: "Còn nữa, tôi hy vọng anh biết cho rõ mọi chuyện đêm nay tôi nói với anh không phải vì tôi lo anh nhắc chuyện quá khứ của tôi trước mặt Nhậm Quân —— Mà là tôi không muốn lật vết sẹo của Tiểu Sam ra cho bất kỳ ai khác săm soi đánh giá."
Trần Nam Nhất càng nói càng không nén được giận, tay nhét trong túi siết chặt lại, giọng điệu có phần cố chấp: "Nếu như anh tiếp tục làm như thế, tôi sẽ không tiếp tục giữ im lặng chuyện liên quan đến cha anh như ngày hôm nay nữa."
Cuộc điện thoại ngắn ngủi, nhưng tốn kha khá thời gian để Trần Nam Nhất lấy lại bình tĩnh.
Lâm Ngang nhìn bóng anh chậm rãi xuống cầu thang, nói: "Sao giờ mới xuống? Ấy nhà cậu về từ lâu lắm rồi."
Nhắc đến chuyện này là Trần Nam Nhất lại đau đầu: "Em ấy có nói gì không?"
"Hở? Nói gì là nói gì?" Lâm Ngang nhận được câu hỏi này mà tắc tịt, nghiêng mặt sang nhìn sắc mặt của Trần Nam Nhất, cười hì hì: "Uầy, cãi nhau à?"
"Không." Trần Nam Nhất phủ nhận theo phản xạ, anh khựng lại trong giây lát, sửa lời: "Cũng không tính là vậy..."
Anh cầm điện thoại ra xem, Hạ Quân Trì không nhắn cho anh lấy một tin, chắc là giận dỗi thật rồi.
"Cãi nhau thì cũng có sao đâu." Lâm Ngang vừa nói vừa lau chiếc tách chuẩn bị úp lên giá để bằng khăn sạch, "Cậu ta ấy hả, vừa nhìn phát là biết ngay y hệt anh Chu nhà đây.
Nói giận là giận, cơ mà dễ dỗ lắm."
Lâm Ngang ám muội chớp mắt mấy cái, cợt nhả: "Nếu là không dễ dỗ, thì ngủ một giấc là lại đâu ra đấy ấy mà."
Trần Nam Nhất cầm áo khoác trên móc treo làm bộ như không nghe thấy câu nọ, khoác vào tử tế rồi nói: "Tôi cũng về nhà trước đây."
"Ừ ừ ừ." Lâm Ngang nhìn theo anh cười đầy ẩn ý, "Về đi về đi."
Đã muộn lắm rồi, trong khu nhà chỉ còn tiếng gió đêm đông thổi qua vù vù trên không trung.
Trần Nam Nhất quấn kín áo khoác và khăn quàng cổ lại, đi về nhà mình.
Cửa sổ sát đất bên nhà Hạ Quân Trì để mở.
Anh ngửa đầu nhìn bóng người in trên tấm kính trong suốt nọ, nhưng xung quanh mờ mờ ảo ảo, lại ngược sáng nên không tài nào đoán được đó là ai.
Trần Nam Nhất nhìn lên trong giây lát, cảm thấy gió lướt lên mặt mình ran rát đau đớn mới thôi, vội vàng đi vào trong mới thấy khá hơn.
Căn hộ vẫn y hệt lúc hai người rời khỏi ban sáng, áo khoác Hạ Quân Trì tiện tay cởi vẫn vắt trên lưng ghế bên bàn ăn.
Trần Nam Nhất xỏ dép lê, bước tới chạm lên lớp len cho cảm giác bông mềm rất tốt nọ, móc điện thoại ra nhắn vài chữ: "Em về nhà chưa?"
Hạ Quân Trì nhanh chóng cầm lên nhìn tin nhắn vừa đến, nhìn tới nhìn lui vài lần vẫn cứ không thấy vui vẻ gì, chậm chạp nhét vào túi, nhưng rồi lại sợ bỏ lỡ tiếng rung nên chẳng nỡ rút tay ra.
"Tóm lại, đối tượng yêu đương là bản thân em tự lựa chọn, thì em phải là người chịu trách nhiệm." Nhậm Quân ngồi đằng sau hắn sắp xếp hành lý.
Anh nhất thời quyết định về nước nên không thể ở lại lâu, đã mua xong vé bay sáng ngày mai, "Anh không can thiệp chuyện của em thêm, nhưng có một điều này, tuyệt đối không được —— "
"Em hứa." Hạ Quân Trì nghiêng cười, đưa tay cam kết.
"Thế thì tốt." Nhậm Quân cầm lấy chiếc túi du lịch trống trơn, sắp xếp đồ đạc vào cẩn thận, "Bên dì Hạ anh sẽ giúp em nghĩ cách giải quyết, nhưng em cũng đừng mong dì sẽ chấp nhận ngay..."
"Dù sao chuyện này đến quá đột ngột, dì cần thời gian."
Hạ Quân Trì gật đầu: "Em hiểu."
Nhậm Quân căn dặn hắn mấy câu, sau đó ngồi xuống kiểm tra mấy món đồ tùy thân.
Lúc ngẩng đầu lên, anh đã thấy Hạ Quân Trì dựa hẳn vào bên bệ cửa sổ, thuận miệng hỏi: "Sao em cứ đứng ở đó vậy, nhìn cái gì à?"
"Không có gì." Hạ Quân Trì lơ đãng đáp, ánh mắt vẫn nhìn quanh hai tòa nhà ngoài cửa sổ, cuối cùng chịu không nổi lấy điện thoại ra trả lời tin nhắn.
Không bao lâu sau, điện thoại rung lên, thông báo từ Trần Nam Nhất xuất hiện trên màn hình.
"Em tiện nghe điện thoại không?"
Hạ Quân Trì nhìn dòng chữ nọ, sắc mặt không thay đổi, bình tĩnh xoay người: "Em về phòng trước."
Nói đoạn, hắn nhanh chóng bước vào phòng, vừa đóng cửa đã sốt ruột ấn vào số anh.
Điện thoại chưa kịp kêu đủ hai tiếng tút Trần Nam Nhất đã nghe máy, giọng nói anh rất êm dịu, rất mềm mại, ôn hòa hơn lúc còn ở trong phòng làm việc nhiều lắm: "Hạ Quân Trì."
"Ừm."
"Em giận anh à?" Trần Nam Nhất hỏi thẳng.
Hạ Quân Trì cứng rắn không đáp, còn hỏi ngược lại: "Anh nói chuyện với Thiệu Việt xong rồi?"
"Xong rồi." Trần Nam Nhất không để ý mánh nhỏ hắn dùng, dẫn dắt người bên kia từng bước một, "Hạ Quân Trì, em đang ghen có đúng không?"
Bên kia im lặng.
Trần Nam Nhất chờ khá lâu, gần như đã quyết định buông tha hắn rồi chủ động đổi sang đề tài khác, nào ngờ lại nghe thấy tiếng nói thật trầm: "Em đã giải thích ngắn gọn sự việc với anh em.
Em cũng đã hỏi rồi, là do Thiệu Việt chủ động nhắc đến chuyện đó.
Gã đó biết rõ anh em sẽ hỏi đến anh, nói vậy là để anh chủ động liên lạc với gã."
Trần Nam Nhất nghe hắn phân tích, hàm ý vô cùng rành mạch rõ rệt, nhếch nhếch môi: "Em nắm rõ thế cơ à." Anh đáp, rót một ly nước ấm nhấp một ngụm nhỏ, "Anh biết mục đích của anh ta là như thế, cho nên phải một hai phải giải quyết cho xong chuyện."
"Ừm." Hạ Quân Trì ừ hử một tiếng trong mũi.
Trần Nam Nhất cười, dịu dàng thủ thỉ: "Hạ Quân Trì này, em vẫn còn giận phải không?"
Hắn không đáp lời ngay.
Trần Nam Nhất vẫn rất kiên nhẫn, anh dịch chiếc ly gốm lại, để mặc hơi nóng chậm rãi bốc lên làm gò má anh ẩm ướt, tựa hồ cũng đang ủ ấm cơ thể anh, hệt như được vòng ôm của ai đó siết chặt.
"Nhưng em không thích anh gọi cho người đó." Nửa phút sau, Hạ Quân Trì cất tiếng, quạu cọ khó chịu: "Nghe điện thoại cũng không được."
Edit: tokyo2soul.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...