Tối hôm đó, Liêu Ngữ Tịch trở về nhà, vừa về đến nhà thì bà Liêu đã ngồi đợi sẵn ở trước, nhìn thấy cô về liền đứng dậy nét mặt trở nên lo lắng bước tới hỏi han.
“Sao về trễ vậy con? Tuệ Hân đâu?”
“Con bé đi phía sau, dì có chuyện gì sao dì?”
Bà Liêu ấp úng rồi níu tay của cô kéo đi vào bên trong, cô nhìn nét mặt của bà giống như có điều gì đó muốn nói ra nhưng có vẻ như hơi khó nói, cô nắm lấy tay của bà khẽ nói.
“Dì cứ nói đi, con nghe mà.”
“Ngữ Tịch, thật ra ba của con có để lại di chúc, con đọc đi!”
Bà Liêu lấy một tờ giấy ra đưa cho Liêu Ngữ Tịch, cô cầm tờ giấy trên tay dường như đã rất cũ kĩ, tuy nhiên vẫn còn nhìn thấy rõ từng nét chữ trên đó, dòng chữ nguệch ngoạc nhưng nhìn vào cô có thể nhận ra đây chính là chữ của ba cô viết, giống như đang có sự có mặt của ông vậy, giọng nói thì thào của gió nhẹ nhàng bên tai.
[Ngữ Tịch có lẽ lúc con đọc dòng chữ này thì ba đã không còn trên đời rồi, con gái tội nghiệp sao lại làm điều khờ dại vậy con? Sau này ra tù rồi hãy trở thành lương thiện có biết không, chuyện tài sản ba muốn để lại cho dì nhiều hơn con vì dì phải gánh vác quá nhiều lại còn lo cho em con nữa, con thông cảm mà nhận ít hơn một chút nghe con, còn nữa chuyện hôn sự ba cũng đã nhờ dì tính rồi, con và cậu Triệu không hợp nhau đâu, người ba muốn con kết hôn có nhiều điểm tốt lại còn có quyền lực sẽ giúp ích được cho con, nhớ làm theo lời ba nếu không ba chết không nhắm mắt đâu, gửi con gái yêu của ba.]
Đó chỉ là lời trăn trối cuối cùng của ông dành cho cô, sau đó bà Liêu liền đưa cho cô một tấm khác đây mới chính là di chúc, số tiền và cũng như toàn bộ đều được ông liệt kê ra rất rõ ràng, cô chỉ được hưởng ba phần còn bà Liêu và em gái của cô thì hưởng bảy phần và được hưởng căn nhà, cầm tờ giấy trên tay cô dường như không còn tin vào mắt của mình.
“Ba của con nhờ dì tìm cho con một chỗ để gả đi, dì cũng đã tìm được rồi, ngày mai họ sẽ đến xem mắt con.”
Liêu Ngữ Tịch vừa mới được tự do cô còn chưa làm được điều mình muốn đã bị bắt gả đi rồi, cô thật sự không muốn chút nào hết, cô đứng dậy dần mất bình tĩnh.
“Không, con không muốn kế hôn, con...!và Triệu Chí Nhan đang yêu nhau mà, dì ơi có thể nào ngăn cản chuyện này lại được không?”
“Ngữ Tịch...”
“Còn chuyện tài sản...!ba nói sao thì làm vậy, nhưng chuyện hôn nhân của con thì con không đồng ý đâu.”
Liêu Ngữ Tịch đưa tay ôm lấy mặt khóc lóc chạy về phòng của mình, lúc này bà Liêu liền thay đổi sắc mặt, đúng là quá ngây thơ với cũng công nhận một điều kế sách của bà bày ra quá hoàng hảo đến chữ viết giả danh cũng không nhận ra, lần này tài sản chính thức thuộc về mẹ của bà, nhưng vẫn muốn tống cô đi thật xa để có thê tự tung tự tác hơn, bây giờ quả là điều khó khăn.
Bà Liêu đi tới gõ cửa, nhưng cô không mở, lúc này bà đành phải sử dụng chìa khóa để mở cửa bên ngoài, mang theo sữa và bánh để dỗ ngọt Liêu Ngữ Tịch.
“Ngữ Tịch...!con bình tĩnh lại chưa? Ba của con chỉ muốn tốt cho con thôi, dì biết quan hệ của con và cậu Triệu rất mặn nồng, nhưng con thấy đấy cậu Triệu nếu so với người kia thật không bằng chút nào, nếu gả đi ba con ở trên trời mới yên lòng nhắm mắt chứ?”
Liêu Ngữ Tịch chùm chăn phủ đầu không chịu chui ra ngoài, bà thở dài một hơi.
“Con uống sữa rồi ăn bánh đi, dì làm cho con đó.”
“Dì để đó đi lát con ăn.”
“Suy nghĩ cho kĩ, dì không làm phiền con nữa, nghỉ ngơi cho khỏe nhé.”
Nói rồi liền quay lưng rời đi, cả đêm hôm đó Liêu Ngữ Tịch chìm trong dòng suy nghĩ, một bên là tình một bên là hiếu, đương nhiên bên hiếu sẽ nghiên nhiều hơn là bên tình, nhưng cô không muốn làm kẻ phản bội ngay từ đầu anh là người theo đuổi cô, đến bây giờ họ đã có tình cảm thì cô lại gạt bỏ anh để đi lấy chồng như vậy chẳng phải là quá đáng với anh sao?
Cô ôm lấy chiếc gối rồi bật khóc, xem lại những tấm ảnh mà họ cùng chụp với nhau lúc trước, lúc này cảm giác đau khổ đan xen với sự khó xử cô chẳng biết chọn như thế nào cho đúng, trong đầu của cô cứ vang lên giọng nói của bà Liêu.
Nếu như cô không chịu gả đi có lẽ trên trời ba của cô sẽ không thể nhắm mắt an lòng, cô siết chặt lấy tờ giấy trên tay, có lẽ cô đã có câu trả lời cho chính mình rồi.
Cô nhắn cho Triệu Chi Nhan một dòng tin nhắn.
[Chí Nhan, ngày mai mình gặp nhau được không?]
Khoảng một lúc sau anh mới hồi đáp.
[Được, em muốn đi đâu anh đưa em đi.]
[Chỗ cũ được không?]
[Được, khi nào đi thì nhắn anh qua đón em.]
Cô giữ chặt lấy chiếc điện thoại trên tay, có lẽ cô phải kết thúc mối quan hệ này chỉ vì chữ hiếu rồi, như vậy mới không hổ thẹn với vong linh của ba cô ở trên trời, cô đã không làm gì được cho ông lúc mà ông còn sống,vậy thì cô chỉ còn cách này để trả hiếu mà thôi.
“Ba...!ba hãy nhắm mắt, con sẽ làm theo ý nguyện của ba.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...