Cho đến khi nhận ra người đang nằm trên đường chính là Liêu Tuệ Hân, anh có chút bối rối bước tới để kiểm tra thì may mắn là cô vẫn còn ổn định, Liêu Tuệ Hân chỉ trầy sơ xác nhẹ bên ngoài, anh cũng không biết tại sao cô lại lao ra đường lớn như vậy thật sự muốn tự xác hay sao?
“Em vợ, không sao chứ?”
Liêu Tuệ Hân cố gắng gượng người ngồi dậy rồi lắc đầu trấn an anh.
“Em không sao, thật xin lỗi anh rể, suýt chút nữa mất mạng thật rồi.
”
Mặt mày của cô xanh xao vì sợ hãi, anh đỡ Liêu Tuệ Hân đứng dậy rồi dìu cô lên xe cố gắng kiểm tra một lần nữa để chắc chắn rằng cô vẫn ổn.
“Sao em lại băng qua đường không nhìn ngó gì hết vậy, thiệt là.
”
Diệp Khuynh Xuyên lúc này cũng bắt đầu cảm thấy tức giận nhưng nhìn lại vẻ mặt sợ hãi của cô anh cố gắng giữ bình tĩnh rồi trầm giọng nói.
“Em định đi đâu à?”
“Em định đón xe đến tìm chị của em.
”
“Được rồi, vậy anh đưa em về nhà đợi cô ấy đến được chứ?”
Liêu Tuệ Hân khẽ gật đầu rồi gục mặt xuống nép mình vào một góc của chiếc xe như vừa mới bị dọa cho hồn phách lên mây, cô không nghĩ rằng Diệp Khuynh Xuyên lại dễ dàng chấp nhận đưa mình về nhà như vậy, những lần tiếp xúc với anh thì lúc nào anh cũng dễ chịu với cô cả, riêng buổi tối hôm đó thì không hiểu vì sao anh lại đáng sợ như thế thôi, nhưng cô chấp nhận bỏ qua những chuyện đó để có thể gả cho anh.
Liêu Tuệ Hân thỉnh thoảng liếc mắt sang nhìn trộm anh, trong không gian yên tĩnh thế này nhìn vẻ mặt nghiêm túc lái xe của anh tưởng tượng ra khung cảnh mình và anh đã lấy nhau về chắc chắn ngày nào cô cũng được anh đưa đón đi làm như vậy, anh đột ngột quay sang nhìn cô rồi khựng xe lại, đưa tay vén mái tóc phía trước trán để kiểm tra thì phát hiện trán của cô bị trầy một vết do vụ việc lúc nãy để lại.
“Trán của em cũng bị thương này.
”
Liêu Tuệ Hân cảm thấy hơi đau nhưng không nghĩ nó lại trầy ở đấy, cô có chút hoang mang thì anh lấy ra một miếng băng keo cá nhân dán lên, hành động tỉ mỉ tử tế đó vô tình khiến Liêu Tuệ Hân thót tim và có phần rung động, mùi hương nước hoa nam tính cùng với gương mặt điển trai của anh đã hớp hồn của cô từ lúc nào.
Thấy cô trơ mắt ra nhìn mình thì anh liền ho khẽ để đánh động cô.
“Ổn chứ? Lát nữa chị của em về cứ kể ra sự việc đi, anh cũng sai nên anh sẽ chịu một phần trách nhiệm.
”
“Không…không cần đâu ạ.
”
Hai má của Liêu Tuệ Hân bắt đầu đỏ bừng lên, cô mỉm cười nhẹ nhàng che giấu đi sự ngại ngùng của mình, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn, đây cũng là lần đầu tiên cô biết yêu một người là như thế nào.
Cô bắt đầu cảm thấy bản thân mình ngu ngốc tại sao lại đem dâng hiến bản thân cho một tên ất ơ như Triệu Chí Nhan để làm gì chứ? Người đàn ông trước mặt đây hành động rất đỗi dịu dàng dành cho cô, cô muốn có được anh, muốn anh là người che chở cho mình, chứ không phải che chở cho Liêu Ngữ Tịch.
Về phía Liêu Ngữ Tịch vẫn thường xuyên đến thăm Tố Hảo để cô có thể khỏe lại, bà Liêu cũng đã phát hiện chuyện Tố Hảo đã trốn khỏi nhà nhưng bà ta lại không quan tâm cho rằng cô bỏ đi thì lại càng tốt căn nhà này bớt được một miệng ăn và không có đứa làm chướng mắt mình.
Liêu Ngữ Tịch cũng đã ra ngoài để tìm cho mình một căn hộ để có thể đến ở tạm một thời gian, đợi đến khi có thể lấy lại tài sản lúc đó cô sẽ trở về nhà rồi sống một cuộc sống an nhàn không còn hận không còn thù gì nữa, cô cũng sẽ đi đến một nơi nào đó thật xa có thể yên bình ngày ngày sống một cuộc đời bình thường nhàn hạ, mở một cửa tiệm chụp ảnh cưới là quá đỗi hạnh phúc rồi.
Cô nhìn đồng hồ cũng sắp đến giờ để đón Diệp Vân để về nhà nhưng cô cần phải tách cậu ra từ giây phút này, cô quyết định sẽ ở lại chỗ bệnh viện cùng với Tố Hảo, có vẻ như tối rồi vẫn không thấy cô trở về nhà nên Diệp Khuynh Xuyên cũng có chút trông ngóng anh, lấy điện thoại ra để gọi cho cô nhưng không bắt máy.
“Nhĩ Thái, đi rước tiểu thiếu gia đi!”
“Vâng.
”
“Mà này, nói là hôm nay thiếu phu nhân có việc nên không đến đón được biết chưa?”
“Vâng thưa thiếu gia.
”
Nhĩ Thái cúi đầu rồi gấp rút rời đi, Diệp Vân cũng đã tan học nhưng đợi mãi chẳng thấy Liêu Ngữ Tịch đến đón, cậu ngồi trên ghế đá nhìn bạn bè của mình rời đi hết, trong lòng lại nghĩ tiêu cực, có lẽ linh cảm buổi sáng của cậu không sai, thật sự mẹ của cậu muốn bỏ rơi cậu sao?
Cậu đeo balo lên đi theo những người bạn của mình ra ngoài cổng để nói chuyện, bạn bè cũng cứ vậy mà rời đi chỉ còn lại một mình cậu, Diệp Vân thấy bản thân lạc lõng và cô đơn vô cùng, cô giáo cũng ở lại cùng với cậu để đợi phụ huynh cậu đến đón rồi mới yên tâm về nhà, cậu len lén nhìn cô giáo thấy cô không để ý đến mình thì liền bật chạy đi khỏi đó.
Cô hấp tấp chạy và chạy đi nhưng không biết mình đang chạy đi đâu, cậu chỉ muốn đi tìm mẹ mà thôi.
“Mẹ ơi… đừng bỏ con…”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...