Mối Quan Hệ Chán Ghét

Ngày hôm sau, Từ Vân Sam xin ông chủ của studio nghỉ nửa ngày để đến giải trí Hồng Hưng.

Công ty giải trí nằm ở trung tâm thành phố A, trước mắt vẫn là công ty giải trí có tiềm năng nhất. Ở công ty này, bất kể là ca sĩ hay diễn viên đều có được tài nguyên tốt nhất.

Từ Vân Sam vừa mới tốt nghiệp đã nộp sơ yếu lý lịch vào giải trí Hồng Hưng, kết quả như đá chìm đáy biển*, bây giờ có thể vào được công ty này lòng cậu vừa lo lắng lại vừa kích động.

Tuy rằng cậu đến vì hợp đồng của anh trai, nhưng như Mục Chi nói, công ty này có thanh danh và thế lực lớn, cơ hội vô cùng khó kiếm. Nếu như tận dụng được cơ hội này, dù chỉ là thực tập sinh thôi cũng tốt lắm rồi.

Từ Vân Sam đi vào công ty, giải thích mục đích mình đến với lễ tân, sau đó được đưa tới tầng 17, văn phòng của giám đốc Ngô.

Tên đầy đủ của đạo diễn Ngô là Ngô Khâu Phong, trước khi tới Từ Vân Sam đã tra qua tư liệu của hắn, là đạo diễn nổi danh trong giới, am hiểu nhất là phim văn nghệ. Mặc dù mấy năm gần đây thể loại này không nổi, nhưng hắn không quên sơ tâm* của mình, đặt tất cả tâm tư và tình cảm vào việc quay phim.

Có lẽ Ngô Khâu Phong đang đợi Từ Vân Sam, vừa thấy người tới đã tươi cười ra đón.

"Cậu chính là em trai của Mục Chi, tên là......?"

Từ Vân Sam lễ phép cúi đầu, vươn tay phải: "Chào đạo diễn Ngô, tôi tên Từ Vân Sam."

Ngô Khâu Phong cũng duỗi tay ra bắt tay cậu, cười vô cùng thân thiết: "Chào cậu, nhìn cậu trẻ thật đấy, vừa mới tốt nghiệp à?"

"Tốt nghiệp hai năm."

Từ Vân Sam hơi ngạc nhiên, cậu và anh trai một người theo họ bố, một người theo họ mẹ, khi giới thiệu luôn có người hỏi, nhưng Ngô Khâu Phong không hề tỏ ra hiếu kỳ.

Ngô Khâu Phong nói: "Vậy là khá nhỏ tuổi, không ngại nếu tôi gọi cậu là Vân Sam chứ?"

"Dạ không ngại."

Ngô Khâu Phong xoay người: "Đừng đứng đấy nữa, lại đây ngồi đi."

Từ Vân Sam đi theo Ngô Khâu Phòng ngồi xuống, nhận lấy nữa trà đã được chuẩn bị tốt từ trước, nhấp một ngụm rồi đặt lại lên bàn trà.

Ngô Khâu Phong nói: "Hôm qua Mục Chi đã gọi điện thoại cho tôi, tình huống tôi cũng biết được đại khái rồi, cậu ấy vẫn tốt chứ?"

"Vâng, tối hôm qua có gọi điện thoại, trạng thái cũng không tệ lắm."

Còn có sức để giục kết hôn, Từ Vân Sam bổ xung trong lòng.

"Chuyện đó xảy ra quá bất ngờ, miễn là thân thể khỏe mạnh là được." Ngô Khâu Phong như đang suy nghĩ cái gì rồi gật gật đầu, lại nói, "Trước đó bọn tôi cũng bàn xong rồi, hợp đồng cũng đã hoàn tất, hiện tại chỉ cần cậu làm nốt bước cuối cùng, hẳn là anh cậu đã nói cho cậu rồi đúng không?"

"Vâng, anh ấy nói rồi."


"Tốt, bây giờ cậu ngồi ở đây đợi một lát nhé, đi làm giờ cao điểm, luật sư đang bị kẹt xe." Ngô Khâu Phong nói, "Dù sao cậu cũng là bên thứ ba, mặc dù anh trai cậu nói giao toàn quyền cho cậu phụ trách, nhưng thủ tục pháp lí cũng không thể thiếu."

Từ Vân Sam gật đầu: "Vâng."

Hai người ngồi cạnh nhau trầm mặt một lúc, chắc là chờ có chút nhàm nhán, Ngô Khâu Phong nói chuyện trước: "Tôi nghe Mục Chi nói cậu là chuyên viên trang điểm, hiện tại đang làm việc ở đâu?"

"Ở khu XX, một studio tư nhân."

"Có chút xa, nhà cậu ở gần đấy à?"

"Vâng."

"Từ bên đó qua đây rất bất tiện không phải sao?" Ngô Khâu Phong hình như có chút khó xử, nhanh chóng cười nói: "Bất quá cũng không có gì, từ trước đến nay địa điểm đóng phim không cố định, đoàn làm phim sẽ cung cấp chỗ ở khi cần thiết."

Từ Vân Sam không nói chuyện, cậu nghe ra ẩn ý trong lời của Ngô Khâu Phong, nhưng không dám tin tưởng.

Nếu nói thế chỉ vì cậu thay Hà Mục Chi ký hợp đồng, cơ bản Ngô Khâu Phong không cần phải nói vậy, bây giờ nói mấy lời này ý là.....Cậu có hy vọng tới đây làm việc sao?

"Mục Chi là một tác giả không tồi, bất luận là văn chương hay kịch bản đều có ý nghĩa sâu xa, có lẽ liên quan đến nhưng việc Mục Chi từng trải qua." Ngô Khâu Phong nói, "Tôi cũng cậu ấy có cùng sở thích, hợp tác vài lần. Nhưng cậu biết đấy, hiện tại phim văn nghệ đang xuống dốc, lượng người xem quá ít, một số bố web drama tôi làm cũng không nhấc lên ngọn sóng nào, nhưng bộ điện ảnh này tôi khá chắc chắn."

Đột nhiên Ngô Khâu Phong nói về đề tài phim điện ảnh, Từ Vân Sam phản ứng không kịp, không biết nên trả lời cái gì.

"Công tác chuẩn bị đã gần hoàn tất, diễn viên cũng đã xác định được rồi. Sau khi ký xong hợp đồng, mấy ngày nữa sẽ bắt đầu quay chụp." Ngô Khâu Phong nói xong quay sang hỏi Từ Vân Sam, "Cậu có hiểu biết kịch bản không? Mục Chi đã nói với cậu chưa?"

Từ Vân Sam lắc đầu: "Tôi không hiểu biết."

Từ khi Hà Mục Chi 17 tuổi đã bắt đầu viết văn, đến giờ đã được mười mấy năm nhưng hai người chưa từng thảo luận với nhau về nó.

Cậu chỉ biết Hà Mục Chi viết văn, còn nội dung cụ thể thì cậu chưa từng hỏi qua.

Ngô Khâu Phong nhìn Từ Vân Sam im lặng không nói chuyện một lúc, khi Từ Vân Sam tỏ vẻ khó hiểu thì hắn mới mở miệng.

"Kịch bản lần này của anh cậu, hình mẫu chính là cậu."

Từ Vân Sam im lặng.

"Cậu ấy nói đã thương lượng qua với cậu, cũng đã được cậu đồng ý. Nhưng nhìn dáng vẻ này của cậu giống như là không biết chuyện này?" Ngô Khâu Phong hơi nhăn mày, quả thật lần này có chút khó xử, "Tuy rằng cậu là em trai của Mục Chi, nhưng nếu biên kịch không được sự đồng ý của đương sự,chúng tôi cũng không dám tự tiện quay phim."

Từ Vân Sam hoảng hốt trong chốt lát, nhớ về hai năm trước, Hà Mục Chi đã từng nói chuyện với cậu.


Khi đó bệnh tình của Hà Mục Chi vừa mới ổn định, hắn định tiếp tục công việc đã bị hoãn lại nửa năm, viết một tác phẩm lấy cậu là hình mẫu.

Hà Mục Chi không phải lần đầu tiên viết cậu, bình thường cũng hay lấy cậu để luyện bút, cậu không để ý liền đồng ý.

Không ngờ Hà Mục Chi không chỉ viết mà còn bán bản quyền, dự định quay thành phim.

Từ Vân Sam không để ý, hiện giờ đối với cậu mà nói, có thể kiếm được tiền là quan trọng nhất. Kịch bản này có thể để Hồng Hưng sản xuất, phí bản quyền chắc chắn không thấp, còn có thể khiến Hà Mục Chi nổi tiếng.

Dù sao người ngoài cũng không biết được hình mẫu là cậu.

Từ Vân Sam nói: "Trước kia anh ấy đã bàn bạc với tôi rồi, tôi không có ý kiến."

"Vậy là được, tôi nói mấy cái này với cậu là hy vọng cậu có thể đảm nhiệm việc trang điểm cho nhân vật chính bộ phim này."

Từ Vân Sam ngẩng đầu nhìn Ngô Khâu Phong, Ngô Khâu Phong tiếp tục nói, "Nguyên mẫu của nhân vật chính là cậu, cậu là người hiểu rõ nhất, cậu cảm thấy sao?"

Từ Vân Sam lại cúi đầu, ngón tay nắm chặt lại, "Bằng cấp của tôi không cao, cũng không có kinh nghiệm nhiều trong công việc."

Muốn vào làm việc ở Hồng Hưng phải có bằng cấp cao cũng như trình độ, điểm nào cậu cũng không có.

Cho dù nguyên mẫu là cậu, đúng lúc cậu lại làm công việc trang điểm, nhưng cơ hội này cũng không nên là của cậu.

"Đó đều là vật ngoài thân cũng không chứng minh được cái gì." Ngô Khâu Phong vỗ bả vai Từ Vân Sam, "Hà Mục Chi thương xuyên khen cậu với tôi, tôi tin tưởng cậu ấy, cũng tin tưởng năng lực của cậu. Hơn nữa tôi cũng đã xem qua kịch bản, thành tích trước kia của cậu rất tốt, nếu không phải gia đình sảy ra biến cố, hẳn là cậu sẽ phát triển rất tốt."

"........." Từ Vân Sam không nói chuyện, đột nhiên cậu cảm thấy tò mò về nội dung của kịch bản, nhưng hiện tại không phải lúc nói về vấn đề này, cậu phải nhanh đáp lại.

Kỳ thật cũng không có gì để suy xét, cơ hội này với cậu mà nói không khác gì việc cậu đi trên đường mà nhặt được vé số trúng thưởng, chờ khi cậu trở thành nhân viên chính thức của Hồng Hưng, tiền lương chắc chắn sẽ gấp đôi. Nếu may mắn cậu còn có thể trở thành trang điểm riêng của nghệ sĩ nổi tiếng, có thể thu nhập của cậu sẽ tiếp tục tăng lên, như vậy rất nhanh cậu có thể trả xong nợ.

Lần này chắc chắn phí bản quyền không thấp, đủ để duy trì bệnh tình của Hà Mục Chi, về sau hai người có thể chuyển đến một ngôi nhà tốt hơn, giúp cho công việc cùng chữa bệnh thuận tiện hơn rất nhiều.........

Từ Vân Sam càng nghĩ càng cảm thấy có hy vọng, trên mặt hiện lên vẻ hưng phấn hiếm thấy, nhưng cậu rất nhanh bình tĩnh trở lại.

Cậu nói: "Tôi rất vinh hạnh khi đảm nhiệm việc trang điểm cho nhân vật chính, nhưng tôi có thể đưa ra một yêu cầu nhỏ không?"

Ngô Khâu Phong: "Cậu nói đi."

Từ Vân Sam mím môi nói: "Việc tôi là nguyên mẫu nhân vật chính có thể bảo mật giúp tôi được không?"

"Đương nhiên rồi, việc này đề cập đến cậu, nếu cậu không muốn mọi người biết, tôi sẽ không nói." Ngô Khâu Phong dừng một chút, "Nhưng mà đoàn làm phim đều gặp qua Hà Mục Chi, cũng biết kịch bản này viết về em trai của cậu ấy...."


"Không vấn đề gì." Từ Vân Sam nói, "Không biết là tôi là được, tôi cùng anh trai khác họ, bọn họ sẽ nghĩ tới đâu."

Bởi vì chưa xác định được thời gian quay cụ thể, Từ Vân Sam tiến vào tổ trước một tháng chỉ có thể tính là thời gian thử việc, hợp đồng làm việc tạm hoãn lại.

Hai người vừa uống trà vừa nói chuyện, Từ Vân Sam muốn hỏi kịch bản nhưng lúc này luật sư đã tới.

Hợp đồng ký rất thuận lợi, Từ Vân Sam cất bản sao của mình đi, biết Ngô Khâu Phong còn rất nhiều việc liền rời đi trước.

Cậu gửi tin nhắn cho Hà Mục Chi, xem thời gian vẫn còn sớm cậu liền quyết định đi dạo xung quanh nơi mình sắp làm việc.

Trong công ty, người đến người đi mọi người đều rất bận rộn, không rảnh để chú ý tới những người không liên quan đến công việc.

Từ Vân Sam dọc theo hành lang đi về phía trước, nhìn thấy vài nghệ sĩ quen mắt nhưng ở đây sẽ không có fan cuồng xuất hiện, chỉ có trợ lý đang nói chuyện cùng với người đại diện đang nghiêm túc hoặc không kiên nhẫn thôi.

Từ Vân Sam đi lang thang không có mục tiêu, mò mẫm đi đến một phòng trang điểm, cậu đứng im ở cửa, muốn vào xem một chút nhưng cảm thấy không hợp quy củ cho lắm. Đang rối rắm đột nhiên cửa phòng trang điểm bị đẩy ra, một thanh niên gầy gò từ bên trong chạy ra ngoài.

"Làm sao vậy? Sao chị Khương còn chưa tới? Hả?? Tai nạn xe cộ?!" Giọng nói của thanh niên trái ngược với thân hình của hắn, hai chữ cuối cùng được hét lên làm toàn bộ người trên hành lang quay lại nhìn cậu.

Thanh niên còn chưa ý thức được điều đó, lại có thêm một người phụ nữ từ trong phòng đi ra: "Tiểu Trương làm sao vậy? Khương Khương bị tai nạn xe cộ?"

Thanh niên tên Tiểu Trương trợn tròn mắt nghe điện thoại, gật đầu vài cái rồi quay đầu lại: "Trên đường tới bị tông xe, còn đụng phải cái cột điện phía trước. May là chị ấy lái xe chậm, không có nguy hiểm đến tính mạng, hiện tại đang làm phẫu thuật."

Người phụ nữ nhẹ nhàng thở ra: "Không có việc gì là tốt rồi."

Mọi người xung quanh nghe xong cũng thở phào một hơi sau đâu tiếp tục công việc đang làm.

Chỉ có Tiểu Trương cau mày, lo lắng nói: "Chị Khương không tới được, quay chụp phải làm sao bây giờ? Còn một tiếng nữa là phải chụp rồi...... Tổ trang điểm cũng bận việc, chị Chu Vận, phải làm sao bây giờ?"

Chu Vận nhắm mắt thở một hơi thật mạnh, nhìn qua cũng không nghĩ được biện pháp nào tốt cả.

".....Cái kia."

Nghe được âm thanh, Chu Vận cùng Tiểu Trương đồng thời nhìn qua.

Từ Vân Sam có chút không được tự nhiên, nỗ lực không chế biểu cảm của mình, lộ ra nụ cười mất tự nhiên, "Các người thiếu người trang điểm đúng không?"

Chu Vận không trả lời vấn đề của cậu: "Cậu là......?"

"Tôi là nhân viên trang điểm mới tới, có lẽ sau này sẽ làm việc ở đây một thời gian." Từ Vân Sam nói, "Nếu mọi người cần giúp đỡ, tôi có thể giúp."

Chu Vận không vội đáp, hình như đang suy nghĩ gì đó, nhưng Tiểu Trương đã nhanh chóng đến gần: "A người mới tới hả, cậu có kinh nghiệm không? đã từng trang điểm cho nhãn hàng chưa.?

"Có hai năm kinh nghiệm, chưa từng trang điểm để ."

"Vậy khó lắm, lần này hợp tác với nhãn hiệu lớn không thể lơ là....."


"Cậu thử xem đi." Chu Vận nói.

Tiểu Trương nói được một nửa thì bị cắt ngang, mở to hai mắt nhìn Chu Vận: "Chị Chu Vận...."

"Không kịp nữa rồi, xem thử trước đi. Tiểu Trương, em đem ảnh cho cậu ấy xem thử đi." Dứt lời, Chu Vận xoay người, "Vào đi, tôi thấy cậu không mang theo đồ, dùng của phòng trang điểm được không?"

Từ Vân Sam gật đầu, đi theo sau Chu Vận vào trong, Tiểu Trương sửng sốt một hồi mới lấy lại tinh thần, cầm điện thoại đi vào trong phòng.

So với trí tưởng tượng của cậu thì phòng trang điểm này lớn hơn nhiều, bên trong có không ít người, trình độ ồn ào không thua kém hành lang.

Trên mỗi bàn đều có đủ loại đồ trang điểm cùng với nước hoa, mùi trộn lẫn vào với nhau, dù trong phòng luôn thoáng cũng không hết được mùi.

Từ Vân Sam đi theo Chu Vận đi qua phòng trang điểm, lúc này mới phát hiện phía trước có mấy căn phòng, là dành riêng cho một số nghệ sĩ.

Có thể được phòng trang điểm riêng ở trong công ty, khẳng định có vị trí rất cao. Từ Vân Sam có chút lo lắng, nhưng trên mặt không có chút biểu cảm.

Cậu làm việc ở studio, gặp đều là những người thường, nghệ sĩ tuyến mười tám gặp được không quá mười người.

Bây giờ cậu phải trang điểm quảng cáp cho một nhãn hàng lớn, cũng không trách được Tiểu Trương không tin tưởng cậu.

Rất nhanh đã đến nơi, Chu Vận gõ cửa nhưng không đợi bên trong đáp lại đã mở cửa đi vào.

Tiểu Trương tìm được ảnh chụp đưa sang cho Từ Vân Sam: "Này, đây là những bức ảnh ngày hôm qua, chụp rất rõ ràng, cậu chỉ cần làm theo hình thôi, không có vấn đề gì chứ?" Từ Vân Sam quay đầu, nhưng chỉ thấy một màn hình đen kịt, Tiểu Trương nhét điện thoại di động vào trong tay cậu, "Tôi dùng màn hình chống nhìn trộm, cậu nhìn thẳng vào."

"Yến Đình, cậu đang làm cái gì?" Chu Vận rống một tiếng, hùng hổ đi vào trong.

Từ Vân Sam mới cầm điện thoại di dộng, nghe được lời Chu Vận nói liền dừng lại, nháy mắt hình ảnh trở nên mơ hồ.

Chu Vận đi giày cao gót đạp trên sàn nhà phát ra tiếng vang thanh thúy, cô như muốn xông về phía trước, đem kẹo mút trong miệng Yến Đình ném vào thùng rác, "Không lâu nữa phim mới của cậu sẽ phải quay, cân nặng còn chưa khống chế được còn không biết xấu hổ mà ăn vụng à?"

"Em đói mà chị, từ tối hôm qua đến bây giờ chỉ uống một chén rượu, đồ ăn liên hoan một miếng cũng không ăn." Giọng điệu Yến Đình ủy khuất, "Nếu không bổ xung chút đường, nhỡ hạ đường huyết ngất xỉu thì sao?"

"Đừng có mà giả vờ, nếu ngoan ngoãn sao cân nặng một chút vẫn chưa giảm?" Rõ ràng Chu Vận đã quen với điều đó, không bị dao động trước biểu tình của Yến Đình, nhanh chóng vào vấn đề chính, nói: "Trên đường đi Khương Khương xảy ra chuyện nên không tới được, may mà có chuyên viên trang điểm có thời gian, nhanh chóng trang điểm rồi đi xuống dưới chụp ảnh."

Yến Đình biết thời gian rất gấp nên cũng thu lại tính tình vô kỷ luật* của mình, hắn cười cười dựa lưng vào ghế dài, nhìn về phía sau Chu Vận: "Tìm ai nha....."

Từ Vân Sam mặt không biểu tình nhìn Yến Đình.

"........." Gương mặt tươi cười của Yến Đình cứng đờ, khóe miệng trầm xuống. Hắn xụ mặt "Hừ" một tiếng, giọng điệu không tốt nói, "Sao lại là cậu?"

__________________

*Đá chìm đáy biển (石沉大海): Không có tin tức, hồi âm.

*Sơ tâm (初心): Tâm nguyện ban đầu.

*Nguyên tác là 散漫: Tui không hiểu từ này lắm tra gg nó ra vô kỷ luật á.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui