[Hai người theo con đường nhỏ xuống khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ, trên đường đi tới đám cỏ xanh trên mặt đất kia, Tiểu Bình Quả nằm bên cạnh một cái cây, mấy chục con thỏ trắng tròn vo vây quanh bên người nó... Nguỵ Vô Tiện... nắm dây cương Tiểu Bình Quả, vừa túm vừa đe doạ nó đi.... Sau khi hai người bắt đầu bước đi, những con thỏ trắng đó liền trúc trắc đi theo đôi giày trắng, cho dù Nguỵ Vô Tiện xua đuổi thế nào cũng không rời, Lam Vong Cơ cúi người ôm lên một con trong khuỷu tay, mặt mày vẫn lãnh đạm, nhưng động tác trên tay lại dịu dàng.... Con thỏ đó lắc lắc đôi tai thật dài... làm như vô cùng thích chí. Nguỵ Vô Tiện gãi gãi qua, nó xoay đầu đi. Nguỵ Vô Tiện nói: "Ghét bỏ ta như vậy, chỉ thích một mình ngươi, thật là nhận chủ".
Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái, đưa thỏ trắng vào trong lòng ngực hắn. Nguỵ Vô Tiện cười hì hì nhận lấy, con thỏ đó ở trong vòng tay hắn vặn tới vặn lui, ra sức giãy giụa, Nguỵ Vô Tiện giật nhẹ lỗ tai nó, nói: "Không thích ta? Chán ghét ta? Ngươi trốn hả, cho dù trốn thế nào cũng không thể thoát đâu, vẫn là ngoan ngoãn thích ta đi".
Nguỵ Vô Tiện nắn bóp con thỏ kia chọc ghẹo một hồi, đến khi bọn hắn sắp ra khỏi cửa lớn Vân Mộng Giang thị, mới thả con thỏ lông trắng bị hắn xoa đến bù xù lên. Con thỏ này không thể tiếp tục đi theo, lúc này mới thương tâm rũ hai tai xuống, ngồi yên tại chỗ, nhìn chủ nhân rời đi. Nguỵ Vô Tiện nói: "Đều luyến tiếc ngươi nha, Hàm Quang Quân, không ngờ ngươi lại thu hút mấy con vật nhỏ này thích như vậy, lúc ngươi nuôi nhất định là đối xử với chúng nó rất ôn nhu cẩn thận, ta thì không được đâu".
Lam Vong Cơ nói: "Không được?" Nguỵ Vô Tiện đắc ý nói: "Đúng vậy! Con vật bay trên trời, đi dưới đất, bơi trong nước, nhìn thấy ta đều xoay người bỏ chạy". Lam Vong Cơ lắc lắc đầu, ý tứ quá rõ ràng: Nhất định là Nguỵ Vô Tiện chơi xấu trước, mới không được bọn chúng thích.]
Lại là thược dược, lại là con thỏ, mọi người chợt cảm thấy tê liệt, vì sao mỗi khi đến đoạn chỉ có hai người này, là có thể đột ngột thay đổi phong cách cơ chứ! Lập tức sắp sửa bị bao vây tiêu diệt, các ngươi có thể có chút cảm giác nguy cơ được không? Còn nữa, tiên phủ trăm năm nghiêm trang như Vân Thâm Bất Tri Xứ, làm thế nào biến thành hang thỏ rồi, Lam lão tiên sinh ngài cũng không quản một chút à!
Lam Khải Nhân: Vong Cơ đối xử với mấy con thú cưng lông tơ này như châu như ngọc, lão phu làm sao quản được đây?!
Giang Trừng: Tốn tâm tư để được đám thỏ Vân Thâm thích như vậy, ngươi không thấy có lỗi với vô số gà rừng thỏ hoang ở Vân Mộng nhiều năm qua hiến tế cho ngôi đền ngũ tạng của ngươi hả?
Nhiếp Hoài Tang ngạc nhiên nói: "Ta nhớ rõ Nguỵ huynh năm đó tặng hai con thỏ đều là thỏ đực mà phải không...."
Nguỵ Vô Tiện nghiêm mặt nói: "Thỏ đực thì làm sao, thỏ đực không thể sinh con sao? Dù sao hai con thỏ ta tặng đó đã có đời sau rồi đúng không?"
Nhiếp Hoài Tang: Ta muốn nói đạo lý, thỏ đực có thể sinh con nhưng nó không có mang thai thỏ con được, ngươi không thể vì đó là tín vật đính ước của hai người các ngươi mà nói lung tung nha!
Nguỵ Vô Tiện: Bổn lão tổ vui.
[Xuống dưới núi, đi theo con đường nhỏ ẩn khuất để rời khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ, càng lúc càng xa, cho đến khi hoàn toàn rởi khỏi phạm vi hoạt động bình thường của môn sinh Cô Tô Lam thị, Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên nói: "Ai da, bụng ta đau".
Lam Vong Cơ lập tức dừng bước, nói: "Nghỉ ngơi, thay thuốc". Nguỵ Vô Tiện nói: "Không cần. Ta ngồi phía trên đi là được rồi".
Lam Vong Cơ nói: "Ngươi ngồi đi". Nguỵ Vô Tiện vẻ mặt đau khổ nói: "Nhưng mà động tác mạnh quá, ta sợ đụng tới miệng vết thương". Miệng vết thương của hắn sớm đã khép lại, rõ ràng là đang bày trò. Lam Vong Cơ ngừng lại, xoay người, nhìn nhìn hắn, bỗng nhiên duỗi tay, tránh vị trí vết thương, ôm lấy eo hắn, nhẹ nhàng nhấc hắn lên, đặt lên lưng Tiểu Bình Quả. Hai người một người cưỡi lừa, một người đi bên đường. Nguỵ Vô Tiện ngồi trên lưng Tiểu Bình Quả, cười đến hai mắt cong cong....
Tuy rằng rất nhiều chuyện lúc nhỏ hắn không còn nhớ rõ, nhưng có một hình ảnh, trước sau vẫn mơ mơ hồ hồ khắc vào đầu hắn. Một con đường nhỏ, một con lừa hoa và ba người. Một nam tử mặc hắc y nhẹ nhàng nhấc một nữ tử mặc bạch y, ôm lên, đặt lên trên lưng con lừa hoa, sau đó nhấc cao đứa bé nho nhỏ để lên trên đầu vai mình.
Hắn chính là đứa bé cao chưa tới đùi người ta kia. Ngồi trên đầu vai của nam tử mặc hắc y, lập tức trở nên rất rất cao, uy phong lẫm liệt, lúc thì túm lấy mái tóc của nam tử kia, lúc thì xoa mặt ông ấy, hai chân đạp không ngừng, trong miệng bla bla nói lung tung. Nữ tử mặc bạch y kia lắc lư ngồi trên lưng lừa, nhìn bọn họ, tựa như đang cười. Nam tử nọ thì trước sau im lặng, không thích nói chuyện, chỉ lo đỡ lấy hắn, để hắn ngồi thật cao thật vững vàng, một tay dắt dây thừng của con lừa hoa. Ba người chen nhau trên con đường nhỏ, chậm rãi đi về phía trước.
Đây là một trong những ký ức ít ỏi của hắn. Đó là cha và mẹ hắn.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Lam Trạm, ngươi cầm dây thừng dắt đi đi".
Lam Vong Cơ nói: "Vì sao?".... Nguỵ Vô Tiện nói: "Nể mặt ta, dắt một chút đi mà".
Tuy rằng vẫn khó hiểu vì sao Nguỵ Vô Tiện lại cười rạng rỡ như vậy, Lam Vong Cơ vẫn nghe lời cầm lấy dây cương Tiểu Bình Quả, nắm trong tay. Nguỵ Vô Tiện lẩm bẩm: "Ừ. Chỉ thiếu đứa nhỏ nữa thôi".
Lam Vong Cơ nói: "Cái gì?" Nguỵ Vô Tiện cười thầm nói: "Không có gì. Lam Trạm, ngươi thật là người tốt".]
Nhiếp Hoài Tang sợ hãi: Thiếu một đứa nhỏ? Vờ lờ, thỏ đực sinh được con thì thôi không nói, chẳng lẽ ngươi cũng muốn sinh một đứa?!
Nguỵ Vô Tiện sờ cằm, hình như đúng vậy, chính là thiếu một đứa nhỏ. Nguỵ nào đó tròng mắt chuyển động, đem tầm mắt hướng về phía tiểu a Uyển và tiểu Cảnh Nghi đang dựa sát vào Ôn Tình Ôn Ninh ở bên kia.
Chỉ là nhìn thấy hai đứa nhỏ đó đang hết lôi lại kéo trên người Ôn Ninh, nghiễm nhiên xem hung thi cao cấp nhất đương thời này thành một món đồ chơi, liền có chút lùi bước.
Nhưng mà trong lúc đột nhiên không kịp phòng ngừa, Nguỵ Vô Tiện đã bị Ôn Tình bắt được ánh mắt 'không có ý tốt' hướng về bên này, ngay sau đó liền đem một lớn hai nhỏ bảo vệ ở đằng sau.
Ôn Tình: Đừng hòng nghĩ tới ý đồ quái quỷ gì!
Nguỵ Vô Tiện đổ mồ hôi: Chỉ với khí thế gà mái bảo vệ gà con này của ngài, không dám mơ không dám nghĩ ~
Nhiếp Hoài Tang yên tâm: Ồ, hoá ra là có chuyện như vậy ha.
Lam Vong Cơ thu hết mọi động tác của Nguỵ Vô Tiện vào đáy mắt, chỉ là tay làm ra động tác phòng ngừa người nào đó xoay người té xuống, còn trong lòng thì đang suy nghĩ đi đâu để tìm một con lừa giống 'Tiểu Bình Quả' để cho Nguỵ Anh làm vật cưỡi.
Lam Hi Thần: Các ngươi vui là được.
Giang Yếm Ly chống cằm khó hiểu, nếu đã liên tưởng được đến Nguỵ bá bá Nguỵ bá mẫu, mặc cho ai cũng nhìn ra được tâm tư rõ như ban ngày của hai người, tại sao 'A Tiện' trong sách vẫn không nhận ra được trong lòng mình đã có người nhỉ?
[Chuyến này đi Di Lăng, rõ ràng tương lai chưa chắc chắn thậm chí hung hiểm nhiều hơn may mắn, nhưng Nguỵ Vô Tiện lại không hề lo lắng một chút nào, cưỡi một con lừa hoa, phía trước có Lam Vong Cơ nắm dây thừng dẫn đường, trong lòng tràn đầy cảm giác lâng lâng tự tại giống như cưỡi mây đạp gió.... Thậm chí có tâm tình thưởng thức đồng ruộng dưới ánh trăng, còn rút cây sáo trúc bên hông ra. Cứ tự nhiên như thế thổi ra một khúc nhạc. Tiếng sáo réo rắt, bước chân Lam Vong Cơ hơi khựng lại, Nguỵ Vô Tiện thì bỗng nhiên trong lòng sáng tỏ.
Hắn nói: "Lam Trạm! Ta hỏi ngươi, năm đó ở dưới hang động Đồ Lục Huyền Vũ Mộ Khê Sơn, ngươi hát cho ta nghe bài hát kia, rốt cuộc tên gọi là gì?.... Ta hình như đã đoán ra ngươi làm thế nào nhận ra ta rồi".
Đêm hôm đó ở núi Đại Phạn, hắn ma xui quỷ khiến thổi ra khúc nhạc đó, chính là khúc hát năm ấy dưới hang động Đồ Lục Huyền Vũ Mộ Khê Sơn, lúc hắn mê mê man man phát sốt nhẹ, Lam Vong Cơ ở bên cạnh hắn đã khẽ hát lên!
Lam Vong Cơ im lặng không nói, Nguỵ Vô Tiện thúc giục: "Nói đi, bài hát gì? Ai sáng tác?"
Lam Vong Cơ nói: "Ta". Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngươi sáng tác?!" Lam Vong Cơ nói: "Ừm".
Nguỵ Vô Tiện ban đầu cho rằng bài hát đó là một bài hát bí mật không cho truyền ra ngoài nào đó của Cô Tô Lam thị, ai ngờ là như thế, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.... Hắn thăm dò, "Nếu ngươi thật sự nhận ra ta như vậy, tức có nghĩa là --- bài hát này, ngươi chưa từng hát cho người khác nghe?" Lam Vong Cơ nói: "Chưa từng".
Nguỵ Vô Tiện cao hứng lên, đột nhiên đá Tiểu Bình Quả một cái.... Lam Vong Cơ nhanh tay lẹ mắt kéo chặt dây thừng. Nguỵ Vô Tiện ôm cổ Tiểu Bình Quả, nói: "Không sao không sao, tính tình nó vậy đó.... Chúng ta tiếp tục nói. Vậy rốt cuộc bài hát đó tên là gì thế?" Lam Vong Cơ nói: "Ngươi thấy thế nào?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Cái gì mà kêu ta thấy thế nào? Túm lại có tên hay không có tên?" Trong lòng hắn thầm nói, Lam Trạm chẳng lẽ là có phong cách đặt tên giống Giang Trừng? Không thể nào! Hắn nói: "Ngươi là hỏi ý kiến ta sao? Ta thấy không bằng gọi là...."
Sau khi tỉ mỉ chọn ra hơn 80 cái tên đều bị Lam Vong Cơ cự tuyệt, hứng thú của Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc giảm dần.]
Một khúc nhạc tương tư khắc sâu tận xương, chỉ vì người trong mộng thời niên thiếu.
Năm đó khi thi bắn tên, sợi mạt ngạch chỉ có mệnh định chi nhân mới được chạm vào bị kéo xuống, lúc này mới hoảng hốt phát hiện tình cảm đã âm thầm nảy sinh, tất nhiên trong lòng không yên, không có ai để kể, trằn trọc mấy ngày, mượn đàn bày tỏ viết ra khúc nhạc này.
Nhưng, Lam Vong Cơ nhìn người trước mắt, trong đáy mắt nổi lên những gợn sóng nhỏ vụn, khi đó làm sao biết, có một ngày không chỉ có thể giáp mặt hát cho hắn nghe, còn được như ước nguyện, hai trái tim tâm đầu ý hợp.
Cho dù trong thế giới khác đó, cũng nhờ một khúc nhạc đàn này mà hai người âm dương tương ngộ, kéo đến sự tương phùng sau khi chia cách đã lâu, may mắn biết nhường nào.
"Hoá ra bài hát này hữu dụng như vậy nha, nhưng ta lấy hơn 80 cái tên, thế mà đều bị cự tuyệt, Lam Trạm ngươi xấu quá à!"
Lam Vong Cơ: "....." Hiện giờ ta cũng vẫn muốn cự tuyệt.
Mọi người: Ai chịu nổi một lèo hơn 80 cái tên kỳ quặc liên tục không dứt chớ, làm rất tốt!
Giang Trừng hừ nói: "Ngươi cũng không nhìn những cái tên không thể nghe nổi mà ngươi chọn đó thử xem, còn có mặt mũi chê bai phong cách đặt tên của ta".
Nguỵ Vô Tiện không phục, không lúc vô tình thoáng nhìn qua cây sáo bên hông, ánh mắt chợt loé lên lập tức có tự tin, vỗ đùi không chút khách khí nói: "Những cái tên ta chọn có cái nào không có ý nghĩa sâu sắc đâu, làm sao mà không thể nghe nổi? Tu chân giới ai không biết Trần Tình của Di Lăng Lão Tổ vừa xuất hiện, là vạn người đền tội? Chỉ là vô duyên vô cớ bị người ta gọi là Quỷ sáo, gọi Quỷ sáo nghe có vẻ thô tục!"
Điều đáng nhắc tới chính là, cái đùi Lão Tổ vỗ mạnh xuống chính là đùi của Hàm Quang Quân →_→
Mọi người vỗ tay, Vân Mộng Song Kiệt gặp nhau là cà khịa, trong trận này Giang Vãn Ngâm thất bại thảm hại, Nguỵ Vô Tiện thắng lợi hoàn toàn! Vậy nên, cái tên 'Trần Tình' này, rốt cuộc có ý nghĩa gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...