[Tiên Tử chờ chủ nhân bên ngoài đến sốt ruột, gâu gâu kêu hai tiếng... Kim Lăng bỗng nhiên nhớ lại, lúc Tiên Tử vẫn là một con chó nhỏ vụng về cao chưa đến đầu gối mình, là chính Kim Quang Dao đã ôm nó đến. Khi đó cậu mới vài tuổi, đánh thắng những đứa nhỏ khác ở trên Kim Lân Đài nhưng cũng không thoải mái, ở trong phòng vừa phát điên quăng đồ đạc vừa gào khóc... Tiểu thúc thúc cười tủm tỉm xuất hiện hỏi tại sao lại như thế? Cậu lập tức đem năm sáu cái bình hoa đập bể tan dưới chân Kim Quang Dao. Kim Quang Dao nói: "Ái chà, hung dữ quá, hù chết người ta" vừa lắc đầu vừa làm như rất sợ hãi. Ngày hôm sau... Kim Quang Dao đã ở trước cửa phòng cậu... Cậu mở cửa, Kim Quang Dao hơi ngồi xổm trước cửa phòng, trong lòng ngực ôm một con chó nhỏ lông màu đen mắt tròn xoe, sáng lấp lánh, ngửa đầu cười với cậu... Nụ cười đó rõ ràng ôn nhu, Kim Lăng không thể tin rằng Kim Quang Dao là đang giả vờ. Trong lúc thất thần, lại có nước mắt ào ạt rơi xuống từ trong hốc mắt cậu... Không biết đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, cậu dường như không thể trách cứ bất kỳ ai cũng không thể hận bất kỳ ai. Ngụy Vô Tiện, Kim Quang Dao, Ôn Ninh, mỗi một người đều nên chịu trách nhiệm đối với cái chết của cha mẹ cậu cho dù nhiều hay ít, mỗi một người cậu đều có lý do để căm thù đến tận xương tuỷ, nhưng dường như mỗi một người... lại khiến cậu không hận nổi. Nhưng không hận bọn họ, còn có thể hận ai? Chẳng lẽ cậu từ nhỏ đã mất đi song thân là đáng bị như vậy sao?... Vẫnluôn cảm thấy không cam lòng. Luôn cảm thấy ủy khuất. Hận không thể cùng nhau chết hết để giải quyết cho xong mọi chuyện thì mới tốt.
Diêu tông chủ thấy cậu nhìn chằm chằm quan tài lặng lẽ khóc thút thít, nói: "Kim tiểu công tử, ngươi khóc cái gì? Khóc vì Kim Quang Dao hả?" Thấy Kim Lăng không nói lời nào, Diêu tông chủ dùnggiọng điệu trách mắng của trưởng bối đối với tiểu bối nhà mình để chỉ trích cậu... Nếu là vào thời điểm gia chủ của Lan Lăng Kim thị vẫn là tiên đốc cai quản bách gia như lúc trước, cho bọn hắn một trăm lá gan, những gia chủ thuộc tông phái khác này đều sẽ tuyệt đối không dám tự coi mình làtrưởng bối, để giáo huấn con cháu Kim gia. Lúc này Kim Quang Dao đã chết, Lan Lăng Kim thị không ai có thể chống đỡ rường cột, thanh danh cũng gần như hỏng bét, phỏng chừng sau này cũng không ngóc đầu dậy nổi, mới dám làm vậy. Kim Lăng... lửa giận dâng lên trong lòng, hét lớn: "Ta cứ muốn khóc thì sao! Ngươi là ai? Ngươi coi mình là cái gì? Ngay cả chuyện ta khóc cũng muốn quản sao?!"
Diêu tông chủ không ngờ dạy dỗ không thành ngược lại còn bị hét vào mặt, ông ta cũng coi như là một gia chủ không lớn không nhỏ, có chút thanh danh, nhất thời bị kéo mặt mũi xuống, người khác thấp giọng khuyên nhủ: "Thôi, đừng tính toán với một đứa nhỏ." Lúc này ông ta mới thu hồi mấy phần thẹn quá hoá giận kia, hừ lạnh một tiếng, nói: "Đó là tất nhiên. A, cần gì phải tính toán với đứa nhỏ miệng còn hôi sữa không hiểu thị phi không phân biệt trắng đen chứ?"]
Ngụy Vô Tiện vừa đọc vừa nghiến răng nghiến lợi, nếu giờ phút này hai đương sự đó đều đang ở đây, hắn nhất định sẽ ôm chặt tiểu Kim Lăng vào lòng an ủi một phen, tuyệt đối muốn ngôi sao sẽ không đưa mặt trăng, thuận tiện lại đá cái gã họ Diêu không biết xấu hổ một cước ra xa mười trượng, mẹ kiếp nhà ngươi, cái thứ cmn chỗ nào cũng chõ mũi vào, ăn mười lá gan chó hay sao mà dám mặt dày đòilàm trưởng bối Kim Lăng!
Lam Vong Cơ đều bị tiếng nghiến răng 'kèn kẹt' của người trong lòng ngực làm cho kinh sợ, thật sự lo lắng răng người này bị mài hư, lúc nhịn không được đưa tay muốn 'bảo vệ' miệng của người nào đó, thì hắn đã tự mình cố gắng dừng lại được rồi.
Ngụy Vô Tiện thở ra một hơi, gọi Giang Trừng nói: "Kim Lăng bị người ta chèn ép thành ra như vậy, khóc đến đáng thương, Giang Vãn Ngâm ngươi làm cái gì đi chứ, cứ làm cữu cữu như thế sao!"
Giang Trừng cũng vô cùng đau lòng cho đứa cháu trai nhỏ còn chưa gặp mặt, nhưng vẫn bị lời này của Ngụy Vô Tiện chọc giận quá mức, "Ta là cữu cữu còn ngươi thì không phải hả? Tại sao ngươi không hỏi xem chính ngươi đã làm cái gì!"
Cũng đúng ha, hình như hai người bọn họ đều ở đây......
Ngụy Vô Tiện cũng bị phản bác mà có chút chột dạ, cuối cùng rất là ăn ý cùng với Giang Trừng, đemphần đau lòng thêm chút chột dạ chuyển toàn bộ lên trên người họ Diêu kia, oán cũ cộng thù mới, tuyệt đối muốn cho cái tên không biết xấu hổ này không thể chịu nổi!
Kim Tử Hiên và Giang Yếm Ly thân là cha mẹ thực sự của Kim Lăng bị hai người làm cho dở khóc dở cười, nỗi chua xót nặng nề trong lòng cũng tản đi. Bọn họ cũng hiểu rõ, Kim Lăng thương tâm phần lớn là bởi vì tiểu thúc thúc của nó không còn nữa, đối với một đứa nhỏ từ bé đã không có cha mẹ mà nói, cữu cữu và tiểu thúc thúc chính là người gần gũi nhất, đột nhiên vị tiểu thúc thúc luôn luôn chăm lo cho nó có thừa cũng không còn trên đời nữa, lại còn chết bằng cách thức thế này, có thể tưởng tượng được sự đả kích phải chịu đựng.
Liếc nhau, Kim Tử Hiên nắm chặt tay Giang Yếm Ly, ánh mắt kiên định tỏ ý, đời này, con của bọn họ chắc chắn sẽ không chịu ủy khuất như vậy nữa, chắc chắn sẽ không.
Trong lúc không nhận ra, trên mặt Mạnh Dao lại có nụ cười, là nụ cười phát ra từ nội tâm, làm đủ chuyện xấu, sau khi bị người ta chửi bới, còn có người rơi lệ vì cái chết của hắn, đương nhiên là chuyện đủ để an ủi, đáng để cười, về phần tên Diêu tông chủ ăn hiếp cháu trai nhỏ kia, hừ ~
[Lam Khải Nhân trông chừng quan tài chuyển lên xe, quay đầu nhìn lại, ngạc nhiên nói: "Vong Cơ đâu?" Mới vừa rồi ông còn định bắt Lam Vong Cơ sau khi trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ sẽ nói chuyện đêm khuya với y suốt 120 ngày, nếu thật sự không được thì sẽ nhốt y một trận, ai ngờ trong nháy mắt người đã không thấy tăm hơi đâu. Ông đi vài vòng, cao giọng nói: "Vong Cơ đâu!"
Lam Cảnh Nghi nói: "Mới vừa rồi ta nói chúng ta dẫn Tiểu Bình Quả đến, buộc ở bên ngoài miếu, Hàm Quang Quân liền dẫn theo... dẫn theo... cùng đi xem Tiểu Bình Quả." Lam Khải Nhân nói: "Sau đó thì sao?" Sau đó thế nào, không cần phải nói. Ngoài miếu Quan Âm, làm gì còn bóng dáng Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ, Ôn Ninh? Lam Khải Nhân nhìn Lam Hi Thần vẫn đang thất thần, chậm chạp đi theo sau lưng mình, hung hăng thở dài một hơi, phất tay áo bỏ đi. Lam Cảnh Nghi nhìn khắp xung quanh, cả kinh nói: "Tư Truy? Chuyện gì xảy ra, Tư Truy từ lúc nào cũng không nhìn thấy?"]
Ặc, mới vừa rồi vẫn còn chột dạ đó, đọc đến đây, Ngụy Vô Tiện càng cảm thấy xấu hổ, cái gì mà bỏrơi cháu trai lớn với đạo lữ bỏ trốn, "Ha ha Lam Trạm Lam Trạm, ngươi nhìn xem ngươi kìa, để lại cả đống người rồi cứ thế bỏ trốn với ta, cũng không nghĩ đến cho ta một danh phận gì, không biết xấu hổà? Khó trách thúc phụ đại nhân muốn nói chuyện đêm khuya với ngươi suốt 120 ngày!"
"......" Lam Vong Cơ nói: "Đã lạy hai bái rồi, có danh phận."
Lam Khải Nhân bị điểm danh tức giận, lão phu là ý tứ này sao? Lại nói ai cho các ngươi bỏ chạy! Lam gia chúng ta thiếu ngươi chén cơm này hả! Quả thực làm lão phu tức chết!
Lam Khải Nhân nói: "Không phải là danh phận thôi sao? Trở về lập tức làm đạo lữ đại điển!"
Ngụy Vô Tiện:......
Lam Hi Thần:......
Mọi người:......
[Kim Lăng nghe là không nhìn thấy Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ đâu, vội vàng chạy ra, suýt nữa vướng ngã trên ngạch cửa của miếu Quan Âm. Nhưng gấp thế nào, cũng không đuổi kịp bóng dángcủa hai người kia. Tiên Tử vui vẻ lượn vòng quanh cậu, grừ grừ thè lưỡi ra. Giang Trừng đứng dưới một tán cây cao chót vót trong miếu Quan Âm, nhìn nhìn cậu, lạnh lùng nói: "Lau mặt đi" Kim Lăng dùng sức lau mắt một cái, quệt quệt cái mặt, chạy về nói:"Người đâu?" Giang Trừng nói: "Đi rồi."
Kim Lăng kêu lên thất thanh: "Ngươi cứ thế để cho bọn họ đi mất?" Giang Trừng trào phúng nói: "Bằng không thì sao? Giữ lại ăn cơm chiều? Nói cảm ơn ngươi rồi lại nói thực xin lỗi?" Kim Lăng nóng nảy, chỉ vào y nói: "Khó trách hắn phải đi, đều bởi vì ngươi như thế này! Cữu cữu con người ngươi tại sao lại đáng ghét như vậy!"
Nghe vậy, Giang Trừng trợn mắt vung tay, mắng: "Đây là giọng điệu ngươi nói chuyện với trưởng bối đó hả? Ngươi muốn ăn đòn!"
Kim Lăng rụt cổ lại, Tiên Tử cũng cụp đuôi. Cái tát kia của Giang Trừng lại không rơi xuống gáy cậu,mà là yếu ớt thu trở về. Y bực bội nói: "Câm miệng đi. Kim Lăng. Câm miệng đi. Chúng ta trở về. Mọi người ai về chỗ nấy đi." Kim Lăng giật mình, chần chờ một lát, ngoan ngoãn câm miệng lại. Gục đầu xuống, cùng Giang Trừng sóng vai đi tới vài bước, cậu lại ngẩng đầu nói: "Cữu cữu, hồi nãy có phảingươi có chuyện muốn nói hay không?"
Giang Trừng nói: "Nói cái gì? Không có." Kim Lăng nói: "Hồi nãy! Ta nhìn thấy, ngươi muốn nói chuyện với Ngụy Vô Tiện, sau đó lại không nói." Sau khi im lặng một lúc lâu, Giang Trừng lắc đầu nói: "Không có gì hay để nói."
Phải nói gì đây? Nói rằng, năm đó ta cũng không phải bởi vì khăng khăng muốn về Liên Hoa Ổ lấy thi thể của cha mẹ ta nên mới bị Ôn gia bắt. Trên đường bỏ trốn chúng ta đi ngang qua một thị trấn nhỏ, lúc ngươi đi mua lương khô, có một đội tu sĩ Ôn gia đuổi theo. Ta phát hiện ra từ trước, đã rời khỏichỗ ngồi ban đầu, trốn ở góc đường, không bị bắt, nhưng bọn chúng tuần tra trên phố, lại chẳng được bao lâu, đã đụng phải ngươi đang đi mua lương khô.
Cho nên ta chạy ra, dẫn dụ bọn chúng rời đi. Nhưng mà, giống như Nguỵ Vô Tiện không thể nói sự thật năm đó mổ kim đan cho y nghe, Giang Trừng hiện giờ, cũng không thể nào nói ra được nữa.]
Lúc nghe nửa phần trước, Kim Lăng tàn nhẫn vặc lại Giang Trừng, Nhiếp Hoài Tang còn nắm tay lẩm bẩm, trong lòng rất khen ngợi tiểu Kim Lăng làm rất tốt, ai biểu tính tình Giang huynh bướng bỉnh như vậy, mới vừa rồi còn chưa chào hỏi một tiếng đã rút lui, để một mình hắn đối mặt với đại ca đang phát hoả! Hiện giờ đáng đời, vỏ quýt dày có móng tay nhọn nha, Kim Lăng làm tốt lắm.
Nhưng nghe đến nửa phần sau, chút tính toán trong lòng này dần dần biến mất, mỗi người đều có điều khó nói, mọi chuyện đều có cái khổ, có ai khá hơn ai bao nhiêu đâu? Vạn sự đều là số mệnh, một chútcũng không tránh khỏi được á.
Ngụy Vô Tiện cũng là vô cùng khó chịu trong lòng, sự thật như vậy, đoán ra là một chuyện, nhưng vẫn luôn bị gạt lại là một chuyện khác. Hắn hiện giờ trái lại đã lý giải được tâm trạng khi Giang Trừng lên án hắn không nói cho y nghe tình hình thực tế, nhưng dù gì đi nữa hiện giờ mình cũng muốn đánh chothằng nhãi này một trận!
Đụng phải thì làm sao, chẳng lẽ nhất định sẽ trốn không thoát hay sao? Ta mới là đại sư huynh đó, cần ngươi xả thân dẫn dụ truy binh hả?!
Thầm oán trách xong, nhịn không được lại nghĩ, lúc Giang Trừng bị hóa đan khó chịu bao nhiêu, vếtthương do ngọn roi kia quất lên người đau thế nào......
Trong lòng Ngụy Vô Tiện nghẹn muốn chết, nhưng không sẵn sàng nhìn lén một cái, chỉ đành vểnh tai chú ý Giang Trừng ở bên kia, kết quả một chút động tĩnh cũng không nghe thấy. Nếu không thì hắn mở đầu nhé? Vậy nói cái gì bây giờ? Nghĩ tới những lời 'Cảm ơn ngươi' và 'Thực xin lỗi' mà 'Ôn Tình' đã từng nói qua, nếu thật sự nói với Giang Trừng như vậy, phỏng chừng ngay sau đó khuôn mặt tuấn tú của mình sẽ bị uýnh méo mó luôn quá......
Sau khi nghẹn một lúc lâu, Ngụy Vô Tiện biệt biệt nữu nữu nói to lên: "Nè sư muội, sau khi trở về, sư huynh ta có thể xuất giá từ Liên Hoa Ổ không?"
Nghe vậy, Giang Trừng vốn vẫn luôn căng thẳng chợt ngớ người ra, lát sau, biểu tình 'nếu nghe được lời nói vớ va vớ vẩn gì đó thì sẽ lập tức liều mạng' trên gương mặt kia trong nháy mắt vỡ vụn, 'phụt' ra một tiếng, ngay cả cách gọi 'sư muội' cũng không rảnh quan tâm, chỉ tay vào Ngụy Vô Tiện cười điên một trận, "Ngươi cmn cũng có ngày hôm nay ha ha ha ha ha!"
Về phần câu hỏi 'có thể hay không', chuyện đó còn phải nói sao. Y chưa từng có một giây phút nào, gạt bỏ cái tên Ngụy Vô Tiện này ra khỏi Giang gia.
Ngụy Vô Tiện xoay mặt dụi dụi vào ngực của người phía sau, kết quả lại bị tiếng tim đập thình thịch không ngừng của người nào đó quấy nhiễu luôn rồi, giơ tay sờ sờ lên gương mặt lần đầu tiên nóng bừng trong suốt mười mấy năm qua của chính mình, thôi, bổn lão tổ tạm thời nhường các ngươi một lần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...