[Nhiếp Hoài Tang nói: "Nghe ra, người này, từ rất lâu đã bắt đầu bố trí ha." Ngụy Vô Tiện nhìn nhìn hắn, bỗng nhiên nói: "Đúng rồi, thân thể Xích Phong Tôn không phải do Nhiếp tông chủ bảo quản sao?" Nhiếp Hoài Tang nói: "Ban đầu là ta bảo quản. Nhưng đêm nay ta vừa nhận được tin tức, thânthể của đại ca ta để ở Thanh Hà không cánh mà bay. Bằng không tại sao ta lại vội vội vàng vàng chạyđến Thanh Hà, nửa đường còn bị Tô Thiệp bắt đi..." Ngụy Vô Tiện lại nói: "Nhiếp tông chủ, ta nghe nói ngươi thường xuyên chạy đến Cô Tô Lam thị và Lan Lăng Kim thị, phải không?... Như vậy ngươi thật sự không quen biết Mạc Huyền Vũ sao?"
Nhiếp Hoài Tang nói: "Hả?" Ngụy Vô Tiện nói: "Ta nhớ rõ sau khi hiến xá thành công lần đầu tiên tavà ngươi đối mặt, ngươi thoạt nhìn có vẻ hoàn toàn không quen biết ta... Cho dù ngươi và Mạc Huyền Vũ không quen biết, nhưng ngươi thật sự chưa từng gặp mặt hắn một lần nào sao?" Nhiếp Hoài Tang gãi gãi tóc, nói: "Ngụy huynh, Kim Lân đài lớn như vậy, ta không thể gặp tất cả mọi người, cho dù gặp qua cũng không có khả năng nhớ hết. Hơn nữa... Ngươi có biết thân phận của Mạc Huyền Vũ là gì không, có chút... cả Lan Lăng Kim thị đều cố sức giấu giấu diếm diếm, ta chưa gặp qua cũng không kỳ lạ mà. Hi Thần ca cũng không chắc đã gặp qua." Ngụy Vô Tiện nói "Ồ, điều này ngược lại là đúng. Trạch Vu Quân cũng không quen biết Mạc Huyền Vũ." Nhiếp Hoài Tang nói: "Thấy chưa! Hơn nữa ta có chỗ không rõ, giả sử ta đã gặp Mạc Huyền Vũ, vì sao ta phải cố ý làm bộ không quen biết? Có gì cần thiết sao?"
Ngụy Vô Tiện cười cười, nói: "Không có gì, chỉ là cảm thấy kỳ quái, thuận miệng hỏi một câu thôi." Trong lòng lại nói: "Đương nhiên là thử xem 'Mạc Huyền Vũ' này, rốt cuộc có phải là Mạc Huyền Vũthật hay không."
Một Mạc Huyền Vũ yếu đuối nhát gan trong miệng người khác, lấy đâu ra dũng cảm để tự sát hiến xá? Cánh tay trái kia của Xích Phong Tôn, vì sao được tung ra? Chẳng lẽ là Kim Quang Dao sơ suấtkhông cẩn thận thả ra hay sao? Hơn nữa vì sao trùng hợp xuất hiện ở Mạc Gia Trang, nơi Mạc Huyền Vũ hiến xá, làm cho Nguỵ Vô Tiện vừa mới trọng sinh đụng ngay đúng lúc, mà không phải xuất hiện ở nơi khác? Thi thể Xích Phong Tôn chôn ở Thanh Hà Nhiếp thị, Nhiếp Hoài Tang - người luôn luôn kính trọng đại ca - thật sự nhiều năm như vậy mà không hề cảm thấy thi thể đã bị đánh tráo hay sao?]
Nhiếp Hoài Tang cũng đang tự hỏi chính mình, không hề nhận ra một chút nào hay sao.
Không có khả năng.
Nhiếp Hoài Tang hắn tu vi bình thường là sự thật, nhưng không có tâm cơ mưu trí lại là giả, trước đây chẳng qua là không muốn suy nghĩ, hoặc nói đúng hơn là không mong trở thành gia chủ —— hắn chỉ muốn yên tâm làm một công tử ăn chơi, tiêu dao một đời, huống hồ đại ca đã đủ mạnh mẽ.
Vốn tưởng rằng đại ca tu vi cao thâm, võ công cái thế, cái gọi là một người khỏe chấp mười người khôn, ngoại trừ cao thủ đứng đầu giống như Ôn Nhược Hàn, ai có thể hại đại ca được một vài phần?
Bây giờ mới biết ra, hắn nghĩ về người đời quá mức đơn giản. Trên đời còn có một Kim Quang Dao, sự tồn tại của người này đã từng khiến cho hắn và đại ca đều không chút phòng bị!
Hắn không muốn làm gia chủ là một chuyện, nhưng ở Bất Tịnh Thế, không có người nào dám khôngcoi trọng Nhị thiếu hắn đây. Kim Quang Dao ở Bất Tịnh Thế ra tay ám hại đại ca, cho dù khi đó chiến tranh lạnh tranh cãi với đại ca nên không phát hiện, nhưng sau đó di thể bị đánh tráo cũng không phát hiện ra, vậy thứ trên cổ hắn nên bị chặt xuống làm banh đá cho rồi.
Chỉ là hắn nghĩ, so với một chính mình ở thế giới khác, xong việc rồi cảm thấy hối hận thì đã muộn, hắn sau này vẫn còn có cơ may cứu vãn.
Đột nhiên có chút hối hận, thiên tư của mình đần độn, sau khi biết được chuyện đao linh, con đường tu luyện thuận lợi đã quá chậm trễ, nhưng hắn dù sao cũng không phải là người đặt nặng vũ lực như vậy, đành thôi.
Nhiếp Minh Quyết cũng đang tỉnh táo lại, y vẫn luôn cho rằng đệ đệ ngốc nhà mình biết chuyện đao linh quá trễ, từ nhỏ đến lớn lười biếng luyện đao như thế, cũng chỉ vì thiên tư không cao lại không chịu được khổ, y cũng không phải là người dùng thiên tư để xác định cả đời, đương nhiên càng quan tâm đối với việc tu luyện của đệ đệ, bởi vì nếu như một ngày y không còn sống nữa, Hoài Tang có thể một mình đảm đương được một phương. Tuy rằng thành quả không tốt, nhưng điều không thể phủ nhận chính là, y đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết đối với sự trưởng thành của Hoài Tang.
Chỉ là dường như không cẩn thận tưới hơi nhiều tâm huyết, đệ đệ trưởng thành sai lệch →_→
......
[Ngụy Vô Tiện càng có khuynh hướng tin tưởng vào loại tình huống như vậy. Có lẽ trước khi Nhiếp Minh Quyết qua đời, Nhiếp Hoài Tang thật sự là một người hỏi một không biết ba. Nhưng sau khi Nhiếp Minh Quyết qua đời, thì hắn cái gì cũng biết hết. Bao gồm thi thể Nhiếp Minh Quyết bị tráo đổi, bao gồm gương mặt thật của vị Tam ca mà lúc trước hắn tin tưởng kia. Hắn định tìm kiếm thi thể của đại ca hắn, nhưng mà, tiêu phí mấy năm, rất nhiều vất vả, chỉ tìm được một cánh tay trái. Hắn mắc kẹt ở bước này, không có được chỉ dẫn cho bước tiếp theo. Hơn nữa cánh tay trái này cực kỳ hung hãn, khó có thể chế phục, lưu tại bên người chỉ liên tục dẫn đến tai hoạ đẫm máu. Vì thế, hắn nghĩ tới một người, một người am hiểu nhất trong việc ứng phó với loại đồ vật này và giải quyết mấy vấn đề này. Di Lăng Lão Tổ.
Nhưng Di Lăng Lão Tổ đã bị bằm thây vạn đoạn, vậy nên làm cái gì bây giờ mới tốt?
Vì thế, hắn lại nghĩ tới... Mạc Huyền Vũ đã bị đuổi khỏi Kim Lân Đài. Có lẽ... Nhiếp Hoài Tang đã từng trò chuyện cùng với người nọ... Biết được y từng xem một quyển sách rách nát về cấm thuật củaKim Quang Dao... Hắn liền xúi giục Mạc Huyền Vũ - người lúc ấy đã chịu đủ mọi sự khinh nhục từ người trong tộc - dùng cấm thuật hiến xá để thực hiện việc trả thù. Mời lệ quỷ phương nào? Tất nhiên vẫn là Di Lăng Lão Tổ... Mạc Huyền Vũ rốt cuộc bắt đầu dùng huyết trận, mà Nhiếp Hoài Tang cũng nhân cơ hội tung ra củ khoai lang nóng phỏng tay sắp sửa cầm không nổi kia: cánh tay trái của Xích Phong Tôn.
Từ đây, kế hoạch thành công khởi đầu, hắn không cần tự mình hao tâm phí lực đi tìm tay chân còn lại của Nhiếp Minh Quyết nữa, đem mọi việc nguy hiểm và phiền phức giao hết cho Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ. Hắn chỉ cần chặt chẽ giám sát hướng đi của bọn họ là được. Đám tiểu bối Kim Lăng, Lam Tư Truy, Lam Cảnh Nghi gặp chuyện lạ giết mèo trên đường lần đó, rõ ràng là có người cố ý tạo ra hiện tượng lạ, hơn nữa cái người "thợ săn" ở thôn xóm gần đó chỉ đường cho bọn chúng cũng không tồn tại, chẳng nghi ngờ gì nữa, mục đích chính là muốn dẫn dụ đám đệ tử thế gia không rành thế sự đivào Nghĩa Thành. Thử nghĩ, nếu lúc ấy Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ sơ sẩy một bước, không thể bảo vệ bọn chúng hoàn hảo không tổn hao gì, nếu đám đệ tử thế gia xảy ra bất kỳ sai lầm gì ở Nghĩa Thành, thì khoản nợ này hôm nay quá nửa cũng sẽ được tính lên trên đầu Kim Quang Dao. Tóm lại, có thể gán tội cho Kim Quang Dao càng nhiều thì càng tốt, có thể dẫn dắt cho kẻ xấu xa luôn thận trọng này phạm vào sai lầm, để lại càng nhiều nhược điểm càng tốt, có thể khiến hắn cuối cùng chết càng thê thảm lại càng tốt hơn. Lam Vong Cơ dùng mũi kiếm Tị Trần lật chiếc hộp đen bên cạnh quan tài lại, nhìn lướt qua những chú văn khắc trên mặt, nói với Ngụy Vô Tiện: "Đầu." Cái hộp này ban đầu chắc là dùng để chứa cái đầu của Nhiếp Minh Quyết. Sau khi Kim Quang Dao mang cái đầu đikhỏi Kim Lân Đài, quá nửa là chôn nó ở nơi này.]
Những thứ chôn ở đó có thể làm cho Kim Quang Dao dù đang gặp rắc rối, buổi tối trước khi bỏ trốn còn phải nhớ mong, với hắn mà nói chắc hẳn là vô cùng quan trọng, nhưng Nhiếp Hoài Tang đối với việc người này đặt đầu đại ca chung chỗ với mấy thứ này, rất là khó chịu.
Chỉ là trước mắt khó chịu hay không khó chịu không quan trọng nữa, quan trọng là Ngụy huynh đãđoán được bảy tám phần những chuyện nửa thật nửa giả loanh quanh lòng vòng đó, mà đại ca hắn xưanay không chịu được những hành vi nhỏ đáng xấu hổ như thế này, không thấy ánh mắt vẫn đang trừng mình lại bắt đầu bùng cháy rồi hay sao!
Sờ sờ bàn tay phải giờ phút này vẫn còn băng bó của mình, Nhiếp Hoài Tang thầm nghĩ, đoán chừng nếu không phải trước đó đã phát tiết một trận, lại còn đang ở trước mặt mọi người, thì e rằng hắn vẫn không thể thoát được một trận trách mắng dạy dỗ.
Nghĩ nghĩ, Nhiếp Hoài Tang rất hiếm khi vô tội nói: "Ngụy huynh, chuyện này ngươi lại có chút oan uổng ta nha."
Ngụy Vô Tiện ngẩn ra, ta vẫn luôn nghiêm túc đọc mà, oan uổng người khác lúc nào?
Nhiếp Hoài Tang tự nghĩ tự nói: "Mạc Huyền Vũ là ai? Là đứa con hoang của Kim Quang Thiện, sau khi Tử Hiên huynh qua đời, được đàng hoàng đón đến Kim Lân Đài, nhưng sau đó lại bị đuổi về với tiếng xấu đoạn tụ, điên khùng không nói, còn bị khinh nhục, bộ Mạc Huyền Vũ không thể tự mình chấp nhận muốn hiến xá để báo thù hay sao?"
Mọi người tưởng tượng theo lời hắn nói, cũng cảm thấy nói rất có lý, con thỏ nóng nảy còn cắn người, cho dù yếu đuối nhát gan như thế nào, dưới sự ức hiếp liên tục đi tới bước đường cùng cũng không phải là không có khả năng.
Nhiếp Hoài Tang lại nói: "Nếu nói nhất định phải có bút tích gì đó của ta ở bên trong, thì có lẽ là đề nghị đối tượng hiến xá chăng?" Dù sao chuyện xấu xúi giục hiến xá, làm lơ tính mạng của người khácnhư thế này kiên quyết không thể thừa nhận ở trước mặt đại ca.
Quả nhiên, Nhiếp Minh Quyết nghe xong lời này, trên mặt bình tĩnh lại một chút. Cho dù là thiết diện vô tư, nhưng tất cả suy đoán đều là giống nhau không có chứng cứ, cũng không tránh khỏi không muốn chủ động hắt nước bẩn lên người đệ đệ ngốc của mình.
Nhiếp Hoài Tang không ngừng cố gắng, "Lại nói tiếp, nếu không phải Nhiếp gia dòng chính chỉ còn lại hai huynh đệ chúng ta, sau khi đột ngột phát sinh biến cố chỉ có thể do ta nhận lấy gánh nặng, thì ta ngược lại càng nguyện ý tự mình đi hiến xá để Ngụy huynh tới giúp đỡ báo thù."
Lời nói lọt vào tai, càng làm cho Nhiếp Minh Quyết áy náy không giải thích được, chính mình nhất thời không theo sát để đệ đệ ruột thịt phải chịu ủy khuất, vậy mà thương tâm đến mức như thế!
Ngụy Vô Tiện liếc Nhiếp Hoài Tang, "Cho nên, tại sao vẫn là ta?" Quan hệ của hai ta tốt lắm sao mà phải hiến xá cho ta? "Ngươi muốn báo thù, tìm Lam Trạm cũng được đó, phẩm chất Hàm Quang Quân ghét cái ác như thù, cũng không kém chút nào so với Xích Phong Tôn phải không." Ngược lại không nhắc tới Trạch Vu Quân, lúc trước đọc thấy sự tín nhiệm kia của Trạch Vu Quân đối Kim Quang Dao, nếu Nhiếp Hoài Tang thật sự nói rõ ràng trước mặt y, sợ là quay đầu lập tức sẽ bị Kim Quang Dao giải trừ sạch sẽ.
Trạch Vu Quân tín nhiệm Kim Quang Dao, Hàm Quang Quân lại giấu được Hi Thần ca sao. Nhớ tới hai người Lam Ngụy chỉ là một lần không ở chung phòng thôi, đã có thể khiến Kim Quang Dao cảm thấy không đúng, Nhiếp Hoài Tang vẫn giữ sự nghi ngờ. Thôi, mặc kệ nói thế nào, Ngụy huynh xem như tự có được thân thể, Lam Vong Cơ còn là một đệ tử thế gia, tuy rằng đánh bừa mà trúng người này nguyện ý đánh cược cả mạng sống vì Di Lăng Lão Tổ......
Lời này lẳng lặng xẹt qua trên mặt, Nhiếp Hoài Tang chỉ nói: "Ta tin Ngụy huynh ngươi nha," thực lực cao cường giống đại ca ta, cũng thích lo chuyện bao đồng giống nhau, "Như những chuyện ở Nghĩa Thành đó, nếu theo ngươi suy đoán, cũng là do ta bố trí, ta muốn công bố nội tình của Nghĩa Thành cho mọi người như thế, thì nhất định cũng là tin ngươi có thực lực có thể bảo đảm cho những tiểu bối đó an toàn không đáng lo, phải biết rằng hành vi phạm tội của người nào đó đã đủ từ lâu, cần gì phải mạo hiểm đi đắc tội các gia tộc khác để dắt dây sinh ra thêm nhiều chuyện chứ."
Ngụy Vô Tiện đối với phần 'tín nhiệm' kinh thiên động địa này hoàn toàn cạn lời, đồng thời cũng lĩnh giáo sâu sắc miệng lưỡi lanh lợi của Nhiếp Hoài Tang một phen, càng dâng lên đồng cảm gấp đôi đối với Mạnh Dao, chúc ngươi bình an nhé.
Mạnh Dao:......
Tiết Dương: Phủi cũng thật là sạch sẽ, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người biết giả bộ hơn cả chú lùn nhỏ.
Mọi người:...... Có phải có chỗ nào đó không đúng hay không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...