[... Sau khi xử lý vết thương, Kim Quang Dao liền muốn đi tới hậu điện xem kỹ, Tô Thiệp vội nói "Tông chủ, để ta đi!"... Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ cũng cùng đứng dậy. Chỉ thấy một cái hố sâu bên cạnh chất một đống đất thật cao, một cổ quan tài rất là tinh xảo và trang nhã đặt nghiêng một bên, bên trên còn có một cái rương đen tuyền... Làn khói trắng loãng chậm rãi toả ra từ bên trong... Tất nhiên là thứ độc hại chết người. Bên cạnh quan tài thi thể nằm đầy đất ngang dọc tứ tung... Có thể thấy được độc tính của làn khói trắng này mạnh như thế nào... Chiếc rương sắt lật ra, chẳng có vật gì. Kim Quang Dao rốt cuộc nhịn không được, thất tha thất thểu bổ nhào đến bên cạnh quan tài, chút huyết sắc vừa mới khôi phục trong nháy mắt rút đi sạch sẽ. Nhìn biểu tình của hắn cũng biết, trong quan tài cũng là trống không
... Nhiếp Hoài Tang chỉ nhìn thoáng qua, đã sợ tới mức quỳ trên mặt đất nôn khan không ngừng. Đôi môi Kim Quang Dao run rẩy... Một tia chớp đánh xuống, chiếu rọi gương mặt hắn thành một mảnh trắng bệch. Biểu tình kia của hắn thực sự đáng sợ, khiến cho Nhiếp Hoài Tang rùng mình một cái, ngay cả nôn cũng không dám lớn tiếng, bụm miệng rúc ở sau lưng Lam Hi Thần... Ngụy Vô Tiện nói:"... Đồ vật ở đây, căn bản không phải do hắn chôn. Mặc dù ban đầu là hắn chôn, hiện giờ hẳn là cũng đã bị người ta đánh tráo từ lâu"
Tô Thiệp giơ kiếm chỉ hắn, lạnh lùng nói: "Ngụy Vô Tiện! Có phải ngươi làm cái quỷ gì hay không?!"
Ngụy Vô Tiện nói: "Không phải ta không khiêm tốn. Nếu là ta giở trò quỷ, thì tông chủ của ngươi hiện giờ sợ rằng bị thương không phải chỉ một cánh tay. Kim tông chủ, ngươi còn nhớ, trên Kim Lân Đài, Tần Tố mang cho ngươi lá thư kia?... Ngươi chẳng lẽ tin tưởng sau lưng không có người thúc đẩy sao? Còn có vị Tư Tư cô nương mà ngươi nhốt lại kia... Người đó nếu có thể một năm một mười tra ra những bí mật quá khứ đó của Kim tông chủ, giành trước một bước đến chỗ này đem thứ mà ngươi muốn đào đổi thành ám khí khói độc, đợi khi ngươi đến chỗ này tặng cho ngươi, chuyện này có gì màkhông thể xảy ra?" Lúc này, một tăng nhân nói: "Tông chủ, đất ở chỗ này có dấu vết đào qua. Có người đã từ bên kia đào đi vào!" Quả nhiên, bị người khác nhanh chân đến trước. Kim Quang Dao xoay người đánh một lên trên chiếc quan tài trống rỗng, người khác nhìn không rõ biểu tình của hắn, chỉ có thể nhìn thấy đầu vai hắn hơi hơi run rẩy.
Ngụy Vô Tiện cười nói: "Kim tông chủ, ngươi có nghĩ tới không, đêm nay ngươi là bọ ngựa, nhưng còn có một con chim sẻ. Kẻ đó nhìn chằm chằm vào người của ngươi, giờ này khắc này, nói không chừng đang trong bóng tối nhìn lén nhất cử nhất động của ngươi. Không đúng, nói không chừng, cũng không phải người......" Sấm rền từng trận, mưa gió ào ạt. Nghe được ba chữ "Không phải người", trên mặt Kim Quang Dao, thoáng chốc hiện lên vẻ mặt gần như có thể gọi là sợ hãi.]
Ngụy Vô Tiện lấy ra vài sợi tóc rơi rụng trên vạt áo, khuôn mặt nghiêm túc đọc nội dung trên vách đá, đến khúc này tạm dừng lại, nói: "Liễm Phương Tôn, 'ta' chỉ nói câu 'không phải người' thôi, đến nỗi bị dọa thành như vậy sao?"
Bắt đầu từ khi Tần Tố tự sát trên Kim Lân Đài, cho đến cuộc bao vây tiêu diệt Loạn Tán Cương lần thứ hai vội vàng sau đó, bí ẩn bị đưa ra ánh sáng ở Liên Hoa Ổ, còn có cỗ quan tài trống rỗng và chiếc rương sắt bị đánh tráo lúc này, sự việc dường như càng lúc càng khó phân biệt, nhưng động tác thu lưới của người sau màn cũng càng lúc càng rõ ràng hơn, mà Liễm Phương Tôn - người ngày xưa nhiều thủ đoạn mưu kế, thậm chí lừa gạt được cả Ôn Nhược Hàn tài năng hơn người, cũng từ từ bị dồn vào ngõ cụt, đây thật đúng là suốt ngày bẫy chim, ngược lại bị chim mổ.
Nhưng điều làm người ta thổn thức chính là, trong những âm mưu quỷ kế luôn lẫn lộn máu của người vô tội, không vô tội. Bất quá, chôn một cỗ quan tài cất giấu đồ vật trong miếu Quan Âm, cũng đã đủ hiếm lạ, ừm, nếu không phải Liễm Phương Tôn trời sinh tính tình cẩn thận, thiếu may mắn một chút thôi, đoán chừng cũng thành một trong những thi thể kia.
Ngụy Vô Tiện nói một câu trêu chọc, gọi Mạnh Dao hoàn hồn lại từ trong suy nghĩ về cỗ quan tài trống rỗng và chiếc rương sắt không thể hiểu được, vẫn chưa trả lời, Nhiếp Hoài Tang lại cười nói trước, "Không phải có câu nói 'Trên đời không làm chuyện trái với lương tâm, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa' sao, đây làm chuyện trái với lương tâm, đặc biệt là chuyện trái với lương tâm có dính tới mạng người, đương nhiên sẽ sợ một chút thần thần quỷ quỷ, Ngụy huynh ngươi là Vua quỷ đạo, từ ngươi trong miệng nói ra 'không phải người', đương nhiên có thể càng làm cho người ta sợ hãi thêm vài phần."
Nhiếp Hoài Tang nói xong vài câu ám chỉ mơ hồ, sắc mặt Mạnh Dao cứng đờ, vẻ mặt Nhiếp Minh Quyết cũng thật là khó coi, suy đoán nào đó ở trong lòng mọi người lập tức càng được chứng minh thêm một chút.
Hoài Tang huynh, ngươi đây là nhịn không được cảm thấy vui sướng khi người khác gặp họa, hay là cố tình không sợ hãi ha? Thật sự không nhìn biểu tình động lòng người trên mặt đại ca của ngươi trước à?
Vô tình bị cuốn vào ân oán của người nào đó, Ngụy Vô Tiện chỉ lại cười nói: "Mọi người đều nói Di Lăng Lão Tổ cuồng vọng, nhưng mấy người các ngươi đây, thật sự một chút cơ hội khiêm tốn cũng không cho ta."
Kim Tử Hiên nói: "...... Ngươi còn biết hai chữ khiêm tốn viết như thế nào?"
Ngụy Vô Tiện: "Kim Khổng Tước ngươi rốt cuộc là có hiểu lầm gì đối với bổn lão tổ?"
Mọi người: Không, hoàn toàn không có hiểu lầm.
[Tô Thiệp cười lạnh nói: "Ngụy Vô Tiện, ngươi bớt nói mấy câu đe doạ hư trương thanh thế đó đi..." Kim Quang Dao giơ tay phải lên ngăn gã lại, một tia sợ hãi trên mặt kia đã biến mất trong nháy mắt, các loại cảm xúc đều nhanh chóng được khống chế. Nói: "Đừng phí công tranh cãi vô nghĩa. Xử lý vết thương trên người ngươi một chút, đợi ta tan độc, lập tức điểm danh những người khoẻ mạnh còn lại chuẩn bị xuất phát... Nơi đây không nên ở lâu."
Tô Thiệp nói: "Dạ!" Mới vừa rồi Tô Thiệp chiến đấu với Tiên Tử, bị Tiên Tử cào bị thương rải rác không ít nơi... Trên bạch y lộ ra rất nhiều vết máu... Kim Quang Dao lấy một gói thuốc từ trong ngực áo ra đưa cho gã, Tô Thiệp nhận lấy bằng hai tay, nói: "Đúng vậy."... Tay trái của Kim Quang Dao bị khói độc gây bỏng rát vẫn không điều khiển được, chỉ đành ngồi dưới đất tập trung điều tức lui độc. Các tu sĩ còn lại thì cầm kiếm đi tới đi lui, giám sát tuần tra bên trong miếu Quan Âm. Nhiếp Hoài Tang... thở mạnh cũng không dám, rúc ở phía sau Lam Hi Thần, hắt xì vài cái. Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: "Tên Tô Thiệp này đối với người khác âm dương quái khí, đối với Lam Trạm càng là oán khí sâu nặng, nhưng ngược lại đối với Kim Quang Dao tôn kính có thừa." Hắn nghĩ như vậy, vô thức nhìn sang Lam Vong Cơ. Ai ngờ, đúng lúc nhìn thấy một tia hàn ý hiện ra trong mắt y.
Lam Vong Cơ lạnh lùng nói với Tô Thiệp: "Xoay người lại." Tô Thiệp đang cúi đầu xức thuốc lên mấy vết cào trước ngực, nghiêng người đối với bọn hắn, chợt nghe câu nói với ngữ khí không cho phép phản đối này của Lam Vong Cơ, vậy mà không tự chủ được liền xoay người.
Vừa quay người lại, Giang Trừng và Kim Lăng đều mở to hai mắt. Nụ cười trên mặt Ngụy Vô Tiện trong nháy mắt cũng thu lại.
Hắn không thể tin tưởng nói: "...... Thế mà lại là ngươi!"
Tô Thiệp lúc này mới nhận ra không ổn, lập tức giấu ngực vào trong quần áo. Nhưng mà, nhữngngười bên này đối diện với gã đã nhìn thấy rõ ràng phần ngực gã mới vừa để lộ ra. Trên làn da ngực gần trái tim của gã, chi chít mọc ra mười mấy cái lỗ ghê rợn kích thước khác nhau.
Dấu vết của chú Thiên Sang Bách Khổng! Là gã hạ chú lên người khác, sau đó bị lời nguyền phản phệ để lại dấu vết!]
Ngụy Vô Tiện đọc mà sửng sốt, thân thể đột nhiên ngả về phía trước. Chú Thiên Sang Bách Khổng, cái cớ để chặn giết ở Cùng Kỳ đạo, lúc trước nghĩ tới Kim Tử Huân trúng chú này, là người Kim gia cố ý sắp đặt, không ngờ người hạ chú lại là Tô Thiệp?!
Lam Vong Cơ vỗ nhẹ lên cánh tay Ngụy Vô Tiện một cái, Ngụy Vô Tiện lại dần dần thả lỏng ngồi trở về.
Kim Tử Hiên bỗng dưng siết chặt đôi tay, chính bởi vì ác chú xuất hiện đột ngột này, mới hại tính mạng của hắn, khiến cho hắn chết không minh bạch, cũng tạo thành các bi kịch sau đó, nhưng không ngờ, ngọn nguồn lại là ở đây sao?
Tô Thiệp, Kim Quang Dao?!
[... Kim Lăng không hiểu, Nhiếp Hoài Tang đại khái cũng không hiểu, nhưng Lam Hi Thần đã nhìn vềphía Kim Quang Dao, nói: "Kim tông chủ, đây cũng là một phần trong vụ chặn giết ở Cùng Kỳ đạo sao?" Kim Quang Dao nói: "Ngươi vì sao nghĩ như vậy?"
Giang Trừng lạnh lùng nói: "Chuyện đó còn phải hỏi sao? Kim Tử Huân không trúng nguyền rủa, tất cả mọi chuyện sau đó căn bản là sẽ không xảy ra! Một lần chặn giết, giúp ngươi giải quyết Kim Tử Hiên và Kim Tử Huân, hai con cháu ngang hàng, dọn sạch tất cả chướng ngại để ngươi kế thừa Lan Lăng Kim thị ngồi lên vị trí tiên đốc. Tô Thiệp hạ chú, gã là thân tín của ngươi, gã do ai sai khiến, còn phải hỏi sao?!" Kim Quang Dao không tỏ ý kiến, tựa như đang dốc sức điều tức. Ngụy Vô Tiện giận quá hoá cười, nhìn chằm chằm Tô Thiệp nói: "Ta từng đắc tội ngươi sao? Ta và ngươi không oán không thù, thậm chí căn bản là không thân thiết với ngươi!"]
Há chỉ là chưa từng đắc tội, tính một lần trên hồ Bích Linh ở Thải Y Trấn, một lần dưới động Huyền Vũ ở Mộ Khê Sơn, có thể nói hắn đã hai lần cứu mạng người này, không nghĩ tới lại là tự mình đào một cái hố không đáy hại tính mạng của chính mình.
Đó là Ngụy Vô Tiện tự nhận can đảm hiệp nghĩa, mà giờ phút này cũng ngăn không được sinh ra hối hận, sớm biết trước đã để người này chết ở Thủy Hành Uyên cho rồi.
Giang Trừng lại giọng điệu ác độc mắng một lần: "Sau này đừng có cái thứ linh tinh vớ vẩn gì cũng cứu, không biết được cái gì khi nào sẽ làm cho ghê tởm đến mất mạng đâu."
Ôn Ninh cúi đầu: Đây hẳn là không nói ta nữa đấy chứ.
[Kim Quang Dao nói: "Ngụy công tử, ngươi không phải là người rõ ràng nhất hay sao? Không oán không thù là có thể đủ để bình an may mắn không có việc gì ư? Làm sao có thể, trên đời này mọi người vốn đều là không oán không thù, sẽ luôn có người khởi đầu đâm ra một đao trước." Giang Trừng giọng căm hận nói: "Tiểu nhân âm độc!!!"
Ai ngờ, Tô Thiệp lại cười lạnh nói: "Ngươi đừng tự cho là đúng, ai nói ta hạ chú Kim Tử Huân là vì hãm hại ngươi? Lúc ấy ta căn bản chưa về dưới trướng tông chủ, ta hạ chú chẳng qua bởi vì ta muốn làm như vậy!"]
Ngụy Vô Tiện nhìn về hướng Mạnh Dao, ngữ khí bình đạm nói: "Liễm Phương Tôn cho rằng, lời này của Tô Thiệp là thật hay là giả đây? Hiện giờ Tô Thiệp thật sự vẫn chưa phải là thuộc hạ của ngươi sao?"
Mạnh Dao lần này thật sự không có lời nào để nói, có phải hắn sai khiến Tô Thiệp hạ chú hay không, không thể nào biết được, nhưng sau khi người này chuyển sang đầu quân cho Lan Lăng Kim thị, không được coi trọng không nói, thậm chí bị không ít kẻ kiêu ngạo cùng lứa với Kim Tử Huân chế nhạo, sau một lần cố tình tiếp xúc, đã hoàn toàn để cho hắn sử dụng.
Không thấy trả lời, Ngụy Vô Tiện cũng không thèm để ý, chỉ tiếp tục nói: "Chú Thiên Sang Bách Khổng, tuy không giống như cấm thuật hiến xá gần như thất truyền, nhưng cũng là một loại ác chú khiến người ta khinh thường, hiện giờ trong sách vở của tu chân giới rất ít cuốn có ghi chép liên quan, ngay cả ta, cũng là vô tình nhìn thấy một lần ở trong Tàng Thư Các của Lam gia. Năm đó Tô Thiệp chỉ là một môn sinh khác họ, căn bản không có quyền hạn ra vào Tàng Thư Các, không phải nhờ tay củaLiễm Phương Tôn, chẳng lẽ họ Tô, cũng là người thích xem thoại bản để bàn luận với người có cùng sở thích sao?"
Về phần lén lút lẻn vào Tàng Thư Các, đừng nói Tàng Thư Các không phải là nơi có thể dễ dàng lẻn vào, nếu Tô Thiệp thực sự có bản lĩnh như vậy, năm đó căn bản sẽ không 'vô danh lặng lẽ' mà thoát ly Cô Tô Lam thị.
Mạnh Dao:???
Mọi người giống như Mạnh Dao không rõ nguyên do, hiến xá và chú Thiên Sang Bách Khổng, có liênquan gì đến thoại bản?
Lam Hi Thần: Ta lúc trước có nghe một chuyện cười, không biết có nên nói hay không.
Giang Trừng: Còn ở đó nói hươu nói vượn? Nếu thật sự có loại thoại bản vô cùng kì diệu này, tiên môn bách gia đã sớm giành lấy trước rồi!
Lam Vong Cơ: Ngụy Anh nói, đều đúng hết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...