[Lam Hi Thần nói: "Vong Cơ làm cái gì, nếu chính ngươi không nhớ rõ, ta sợ là y suốt đời suốt kiếp cũng sẽ không chủ động nói với ngươi... Vậy được, để ta nói." Hắn nói: "Ngụy công tử, đêm đó năm ấy, ngươi... sau khi tàn sát đủ rồi, cũng đã là nỏ mạnh hết đà. Vong Cơ bị ngươi làm bị thương khi phát cuồng, tình huống so với ngươi cũng không tốt hơn bao nhiêu... Mặc dù vậy, y vừa thấy ngươi lảo đảo rời đi là lập tức đuổi theo. Lúc ấy ở đó không có được bao nhiêu người còn tỉnh táo, ta... chỉ đành trơ mắt nhìn Vong Cơ rõ ràng linh lực sắp sửa cạn kiệt khập khiễng đuổi theo ngươi, túm lấy ngươi mang lên Tị Trần, cùng nhau ngự kiếm rời đi... Sau khi ta khôi phục linh lực chạy về Cô Tô Lam thị tìm cứu viện... Lo lắng bị người của các gia tộc khác đuổi kịp các ngươi trước... Liền cùng thúc phụ chọn ra 33 vị tiền bối ngày xưa có sự tán thưởng đối với Vong Cơ, bí mật ngự kiếm tìm kiếm hai ngày, lúc này mới tìm được tung tích của các ngươi ở bên trong địa phận Di Lăng. Vong Cơ giấu ngươi trong một sơn động. Lúc chúng ta đến, ngươi ngơ ngác ngồi trên một tảng đá trong động, Vong Cơ nắm tay ngươi, đang truyền linh lực cho ngươi, một mực khe khẽ nói chuyện với ngươi.
"Mà từ đầu đến cuối, ngươi chỉ lặp đi lặp lại đúng một chữ với y.
"'CÚT'!"
Cổ họng Ngụy Vô Tiện nghẹn lời, hốc mắt đỏ lên, không nói ra được một chữ. Lam Hi Thần nói:"Thúc phụ của ta bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt y quát mắng một trận, kêu y giải thích. Y... lại nói, không có gì để giải thích, chỉ là như thế. Từ nhỏ đến lớn, y chưa bao giờ chống đối thúc phụ và ta. Nhưng vì ngươi, Vong Cơ không chỉ chống đối ông ấy, còn chĩa kiếm vào các tu sĩ Cô Tô Lam thị cùng huyết mạch cùng nguồn gốc, đánh trọng thương 33 vị tiền bối mà chúng ta mời đến..." Ngụy Vô Tiện cắm hai tay vào mái tóc, nói "... Ta ta không biết... Ta thật sự..." Trừ bỏ lặp lại... Hắn cũng không nói ra được lời gì khác.]
Sự thật từ miệng Trạch Vu Quân nói ra, phần nội dung có thể nói là kinh thiên động địa này, ngoại trừ Ngụy Vô Tiện một lòng tìm kiếm chân tướng cho nên đọc rất chăm chú, thì tâm trí của phần lớn những người khác đều đặt lên một đương sự không thể bỏ qua — trên người Lam Khải Nhân, chính Lam Vong Cơ cũng phân tâm giống vậy.
Thậm chí còn có người tham khảo hơn 3000 điều gia quy vô cùng khắc nghiệt của Cô Tô Lam thị, kết hợp với tình huống thực tế trước mắt, âm thầm suy đoán xem lần này, Hàm Quang Quân phải chép mấy năm (?!) gia quy......
Nhưng cùng với sự lộ diện của chân tướng, điều ngoài dự kiến của mọi người chính là, tinh thần của vị tiên sinh đức cao vọng trọng, cứng nhắc cổ hủ khó chịu nhất của Lam gia này, thế mà thoạt nhìn vẫn còn tốt? Ít nhất không tệ đến mức bọn họ tưởng tượng......
Lam Khải Nhân đương nhiên vẫn cực kỳ đau lòng như trước, cũng không biết có phải do trong một khoảng thời gian ngắn số lần đau lòng quá nhiều, trái lại vật cực tất phản (sự việc đến mức tới hạn thì sẽ phát triển theo hướng ngược lại), quen dần (?!) hay không, mà lão nhân gia lại cảm thấy sự thật như thế vẫn xem như là nằm trong dự đoán, dù sao, bị dồn ép tới cực hạn, loại việc này Vong Cơ thật sự là có thể làm ra!
Không, không đúng, một Lam Vong Cơ ở thế giới khác đã dùng sự thật chứng minh, 'y' đã LÀM! LUÔN! RỒI!!
Lam Khải Nhân quả thực đau lòng đến mức muốn bụm mặt khóc nấc!
Đau lòng xong lại bắt đầu thầm thăm hỏi huynh trưởng của mình, cùng với các vị tổ tiên, những người có thể gọi là kẻ si tình qua các thế hệ Lam gia, môn sinh đắc ý do ta dạy ra ban đầu là bạch ngọc không tỳ vết, các mặt đều hoàn hảo, tại sao trên con đường tình cảm lại cực kỳ giống các ngươi như vậy, ngay cả mệnh định chi nhân được coi trọng cũng một lời khó nói hết như thế, quả thực là một thất bại mà!
(Các vị tổ tiên si tình không biết đã qua đời bao nhiêu năm của Lam gia: Cũng là tấm gương cho thế hệ mai sau!)
Xác định không phải là lỗi của mình (người không lập gia đình), Lam Khải Nhân rốt cuộc miễn cưỡng bình tĩnh lại, phóng một ánh mắt sắc bén về phía Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ trịnh trọng gật đầu.
Mọi người đều "???", Ý tứ gì đây hả? Không cần phạt sao?
Lam Khải Nhân: Lam Vong Cơ mới là chưởng phạt Lam gia, còn cần lão phu năm lần bảy lượt bao đồng làm thay hay sao.
Với bản tính nghiêm khắc với người khác, yêu cầu tàn nhẫn với chính mình của Lam Vong Cơ, làm sao có thể thiếu hình phạt được chứ? Lam Hi Thần bảo vệ em trai lại bắt đầu lo lắng, Vong Cơ sợ là sẽ phải ở Tàng Thư Các một thời gian.
[Lam Hi Thần kềm nén một hồi lâu, vẫn là nói: "33 vết giới tiên! Tất cả phạt xong trong một lần, mỗingười một roi. Ngươi hẳn cũng biết, đánh vào người đau như thế nào, phải nằm trong bao lâu! Sau khi y khăng khăng làm theo ý mình đưa ngươi trở về Loạn Táng Cương, đã ủ rũ trở về lãnh phạt, quỳ rất lâu trước tảng đá quy huấn! Lúc ta đến thăm y, nói với y, Ngụy công tử đã sắc sai lầm nghiêm trọng, ngươi tội gì đã sai càng thêm sai. Y lại nói... y không thể nói mọi hành động của ngươi là đúng sai như thế nào, nhưng bất kể đúng sai, y nguyện ý cùng ngươi gánh vác tất cả hậu quả. Mấy năm đó nói là ăn năn hối lỗi, nhưng căn bản là trọng thương không đi nổi. Cho dù như vậy, lúc biết được ngươi mất mạng, y còn cố kéo lê thân thể như vậy, bất luận thế nào cũng nhất định phải đi Loạn Táng Cương nhìn một cái.... Lúc y cứu ngươi giấu ở trong động, nói chuyện với ngươi như thế nào, nhìn ngươi ra sao, cho dù là mù là điếc, cũng đều không thể không nhìn ra y có tâm tư gì, cho nên thúc phụ của ta mới giận dữ không kềm nén nổi. Vong Cơ y lúc còn nhỏ là mẫu mực của các đệ tử, sau này lớn lên là tiên môn danh sĩ, cả đời đều quy phạm đoan chính không dính bụi trần, đời này phạm phải một sai lầm duy nhất chính là ngươi! Ngươi lại nói... ngươi lại nói ngươi không biết. Ngụy công tử, saukhi ngươi được hiến xá trở về, tại sao tìm mọi cách bày tỏ dây dưa với y? Hàng đêm... hàng đêm đều phải cùng y... Ngươi lại nói ngươi không biết? Nếu ngươi không biết, thì tại sao ngươi phải làm mấy hành động đó?"
Ngụy Vô Tiện thật muốn quay trở lại những thời điểm đó trong quá khứ để giết chết mình. Đúng là bởi vì hắn không biết, cho nên hắn mới dám làm những hành động đó á! Hắn bỗng nhiên cảm thấy vôcùng đáng sợ. Nếu Lam Vong Cơ không biết hắn hoàn toàn không nhớ rõ những chuyện xảy ra mấy ngày sau trận huyết tẩy Bất Dạ Thiên ở kiếp trước, nếu y cho rằng mình vẫn luôn biết được tâm ý của y, vậy chính mình sau khi trở về, đã làm những chuyện gì kia chứ?... Lam Vong Cơ không thể không nhìn ra thái độ thật sự của hắn là như thế nào. Nhưng dù vậy, y vẫn là... khăng khăng bảo vệ bên cạnh mình, không cho Giang Trừng có cơ hội tiếp cận hắn, khó xử hắn. Hỏi gì đáp nấy, đáp ứng mọi yêu cầu, dung túng bằng mọi cách, bao dung hết tất cả. Đối mặt với đủ kiểu chiêu trò của Ngụy Vô Tiện, có thể nói là trêu đùa tán tỉnh xấu xa, vẫn có thể nhẫn nhịn giữ lễ không vượt rào. Như vậy vừa rồi ở khách điếm, y bỗng đẩy mình ra, có thể cũng là vì... cho rằng đó là do hắn nhất thời hứng chí làm bậy hay không?]
Trong lúc không biết đạo lữ nhà mình lại yên lặng ghi nhớ tự phạt bao nhiêu lần, Ngụy Vô Tiện vừa đọc những chuyện đại nghịch bất đạo 'Lam Vong Cơ' đã làm, vừa suýt nữa rơi xuống giọt nước mắt nam nhi.
Giải cứu một kẻ tà ma ngoại đạo tay nhiễm máu huyết của mấy nghìn người, chống đối trưởng bối, đấu kiếm với các tu sĩ trong cùng gia tộc......
Mỗi một chuyện này, có chuyện nào truyền ra không phải là chuyện thân bại danh liệt, trơ trẽn khiến người ta phỉ nhổ, huống chi người này còn là Lam Vong Cơ trước nay đoan chính quy phạm.
Càng khiến người ta nổi giận chính là, lại chọn thổ lộ tâm ý dưới tình huống như vậy, Lam Trạm àLam Trạm, ngươi thật ra muốn dùng chân tình để kêu gọi lý trí của ta, hay là thật sự không có mắt hả?
Khi đó 'hắn' bị thù hận làm u mê đầu óc, lại cực kỳ hao tổn tinh lực để điểu khiển Âm Hổ Phù, nếu khi đó Âm Hổ Phù cũng có linh trí, thì chỉ sợ tình huống sẽ càng thêm tồi tệ. Còn nữa, lúc ấy thần chí đã mơ hồ rồi, tại sao còn có thể nghe mấy câu 'Cút' trở thành câu trả lời chứ!
Nhưng nếu như thanh tỉnh, thì sẽ thật sự nghiêm túc đáp lại tâm ý của Lam Trạm sao?
Đối diện với đôi mắt trong suốt như lưu ly của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện có loại cảm giác rằng y rất muốn câu trả lời này.
Nhưng đáp án của hắn chắc là, không biết.
Từ sau khi Liên Hoa Ổ bị huỷ diệt, cuộc đời của hắn bắt đầu đảo lộn. Tất cả những người thân, những người hắn muốn che chở đều lần lượt từng người biến mất ngay trước mặt, chỉ còn mỗi Giang Trừng thì trở mặt thành thù, đến chết mới thôi.
Thế cho nên sau khi tàn sát đủ rồi, chỉ có nỗi tuyệt vọng lấp đầy hắn. Không gì đáng buồn bằng tráitim đã chết, trên thế gian này, rốt cuộc hắn đã không còn lý do để tồn tại.
Khi chính mình chỉ là một gánh nặng, làm gì còn có nhiều sự chống đỡ về mặt tinh thần. Liên lụy đến tiền đồ đang tốt đẹp của Lam Vong Cơ ư? Chẳng qua... Ngụy Vô Tiện cười nhếch mép, nói: "Lúc 'ta' đang trình diễn vụng về như thế, Lam Trạm ngươi chắc là ôm những từ 'Cút' mà thương tâm đúng không? Đừng nha, một lần không được thì phải hỏi lại lần thứ hai chứ, huống chi từ 'Cút' nghe thế nào cũng không tính là câu trả lời mà đúng không? Tại làm sao 'tự cho là' như thế hả?"
Thực may mắn còn có thể có một lần sinh tử ngăn cách, phần lớn bụi mù của quá khứ đã tan thành mây khói, cảm tạ ơn hiến xá của họ Mạc á ~
Nhìn hắn, ánh mắt của Lam Vong Cơ dần dần thâm trầm, sau một hồi lâu mới phun ra cái từ quen thuộc kia, "Ừm."
Giang Yếm Ly cười cười, âm thầm tiếc nuối cho đoạn thời gian bỏ lỡ của hai người. Ngược lại nàng cảm thấy, a Tiện và Hàm Quang Quân, cho dù là hiện tại hay là 'tương lai', đều có thể nắm tay đi rakhỏi một vùng đất mới. Hơn nữa, a Tiện hiến xá trở về trần thế, sau khi đồng hành cùng với Hàm Quang Quân, không phải đã bình thản đạm nhiên hơn rất nhiều sao?
Trên đời này, mối tình chân thành tha thiết, là có thể khiến cho người ta lúc vui vẻ càng thêm vui vẻ, lúc khổ sở sẽ bớt khổ sở hơn, ý nghĩa của 'nắm tay người cùng nhau bạc đầu', chính là như thế.
[Ngụy Vô Tiện thật sự là không thể tiếp tục suy nghĩ nữa. Hắn đột nhiên lao ra ngoài miếu Quan Âm, mấy tên tu sĩ lập tức chặn trước mặt hắn, Kim Quang Dao nói: "Ngụy công tử, ta có thể hiểu cho cảm xúc kích động của ngươi..." Ngụy Vô Tiện lúc này chỉ muốn trở về khách điếm, vọt tới bên cạnh Lam Vong Cơ, nói năng lộn xộn để bày tỏ tình cảm của hắn, đánh ra một chưởng muốn vùng ra khỏi hai gã tăng nhân đang giữ lấy hắn, gào lên: "Ngươi có thể hiểu cái rắm á!" Một chưởng này đánh ra, bảy tám người cùng nhào tới, Ngụy Vô Tiện thoáng chốc trước mắt tối sầm, Kim Quang Dao ở bên cạnhkiên trì nói cho hết lời: "... Ta chỉ là muốn nói với ngươi, không cần phải chạy đi gấp như vậy, Hàm Quang Quân của ngươi, y tới rồi."
Một luồng kiếm quang màu xanh băng giá từ trên trời giáng xuống, sắc bén khiến cho tất cả những bóng người bao quanh Ngụy Vô Tiện đều bị ép lui lại một khoảng ngoài tầm tay. Lam Vong Cơ vô thanh vô tức hạ xuống trước miếu Quan Âm, nhìn hắn một cái, thần sắc không khác gì lúc trước, nhưng Ngụy Vô Tiện khẩn trương một trận, những lời muốn nói mới vừa rồi bỗng nhiên đều nhăn nhúm thành một cục ở trong bụng, bụng co rút một hồi, chỉ có thể khẽ kêu lên "... Lam Trạm." Mới vừa rồi Kim Lăng nghe được những gì Lam Hi Thần nói cũng sợ ngây người, chợt nhìn thấy Lam Vong Cơ tới, vui mừng quá đỗi, nhưng lại nhìn thấy y và Ngụy Vô Tiện hai người nhìn nhau, sắc mặt lại cổ quái lên. Kim Quang Dao thở dài: "Nhìn đi, ta đã nói mà, Ngụy công tử ngươi ở đây, thì nhất định Hàm Quang Quân cũng sẽ đến".]
Giang Trừng không giống với a tỷ nhà mình, nhìn hai người kia tình nồng ý mật, còn có thể mỉm cười chúc phúc, y lại là thấy khó chịu bực bội các kiểu; Biết hay không biết ẩn tình, 'Kim Quang Dao' trong sách chính tai nghe hết một lần từ đầu đến cuối vẫn có thể kiên trì nói cho hết câu, là có bản lĩnh lớn thế nào, dù sao là người hiểu rõ thằng nhãi Ngụy Vô Tiện này như lòng bàn tay, y nghe đến đây, là đã biết tiếp theo, từ miệng người này sẽ không phun ra được lời gì hay ho.
Nhưng đáng thương cho cháu ngoại trai tiểu Kim Lăng mà y một tay nuôi lớn, tuổi còn nhỏ, đã bị bắt nghe đầy tai những lời lẽ dâm tục, sau này lúc phải thành gia lập nghiệp kết hôn cưới vợ, bị ảnh hưởng không tốt thì làm sao đây?
Ôn Tình - người cũng hiểu quá rõ Ngụy Vô Tiện - đang dặn dò Ôn Ninh, tuyệt đối phải bịt chặt lỗ tai hai đứa bé thật sự vẫn còn nhỏ tuổi!
[Cổ tay cầm Tị Trần của Lam Vong Cơ lật một cái, đang định hành động, Kim Quang Dao lại cười nói: "Hàm Quang Quân, tốt nhất là ngươi lui về phía sau năm bước đi." Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên cảm giác ở cổ truyền đến cơn đau nhói sắc bén rất nhỏ. Lam Hi Thần thấp giọng nói với hắn: "Coichừng. Đừng nhúc nhích!" Ánh mắt Lam Vong Cơ dừng lại trên cổ Ngụy Vô Tiện, sắc mặt thoáng tái đi.
Một sợi dây đàn màu vàng mảnh đến mức không thể nhìn ra đang siết ngay cổ họng của Ngụy Vô Tiện...
Ngụy Vô Tiện nói: "Lam Trạm, đừng! Ngươi đừng lùi lại!" Nhưng Lam Vong Cơ trong nháy mắt đãkhông chút do dự lùi lại năm bước. Kim Quang Dao nói: "Rất tốt. Vậy kế tiếp, mời ngươi thu Tị Trần vào trong vỏ."
Keng một tiếng, Lam Vong Cơ cũng lập tức làm theo. Ngụy Vô Tiện cả giận nói: "Ngươi đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước!"
Kim Quang Dao nói: "Ta thế này đã gọi là được một tấc lại muốn tiến một thước á? Tiếp theo ta còn muốn kêu Hàm Quang Quân tự mình ra tay phong bế linh mạch của mình nữa, như vậy thì gọi là gì?" Ngụy Vô Tiện giận dữ nói: "Ngươi......" Lời còn chưa dứt, trong cổ họng truyền đến một cảm giác đau đớn do da thịt bị cắt, một dòng chất lỏng chảy từ cổ hắn xuống, Lam Vong Cơ sắc mặt trắng bệch, Kim Quang Dao nói: "Y làm thế nào có thể không nghe ta được chứ? Ngụy công tử ngươi cũng không nghĩ thử xem, tính mạng của y đang treo trong tay ta mà."
Lam Vong Cơ gằn từng chữ: "Ngươi đừng đụng tới hắn". Kim Quang Dao nói: "Vậy Hàm Quang Quân biết nên làm thế nào rồi nhỉ". Lập tức, Lam Vong Cơ nói: "Được", Lam Hi Thần than một tiếng. Y giơ tay lên, đánh thật mạnh hai cái, phong bế linh mạch của chính mình lại. Kim Quang Dao hơi hơi mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Thế này thật đúng là..." Lam Vong Cơ gắt gao nhìn bọn hắn chằm chằm, nói "Buông hắn ra"
Ngụy Vô Tiện lại nói: "Lam Trạm! Ta, ta có lời muốn nói với ngươi."
Kim Quang Dao nói: "Có gì chờ lát nữa rồi nói sau."
Ngụy Vô Tiện nói: "Không được, rất gấp."
Kim Quang Dao nói: "Nếu vậy thì cũng có thể."
Hắn vốn dĩ chỉ là thuận miệng nói một câu, ai ngờ, Ngụy Vô Tiện đột nhiên nói "Nói cũng đúng", nói xong, Ngụy Vô Tiện liền hét lớn khàn cả giọng: "Lam Trạm! Lam Vong Cơ! Hàm Quang Quân! Ta, ta vừa rồi, là thật lòng muốn CÙNG NGƯƠI LÊN GIƯỜNG!"
"......"
"......"
"......"]
Sự thật không ngoài dự đoán của Giang Trừng, lời 'Ngụy Vô Tiện' nói ra thật sự có chút không phù hợp với trẻ em. Càng tệ hơn nữa chính là, trong lòng của Ngụy Vô Tiện ở chỗ này cũng đang dâng trào, hắn không chỉ đọc ra, mà còn đọc ra với Lam Vong Cơ!
Giọng nói rõ to, tình cảm tràn đầy, ngữ khí hợp lý, nội dung ô uế......
Quả thật là quá khó nghe, đột nhiên không kịp phòng ngừa, mọi người bị ép nghe hết vào tai đều cảm thấy xấu hổ không thể nhìn nhau được nữa.
Giang Trừng hung tợn nhìn chằm chằm Tử Điện trên tay mình, tại sao bây giờ Tử Điện lại không xuất hiện? Cái loại này vẫn nên quất cho chết đi a a!!
Kim Tử Hiên thật vất vả bình tĩnh lại, lấy hai tay che tai Giang Yếm Ly xuống, liếc mắt nhìn Ngụy Vô Tiện một cái thật sâu, không còn lời nào để nói, cũng cảm nhận sâu sắc sự 'nông cạn' của mình.
Giống như Ngụy Vô Tiện từng nói qua một câu 'Người Lan Lăng Kim thị thật là nông cạn'? Đúng, so với người không biết xấu hổ như vậy, không thể không thừa nhận, Kim Tử Hiên hắn quả thật là nông cạn.
Gương mặt già của Lam Khải Nhân tím tím xanh xanh, run rẩy nâng tay lên, đẩy mạnh cây kim lúc trước Ôn Tình đâm vào trước đó vào sâu bên trong hơn một chút, lúc này mới không mất mặt mà ngất đi.
Liệt tổ liệt tông của Lam gia ôi, Khải Nhân thẹn với chư vị tổ tiên!
Nghĩ đến tương lai còn phải nạp người này vào gia phả, làm sao có thể không xấu hổ khi đối mặt? Nhưng cố tình một đường nghe tiếp xuống, ông đã không còn một chút tự tin nào để kiên quyết không cho người này gia nhập vào Lam gia, sơ sẩy một cái là sẽ đẩy Vong Cơ vào khó khăn á...
Hàm Quang Quân đối mặt với chuyện này? Thật sự là cả gương mặt đều đang nóng bừng bừng...... Nhưng đạo lữ mà mình coi trọng, có cháy cũng phải ôm chặt ~
Ngụy Vô Tiện: ヽ(≧?≦)?
Hiển nhiên lúc đối mặt với Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ có đặt mình vào khó khăn hay không cũng như nhau →_→
Tiết Dương sợ hãi cười như điên: "Loại lời nói này mà cũng có thể nói ra được, thật không hổ là Lão tổ!"
Ngụy Vô Tiện nhún vai: "Có lẽ thật ra, 'ta' hẳn là cũng cực kỳ muốn nói lúc hai người ôm nhau, vậymới càng có không khí đúng không, chẳng qua dưới sự yêu cầu của Liễm Phương Tôn, chỉ có thể chọn cách giải quyết tốt thứ hai như vậy."
Mạnh Dao rùng mình một cái, thật là xin lỗi ngài!
Nhiếp Hoài Tang nhặt cây quạt rơi trên mặt đất lên, ho nhẹ hai tiếng, "Ngụy huynh thật không hổ là Ngụy huynh, cứ như vậy, chính là càng thuận tiện gả đến."
Cắn răng một hồi, Ngụy Vô Tiện lại nghiến răng, "Dù sao cũng đều là phải tới Lam gia, ta mới không thèm để ý các ngươi nói gì!"
Lam Vong Cơ: "......"
Wow, đây là đã thừa nhận, hay là thừa nhận rồi, hay là, đã thừa nhận rồi?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...