Mọi người rất là không hiểu, đang đọc sách cơ mà, làm thế nào Hàm Quang Quân lại đột nhiên bày tỏ nỗi lòng vậy? Ngụy Vô Tiện còn tỏ ra rất là hưởng thụ nữa? Tuy rằng lời nói ra nghe rất chua xót, nhưng hai ngươi dính sát nhau như vậy xấu hổ lắm á.
Làm một nam nhân cũng từng bộc bạch trước mặt mọi người, ấn tượng của Kim Tử Hiên đối với Lam Vong Cơ lại một lần nữa đảo lộn. Quả nhiên không hổ là Hàm Quang Quân, so sánh với y, mình quả nhiên vẫn là cam bái hạ phong, không hổ là mẫu mực của Cô Tô Lam thị.
Lam Khải Nhân: Cũng không mong muốn mẫu mực như thế này (`_′)
[Dặn dò xong rồi lúc này hắn mới làm như không có việc gì mà trở về phòng, đóng cửa lại ngồi vào bên cạnh bàn, Lam Vong Cơ duỗi tay qua, đè lên mạch của hắn. Tuy biết rõ đây chỉ là để cho y kiểm tra tình trạng thân thể, nhưng lúc hai ngón tay trắng nõn thon dài kia di chuyển trên cổ tay hắn hướng lên trên, chậm rãi xoa ấn, một bàn tay khác của Ngụy Vô Tiện để ở dưới bàn, vẫn là hơi hơi cuộn các ngón tay lên. Mất gần nửa canh giờ để y kiểm tra thân thể, Lam Vong Cơ nói: "Cũng không đáng ngại"
Ngụy Vô Tiện duỗi người, cười nói: "Đa tạ." Hắn thấy vẻ mặt Lam Vong Cơ nghiêm túc, ánh mắt không ổn định, nói: "Hàm Quang Quân, ngươi đang lo lắng cho Trạch Vu Quân hả? Ta nghĩ, Kim Quang Dao vẫn là giữ lại vài phần kính trọng đối với Trạch Vu Quân, hơn nữa tu vi của Trạch Vu Quân cao hơn hắn, cũng đã có sự đề phòng đối với hắn, trái lại không nhất định sẽ trúng chiêu của hắn. Chúng ta mau chóng phá giải trận pháp trong miếu Quan Âm, tranh thủ ngày mai tiếp tục lên đường." Lam Vong Cơ nói: "Việc này kỳ lạ."
Ngụy Vô Tiện nói: "Thế nào?" Lam Vong Cơ nói: "Huynh trưởng và Kim Quang Dao quan hệ tốt đẹp mấy năm, Kim Quang Dao cũng không phải là người bốc đồng thích giết chóc, cũng không tùy tiện động thủ." Ngụy Vô Tiện nói: "Ừ, ấn tượng của ta đối với hắn cũng là như vậy, không phải nói là Kim Quang Dao không tàn nhẫn, nhưng có thể không đắc tội thì sẽ cố gắng hết sức không đắc tội." Lam Vong Cơ nói: "Lần này chuyện ở Loạn Táng Cương, phô trương và nóng nảy, không giống với phong cách làm việc của hắn". Ngụy Vô Tiện nghĩ nghĩ, nói: "Một trận đó trên Loạn Táng Cương, thành công thì tốt, xui rủi bại lộ thì đó chính là buộc hắn đối địch với huyền môn bách gia. Nguy hiểm rất lớn."
Lam Vong Cơ nói: "Có lẽ có nhiều ẩn tình cần tra xét thêm." Ngụy Vô Tiện trong lòng thở dài, nghĩ: "Thật ra so với mấy cái ẩn tình hay không ẩn tình này nọ... Bây giờ ta càng tò mò đoạn tụ có lây bệnh thông qua hiến xá hay không hơn á!"]
Nhìn thấy trong đoạn đối thoại của hai người này, người phía sau màn lại để lộ ra một vài manh mối, Nhiếp Hoài Tang ngược lại trên mặt càng tỏ ra bình tĩnh, làm lơ ánh mắt như có như không của mọi người, thản nhiên phe phẩy cây quạt nói: "Ngụy huynh, lúc ngươi chuyện gì cũng không biết mà hành động nào cũng có thể làm ra được như thế, tại sao chưa gì đã manh động vậy, Hàm Quang Quân chỉ bắt mạch thôi đã nghi ngờ, tâm hồn rung động rồi sao? Còn suy nghĩ có lây bệnh hay không nữa?"
Ngụy Vô Tiện làm bộ làm tịch thở dài một tiếng, chỉ coi như không nghe thấy nửa đoạn trước, đáp: "Một ta khác thật là đáng thương, bất quá câu hỏi này hiện giờ đã có đáp án, sự thật chứng minh đoạn tụ sẽ không lây bệnh thông qua hiến xá, dù sao bây giờ không hiến xá cũng đã đoạn rồi, cũng không biết nên làm thế nào để nói cho 'chính ta' phụt ~ "
Mọi người:... Ngay cả chê cười mình cũng không buông tha, thật là điên loạn.
Mạnh Dao: Rõ ràng một câu trước Hàm Quang Quân còn đang nói chuyện rất đứng đắn, cũng nhận ra được chỗ khác thường của toàn bộ sự kiện, làm thế nào trong nháy mắt đã lạc đề rồi?
Lam Hi Thần lắc đầu cười khổ, chuyện tới hiện giờ, lại không phải là... hắn có bị quản chế hay không, câu hỏi đơn giản là Kim Quang Dao có nỗi khổ nào không.
Nhiếp Minh Quyết lúc này cũng không thể nhìn nổi màn diễn xuất của hai người Lam Ngụy, nhưng rốt cuộc cũng thừa nhận, hai người này mới thật sự là tỉ mỉ chu đáo, thấy rõ chân tơ kẽ tóc, về phần Hoài Tang...
[... Lam Vong Cơ nói: "Ngươi nghỉ ngơi đi" Ngụy Vô Tiện nói: "Được." Nói xong ngồi lên giường, sau khi đá giày nằm xuống, nói: "Hàm Quang Quân ngươi cũng..." Nói tới đây, hắn liền phát giác một vấn đề xấu hổ... Trong phòng chỉ có một cái giường, nếu Lam Vong Cơ cũng muốn nghỉ ngơi, vậy phải nằm cùng hắn trên một cái giường... Từ sau khi Giang Trừng mắng một trận ở từ đường Liên Hoa Ổ, rất nhiều việc dường như đều trở nên vi diệu. Hiện giờ đừng nói là kêu Lam Vong Cơ lại đây nằm cùng với hắn, ngay cả vừa rồi muốn thuê mấy phòng cũng làm cho hắn rối rắm một lúc lâu. Lam Vong Cơ nói: "Không cần"
Ngụy Vô Tiện lại hơi hơi nhổm người lên, nói: "Như vậy sao được, ngươi mấy ngày nay cũng..." Lời vừa ra khỏi miệng, hắn lại hối hận, nếu sau khi nói xong Lam Vong Cơ nghĩ thấy phiền phức như vậy, cảm thấy vẫn là thuê hai phòng tốt hơn, thì chẳng phải càng thêm xấu hổ sao? Lam Vong Cơ nói: "Ta không cần. Ngươi nghỉ ngơi đi."
Ngụy Vô Tiện sờ sờ cằm, nói: "... Ờ. Vậy ta nằm một lát, giờ thân ngươi kêu ta dậy nhé."
Nhìn Lam Vong Cơ ngồi ngay ngắn ở bên cạnh bàn, đã bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, Ngụy Vô Tiện lúc này mới chậm rãi nằm xuống một lần nữa. Hắn gối đầu lên cánh tay của mình, nhìn chằm chằm lên nóc nhà một lát, trở mình, đưa lưng về phía Lam Vong Cơ. Qua một hồi lâu, vẫn là hai mắt mở to, không thể nào yên tâm đi vào giấc ngủ, không ngăn được sự nôn nóng dâng lên từ đáy lòng. Lúc trước khi hắn lên cơn điên nói hắn một hai phải nằm bên cạnh Lam Vong Cơ thì mới có thể ngủ được này nọ, đương nhiên tất cả đều là lời nhảm nhí. Nhưng, không biết bắt đầu từ khi nào, lời nhảm nhí này hình như biến thành sự thật. Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: "Vậy phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ sau này không có Lam Trạm trên giường thì ta sẽ không ngủ được hay sao???"
Lăn qua lộn lại giãy giụa một hồi lâu, rốt cuộc Ngụy Vô Tiện mới miễn cưỡng khép hai mắt lại.]
Mọi người: Một hai phải nằm ở bên cạnh Lam Vong Cơ mới có thể ngủ???
Này có chắc là thật sự chỉ thuận miệng nói nhảm không? Với ngẫm lại, hai ngày liên tiếp hao tổn tinh thần, đột ngột được nghỉ ngơi chẳng phải ngủ ngay là chuyện rất bình thường sao.
Chỉ là nhìn lại từ sau khi bày tỏ tâm ý, thì hầu hết thời gian Nguỵ Vô Tiện đều dính ở trên người Lam Vong Cơ, thậm chí càng lúc càng chặt chẽ, dường như đã thành sự thật? Nhưng lúc này mới bao lâu đâu, thói quen này hình thành cũng không khỏi quá mức dễ dàng đi.
Lam Vong Cơ vẫn thong dong như mọi khi, còn thay Ngụy Vô Tiện vẫn đang bám trên người y điều chỉnh sang một vị trí đọc thoải mái hơn, đột nhiên nói: "Rất tốt." Thói quen như thế rất tốt.
Nguỵ Vô Tiện hoàn toàn hiểu được ý nghĩa chưa nói hết đằng sau câu 'Rất tốt': "......" Đột nhiên lại cảm giác mình bị trêu ghẹo tàn nhẫn một phen... Không đúng, nếu thực sự có thói quen này, tương lai bọn hắn có một người có việc đi ra ngoài không ở bên cạnh thì làm sao đây? Tương tư không ngủ được, chẳng phải là cũng khổ sở sao?
Lam Vong Cơ: Đi đâu dẫn theo đó ~
Lam Hi Thần: "......" Chào mọi người, đệ đệ giả của ta lại xuất hiện.
[Mê mê man man không biết bao lâu, khi tỉnh dậy, ánh nắng ngoài cửa sổ đã sớm biến mất, chỉ sợ qua cả giờ dậu rồi.
Ngụy Vô Tiện lập tức ngồi dậy... nói: "Lam Trạm, sao ngươi không gọi ta? Không phải nói giờ thân sẽ dậy sao?" Lam Vong Cơ nói: "Dưỡng đủ tinh thần, khôi phục thể lực. Không vội trong nhất thời." Giấc ngủ này của Ngụy Vô Tiện hơn nửa ngày,... Trong lòng hơi cảm thấy áy náy, nhảy xuống giường nói: "Xin lỗi nha, ta ngủ say quá. Ngươi cũng nằm nghỉ một chút đi."
Lam Vong Cơ nói: "Không sao." Đúng lúc này, có người gõ cửa, bà chủ ở ngoài cửa nói: "Hai vị công tử, ta đưa cơm tới."... Lam Vong Cơ mở cửa, trong mâm cơm bà chủ bưng tới quả nhiên có một vò rượu và hai chén nhỏ uống rượu... Đặt mâm lên bàn, nói: "Hai vị công tử từ đâu tới vậy?..." Ngụy Vô Tiện thuận miệng nói: "Từ Cô Tô tới." Bà chủ nói: "Vậy sao! Hèn chi, ta đã nói hai vị công tử là người tuấn tú như vậy, nhất định là được vùng sông nước địa linh nhân kiệt của Giang Nam nuôi dưỡng ra."
Lam Vong Cơ làm như không nghe thấy, Ngụy Vô Tiện cười ha ha nói: "Không thể so với y, y đẹp trai hơn ta nhiều."
Bà chủ là người biết nói chuyện, cười nói: "Y là tuấn, ngươi là tú. Không giống nhau, nhưng đều đẹp! À, đúng rồi." Dường như bà ấy nhớ ra điều gì đó, lại nói: "Nếu các ngươi tới chơi thì có thể đi thăm miếu Quan Âm của Vân Bình Thành chúng ta." Ngụy Vô Tiện đang muốn hỏi thăm bà ấy về miếu Quan Âm, đúng lúc bà ấy nhắc tới với mình, nói: "Miếu Quan Âm đó ban ngày chúng ta đã nhìn thấy, xây một toà miếu Quan Âm ở trong thành ngược lại cũng hiếm thấy." Lão bản nương nói: "Đúng vậy, lúc lần đầu tiên ta nhìn thấy cũng giật mình đấy" Ngụy Vô Tiện nói: "Bà chủ đến Vân Bình Thành này từ khi nào?"
Bà chủ nói "Chắc cũng tám năm rồi" Ngụy Vô Tiện nói "Khi đó đã có miếu Quan Âm này? Chưa từng nghe nói tại sao xây một toà miếu Quan Âm ở trong thành hay sao?" Bà chủ nói "Chuyện này ta không rõ lắm. Dù sao miếu Quan Âm nhang khói rất thịnh vượng, mọi người ở Vân Bình Thành gặp chuyện gì cũng sẽ đi đến đó khẩn cầu Quan Âm Bồ Tát được bình an, lúc ta rảnh rỗi cũng đi đốt vài nén nhang." Ngụy Vô Tiện thuận miệng nói: "Vì sao không trực tiếp đi tìm tu tiên thế gia trấn giữ vùng này?"
Hắn hỏi xong mới nhớ ra, tu tiên thế gia trấn giữ vùng này, chẳng lẽ không phải là Vân Mộng Giang thị hay sao?]
Giang Trừng nghe xong lời này, gân xanh trên trán nổi lên cái 'roẹt', tuy bị Nhiếp Hoài Tang lôi kéo đến ngồi chỗ xa, nhưng cũng không ngại rống lên với cái gáy của họ Ngụy (bị ngăn cản bởi Lam Vong Cơ): "Ngụy Vô Tiện, ngươi là từ Cô Tô tới hả? Hỏi xong mới nhớ ra Vân Bình Thành là trực thuộc Vân Mộng? Cô Tô Ngụy Vô Tiện, ngươi còn nhớ cửa lớn Vân Mộng Liên Hoa Ổ quay hướng nào hay không?!"
Ngụy Vô Tiện toàn thân cứng đờ, "... Lỡ miệng, cũng chỉ là thuận miệng nói ra thôi được không hả." 'Ta' chính là bị 'Giang tông chủ' chỉ vào mũi kêu cút, tự mình đuổi ra ngoài, lấy đâu ra dũng khí mà lại xưng là người Vân Mộng? Lại nói, lần này thật sự là đã lâu rồi không trở về, để tìm hiểu tin tức thuận miệng nói ra nha, có thể đừng tính toán chi li như vậy hay không?
Suy nghĩ lung tung rối loạn ở trong lòng còn chưa xong, lại nhận thấy xúc cảm bên hông có chút khác thường, mẹ kiếp, ngón tay thon dài như ngọc của Lam Trạm ngươi tại sao chạy đến đó rồi? Có biết là eo của nam nhân không thể sờ được hay không?
Lam Vong Cơ dường như đúng thật là không biết, chen vào nơi mà mọi người không nhìn thấy, ngón tay lại di chuyển vài cái, "Lỡ miệng?"
"......" Ngụy Vô Tiện: "Đợi hai ta đại lễ thành hôn xong, thì chắc chắn sẽ không lỡ miệng nữa."
Lam Vong Cơ rũ mắt, duỗi tay sửa sửa vạt áo bên hông hắn, cứ như hành vi mới vừa rồi hoàn toàn chẳng liên quan gì đến y.
Ngụy Vô Tiện: "......" Người này thật sự là Lam Trạm sao (T▽T)
Giang Trừng: "......" Ngươi thật sự nói gả là gả?
Giang Yếm Ly: "......" A, như vậy xem ra, có cần phải giữ A Tiện ở lại lâu thêm một chút không?
Lam Hi Thần: "......" Ta vừa rồi cái gì cũng không thấy.
Kim Tử Hiên: Các ngươi còn nhớ vò rượu mà bà chủ mang lên bàn kia không, hình như 'Hàm Quang Quân' mở cửa nhìn thấy rồi đó.
Hiểu Tinh Trần: Còn có hai cái chén uống rượu nữa ~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...