Cuối cùng, nàng vẫn là đi một bước dừng một bước mang hai đệ đệ trở về Liên Hoa Ổ, khe khẽ đánh thức y sư, mời ông băng bó chữa trị cho Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng... Giang Trừng nhìn chân của Nguỵ Vô Tiện, vẻ mặt khẩn trương. Nếu... truyền đến tai Giang Phong Miên, biết y quăng chiếu của Nguỵ Vô Tiện ra ngoài, còn hại Nguỵ Vô Tiện bị thương ở chân, nhất định sẽ càng không thích y.... Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy bộ dạng rất lo lắng của y, chủ động nói: "Ngươi yên tâm, ta không sẽ nói cho Giang thúc thúc. Đây là ta buổi tối bỗng nhiên muốn ra ngoài leo cây, cho nên mới bị thương".
Nghe vậy, Giang Trừng thở dài nhẹ nhõm một hơi, hứa hẹn: "Ngươi cũng yên tâm, sau này nhìn thấy chó, ta đều sẽ giúp ngươi đuổi đi!" Thấy hai đứa rốt cuộc đã mở lòng, Giang Yếm Ly vui mừng nói: "Nên như vậy mới phải á".
Dây dưa đến nửa đêm, hai người cũng đói bụng. Giang Yếm Ly liền đi đến phòng bếp, nhón mũi chân bận rộn một hồi, cho bọn hắn mỗi người một chén canh sườn hầm củ sen nóng hổi. Mùi thơm quanh quẩn trong tim, đến nay không tiêu tan.]
Đâu chỉ là 'đến nay không tiêu tan', sợ là cả đời này cũng đều không tiêu tan nổi.
Nguỵ Vô Tiện nghiêng tai lắng nghe, khoé miệng hơi câu lên. Hắn muốn cười, nhưng cười không nổi, chỉ có thể tự an ủi trong lòng, Giang Trừng vẫn khoẻ, sư tỷ cũng còn sống, còn có Lam Trạm.
Bất kể như thế nào, sau này bọn hắn nhất định sẽ tốt hơn.
Giang Trừng nhớ tới lúc ấy mình ngã rách toạc cả đầu, còn phải lo lắng phụ thân biết được chuyện Nguỵ Vô Tiện bị té đau chân, chính là đến bây giờ vẫn cảm thấy chua xót trong lòng đối với chuyện này. Nhưng bây giờ, cho dù y bắn một mũi tên xuyên qua Nguỵ Vô Tiện, Nguỵ Vô Tiện đánh y tới gãy xương, cũng sẽ không có ai vì thế mà trách phạt y.
Nhiếp Hoài Tang thấy thế, đại khái có thể đoán được suy nghĩ của Giang Trừng. Thật ra nghĩ kỹ lại, trong số những con cháu thế gia sống với sứ mệnh kế thừa gia tộc từ khi còn nhỏ, Giang Trừng thật ra lại là có mối quan hệ với cha mẹ tốt nhất trong số con cháu của tứ đại gia tộc.
Người thừa kế Nhiếp gia là đại ca hắn, cha và đại ca có tính cách giống nhau, chưa bao giờ là cha hiền, lúc dạy dỗ đại ca nếu hài lòng thì thi đấu một trận, không hài lòng thì vứt lên liền ba trận khác biệt; Lam gia không cần phải nói, số lần hai người song bích cả năm gặp mặt song thân, chỉ đếm được trên đầu ngón tay; Kim Tử Hiên thân là thiếu tông chủ của Lan Lăng Kim thị, cha mẹ đúng là vẫn còn, nhưng nếu thật sự được người cha như Kim Quang Thiện 'tỉ mỉ' dạy dỗ, có thể còn đàng hoàng ngồi ở đây hay không cũng khó nói.
Giang Trừng thì sao, cha mẹ tuy rằng đều có yêu cầu nghiêm khắc, nhưng dù sao từ nhỏ đến lớn chỉ bảo quan tâm mọi thứ không ít, còn có trưởng tỷ dịu dàng cẩn thận tỉ mỉ, ngoại trừ Nguỵ Vô Tiện, vị sư huynh làm việc không đàng hoàng hay thay đổi giữa chừng nhưng thiên phú kinh người này có chút tính bao đồng, thì so với những người khác, quả thực không thể tốt hơn.
Đáng tiếc người tốt luôn không sống thọ....
Nhiếp Hoài Tang đang ở đó suy nghĩ lan man, cảm thấy mấy người thế hệ bọn họ đều thảm như vậy, thực sự thương xuân bi thu đến mức có thể làm thơ được luôn.
Giang Trừng cũng là trong lòng tích tụ, nhưng càng không quen nhìn cái bộ dạng miễn cưỡng cười ngu ngốc của Nguỵ Vô Tiện, thuận miệng trào phúng nói: "Ngươi cũng chỉ có thể nhớ kỹ được chút hương vị này thôi, tương lai gả tới Cô Tô rồi, chỉ có thể bị bắt ăn 'đắng'!"
Nguỵ Vô Tiện không muốn lại cùng Giang Trừng lãng phí nước miếng vô bổ, hắn là gả hay cưới, sự thật sau này chắc chắn sẽ chiến thắng mọi lời hùng biện đúng không, liền nói: "Có Kim khổng tước ở đó, nói như thể sau này ngươi còn được ăn canh của sư tỷ mỗi ngày vậy".
Lời này vừa ra khỏi miệng, Giang Trừng và Nguỵ Vô Tiện liếc nhìn nhau, sau đó đôi mắt sắc bén hình viên đạn đồng thời bay về phía Kim Tử Hiên.
Kim Tử Hiên: "....." Đây là cái tật xấu gì của hai người vậy?
Lam Vong Cơ: Cô Tô cũng là nơi có nhiều củ sen ▼_▼
Lam Hi Thần: Thật ra đồ ăn của Vân Thâm cũng không đắng lắm (^_^)
[Nguỵ Vô Tiện ngồi xổm trong sân, uống xong chén canh đặt chén không xuống đất, nhìn bầu trời đêm rải rác các vì sao một lát, hơi mỉm cười. Hôm nay hắn và Lam Vong Cơ ở trên đường Vân Mộng tình cờ gặp nhau, bỗng nhiên nhớ tới rất nhiều sự việc vào năm đó cầu học ở Vân Thâm Bất Tri Xứ. Hắn nhất thời tâm huyết dâng trào gọi Lam Vong Cơ lại, vốn cũng muốn dẫn dắt nói tới đề tài kia. Nhưng Lam Vong Cơ nhắc nhở hắn, mọi thứ đã sớm không còn giống với năm đó nữa.
Nhưng, chỉ cần trở lại Liên Hoa Ổ, trở lại bên người tỷ đệ Giang gia, là hắn có thể có một ảo giác rằng mọi thứ dường như chưa hề thay đổi. Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên muốn đi tìm cái cây năm đó từng được hắn ôm.
Hắn đứng dậy, đi ra ngoài Liên Hoa Ổ, trên đường đi môn sinh cung cung kính kính gật đầu hành lễ với hắn. Đều là những gương mặt xa lạ, những sư đệ giống như lũ khỉ không chịu đi đứng đàng hoàng, đám gia phó sẽ làm mặt quỷ không chịu thành thật cúi chào mà hắn quen thuộc kia, đã sớm không còn một người nào.
Xuyên qua giáo trường, bước chân ra khỏi cửa lớn Liên Hoa Ổ, là một bến tàu rộng lớn. Bất kể ban ngày hay ban đêm, trên bến tàu luôn có người bán thức ăn. Trong nồi toả ra mùi thơm tứ phía, Nguỵ Vô Tiện nhịn không được đi qua, cười nói "Hôm nay có đủ bán không". Người bán hàng rong cũng cười nói: "Nguỵ công tử ăn một miếng không? Cái này ta tặng, không cần ghi sổ đâu"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Đưa đây. Vẫn phải nhớ ghi sổ".
Bên cạnh người bán hàng rong này, có một người dơ bẩn nhếch nhác đang ngồi xổm, lúc Nguỵ Vô Tiện đến gần phía trước, đang ôm đầu gối run run, dường như vừa lạnh vừa mệt mỏi. Nghe Nguỵ Vô Tiện nói mấy câu, người này đột nhiên ngẩng phắt đầu lên.
Nguỵ Vô Tiện hai mắt mở to, nói: "Ngươi?!"]
Lam Hi Thần lắc đầu, nếu Nguỵ công tử đã có suy nghĩ như vậy, cũng khó trách mỗi lần Lam Vong Cơ đều chia tay trong buồn bã.
Không có lựa chọn nào khác ngoài con đường gập ghềnh, một mình chiến đấu, tắm máu đi tiếp, điều mong đợi trong lòng chắc chắn không phải là những lời can gián khó nghe hoàn toàn bất khả thi, mà là một người bạn đồng hành thầm lặng.
Nếu Vong Cơ có thể nói một câu, người thay đổi nhưng tâm không đổi, chắc hẳn sẽ tốt hơn nhiều so với lời khuyên nhủ cố chấp kia.
Chỉ là người nghèo khổ ở bên ngoài Liên Hoa Ổ rốt cuộc là ai, lại khiến sắc mặt Nguỵ công tử thay đổi lớn như vậy? Nội dung trên vách đá này, thật sự là hay tạt gáo nước lạnh lên người ta á.
Lam Vong Cơ giờ phút này chính xác như lời huynh trưởng nói, sau khi biết được suy nghĩ của Nguỵ Anh, liền cảm thấy áy náy. Hoá ra những lời khuyên nhủ tận xương cốt hết lần này đến lần khác của y, không phải là thuốc đắng dã tật gì cả.
Nguỵ Vô Tiện nghĩ, nếu Lam Trạm có hai cái tai dài giống con thỏ, lúc này nhất định là buồn bã ỉu xìu cụp xuống ở hai bên gương mặt.... Đáng tiếc không có hai cái tai dài, chỉ có một gương mặt sầu khổ.
Đột nhiên nhớ tới cái câu 'vẻ mặt khổ đại cừu thâm như chết vợ' kia, khụ.
Lúc dùng hai ngón tay nhéo lên da mặt Lam Trạm, hắn vẫn đang tự kiểm điểm lại mình từng suy nghĩ ngây thơ như thế nào. Vật đổi sao dời, tất cả mọi người đang đi về phía trước, hắn đây trở thành người triệt để nhất chỉ muốn gắn liền với quá khứ, sao có thể chứ.
Nhìn đi, không có Lam Trạm, Ôn Tình Ôn Ninh liền trở thành những con dao sắc bén được người ta sử dụng để đâm toạc ảo tưởng.
Hắn vô tình, lại đột nhiên bị xem như có ý đồ lập mưu....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...