Hiểu Tinh Trần nhìn Nguỵ Vô Tiện, giữa lúc tâm trạng trồi sụt lại nhận ra một lần nữa.
Thế sự thay đổi, âm dương đảo ngược, thiện ác bất phân, thì sao?
Đã từng ôm hận nhẫn nhục, cũng từng bị mọi người xa lánh, cuối cùng thân tử hồn tiêu.
Nhiều năm về sau, những gì đã trải qua cùng với những sai lầm chưa giải quyết.
Nhiều năm về sau, vẫn là thói đời dễ đổi thay trong những được mất.
Biến hoá tàn khốc như thế, nếu người khác tự mình đi một chuyến, có được mấy người có thể giống như vị sư điệt này của hắn, bình thản đối mặt như thể ngắm mây trôi?
Tim hướng về ánh mặt trời thì sợ gì bóng tối.
Không có ai làm được tốt hơn hắn đã làm, nếu đã như thế, thân ở ngoại đạo, thì có sao đâu?
[Chương 15: Tương ly
Mùa thu, khu vực săn bắn trên Bách Phượng Sơn.
....! Địa thế Bách Phượng Sơn trải rộng, kéo dài qua vài dặm, con mồi rất nhiều, chính là một trong ba khu vực săn bắn nổi tiếng nhất, từng tổ chức nhiều cuộc đi săn lớn.
Những sự kiện lớn như thế, không chỉ là cơ hội để các thế gia lớn nhỏ tích cực tham gia, bày ra thực lực, chiêu mộ nhân tài, mà cũng là cơ hội để các tán tu và người mới tu tạo danh tiếng.
Trước Bách Phượng Sơn có một quảng trường rộng lớn, xung quanh quảng trường mọc lên mấy chục khán đài xem săn bắn thật cao....!Ngồi trên khán đài hầu hết là các danh sĩ lớn tuổi và gia quyến của các gia chủ, đám thị nữ ở hàng phía sau hoặc cầm lọng che, hoặc cầm quạt, các nữ quyến ở hàng phía trước dùng quạt che mặt, vô cùng rụt rè quan sát khu vực săn bắn bên dưới.
Nhưng mà, đến khi đội kỵ quân của Cô Tô Lam thị xuất hiện, thì chút rụt rè này đã không duy trì nổi nữa.
Trong lúc săn đêm, chân chính đuổi theo con mồi thật ra cũng không dựa vào ngựa.
Nhưng mà...!trong những trường hợp long trọng thế này, cưỡi ngựa lên sân khấu không chỉ là một loại lễ nghi mang tính tượng trưng, đội kỵ quân càng là có thể tạo ra thanh thế to lớn, rất là đẹp.
Nói trắng ra, chính là vẽ ra cảnh tượng "quy củ" và "đẹp mắt".
Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ ngồi nghiêm chỉnh trên hai con tuấn mã trắng như tuyết, dẫn đội kỵ quân Cô Tô Lam thị từ từ đi về phía trước.
Hai người đều là hông đeo bội kiếm, lưng mang cung tên, bạch y và mạt ngạch tung bay, như thể tiên nhân, đôi giày trắng tinh không nhiễm một hạt bụi, chỉ sợ là còn sạch sẽ hơn quần áo của người khác.
Lam thị Song Bích...!vừa lên sân khấu...! đông đảo nữ tu sôi nổi ngã rạp vì hai người này....!Trên không trung trong nháy mắt đã rơi xuống một trận mưa hoa.
Nhìn thấy nam tử phong tư tuấn mỹ, dùng hoa ném vào, biểu đạt ý ngưỡng mộ, chính là tập tục, con cháu Cô Tô Lam thị vì gia thế tôn quý thiên phú hơn người, tướng mạo càng không phải là tầm thường, đối với chuyện này đã thấy nhiều nên không ngạc nhiên, Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ càng là từ lúc 13 tuổi trở đi đã tập mãi thành quen, hai người bình thản ung dung, hơi gật đầu hướng về khán đài xem săn bắn tỏ ý đáp lễ, không dừng lại, tiếp tục đi tới.
Bỗng nhiên, Lam Vong Cơ giơ tay lên, chặn lại một đoá hoa được ném tới từ phía sau.]
Nguỵ Vô Tiện trông mong đọc một hồi, trong lòng rất là hoang mang, chẳng lẽ những người đó đã bao vây tiêu diệt thành công nên tổ chức buổi lễ chúc mừng hay sao? Nhưng nếu là buổi lễ săn bắn chúc mừng, thì Lam Trạm và Trạch Vu Quân cũng không nên làm như không có việc gì mà tham gia như thế chứ?
Đợi đọc đến đoạn Lam Vong Cơ giơ tay chặn lại đoá hoa này, rốt cuộc vỗ trán, đột nhiên nhận ra.
Đây hẳn là cuộc đi săn khoảng thời gian trước mà, ở đâu ra buổi lễ chúc mừng nào.
Ngày ấy Kim Tử Hiên lại gây ra một trận thối hoắc nữa, còn bản thân hắn tuy không phải phong cảnh vô hạn, nhưng cũng coi như gây được sự chú ý đối với mọi người.
Trong nháy mắt tiếp theo lập tức nghĩ đến một chỗ không ổn, nổi bật hay không nổi bật bỏ qua một bên, lúc ấy hắn lại bị sàm sỡ bởi một tiên tử không biết tên vừa thẹn thùng vừa nhiệt tình nào đó, nếu như đọc ra tới, chính hắn trở thành hạng người bừa bãi danh xứng với thực không nói, còn không phải sẽ khiến Lam Trạm uống một vại dấm lớn rồi vô cùng khó chịu hay sao? Sợ là Lam lão nhân thật vất vả mới thay đổi cái nhìn với hắn một chút lại sẽ nghiêm khắc mắng hắn một phen, nhưng làm thế nào bây giờ!
Nguỵ Vô Tiện trong lúc chột dạ, cũng không chú ý tới cái gối dựa Lam Trạm của hắn thế mà cũng có tâm trạng vài phần đứng ngồi không yên, mặc dù cũng rất nhanh đã nỗ lực khôi phục lại nguyên trạng.
Nhiếp Hoài Tang cười nói: "Nếu đã là đọc đến cuộc săn bắn Bách Phượng Sơn, vậy hẳn là quay lại kiếp này rồi ha.
Nhưng mà Nguỵ huynh, ta phát hiện, mặc kệ là tình huống náo nhiệt thế nào, ánh mắt của ngươi sẽ luôn nhanh chóng bị Hàm Quang Quân chiếm cứ, đoá hoa bị chặn lại kia, cũng là ngươi ném đúng không?"
Trong lòng mang theo tràn đầy những suy nghĩ áy náy khó chịu, sau khi vẫn không thể nghĩ ra được cách giải quyết, Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ bổn Lão tổ cũng không phải là cố ý, tất cả là tại tiên tử kia lợi dụng lúc cháy nhà đi hôi của mà sức lực lại mạnh nữa, cùng lắm thì nghiêm túc chép thêm mấy ngày gia quy Lam thị cho lão cũ kỷ và tiểu cũ kỷ vậy.
Quyết đoán đọc thầm vài lần câu 'Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng' rồi nhanh chóng vứt bỏ chuyện này.
Nghe thấy Nhiếp Hoài Tang nói đùa như vậy, cũng tự hào nói: "Đó là đương nhiên, nhưng không chỉ là ta nha, lòng ta yêu y, tất nhiên cũng muốn ném một đoá hoa tiêu biểu cho tâm ý mới được chứ".
Cho nên, Lam Nhị ca ca, xem xét đến đoá hoa ta tặng đó, có thể đừng giận ta được không?
Kỳ quái, người mà hắn dựa ở sau lưng này, làm sao đột nhiên lại cứng đờ lên hẳn vậy? Chẳng lẽ là thẹn thùng hay sao?
Giang Trừng mắng: "Phi, có bản lĩnh lúc đó ngươi cũng nói như vậy đi".
Lam Hi Thần tuy cảm thấy người bên cạnh đệ đệ nhà mình có một loại tư thái ấm áp rực rỡ phát ra từ mặt trời thiêu đốt, nhưng cũng cảm thấy kỳ lạ tại sao Vong Cơ đối với sự 'sảng khoái thẳng thắn' của Nguỵ công tử vẫn chưa quen như thế, ngược lại cũng không tìm hiểu sâu hơn.
[Y quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đội kỵ quân của Vân Mộng Giang thị ở phía sau chưa bước ra khỏi hàng phía bên kia, Giang Trừng dẫn đầu không kiên nhẫn mà chép chép miệng, còn người ngồi trên con tuấn mã lông đen bóng bên cạnh y, khuỷu tay chống lên đỉnh đầu ngựa, đang làm như không có chuyện gì nhìn sang một bên, trò chuyện vui vẻ cùng hai nữ tu dáng người thướt tha.
Lam Hi Thần thấy Lam Vong Cơ ghìm ngựa không đi tiếp, nói: "Vong Cơ, sao vậy?"
Lam Vong Cơ nói: "Nguỵ Anh"
Nguỵ Vô Tiện lúc này mới quay mặt sang, kinh ngạc nói: "Gì cơ? Hàm Quang Quân, ngươi kêu ta sao? Chuyện gì?"
Lam Vong Cơ giơ đoá hoa kia lên, thoạt nhìn sắc mặt lãnh đạm, ngữ khí cũng vậy, nói: "Có phải ngươi hay không".
Nguỵ Vô Tiện lập tức phủ nhận: "Không phải ta".
Hai nữ tu bên cạnh hắn lập tức nói: "Đừng tin hắn, chính là hắn đó!"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Các nàng sao có thể vu oan người tốt như thế? Ta giận rồi!"
Hai nữ tu kia hi hi ha ha cười lên kéo dây cương, chạy về đội ngũ nhà mình.
Lam Vong Cơ rũ mắt cầm đoá hoa trên tay, lắc lắc đầu.
Giang Trừng nói: "Trạch Vu Quân Hàm Quang Quân, ngại quá, các ngươi đừng để ý đến hắn".
Lam Hi Thần cười nói: "Không sao.
Tấm lòng tặng hoa của Nguỵ công tử, ta thay Vong Cơ cảm tạ".
Đợi đến khi bọn họ từ từ đi xa dần trong cơn mưa hoa thơm ngát, Giang Trừng nhìn nhìn lên trên khán đài đang vẫy thành một biển khăn tay lụa đủ màu sắc, nói với Nguỵ Vô Tiện: "Các nàng ném, ngươi ném theo làm gì?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Thấy y đẹp, ném vài đoá hoa không được à?"
Giang Trừng khịt mũi coi thường: "Ngươi mấy tuổi, thân phận gì mà còn chơi cái trò này".
Nguỵ Vô Tiện nhìn y nói: "Ngươi cũng muốn phải không? Trên mặt đất còn rất nhiều, ta nhặt cho ngươi?" Nói rồi làm bộ khom lưng, Giang Trừng nói: "Cút!"]
Lam Hi Thần cũng nghĩ, nếu Nguỵ công tử lúc đó thừa nhận, hắn sẽ đối với hai người như thế nào nhỉ? Nghĩ xong lại cười cho qua chuyện, mấu chốt vẫn là Lam Vong Cơ sẽ như thế nào đã chứ.
Chỉ là, Vong Cơ nhạy bén và thông minh, sáng suốt cỡ nào, khi đó nghe xong câu phủ nhận nhưng vẫn lắc đầu cất đoá hoa, hẳn là đang rụt rè đi.
Giang Yếm Ly cũng lắc đầu, cái tính tình chỉ lo trêu chọc, bất kể hậu quả này của a Tiện, đến tột cùng là hình thành từ đâu? Chẳng lẽ trời cao nhất định phải cho hắn chút ngả ngớn này để xứng với tính tình ổn trọng của Lam nhị công tử hay sao?
Nhiếp Hoài Tang khinh bỉ Nguỵ Vô Tiện một trận, ném đã ném rồi, còn phủ nhận làm chi.
Nếu đã phủ nhận, hiện giờ mới nhớ tới để mượn cơ hội dát vàng cho mình, không ngại quá muộn sao? Cũng chỉ có Hàm Quang Quân mới chịu được người này.
Mặc dù một khắc trước mạnh miệng đã bị vạch trần ở đây, nhưng đối mặt với ánh mắt của mọi người, Nguỵ Vô Tiện cũng không cảm thấy ngạc nhiên, vẫn mạnh miệng như mọi khi nói: "Các ngươi biết cái gì, ta đây kêu là 'Có tình cảm mà không biết' đó, trước tiên mượn hoa bày tỏ để xác định người này, vậy ngày sau mới có cơ hội từ từ thông suốt, không phải sao?"
Mọi người: Ngươi da mặt dày ngươi có lý!
Lam Vong Cơ mặt đơ: Nguỵ Anh nói đúng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...