Mọi Người Đều Nói Ta Nằm Dưới FULL
Khó khăn dời tầm mắt qua chỗ khác, Lưu Triệt nói : " Thôi thì cậu chịu khó"
Sau đó nhanh chóng đem quần áo của Bách Du ra ngoài phơi để trốn tránh ánh nhìn của Bách Du.
Phơi xong quần áo, Lưu Triệt ở ngoài ban công 5 phút để bình ổn tâm trạng.
Vào trong phòng đã thấy Bách Du sắp xếp đồ để ngủ trên ghế sô pha.
Lưu Triệt nói : " Sao lại ngủ trên sô pha, giường tôi rất rộng ba người đàn ông trưởng thành nằm trên đó cũng vừa.
Thêm cậu thì có tính là gì đâu, cậu lại khách sáo rồi"
Bách Du cười nói : " Tướng ngủ của tôi xấu lắm, vẫn là ngủ trên ghế đỡ làm phiền đến cậu"
Nói xong còn nằm xuống ghế lăn một vòng, ghế của nhà Lưu Triệt cũng rất rộng Bách Du nằm thì cũng thoải mái.
Nhà Lưu Triệt thực ra có tới hai phòng ngủ, nhưng Lưu Triệt sống một mình đã lâu phòng kia đã trở thành phòng để đồ rồi.
Vốn là tính toán muốn để Bách Du ngủ chung với mình, cùng là đàn ông cả cũng không có gì phải ngại cả.
Nhưng nhìn Bách Du đang lăn lộn trên ghế Lưu Triệt quyết định nuốt lại lời mời mọc của mình.
Cậu cần suy nghĩ về thái độ ngày hôm nay của mình, không lẽ ở đây lâu rồi cậu cũng bị ảnh hưởng của nguyên chủ mà có cảm giác với đàn ông rồi sao?
Nếu nguyên chủ mà biết Lưu Triệt đang nghĩ gì khả năng cao là sẽ cười vào mặt cậu.
Đúng là ngụy biện, kể cả có ảnh hưởng từ nguyên chủ thì cũng không thể nào mà có hứng thú với Bách Du được.
Gu đàn ông của Lưu Triệt hàng nguyên bản không có dính dáng đến Bách Du nhé.
( Ngươi có ý đồ xấu xa với người ta lại đổ cho người khác như vậy là không đúng đâu Triệt.
A ma rất thất vọng với sự ngụy biện của ngươi)
-------
[ Tiểu kịch trường :
- A ma : Đùi của con trai má rất trăng phải không?
- Triệt : / gật gù - liên tưởng /
- A ma : (´ ▽`).。o♡ má biết mà
- Triệt : / Lườm / tại sao ngươi biết?
- A ma : má sinh ra nó mà Σ( ° △ °) ( sao cứ có cảm giác mình sắp bị thủ tiêu) ]
-------------
Lưu Triệt suy nghĩ một lúc rồi mới ngủ được, tối ngủ còn mơ thấy giấc mơ kì lạ.
Y mơ thấy mình đi trong một căn phòng tràn đầy màu sắc, giữa căn phòng để một bán trứng chưng rất là lớn.
Lưu Triệt vui vẻ trèo lên vui đầu vào ăn trứng chưng, ngon quá, thực là ngon quá đây là món trứng chưng ngon nhất mà mình từng ăn trong đời.
Đang ăn rất vui vẻ đột nhiên bát trứng trưng đổ ụp lên người cậu, Lưu Triệt cảm thấy mình là người đầu tiên chuẩn bị bị trứng chưng đè chết thì giật mình tỉnh dậy.
Mở mắt ra thấy bên ngoài trời còn chưa sáng hẳn, định với đồng hồ để xem là mấy giờ thì...ể sao lại không nhấc nổi tay lên? Sao tay mình không còn cảm giác gì hết vậy?
Lưu Triệt giật mình nhìn xuống thì phát hiện trên cánh tay có thêm một cục màu đen.
Dùng tay còn lại của mình xoa mắt, Lưu Triệt giở khóc giở cười nhìn thủ phạm làm tê tay mình Bách Du hiện tại đang ngủ vù trên tay cậu.
Bách Du có nói tướng ngủ của mình xấu nên ngủ ở ghế sô pha, cậu còn tưởng người này nói vậy để khách sáo xem ra là nói thật nga.
Mà đâu chỉ là cái đầu đang đặt lên người mình, cả người của cậu ta đang bám lên người mình đó.
Lưu Triệt buồn cười cố gắng rút cái tay mình ra, Bách Du khó chịu cựa quậy rồi bám chặt hơn vào gối ôm của mình.
Cậu còn đang mơ đẹp nghĩ cái gối ôm của mình hôm nay thật lớn, tuy là hơi cứng nhưng gác rất đã.
Chỉ khổ thân Lưu Triệt bị Bách Du cọ tới cọ lui trên người, chưa kể hôm qua Bách Du mặc mỗi mình áo phông rộng của Lưu Triệt đi ngủ.
Cái đùi bám trên người cậu, chỗ nào đó còn vô tình lướt qua tay cậu.
Lưu Triệt thấy đầu mình ong ong, nương theo ánh đèn ngủ lén nhìn Bách Du.
Khi ngủ cậu tựa như một đứa trẻ, đôi mày tinh tế không còn nhíu lại với nhau, cũng không nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng mà chỉ thấy hàng mi dài thi thoảng run nhẹ một cái.
Nhìn mãi, nhìn mãi lại nhìn lên phần cổ và vai lộ ra của Bách Du.
Lưu Triệt tá hỏa phát hiện ra trên đó có vài vết lạ, khỏi cần nghĩ cũng biết thủ phạm là ai.
Nghĩ đến ban nãy mình mơ thấy mình ăn trứng chưng, giờ thì sáng tỏ trứng chưng nào ở đây là Bách Du thì có.
Mơ ăn trứng chưng nên coi Bách Du là trứng chưng mà gặm luôn, bát trứng chưng đè cậu cũng là trứng chưng hiệu Bách Du.
Vội vàng lui ra ngoài chạy vào nhà vệ sinh xả nước lạnh dập tắt ngọn lửa nhen nhóm bùng lên.
Lưu Triệt tự huyễn hoặc mình, phản ứng lúc này của mình là do nam nhân sáng sớm tương đối mẫn cảm nên vậy.
Cũng may là Bách Du có thói quen ngủ được là ngủ rất say do trước kia vất vả mà thành.
Cậu luôn quý trọng giấc ngủ ít ỏi của mình, thời bỏ nhà ra đi cậu phải làm rất nhiều việc để kiếm sống có khi ngày chỉ ngủ 2 tiếng.
Giường êm, Bách Du ngủ vù vù, Lưu Triệt vừa đi liền lấy gối đầu của cậu để gác.
Lưu Triệt buồn cười nhìn người đang ngủ trên giường, cái mông hướng về phía bên này, lắc đầu đi ra ngoài pha cà phê uống cho tỉnh táo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...