Điện thoại đổ chuông một hồi lâu, cuối cùng thì cũng có người bắt máy, từ âm thanh phát ra cũng có thể biết người đang nói hiện đang có tâm trạng không tốt.
Bách Du nhìn màn hình điện thoại sáng lên, cuối cùng vẫn lựa chọn nghe máy : " alo"
Lưu Triệt nghe được âm thanh của y, nhẹ nhàng thở ra, nói : " Xin lỗi, khuya như vậy còn gọi cho cậu"
Bách Du nói : " Không sao....dù sao tôi vẫn chưa ngủ"
Lưu Triệt đột nhiên không biết nói gì, sau khi nói chuyện điện thoại với Triệu Huyền xong tự nhiên lại lôi điện thoại ra gọi cho Bách Du.
Bây giờ người ta trả lời rồi, lại không biết nên nói gì " đừng buồn hay đừng khóc? " cái nào cũng không ổn cả.
Hai người cứ như thế im lặng một lúc, Lưu Triệt nói : " Có chút lo lắng cho cậu nên gọi..
"
Bách Du nghe đối phương nói liền đoán là Lưu Triệt đã biết được lại hoàn cảnh của mình.
Cậu cười khổ, hai người có hoàn cảnh khá giống nhau nhưng cậu không mạnh mẽ được như Lưu Triệt.
Dù có khó khăn Lưu Triệt vẫn luôn kiêu hãnh, như một con đại bàng sải cánh lớn bay khắp bầu trời, Bách Du luôn ngưỡng mộ sự tự tin, mạnh mẽ này của Lưu Triệt.
Cậu tự biết bản thân mình không được như thế, nếu Lưu Triệt là một con đại bàng thì e rằng cậu chỉ là một con sẻ nhỏ, một chút tiếng động cũng làm cậu sợ hãi bay đi trốn.
Sống đúng với bản thân mình, cho đến giờ là lựa chọn dũng cảm nhất của Bách Du.
Cậu có thể nhẹ nhàng thở ra và biết quyết định này của mình là không sai, nhưng khi đối mặt với người nhà của mình cậu vẫn đau lòng.
Giống như Lưu Triệt từng nói : " Người ngoài nói gì tôi không bao giờ nghe vào tai, nhưng người nhà chỉ cần người nhà nói một cậu tôi liền có cảm giác như mình sắp chết"
Đây cũng là nguyên do Bách Du có tính cách khác tất cả những người trong nhóm nhưng lại vẫn dung nhập với bọn họ.
Bách Du và Lưu Triệt trước đây thường hay tâm sự với nhau, hôm nay Lưu Triệt kể cả là đã mất trí nhớ ngay cả bản thân mình cũng không nhớ là ai.
Nhưng vẫn lo lắng gọi điện cho mình, làm cậu rất cảm động.
Bách Du mấp máy môi mấy lần, trước câu nói " lo lắng cho cậu " của đối phương không biết nên nói gì cho phải.
Đầu dây bên kia im lặng, không tắt máy cũng không dục cậu nói gì đó, im lặng đợi cậu trả lời.
Có những người khi ở một mình thì sẽ tỏ vẻ không sao, ta đây rất kiên cường.
Nhưng chỉ cần người khác hỏi han một câu thôi, cũng khiến bản thân cảm thấy rất uất ức, đau lòng đến không ngừng lại được.
Bách Du run rẩy nói : " Triệt...tôi không được như cậu...tôi buồn quá...tim của tôi như bị ai đó bóp lấy vậy.
Đó là cha mẹ của tôi, họ làm tôi đau lòng...tôi lại...cũng làm họ đau lòng...bản thân tôi cũng có muốn thế đâu...nhưng không được...không được...!"
Lưu Triệt nghe Bách Du nói, những câu nói ngắt quãng, nghẹn ngào đây là những điều từ đáy lòng, những thứ luôn đè nén trong trái tim Bách Du.
Có lẽ nguyên chủ cũng có cảm giác như vậy với người nhà của mình, vậy nên lần trước bản thân mới có cảm giác như vậy đi.
Lưu Triệt nhẹ nhàng nói : " Đừng khóc, tôi ở đây"
Hai người qua điện thoại, nói chuyện gần một tiếng.
Cả câu chuyện chủ yếu là Lưu Triệt nghe Bách Du phát tiết, không nói gì nhiều nhưng cũng làm Bách Du nhẹ lòng đi không ít.
Cuối cùng sau khi biết Bách Du còn ở ngoài đường chưa có về nhà, Lưu Triệt liền bắt y mau về nhà.
Bách Du cũng dễ chịu hơn, cười hứa là sẽ lập tức về thì cuộc gọi mới chấm dứt.
Sau khi về nhà còn nhắn tin cho Lưu Triệt báo là đã về tới nơi. Lưu Triệt nhận được tin nhắn rồi mới đi ngủ, lúc này là 4 giờ sáng.
Từ trước tới giờ chưa bao giờ thức khuya tới như vậy, vừa đặt lưng xuống giường liền làm một giấc tới 12 giờ trưa.
Khi dậy còn thấy đầu nặng trĩu, người cổ đại có thói quen ngủ sớm dậy sớm.
Lưu Triệt cũng vậy, thực là vẫn chưa quen được nhịp độ, tiết tấu của thế giới này mà.
Bóc một gói cà phê, tự pha cho mình một tách ca phê còn không quên bỏ thêm nhiều sữa.
Đây là loại thức uống yêu thích mới của y, mỗi buổi sáng đều phải làm một tách thì mới bắt đầu một ngày mới.
Lưu Triệt lấy điện thoại, nhắn một tin " buối sáng tốt lành " sau khi nhấn gửi cho Bách Du, mới hài lòng ăn sáng.
Tự động bỏ qua 20 cuộc gọi nhỡ, và hơn chục tin nhắn loại mắng người của phó giám đốc Triệu Huyền hiện tại đang phải làm việc ở công ty giùm mình.
Thực ra thì việc ở công ty cũng không nhiều đến thế, nhất là người đã ở vị trí cao như vậy.
Công việc hạ tầng đã có nhiều cấp dưới lo rồi, chẳng qua Triệu Huyền lâu nay đều đùn việc cho tổng giám là Lưu Triệt nay phải làm việc thì không đỡ nỗi cường độ làm việc thôi.
Bây giờ cứ lấy cớ mất trí nhớ, bắt y bỏ sức ra một chút vậy, Lưu Triệt uống một ngụm cà phê nghĩ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...