“Thẩm Thiều Đình.” Tịnh Kỳ phải gọi Thẩm Thiều Đình đến lần thứ ba, hắn mới hoàn hồn lại.
“Em đẹp lắm.”
Đàn ông yêu bằng mắt, phụ nữ yêu bằng tai, song Tịnh Kỳ tự nhận mình là kẻ ngoại lệ.
Lời khen của Thẩm Thiều Đình chẳng khác gì độc dược.
Tịnh Kỳ chỉ khẽ cười nhạt một tiếng.
“Tôi chỉ chữa cháy cho Jade thôi.”
“Cũng là vì số tiền làm thêm ngoài giờ.” Thẩm Thiều Đình đừng suy nghĩ quá xa.
“Ừ.” Thẩm Thiều Đình cũng không bắt bẻ, hắn mở cửa xe, chờ Tịnh Kỳ lên xe lại tỏ ra ga lăng thắt dây an toàn cho cô.
Thẩm Thiều Đình nghiêng người, vì động tác này mà khoảng cách giữa hắn và Tịnh Kỳ chỉ còn cách nhau vài centimet, chỉ cần hắn cúi xuống, là có thể thấy trọn khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Nếu nhìn xuống thêm một chút, quang cảnh đẹp đẽ như ẩn như hiện sau lớp váy cũng in trọn vào đáy mắt hắn.
Nó như ma xui quỷ khiến, làm Thẩm Thiều Đình quên mất mục đích đơn thuần ban đầu, hắn cứ thể ngẩn người nhìn cô.
Ba giây sau, Thẩm Thiều Đình bị đẩy ngã về chỗ cũ, Tịnh Kỳ cầm lấy dây an toàn tự thắt, cũng không quên mắt Thẩm Thiều Đình một câu: “Anh cố ý sàm sỡ tôi đúng không?”
Thẩm Thiều Đình muối mặt, không dám lên tiếng, hành động này qua mắt Tịnh Kỳ lại là ngầm thừa nhận.
Cô lườm hắn, muốn rút lại hết những gì mình từng nhận xét về Thẩm Thiều Đình.
Hắn đúng là một kẻ nông cạn không hơn không kém.
…
Hôm nay Thẩm Thiều Đình tham dự một bữa tiệc đấu giá, vì tính chất thoải mái của bữa tiệc, việc Tịnh Kỳ đi theo hắn đúng nghĩa là làm một ‘bình hoa.’
Việc của bình hoa là để trưng, thế nên, Tịnh Kỳ gần như im lặng trong suốt bữa tiệc.
Tuy vậy, sự xuất hiện của cô vẫn khiến không ít người chú ý.
Nhất là Thư Di, cô ta gần như đã siết nát chiếc túi xách khi thấy Tịnh Kỳ khoác tay Thẩm Thiều Đình đi vào.
Vì cớ gì mà Tịnh Kỳ ngày càng sống sung sướng trong khi cô ta lại phải chật vật từng ngày, Thư Di nhìn nhìn Thẩm Thiều Đình lại gã đàn ông to béo đang đứng bên người mình, sự so sánh tương phản này khiến cô ta tức điên.
“Cô nhìn đi đâu thế?” Gã đàn ông to béo trừng mắt với Thư Di.
“Chú ý mà tiếp đãi Sầm tổng cho tốt!”
“Biết rồi!” Thư Di nhấp một ngụm rượu, cắn răng bay ra bộ mặt tươi cười đi tới bên cạnh Sầm tổng.
Đến phần chính của buổi tiệc, chủ trì đưa cho Thẩm Thiều Đình danh sách những món đồ sẽ mang đấu giá tối nay, Thẩm Thiều Đình lướt qua, ánh mắt hắn dừng lại ở chiếc vòng cổ kim cương mang tên “The heart of the sky”.
Trọng lượng của có hơn một trăm carats.
Được đính xung quanh bằng những viên kim cương đỏ chói lóa.
Ngoài ra, móc cài dây chuyền còn nạm hai mươi tư ngôi sao kim cương lộng lẫy, đúng bằng số tuổi của Tịnh Kỳ.
Thẩm Thiều Đình muốn có nó, hắn nghĩ Tịnh Kỳ đeo lên sẽ rất hợp.
Nhắc đến Tịnh Kỳ, Thẩm Thiều Đình đảo mắt tìm kiếm thân ảnh cô, song nhìn quanh một vòng lại chẳng thấy cô đâu, Thẩm Thiều Đình hơi bực bội.
Đây là thái độ có trách nhiệm của người làm tăng ca.
Hắn để ý từ khi vào đây, số câu mà Tịnh Kỳ nói với hắn còn chưa được ba câu nữa.
…
Tịnh Kỳ đúng là oan uổng, cô không phải cố ý trốn công việc, chỉ là ở vườn hoa gặp sự cố không lường được trước.
“Giang Khải…”
Cảm xúc Tịnh Kỳ hỗn tạp khi nhìn người đàn ông mang bộ vest màu xám ở phía đối diện.
Mấy tháng không gặp, khí chất của Giang Khải vẫn như trước, chỉ có cảm xúc của cô là thay đổi.
Tịnh Kỳ lịch sự cúi đầu chào Giang Khải rồi lướt qua anh.
Giang Khải không giữ cô lại, chỉ hỏi một câu.
“Em đã quay lại với Thẩm Thiều Đình rồi?”
Giang Khải tự hỏi rồi lại tự trả lời, bởi nhìn dáng vẻ sang trọng của Tịnh Kỳ, lại công thêm sự theo đuổi ráo riết của Thẩm Thiều Đình nhiều ngày qua, việc cô về với hắn cũng không lạ.
Cuối cùng thì bao nhiêu tâm tư của anh cũng không thắng nổi vẻ ngoài cùng những lời đường mật của Thẩm Thiều Đình.
Tịnh Kỳ không trả lời, cô vẫn còn giận Giang Khải chuyện dì Vân.
Vì cảm xúc tiêu cực lấn át hết suy nghĩ, cô không tỉnh táo để phát hiện sự bất thường trong câu hỏi của Giang Khải, càng không nhận ra sự khác lạ trên khuôn mặt của anh.
Tịnh Kỳ tiếp tục đi về phía trước, Giang Khải đứng ở phía sau nhìn bóng lưng của cô, cảm xúc lấn át lý trí, anh nghĩ mấy tháng rồi mình mới có cơ hội gặp cô, liền đuổi theo, thân hình cao lớn đứng chắn trước mặt Tịnh Kỳ.
“Tịnh Kỳ...” Giang Khải cũng không biết mình nên nói gì, cũng không dám nhìn thẳng vào cô.
Chỉ biết không cam lòng khi thấy Tịnh Kỳ tiếp tục nhảy vào hố lửa.
Trong khi đó, đôi mày liễu của Tịnh Kỳ đã nhăn lên, sự bực bội thể hiện rõ trên khuôn mặt xinh đẹp.
“Tôi thì sao? Giang Khải, anh tự trọng chút đi!”
“Dù sao cũng là người đã có vợ.”
Đúng vậy… đã có vợ.
Giang Khải cũng tự nhận thấy hành động của mình là rất nực cười, liền tránh người qua.
“Em đi đi…”
Tịnh Kỳ cũng dứt khoát bước qua anh, song chỉ mới nhấc được một bước, một sức nặng bỗng ập xuống vai cô, khiến Tịnh Kỳ không kịp trở tay.
“Anh…” Tịnh Kỳ bị cả người Giang Khải đổ vào, theo phản xạ định đẩy anh ra nhưng khi bàn tay lạnh như băng của anh chạm phải cô.
Tịnh Kỳ sững lại.
Cô để Giang Khải đứng dựa vào tường, lúc này dưới ánh đèn vàng vọt của vườn hoa mới thấy, mặt Giang Khải tái nhợt, mồ hôi lạnh cũng vã ra.
“Giang Khải! Tỉnh lại đi! Anh có sao không?” Tịnh Kỳ gọi Giang Khải, gọi mãi anh mới có phản ứng, song mắt chỉ mở ra nhìn cô một lúc rồi lại thiếp đi.
Đàn ông sức dài vai rộng sao lại thành ra thế này? Rốt cuộc là đã gặp phải chuyện gì? Tịnh Kỳ cũng có biết sơ sơ một chút về y học, cô cầm tay Giang Khải bắt mạch của anh.
Mạch đập dưới tay cô rất nhẹ, Tịnh Kỳ càng thêm luống cuống.
Giang Khải đã thế này rồi, cô còn so đo với anh làm gì? Tịnh Kỳ để Giang Khải nằm đó, xách váy đi tìm người giúp đỡ.
Gặp được hai bảo vệ của khách sạn, Tịnh Kỳ nhờ bọn họ đèo Giang Khải lên xe.
Đưa Giang Khải an vị lên xe, Tịnh Kỳ bảo tài xế.
“Tới bệnh viện gần nhất!”
“Thế cô không đi cùng tôi?” Tài xế taxi thò đầu ra, hỏi Tịnh Kỳ vẫn đang còn đứng bên ngoài.
“Tôi…” Đang lúc Tịnh Kỳ không biết phải giải thích thế nào, tài xế đã nhăn mặt.
“Thế này thì tôi không dám chở đâu.
Nhỡ anh ta có mệnh hệ gì thì ai chịu trách nhiệm.”
Tịnh Kỳ không còn cách nào khác đành phải theo cùng lên xe, cũng không quên nhắn lại cho Thẩm Thiều Đình một tin nhắn.
“Tôi có việc gấp phải về trước, xin lỗi.”
Cảm thấy thế này vẫn chưa đủ thành ý, Tịnh Kỳ nhắn thêm.
“Không cần tính tiền lương hôm nay cho tôi đâu.”
Thẩm Thiều Đình nhận được tin nhắn của Tịnh Kỳ cũng là lúc mới đấu giá được chiếc vòng cổ, vì mấy lời này của Tịnh Kỳ, cảm xúc hào hứng của hắn tụt xuống mức không.
Tịnh Kỳ nghĩ Thẩm Thiều Đình hắn quan tâm tới số tiền cỏn con này.
Thẩm Thiều Đình mất hứng đặt điện thoại xuống, tuy vậy, hắn cũng không khỏi hiếu kỳ, rốt cuộc là vì lý do gì khiến Tịnh Kỳ yêu tiền mở miệng nói ra câu không cần tiền lương.
Trong khi đó, ở một bên, người chủ trì vẫn không biết cách coi sắc mặt của Thẩm Thiều Đình, vẫn tiếp tục đẩy mạnh tiêu thụ.
“Thẩm tổng, phía sau còn một bình hoa cổ có niên đại hơn năm trăm năm.
Anh có muốn...”
“Không!” Thẩm Thiều Đình đứng dậy.
Tịnh Kỳ đã về, hắn còn hứng thú ở lại làm gì nữa.
Ra đến bãi đỗ xe, sự buồn bực của Thẩm Thiều Đình vẫn không hề tiêu tan, hắn gọi điện thoại Lăng Triệt.
“Rảnh không? Ra chỗ cũ?”
“Vẫn chưa tan ca.” Giọng nói của bác sĩ nhân dân Lăng Triệt đầy trách nhiệm.
“Hẹn bữa sau đi.”
Hắn lại gọi điện thoại cho Hàn Đông, song giờ này Hàn Đông còn mãi bận ôm bạn gái đi vào giấc mộng đẹp, hơi đâu đi ai ủi kiêm quân sư tình cảm cho Thẩm Thiều Đình.
Đúng là bạn tốt!
…
Trong khi đó.
Tịnh Kỳ đã đưa Giang Khải đến kịp bệnh viện gần nhất, thấy tình trạng của Giang Khải, người ta chuyển thẳng anh vào phòng mổ.
Tịnh Kỳ nghĩ bản thân mình giúp đến đây là đã tận tình hết mức, muốn đi về.
Song Tịnh Kỳ mới chỉ đi được vài bước, đã bị y tá gọi lại.
“Cô là người nhà của bệnh nhân?”
“Tôi...tôi là người quen của anh ta.”
“Cô ra làm thủ tục đi! Bệnh nhân cần phải mổ gấp, cần người nhà ký tên cam đoan.”
“Tôi không phải là người nhà.” Tịnh Kỳ phân trần.
“Đã liên lạc được với gia đình của anh ấy rồi.
Lát nữa bọn họ sẽ tới thôi.”
Tịnh Kỳ nói rất nhỏ nhẹ, thế nhưng nữ y tá lại là một người nguyên tắc cứng nhắc, thấy cô dài dòng, bà ta gắt lên.
“Không còn thời gian nữa đâu, bệnh nhân cần phải mổ gấp, nếu cô là người quen thì ký tên trước đã.”
“Vâng…” Tịnh Kỳ không có cách nào, đành theo nữ y tá ra làm thủ tục, ký tên vào chỗ người nhà.
Làm xong thủ tục cũng hơn một giờ, Tịnh Kỳ nhìn đồng hồ, vội vã về nhà với Alice.
Giờ này nhà cô lại có một vị khách không mời, Tịnh Kỳ nhìn Thẩm Thiều Đình đang đứng trước cửa, hỏi một câu: “Anh tới đây làm gì?”
Thẩm Thiều Đình không trả lời, thế nhưng mày kiếm cau lại, ánh mắt hung hãn, hắn đang rất giận dữ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...