Mỗi Ngày Tổng Tài Đều Bị Vả Mặt


“Con định đi đâu?”
“Đi đâu là chuyện của con!” Giang Khải bất mãn.

“Mẹ, mẹ bớt nhúng tay vào chuyện của con đi!”
“Con giỏi lắm! Con nghĩ nếu như không có mẹ can thiệp vào, con dễ dàng nhận được quyền tiếp quản công ty con ở Hà thành sao?”
“Con lông bông mấy năm trời, kinh nghiệm không có, con nghĩ tự dưng mà ông cụ Giang trao cơ hội này cho con.”
“Mẹ, con hiểu...” Giang Khải bất đắc dĩ nhìn Đàm Thanh, sự chán chường thể hiện qua từng câu chữ.

“Nhưng con cũng đã hai bảy tuổi rồi, con tự quyết định được cuộc đời của con.”
“Tự quyết định bằng việc cưới về một đứa con gái không ra gì?”
“Mẹ có thôi đi không!”
Đàm Thanh im bặt.

Bà ta trân trối nhìn con trai một lúc, thấy bộ mặt xa lạ này của nó, lắc đầu.“Nếu anh còn cứ thế này mãi thì sau này một phân một tấc lợi ích cũng không giành lấy được.

Từ ngày anh về tiếp quản công ty này, đã giành được dự án lớn nào chưa?”
Giang Khải cũng tự nhận thấy phản ứng của mình gay gắt, liền thấp giọng.

“Mẹ, con cũng đang rất cố gắng.”
Một kẻ không có kinh nghiệm kinh doanh như anh, vì chuyện làm ăn cũng chạy ngược chạy xuôi, cũng cố gắng tạo dựng các mối quan hệ.

Chỉ có điều bế tắc vẫn hoàn bế tắc, nó khiến Giang Khải phải tự hỏi anh đã làm sai quy trình ở đâu.

Có những miếng bánh đã sắp ăn được rồi, vẫn có người khác cướp đi mất.

Mẹ nào mà chẳng thương con, Đàm Thanh nhìn con trai như vậy, bà ta cũng chẳng vui vẻ gì, nhưng thực tế, đôi khi rất tàn khốc.

“Sản nghiệp nhà họ Giang, có mất cái công ty ở Hà thành này cũng chẳng ảnh hưởng gì.

Nhưng còn anh, nếu để mất nó, anh hoàn toàn không còn cơ hội cạnh tranh quyền thừa kế nữa.”
Nói đến đây, Đàm Thanh xách túi đứng dậy.

“Giang Khải, anh không cưới được về một cô vợ danh gia vọng tộc cũng được.

Nhưng đừng rước về một đứa khiến cả nhà họ Giang bị chê cười!”
Đàm Thanh đi rồi, Giang Khải ngồi sụp xuống ghế, nhìn điện thoại một lúc, anh bấm số của Tịnh Kỳ nhưng cuối cùng lại xóa nó đi.



“Tịnh Kỳ, đi ăn trưa đi.” Jade đứng ở cửa phòng làm việc gọi Tịnh Kỳ.

“OK.” Tịnh Kỳ tắt máy tính, đi cùng Jade.

Từ sau hôm cả hai vô tình đụng vào nhau, Jade về kết bạn với Tịnh Kỳ qua mạng.

Là một cô gái có gu thẩm mỹ tốt, Jade đưa ra những tư vấn rất có trọng tâm về phong cách thời trang hiện tại của Tịnh Kỳ và giúp cô thay đổi.

Hai người bọn họ thông qua việc này cứ thế mà thân thiết.

Tới căng tin, Jade đẩy một hộp giữ nhiệt tới trước mặt Tịnh Kỳ.

“Cô ăn đi.”
“Gì vậy?”
Jade: “Canh bào ngư.

Của nhà tôi làm, cơ mà dạo này tôi đang giảm cân, không muốn ăn.”
Lại tiếp tục nhìn Tịnh Kỳ với ánh mắt khẩn cầu: “Cô gầy thế, cô ăn đi.

Món này bổ lắm đây.”
“Ừ.” Tịnh Kỳ không suy nghĩ gì, nhận ý tốt của Jade.

Ăn vài miếng, Jade hỏi cô vị thế nào, Tịnh Kỳ thành thật trả lời.

“Cũng được.

Chỉ là vị hơi lạ một chút.”
Hơi lạ? Jade nghe xong suýt thổ huyết.

Đây là bào ngư được nhập khẩu từ Úc bằng đường hàng không, con nào con nấy đem về đều còn tươi sống.

Giá mười mấy triệu một cân, cô cũng chưa thử đâu.

Chỉ có người được boss theo đuổi mới có đãi ngộ đó thôi.


Tuy nội tâm gào thét là vậy, song bên ngoài mặt Jade vẫn tỏ ra rất bình thản, tiếp tục diễn tròn vai một gian tế bên cạnh Tịnh Kỳ.


Sau giờ nghỉ trưa, Thẩm Thiều Đình nghe Jade báo cáo về tình hình của Tịnh Kỳ, hài lòng nhìn cô nàng.

“Cô được đấy.” Mới có mấy ngày mà đã làm quen được với Tịnh Kỳ rồi.

“Tịnh Kỳ cũng là người dễ gần mà.” Jade nhận xét, cô để ý là đối với ai trong phòng truyền thông, Tịnh Kỳ đều thân thiện cả, ai nhờ vả gì cũng nhiệt tình giúp.

Chỉ trừ boss lớn nhà cô ra.

Jade nghĩ ngợi, song điều này chỉ dám để trong đầu chứ chẳng dám nói.

“Hôm nào cô tìm cách đưa cái này cho Tịnh Kỳ.” Thẩm Thiều Đình đặt một túi quà lên bàn, bên trong là một chiếc điện thoại.

Hắn để ý Tịnh Kỳ vẫn cố đang cố xài lại chiếc điện thoại bị Thư Di ném vỡ, muốn đổi nó.

“Nhưng lấy lý do gì mới được.” Jade không cười nổi.

Thẩm Thiều Đình cứ làm như cô là thư ký toàn năng, chuyện gì cũng làm được ấy.

“Thì cô cứ nói là Thẩm thị có chương trình bốc thăm mỗi tháng, Tịnh Kỳ may mắn trúng giải.”
Jade: “...”
Được rồi, anh là boss lớn, anh nói gì cũng đúng.

Sau khi Jade rời đi, Thẩm Thiều Đình nhìn lịch làm việc trên bàn.

Tối nay là sinh nhật của Hứa Khang, chủ tịch Hứa thị.

Hắn suy nghĩ một hồi, quyết định đi.

Đương nhiên hắn không tới vì mục đích chúc mừng sinh nhật Hứa tổng, chỉ muốn tới chào hỏi bạn trai đương nhiệm của Tịnh Kỳ một chút.


Mà cũng không biết sau nhiều chuyện xảy ra, cái chức danh này còn giữ được không nữa.

Thẩm Thiều Đình đưa mắt tìm kiếm, cuối cùng cũng bắt gặp Giang Khải ở một góc, hắn định đi tới, nhưng rồi lại thôi, trông dáng vẻ của cậu ta, hình như không được tỉnh táo cho lắm.

Giang Khải đúng là đang chếnh choáng, muốn mượn rượu để quên đi sự bế tắc cả trong công việc lẫn tình yêu.

Đàm Thanh đang nói chuyện với Hứa tổng, thấy bộ dạng đổ đốn này của con trai, bà ta nhíu mày, đi tới.

Hứa Du cũng xách váy đi theo.

“Giang Khải, sao còn uống nhiều thế.”
“Tại sao đến chuyện này mẹ cũng quản nữa!” Giang Khải bực bội đẩy Đàm Thanh, loạng choạng đi ra khỏi hội trường.

“Con đi xem nó thế nào.

Nếu nó say quá thì đưa nó về nghỉ ngơi sớm đi” Đàm Thanh bảo Hứa Du.

“Vâng.” Khuôn mặt xinh đẹp của Hứa Du thoáng qua chút đỏ, cô ta ngượng ngùng chào Đàm Thanh rồi chạy theo Giang Khải.

Thẩm Thiều Đình đứng ở một góc chứng kiến hết cảnh này, hắn gọi một vệ sĩ lén đi theo hai người.

Giang Khải vì say mà bước đi không vững, Hứa Du chạy tới đỡ anh, lại bị anh đẩy ra.

“Tránh đi! Đừng có đeo bám tôi!”
Hứa Du bẽ bàng trước hành động thô bạo này, nhưng vì Đàm Thanh đã đánh tiếng, cô ta vẫn mặt dày đi theo Giang Khải.

Đến khi ra được bãi đỗ xe, Giang Khải đã say đến bất tỉnh, Hứa Du liền bảo tài xế dẫn anh lên xe mình rồi rời đi.

Điểm đến là một khách sạn gần đó, người của Thẩm Thiều Đình chụp cảnh lại gửi về cho hắn.


Hứa Du phải rất vất vả mới đỡ được Giang Khải lên lầu, thả anh xuống giường, cô ta cũng ngã luôn trên người anh.

Cơn say làm cơ thể Giang Khải bốc hỏa, anh đưa tay muốn nới lỏng cúc áo trên cổ, làm vài lần không được, một bàn tay trắng trẻo đã làm nó thay anh.

Giang Khải bất ngờ cầm lấy bàn tay kia, mở mắt.

Cũng là một khuôn mặt nhỏ nhắn, cũng là mái tóc dài ngang lưng, ảo ảnh Tịnh Kỳ và khuôn mặt Hứa Du nhập lại làm một.

Giang Khải khẽ cười, gọi một tiếng ‘Tịnh Kỳ’.

Hứa Du sững sờ, vài giây sau cô ta bình tĩnh lại, cúi đầu hôn lên môi anh.


Giang Khải ôm ngang lấy Hứa Du, đảo ngược tư thế, mãnh liệt hôn xuống bóng hình mà mình khao khát bấy lâu.

Sau đó chuyện gì đến thì cứ đến...!

Hôm sau, Giang Khải tỉnh lại với quả đầu đau như búa bổ.

Anh lắc đầu, chống tay ngồi dậy.

Thân dưới truyền đến một cảm giác mát mẻ khiến Giang Khải sửng sốt, anh lật chăn lên, lại bàng hoàng nhìn khung cảnh xa lạ trong phòng.

Rốt cuộc hôm qua sau khi uống say anh đã làm gì?
“Anh tỉnh rồi.” Hứa Du từ phòng tắm bước ra, thân hình lung linh chỉ quấn hờ một chiếc khăn tắm.

Giang Khải nhìn cô ta, rất nhanh đã hiểu chuyện gì xảy ra.

Hứa Du ngồi xuống bên cạnh anh, khuôn mặt nhỏ tỏ ra bẽn lẽn, thẹn thùng.

“Hôm qua là lần đầu tiên của em.”
Giang Khải hoảng hốt lật chăn lên, quả nhiên đập vào mắt anh là vết máu đỏ chói.

Anh nhìn nó, một lúc sau lại cười khẩy.

“Ha.

Lần đầu tiên? Cô gài bẫy tôi thì tự chịu đi.”
Nói rồi Giang Khải đứng dậy nhặt quần áo trên giường mặc vào.

Mặc xong chỉnh tề, cũng không buồn liếc nhìn Hứa Du lấy một lần, bỏ đi.

“Anh...!” Hứa Du không ngờ phản ứng của Giang Khải lại tuyệt tình tới mức này, vội vàng lấy quần áo mặc vào đuổi theo anh.

Đuổi tới đại sảnh, cô ta kéo lấy tay anh, hét lên.

“Anh phải chịu trách nhiệm với em!”
“Cô điên vừa thôi!” Giang Khải đẩy Hứa Du ra, đi ra cổng.

Đi được vài bước, anh khựng lại.

“Tịnh Kỳ, sao em lại ở đây?”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui