Mỗi Ngày Tổng Tài Đều Bị Vả Mặt


Sau vài ngày nghỉ ở nhà, Tịnh Kỳ bắt đầu trở lại trường quay.


Nhã Mộc là người vui vẻ nhất khi thấy cô trở lại.


“Ơn trời cậu không sao.
Dọa tôi sợ muốn chết.”

“Đây, đồ bồi bổ cho cậu này.”

“Cảm ơn.”

Tịnh Kỳ cười, nhận phần đồ ăn sáng mà Nhã Mộc đưa.


Cắn một miếng bánh, bỗng Tịnh Kỳ ngừng lại, cô đưa mắt đảo quanh, cảm giác không khí có gì đó là lạ.


Song cũng không biết là nó lạ ở đâu.


Tịnh Kỳ lắc đầu, tiếp tục ăn sáng.


Đến lúc vào nhà vệ sinh và vô tình nghe được tiếng bàn tán bên ngoài, cô mới biết thì ra mình đã trở thành nhân vật bị không ít người căm ghét dựng chuyện.


“Cô ta mà hiền lành gì? Là hồ ly tinh thì có.
Cậy có một ít sắc đẹp liền bò lên giường Thẩm Thiều Đình.”

“Nhưng Tịnh Kỳ nghĩ vậy cũng không sai.
Bám vào Thẩm Thiều Đình và làm công việc biên kịch, đương nhiên sẽ chọn vế trước.”

“Để xem cô ta có thể ở bên Thẩm Thiều Đình được bao lâu.
Hay chỉ được mấy ngày, hắn lại đá cô ta đi cũng không biết...”



Nghe đến đây thì Tịnh Kỳ không thể im lặng nữa, ‘cạch’ một tiếng, cửa nhà vệ sinh được đẩy mạnh ra, cắt đứt mấy lời xấu xí đang thi nhau phun trào.


Ánh mắt Tịnh Kỳ lạnh lùng quét qua bọn họ, đi tới bồn rửa tay.


Còn gì xấu hổ hơn việc bàn tán sau lưng người khác rồi bị chính đương sự bắt gặp.
Hai cô gái kia chột dạ, kéo nhau rời đi.


Còn lại mình Tịnh Kỳ trong nhà vệ sinh, tức anh ách khi nhắc đến cái tên Thẩm Thiều Đình.


Từ lúc nào mà cô lại có quan hệ với hắn!




Trong khi đó, Thẩm Thiều Đình đang trên đường về Thẩm gia, vẫn không hề biết việc mình nhúng tay vào đoàn phim đã gây phiền toái cho Tịnh Kỳ lớn như thế nào.


Thẩm Thiều Đình đi lên lầu, gõ cửa thư phòng của ông nội.


Ông nội Thẩm có một niềm đam mê mãnh liệt với đồ cổ, trong thư phòng trưng bày rất nhiều những món đồ thuộc các đời khác nhau.
Lúc hắn đi vào, ánh mắt ông cụ vẫn đang dán vào bình hoa cổ, sự xuất hiện của đứa cháu nhiều ngày không gặp cũng không làm ông rời mắt.


Có lẽ là đã quá bất lực với đứa cháu ngang bướng này.


“Anh còn biết đường về?”

“Không phải ông gọi cháu về à?”

“A.” Ông cụ Thẩm đặt bình hoa xuống bàn.
“Giờ phải đợi tôi gọi thì anh mới vác xác về.”

Thẩm Thiều Đình: “...” Nghẹn họng.


Người ta nói một người già bằng ba trẻ nhỏ, càng ngày hắn càng không hiểu nổi lý lẽ của ông cụ rồi.


Thấy Thẩm Thiều Đình bị chọc tức, nỗi bực bội của ông cụ Thẩm cũng lắng xuống, ông đi tới bên sofa, ngồi đối diện với hắn.


Thẩm Thiều Đình quan tâm rót cho ông một cốc trà.


“Ông uống chút trà đi, trong này có mật ong, giúp nhuận phổi.”

“Cháu có ý gì?” Tách trà chuẩn bị đưa tới miệng, ông cụ khựng lại.


“Không có ý gì cả?” Thẩm Thiều Đình nhún vai.
“Chỉ là dạo này cháu thấy ông hay lên cơn tức ngực, khó thở mà thôi.”

Mà trong mấy lần đó, mười lần thì hết chín lần là ông cụ làm quá lên để ép hắn vào khuôn khổ.


“Mày....được lắm...” Ông cụ Thẩm bị đứa cháu nội chọc tức, đập mạnh quải trượng xuống nền nhà.


“Năm nay mày bao nhiêu tuổi rồi, ông hối mày lập gia đình là sai?”

Cháu chắt của nhà họ Thẩm chỉ còn mỗi Thẩm Thiều Đình là có năng lực, thế nhưng hơn ba mươi tuổi đầu rồi, hắn vẫn không thể khiến ông cụ yên tâm với việc giao cả cơ nghiệp cho hắn..



“Ông biết mày có tình cảm sâu nặng với con bé đó.
Nhưng nó cũng đã mất bốn năm nay rồi...” Ông cụ Thẩm thở dài.
Ai cũng có một thời trẻ nhiệt thành, ông cũng vậy, thậm chí bố của Thẩm Thiều Đình còn là kết quả của những năm tháng nông nổi đó.
Nhưng cái gì qua rồi thì thôi, hắn còn phải sống hơn một nửa đời sau nữa.


“Ai bảo ông là cô ấy đã chết.” Thẩm Thiều Đình gạt đi lời ông cụ.
“Thư Tình vẫn còn sống, sớm muộn gì cháu cũng đem đứa con dâu này về cho ông.”

“Mày…” Nghe đến đây ông cụ Thẩm không còn sức mà mắng hắn, ngồi thừ ra.


Thế này thì đến bao giờ hắn mới chịu thành gia lập thất, bao giờ nhà họ Thẩm mới có người nối nghiệp.


“Mày đi đi…” Ông cụ Thẩm khua tay, thở một cách khó nhọc.


Không biết kiếp trước tạo đã tạo cái nghiệt ác ôn gì nữa.


Thẩm Thiều Đình không cố chấp tranh cãi với ông cụ, hắn đi ra.


Không ai tin việc Thư Tình còn sống cũng không sao, chỉ cần hắn tin là được.


Rời Thẩm gia, Thẩm Thiều Đình không lái xe về Thẩm thị mà đem xe đi lang thang trong thành phố Hà.


Lời ông cụ không hẳn là sai, năm nay hắn đã ba mươi tư tuổi rồi, hắn đã bỏ lỡ Thư Tình mười chín năm, cuộc đời có được bao nhiêu lần như vậy, thế nhưng hắn lại để mất vì sự ngu ngốc của mình.


Thẩm Thiều Đình không biết xe của mình đã chạy qua những nơi nào, đến khi trời bắt đầu ngả tối, hắn mệt mỏi, mới đem xe dừng lại trước một công viên.


Bên tai vẫn là âm thanh đều đều của nữ thư ký.
“Thẩm tổng, lúc bảy giờ có hội nghị trực tuyến, chín giờ…”

Thẩm Thiều Đình thờ ơ ‘ừ’ một tiếng, bỏ tai nghe ra, mắt nheo lại.


Để nhìn rõ hơn hình ảnh trước mắt, hắn đem xe đỗ sát bên lề đường.


Lúc này, âm thanh nức nở của tiếng khóc cũng truyền đến rõ ràng vào tai hắn.


“Hu hu, cô ơi, mẹ ơi.”


Thẩm Thiều Đình xuống xe, bước tới vài bước.


Hắn nhận ra cô bé này, là đứa bé hắn đã gặp ở sân bay.


Một đứa bé nhỏ tuổi như bao đứa bé bình thường khác, nhưng nó lại khiến hắn dấy lên cảm giác quen thuộc dù cả hai chỉ mới gặp mặt nhau một lần.
Thẩm Thiều Đình cũng không rõ sự kỳ lạ này xuất phát ở đâu, hắn ngồi xuống bên cạnh cô bé.


“Sao cháu lại đi lạc nữa?”

Alice đang gục đầu xuống giữa gối, nghe thấy âm thanh trầm thấp này, cô bé ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt đáng yêu giờ đã lấm lem vệt nước mắt.


“Chú tốt bụng?”

“Ai bảo cháu thế?”

Thẩm Thiều Đình vì xưng hô này của Alice mà bật cười, xoa đầu con bé.
“Cháu còn nhớ chú?”

“Vâng.” Alice gật đầu, là một người tốt đã giúp cô bé, sao cô bé lại có thể quên được.


Sự thân quen này khiến Alice không còn thấy sợ hãi nữa, cô bé kể lại chuyện hôm nay cho Thẩm Thiều Đình nghe.


Thì ra hôm nay lớp Alice có buổi đi chơi ngoại khóa, cô giáo đã dặn các bạn phải ở cạnh cô, thế nhưng alice trong lúc ham vui đã để lạc đoàn.
Cô bé tin là mình nhớ đường để quay về, không ngờ càng đi càng xa.


“Cháu mới mấy tuổi chứ?” Thẩm Thiều Đình lại vô thức bật cười lần nữa.
“Lần sau nếu đi lạc thì đứng nguyên tại chỗ và tìm người giúp đỡ, đừng đi lung tung nữa.”

“Vâng…” Alice gật đầu.


“Thế cháu có nhớ số điện thoại hay địa chỉ nhà không?”

“Có ạ.” Alice sờ tay lên cổ, muốn lấy dây chuyền trên đó ra.
Từ hôm bé bị lạc ở sân bay, Tịnh Kỳ đã chuẩn bị thứ này cho bé.
Trong sợi dây chuyền có kẹp mảnh giấy ghi địa chỉ nhà và số điện thoại của Tịnh Kỳ.


“Đâu rồi?” Alice sờ lên chiếc cổ trống trơn, mắt mở to đầy hốt hoảng.
“Sao cháu không thấy?”

“Đừng lo.” Thẩm Thiều Đình an ủi cô bé.
“Thế địa chỉ trường mẫu giáo cháu còn nhớ chứ? Chú đưa cháu tới đó?”

“Vâng” Alice nói ra tên trường, Thẩm Thiều Đình theo địa chỉ tra được, lái xe đưa cô bé tới đó.
Trường học nằm cách nơi này không xa, lái xe tầm mười phút là đã tới.


Vì Alice còn nhỏ, Thẩm Thiều Đình lái xe rất chậm, con bé im lặng, hắn cũng lười bắt chuyện, liền biếng nhác đưa mắt nhìn khung cảnh xung quanh.


Càng đi, Thẩm Thiều càng cảm giác con đường này quen thuộc.


Đây là đường dẫn tới nhà Thư Tình.

Hắn từng có rất nhiều đêm lén lút lái xe qua nơi này, không thể nhầm được.


Nghĩ đến chuyện này, Thẩm Thiều Đình lại thở dài, sự ảnh hưởng của Thư Tình tới cuộc sống của hắn đã quá lớn, không cách nào từ bỏ được.


Trong nỗi muộn phiền của Thẩm Thiều Đình, xe dừng lại trước trường của Alice.


“Cảm ơn chú.” Alice xuống xe, lễ phép chào Thẩm Thiều Đình.


“Để chú đưa cháu vào.” Thẩm Thiều Đình cầm tay Alice, đã giúp thì giúp đến cùng, phải tự tay giao cô bé cho người lớn thì hắn mới yên tâm được.


Lúc đi ngang qua văn phòng, bước chân Thẩm Thiều Đình khựng lại vì thanh âm quen thuộc bên trong, mặc dù thanh âm ấy hiện tại đang tràn đầy giận dữ.


“Cô nói một tiếng xin lỗi là xong à?” Tịnh Kỳ gào toáng lên, sự lo lắng khiến cô không còn giữ nổi một chút bình tĩnh.


Ở bên cạnh, nữ hiệu trưởng bất đắc dĩ mà nhìn cô, bởi sự cố này là do sự thiếu cẩn thận của giáo viên trong trường, không thể nào bào chữa được.
Chỉ có thể nói mấy lời an ủi.
“Cô Tịnh, chúng ta đã báo cảnh sát, cũng đã cho người dốc sức tìm kiếm.
Sẽ sớm tìm thấy cháu thôi.”

Nhưng trong tình huống này, những lời an ủi là thứ vô dụng nhất, hốc mắt Tịnh Kỳ đỏ bừng, nói: “Nếu con bé mà có chuyện gì, các người không xong với tôi đâu.”

Tịnh Kỳ bật dậy, không thể đứng đây nữa, chính cô phải đi tìm con bé.


Lúc Tịnh Kỳ vừa bước ra cửa, một bóng dáng nhỏ bé cũng ào tới ôm chân cô.


“Mẹ…”

“Alice…” Tịnh Kỳ ôm chặt lấy con bé, vừa khóc vừa nói, cầu từ lộn xộn.
“Con đi đâu? Sao lại hư thế chứ? Có biết mẹ lo lắm không?”

Suýt nữa thì cô đã phát điên lên rồi.
Tịnh Kỳ ôm chặt Alice, nước mắt tuôn ra như mưa.


Thẩm Thiều Đình đứng cách đó không xa, hắn nhìn cảnh hai mẹ con ôm nhau mà bước chân như đông cứng tại chỗ, cả người run lên.


Alice là con của Tịnh Kỳ, đứa bé năm nay tròn bốn tuổi.


Nó…nó chính là con của hắn!

Con của hắn, là đứa bé mà năm xưa hắn từng tàn nhẫn muỗn phá đi.


Nghĩ đến đây, đầu gối Thẩm Thiều Đình khuỵu xuống, ngực hắn bỗng vô cùng đau nhức, đến thở cũng cảm thấy khó khăn…




.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui