Lúc Đan Khuyết ở trên xe ngựa, bởi vì mê hương lan trong cơ thể nên ngất đi, đến khi tỉnh lại, y và Hàn Cẩm đã ở trong một gian địa lao.
Gian địa lao này có thiết kế cơ quan, Đan Khuyết và Hàn Cẩm đều bị trói lại, eo hai người đều bị buộc vào một sợi dây thừng, dây thừng treo từ trên xuống, phía trên sợi dây hai người bị buộc thành một rồi để vòng qua xà nhà, ở đầu bên kia buộc một tảng đá lớn. Tảng đá lớn này xêm xêm trọng lượng hai người họ, khiến hai người họ bị treo lơ lửng giữa không trung, thế nhưng tảng đá này lại nhẹ hơn cơ thể hai người cộng lại một chút, bởi vậy nên họ đang từ từ rơi xuống. Đan Khuyết mơ mơ màng màng mở mắt ra, cúi đầu nhìn xuống, không khỏi sửng sốt —— dưới người bọn họ là một cái ao lớn, trong ao có rất nhiều con rắn độc màu sắc vô cùng rực rỡ, đám rắn này đang trườn bó, quấn vòng quanh, khiến người khác nổi da gà. Theo tốc độ họ rơi xuống hiện tại, khoảng chừng nửa chung trà nữa, hai người đều rơi xuống ao rắn.
Đột nhiên, một chậu nước lạnh hất về phía bọn họ. Đan Khuyết bị hất nước mà giật cả mình, hoàn toàn tỉnh táo lại, còn Hàn Cẩm ở bên cạnh y khẽ kêu đau một tiếng, cũng chật vật tỉnh lại. Đan Khuyết lắc nước trên mặt, mở mắt ra, trông thấy Vô Mi đứng trước mặt mình —— bởi ao rắn chính là một cái giếng, nằm ở dưới mặt đất, còn độ cao của họ bây giờ không thấp hơn mặt đất là bao, bởi vậy nên Vô Mi đang đứng cùng một cao độ với bọn họ, cách bọn họ chỉ chừng một thước.
Chậu nước lạnh ban nãy chính là do Vô Mi hắt tới, gã ta ném chậu nước sang một bên, cười nói: “Tỉnh rồi?”
Đan Khuyết đưa mắt nhìn bốn phía, phát hiện trong địa lao này chỉ có ba người, y, Hàn Cẩm và Vô Mi, phía sau Vô Mi không xa là một cây cầu thang dùng để đi lên.
Vô Mi cười nói: “Nếu tỉnh lại rồi, vậy quan sát kỹ tình cảnh các ngươi bây giờ đi.”
Đan Khuyết lại cúi đầu một lần nữa, đám rắn dưới ao đủ sắc màu kia đang rướn cổ lên, lè lưỡi độc về phía bọn họ, dường như đang sốt ruột đợi bọn họ rơi xuống, dùng độc trong mình hành họ phải thống khổ. Ngay sau đó, Đan Khuyết chú ý tới, tay của y không được trói cùng với người, hai cổ tay y bị trói lại, treo trước người, trong tay được dúi một con dao, nói cách khác, tay y có thể tự do giơ lên hạ xuống, chỉ là không thể đánh đấm mà thôi. Y quay đầu nhìn thoáng qua Hàn Cẩm ở bên cạnh, cũng giống như y, trong tay hắn nắm một con dao.
Vô Mi nói: “Thấy rõ chưa? Tảng đá kia nhẹ hơn trọng lượng hai ngươi một chút, chỉ chốc lát nữa, hai ngươi sẽ cùng rơi vào trong ao, làm một đôi uyên ương khổ mệnh, trở thành bữa ăn ngon miệng cho bảo bối của ta.” Ngừng lại một chút, gương mặt nặn ra nụ cười dữ tợn: “Đương nhiên, các ngươi không chỉ có con đường này. Nhìn thấy con dao trong tay các ngươi không, chém đứt sợi dây thừng của mình, như vậy, trọng lượng đá sẽ nặng hơn trọng lượng người còn lại, người kia sẽ được kéo lên, tránh xa ao rắn của ta.”
Đan Khuyết và Hàn Cẩm đồng thời sửng sốt.
Vô Mi cười ha hả: “Đương nhiên, các ngươi vẫn còn một sự lựa chọn khác, đó chính là —— dùng con dao của mình để chém đứt sợi dây của đối phương, bảo vệ tính mạng mình. Nào nào, cho ta xem xem, Sí Diễm, Hàn Cẩm, các ngươi sẽ chọn gì đây?” Ngay lúc gã ta nói chuyện, Hàn Cẩm và Đan Khuyết lại rơi xuống một ít, chân hai người chỉ cách ao rắn chưa tới một mét.
Đan Khuyết lặng lẽ quan sát sợi dây buộc mình và Hàn Cẩm. Dây thừng rất to, cho nên mới có thể chịu được trọng lượng của bọn họ, thế nhưng, bởi bọn họ đều là người có võ công cao cường, để cho họ có thể tự do dùng dao, cho nên Vô Mi không điểm huyệt của họ lại, không thể chế trụ được bọn họ —— đương nhiên, điều kiện tiên quyết là cả hai bọn họ đều không trúng độc. Mà bây giờ, trong người y và Hàn Cẩm đều có mê hương Vô Mi đặc chế, hoàn toàn không có chút nội lực nào, chỉ có thể miễn cưỡng sử dụng dao mà thôi, giãy ra khỏi dây trói đúng là mơ giữa ban ngày.
Đan Khuyết mím môi, cụp mi mắt, cũng không biết đang nghĩ gì, qua hồi lâu không lên tiếng nào.
Đột nhiên, trên đỉnh đầu hai người phát ra tiếng ‘kẽo kẹt’, hóa ra là sợi dây giữ cơ thể bọn họ đã chịu tới giới hạn, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ chẳng cần rơi từng chút từng chút một vào trong ao, mà sợi dây sẽ nhanh chóng bị đứt đoạn, cả y và Hàn Cẩm sẽ cùng rơi vào trong ao xà.
Đan Khuyết ngước mắt lên, gương mặt hoàn toàn không có chút hoang mang, lạnh lùng nhìn chằm chằm Vô Mi: “Ngươi làm như vậy là vì lý do gì?”
Trong mắt Vô Mi lóe lên vẻ thù hằn điên cuồng, cắn răng nghiến lợi nói: “Lý do? Ha ha? Không phải Hàn Cẩm thích ngươi sao? Không phải ngươi thích Hàn Cẩm sao? Không phải hai người các ngươi cùng chung hoạn nạn sao? Trên đời này, ta ghét nhất chính là người như các ngươi, ta không tin nhất chính là cùng chung hoạn nạn! Đan Khuyết, ta đã từng rất tán thưởng ngươi, bởi vì ngươi và ta là người giống nhau, ngươi không tin bất cứ thứ gì trên đời này, ngươi coi mọi người như cỏ rác. Nhưng từ khi ngươi rời Nhập Lĩnh Sơn, gặp được Hàn Cẩm, ngươi không biết ta đã thất vọng cỡ nào đâu. Ngươi như biến thành một người khác, ta nghĩ có lẽ chính ngươi cũng không biết ánh mắt ngươi nhìn hắn thế nào đâu? Đây là ngươi sao? Ta thật sự không nhận ra ngươi! Trên đường ta cùng Kỷ Thư áp giải các ngươi về Nhập Lĩnh Sơn, nghe các ngươi nói đến phát ngấy, nhìn các ngươi dây dưa thật khiến kẻ khác buồn nôn! Ta thật sự cảm thấy rất buồn nôn! Rất rất buồn nôn!”
Đan Khuyết nheo mắt lại: “Thì làm sao?”
Ánh mắt Vô Mi toát ra sự điên cuồng: “Cảm ơn ta đi Sí Diễm, ta đang giúp ngươi tìm lại con người mình! Nào, nghe theo tâm ý ngươi đi! Hay ngươi vẫn cứ u mê không chịu tỉnh ngộ, vậy nhân cơ hội này nhìn rõ ràng người bên cạnh ngươi đi, đại ma đầu Thiên Ninh Giáo, truyền nhân phái Ngũ Luân, tiểu sỏa tử trong lòng ngươi!” Gã dừng lại một chút, giọng khinh khỉnh, “Ồ, phải rồi, ta sẽ nói cho ngươi biết một chuyện khiến ngươi rất hưng phấn. Ta mất nửa năm, cuối cùng cũng điều tra rõ, hắn thế mà không phải ma sứ bên ngoài của Thiên Ninh Giáo, ngươi đoán xem rốt cuộc thân phận thật của hắn là gì?”
Hàn Cẩm nhẹ giọng rên rỉ: “Ca ca, người Cẩm Cẩm đau quá..có phải Cẩm Cẩm sẽ chết ở đây không….”
Đan Khuyết không nhìn hắn, ánh mắt lạnh như băng vẫn dừng lại trên gương mặt Vô Mi: “Ta nói, thì làm sao?”
Vô Mi thấy y không hề kinh ngạc, hơi sững ra, liền hiểu y đã biết thân phận thật của Hàn Cẩm. Gã ta nheo mắt lại một cái, cười lạnh nói: “Chẳng lẽ ngươi ngây thơ như vậy thật sao? Hắn thế mà lại chính là giáo chủ Thiên Ninh Giáo! Người giống như hắn, ngươi nghĩ hắn ẩn nấp bên cạnh ngươi vì cái gì? Vì ngươi sao? Đương nhiên là vì muốn cướp đoạt phá hủy toàn bộ Xích Hà Giáo rồi?! Thiên Ninh Giáo chính là đệ nhất ma giáo trên giang hồ, vượt qua cả Xích Hà Giáo, ta rất muốn nhìn một chút, rốt cuộc Thiên Ninh Giáo dựa vào cái gì để có thể ngồi trên vị trí ma giáo đệ nhất giang hồ?” Ánh mắt gã chuyển qua người Hàn Cẩm: “Này? Hàn Cẩm? Ta đợi ngày này lâu lắm rồi đấy, ngày hôm nay, đến tột cùng là ngươi khiến ta phải thất vọng, hay là Sí Diễm khiến ta phải thất vọng đây? Tốt nhất là các ngươi đừng khiến ta phải thất vọng! Ha ha..”
Lúc này, bọn họ lại bị rơi xuống thêm một ít nữa, đám rắn độc phía dưới đã bắt đầu rục rịch, có một con rắn độc dùng toàn khí lực để nhảy lên, tuy chưa cắn được Đan Khuyết và Hàn Cẩm, nhưng đầu rắn đã chạm vào giày của Hàn Cẩm. Mà trong lúc nó chạm đầu vào, bởi sợi dây thừng phát ra tiếng kẽo kẹt, cho nên mới chỉ dừng lại ở đó.
Đan Khuyết cười lạnh nói: “Ta biết ngươi muốn nhìn thấy cái gì. Ngươi muốn thấy vẻ mặt tuyệt vọng và chém giết lẫn nhau đáng ghê tởm của bọn ta, ngươi muốn trông thấy tất cả những tai ách trên đời này, muốn chà đạp lên tôn nghiêm của một người kiêu ngạo, muốn xé bỏ vẻ bình thản của một người giả dối, muốn tất cả tình nhân trên thế gian này trở mặt thành thù.”
Khóe miệng Đan Khuyết cong lên, gằn từng chữ một: “Bởi vì ngươi không giành được thứ gì, cho nên ngươi không muốn những người khác có được.”
Hàn Cẩm vẫn cúi đầu, vết thương trên người hắn đau đến tê dại, trong đầu không ngừng không ngừng hiện lên từng cảnh một. Lúc hắn ở Tụ Sơn, mọi người hoặc là sủng ái hoặc là sợ hãi hắn, hắn biết mình là giáo chủ ma giáo, từ nhỏ hắn đã đắc ý mà tự xưng là ác nhân đệ nhất giang hồ. Hắn từng cho rằng, muốn làm một đại ác nhân xứng chức, thì lúc các trưởng lão tắm len lén lấy y phục của họ đi, thừa dịp hộ pháp ngủ mà vẽ rùa lên mặt họ. Mãi đến trước lần đầu tiên Cao Thịnh Phong và Lư Nhã Giang dẫn hắn xuống núi, Doãn Ngôn ôm hắn vào lòng, nói cho hắn biết lòng người trên giang hồ hiểm ác đáng sợ, hắn lại quá mức đơn thuần, không nên giao du với những người đó, vô luận những người đó là chính hay là tà, sẽ đều có hại cho hắn. Khi đó hắn cứ nghĩ lời này buồn cười biết bao nhiêu, hắn là giáo chủ đệ nhất ma giáo trên giang hồ kia mà, trên đời này làm gì còn người nào độc ác hơn hắn nữa? Mọi người nghe xong danh hắn đã sợ mất mật, ai có thể gây hại cho hắn? Hai năm qua hắn bắt đầu tiếp xúc với người trên giang hồ, hắn dần thừa nhận trước đó mình đã quá đơn thuần, nhưng hắn vẫn như cũ tự cho mình rất giỏi, hắn là Cao Thông Minh, hắn thông minh, lại còn lợi hại, còn là một ác nhân lẫy lừng thiên hạ, đơn thuần cũng có sao đâu. Nhưng tới giờ khắc này, cuối cùng hắn mới chịu thừa nhận, hắn cũng không thông minh, hắn chỉ là một kẻ ngốc, vẫn cứ như trước kia, thậm chí còn không bằng kẻ ngốc trước kia.
Hắn nghẹn ngào cất tiếng: “Cha.. nghĩa phụ… ca ca…”
Đan Khuyết nghe người bên cạnh nỉ non, không biết vì sao tim như bị xé rách, rõ ràng Hàn Cẩm không nói gì, nhưng mình lại bị tâm tình của hắn lây nhiễm, đến thở cũng hổn hển không xong. Y gắng gượng hạ quyết tâm, bàn tay cầm dao đã đẫm mồ hôi rồi, y cố gắng dùng giọng nói lạnh lùng khinh thường mà nói: “Không phải ngươi nói thật lòng với ta sao, giờ ngươi có thể chứng minh cho ta xem.” Lúc y nói lời này, quay đầu qua nhìn Hàn Cẩm, đến khi ánh mắt dừng trên người Hàn Cẩm, không khỏi sững người.
Bàn tay Hàn Cẩm đã giơ lên từ lâu, con dao sắc bén trong tay đè lên sợi dây thừng trên đầu muốn cắt đứt. Thế nhưng đúng lúc này, hắn nghe thấy những lời Đan Khuyết nói, giật mình một cái, động tác trong tay ngưng lại, quay đầu, đối mặt với ánh nhìn của Đan Khuyết, trong con ngươi đen láy viết đầy khó tin.
Đan Khuyết ngẩn người nhìn hắn, đến một câu cũng không thể nói nên lời.
Rắn trong ao càng ngày càng nóng ruột, không ngừng trườn bò lên. Có một con rắn đã há miệng cắn vào gót giày Hàn Cẩm. Nét mặt Hàn Cẩm nhanh chóng chuyển từ khiếp sợ sang thản nhiên, hắn nhếch môi khẽ mỉm cười với Đan Khuyết một cái, bàn tay run run bắt đầu phát lực, dùng lưỡi dao mài dây trói mình.
Đan Khuyết há miệng: “Khoan…” Lời còn chưa dứt, Hàn Cẩm dùng chút sức lực cuối cùng của mình, dùng sức cắt đứt sợi dây vốn đã dễ đứt trên người, rơi mạnh xuống. Cùng lúc đó, tảng đá bên kia vì bên này đột nhiên nhẹ bẫng đi, nhanh chóng rơi xuống, khiến Đan Khuyết nhanh chóng lên cao.
Hàn Cẩm rơi vào ao rắn, cơ thể nhanh chóng bị rắn độc vây lấy, vô số con rắn rực rỡ đủ sắc màu há miệng cắn lấy thân thể hắn, gần như lấp kín cơ thể hắn.
Đan Khuyết và Vô Mi trông thấy cảnh này, con ngươi đồng thời co rút lại, nhưng bởi vì những lý do bất đồng. Vô Mi thì vô cùng hưng phấn, mà Đan Khuyết lại tức giận rống lên.
Trong khi Vô Mi đang thưởng thức bộ dạng vặn vẹo đau đớn của Hàn Cẩm trong ao rắn, đột nhiên một bóng đen từ phía trên lao tới. Gã không kịp chống đỡ, chỉ thấy vài đoạn dây thừng bị chém nát vụn, sau đó cơ thể nặng nề ngã văng ra ngoài. Đến khi gã hoàn hồn lại, đã trông thấy Đan Khuyết đứng ngay trước mắt mình, dây trói trên người y đã bị cắt ra, khí thế lẫm liệt, không có chút vẻ gì là trúng mê hương. Gã không thể tin mở to mắt nhìn: “Ngươi…” Còn chưa nói hết, Đan Khuyết đã nâng gã lên, đập một chưởng vào ngực gã. Cơ thể gã nặng nề đập vào tường, cổ họng tanh nồng, ngực đau nhức, phun ra một búng máu tươi.
Đan Khuyết đánh một chưởng này xong, liền xoay người nhảy vào trong ao rắn, một lát sau mới lại nhảy lên, trong tay bế theo Hàn Cẩm đã thoi thóp. Trên người Hàn Cẩm còn có mấy con rắn độc nhỏ, Đan Khuyết không chút lưu tình mà bóp thân rắn một cái, bóp con rắn độc kia thành hai đoạn.
Vô Mi thấy bảo bối của mình cứ như vậy bị Đan Khuyết hủy hoại, đau đến khôn cùng, nhưng mà ngay cả động đậy nhẹ một cái gã cũng không động được.
Đan Khuyết xô bầy rắn kia ra, mắt thấy sắc mặt Hàn Cẩm đã xanh lên, liền cúi đầu, hôn lên môi Hàn Cẩm. Hàn Cẩm đang mơ mơ màng màng cảm nhận được có một viên thuốc bị đẩy vào miệng mình, sau đó bên tai vang lên tiếng Đan Khuyết: “Nuốt xuống đi.”
Hàn Cẩm theo bản năng nuốt viên thuốc kia xuống, lúc này Đan Khuyết mới thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra y đã sớm đổi thuốc giải thật sự, viên thuốc giải trên người y và Hàn Cẩm kia đều là giả, viên thuốc giải thật sự đã bị y giấu đi, trước đó mỗi buổi tối, y đều dùng giấy dầu bọc quanh hai viên thuốc mà nạm vào rãnh sau răng. Dù thế nào Vô Mi cũng không thể ngờ y lại giấu thuốc giải ở nơi này, bởi vậy nên cũng không lục soát tới.
Đan Khuyết thấy sắc mặt Hàn Cẩm trở lại như bình thường, lúc này mới nhẹ nhàng đặt cơ thể yếu ớt chằng chịt vết thương của hắn xuống, đứng dậy bước từng bước một về phía Vô Mi bị đánh bay vào tường. Trong ánh mắt Vô Mi viết đầy sợ hãi, nhưng gã ta lại bị Đan Khuyết điểm huyệt lại, đến tiếng cũng không thể phát ra được.
Đan Khuyết đi tới ngồi xổm xuống trước mặt Vô Mi, bóp cổ gã ta ấn vào tường, cười lạnh nói: “Ngươi thật sự rất hiểu ta. Nhưng chúng ta làm việc chung với nhau sáu năm, chẳng lẽ ta lại không hiểu ngươi sao, Vân Đan?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...