Trải qua chuyện tối hôm qua, Cố Doãn Tu và lão phu nhân xem như là không nể mặt nhau, ngày hôm sau đến thỉnh an cũng không đi, trực tiếp ra ngoài.
Không chỉ như vậy, đến Tết Đoan Ngọ, lão phu nhân tới mời Cố Doãn Tu, hắn cũng không đi.
Mấy ngày này lão phu nhân cũng có chút không vừa lòng với Thẩm Hàm Kiều, hôm ấy nàng rõ ràng không đến, trong lời nói lại giống như trách cứ lão phu nhân làm việc không thỏa đáng, lão phu nhân đối xử với Thẩm Hàm Kiều liền có chút lạnh nhạt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mấy ngày này của Giang Lam Tuyết trôi qua vô cùng thoải mái, chủ yếu là ăn đến thoải mái, trù nghệ của Cù Tam Nương vô cùng tốt.
Qua Tết Đoan Ngọ, trời càng ngày càng nóng. Kinh thành còn đỡ, lúc này Ngân Châu lúc này chắc chắn là nóng đến chảy mỡ. Hôm Tết Đoan Ngọ Giang Lam Tuyết viết một bức thư gửi cho cha nương vẫn đang ở Ngân Châu, lúc này hẳn là đến nửa đường. Cha nương phải mùa thu mới tới đây, Giang Lam Tuyết có chút nhớ nhung bọn họ.
Gần đây Cố Doãn Tu bận tối tăm mặt mũi, hầu như mỗi ngày đều là đi sớm về trễ, sau khi trở về cũng không quấn lấy Giang Lam Tuyết, nói được mấy câu liền lăn ra ngủ. Lúc đầu Giang Lam Tuyết còn cảm thấy thanh tịnh, lâu rồi lại có chút bất mãn với hắn. Lúc này hắn sao có thể đảm đương chức vụ gì chứ, bận rộn chả khác gì tể tướng.
Hôm nay đã khuya rồi mà Cố Doãn Tu vẫn chưa trở về, thêm việc trời nóng vô cùng, Giang Lam Tuyết mãi không ngủ được, trong lòng càng nghĩ càng tức, phát cáu, nếu hôm nay hắn không về nói, nhất định phải hỏi rốt cuộc hắn đang bận cái gì ở ngoài!
Cố Doãn Tu đến là xui xẻo, đi được nửa đường xe ngựa bị hỏng, giờ Tý mới trở lại Trường Hoa viện.
Cố Doãn Tu rón ra rón rén vào phòng, trong phòng tối đen, hắn không dám gọi nha hoàn cầm đèn, cũng không dám bảo nha hoàn hầu hạ, chỉ có tự mình vào phòng tắm. Sau khi tắm rửa xong, khua khua tay trong bóng tối, nhẹ chân nhẹ tay bước lên giường. Người còn chưa nằm xuống hẳn hoi, đã bị đạp một cái.
“A…” Cố Doãn Tu sợ tới mức kêu một tiếng, suýt nữa rơi xuống giường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ngươi còn biết về à!” Giọng Giang Lam Tuyết yếu ớt truyền tới.
“Tiên Tiên, nàng tỉnh à? Ta làm ồn đến nàng sao?” Cố Doãn Tu đến gần.
“Nóng lắm, tránh ra đi!” Giang Lam Tuyết đẩy hắn ra.
“Tiên Tiên, nàng sao vậy? Tức sao?” Cố Doãn Tu lại xích gần vào Giang Lam Tuyết nhưng cũng không dám đến gần quá.
“Sao ta phải tức.” Giang Lam Tuyết lạnh lùng nói, nàng chính là tức giận hắn! Cố Doãn Tu nói thật dễ nghe, cái gì mà mang nàng đi ra ngoài chơi, kết quả mỗi ngày chỉ có hắn đi ra ngoài, để nàng một người ở trong phủ.
Cố Doãn Tu dỗ dành nói: “Nàng đang tức giận, làm sao vậy sao, tốt xấu cũng phải nói cho ta sai ở đâu, ta sẽ sửa mà, đúng không?”
“Hôm nay ngươi đi đâu? Vì sao mà muộn như thế này rồi mới về?” Giang Lam Tuyết nói.
“Phụ thân không phải viết mấy phong thư bảo ta mang về đó sao, có người mời ta ăn cơm bàn chuyện nữa.” Cố Doãn Tu thấp giọng nói, “Ta không làm gì bậy bạ, quy củ vô cùng, trên đường trở về xe ngựa bị hỏng thế nên ta mới về muộn.”
Giang Lam Tuyết vừa nghe nói xe ngựa bị hỏng, trong lòng có chút lo lắng: “Vậy ngươi có bị thương không?”
Cố Doãn Tu nghe Giang Lam Tuyết quan tâm hắn, trong lòng vui vẻ, lại xích vào gần Giang Lam Tuyết hơn: “Không có, vẫn tốt. Có mấy ngày nay ta ra ngoài, vắng vẻ nàng, nàng không vui?”
“Ta không có.” Giang Lam Tuyết đẩy hắn ra nói.
“Còn nói dối. Chắc chắn là có!” Cố Doãn Tu cười nói.
“Đúng! Có, thì làm sao, ta đang tức giận đây.” Giang Lam Tuyết nổi giận.
“Là ta sai rồi, không phải là chúng ta mới trở về sao, trong Kinh thành nhiều người đến như vậy, phải qua lại rất nhiều. Còn có cái tên La Tam Bảo kia, hiện tại ta cũng đang tiếp xúc với hắn. Chân nàng vẫn đang bị thương, chờ chân khỏi rồi, cũng sẽ có thiệp mời nàng.” Cố Doãn Tu nhỏ giọng nói tiếp, “Ta trở về vốn dĩ cũng đã muộn, cũng không dám quấn lấy nàng, cũng không phải là cố ý muốn lạnh nhạt với nàng, nàng đừng giận nữa được không?”
Nghe hắn nói xong, Giang Lam Tuyết cảm thấy chính mình có chút chuyện bé xé ra to, nàng cũng là người đã sống qua một đời, lúc này giống như một cô vợ nhỏ vậy.
Giang Lam Tuyết quay mặt lại nằm xuống: “Ta biết rồi, ngủ đi.”
Cố Doãn Tu cũng nằm xuống, ôm Giang Lam Tuyết lấy vai của nàng, hỏi: “Nàng không giận nữa?”
“Ừ, không giận.” Giang Lam Tuyết nghĩ chuyện này cũng không có gì để mà tức giận, cũng không biết sao tâm tính đột nhiên biến thành nhỏ nhen.
“Vậy từ nay về sau, ta sẽ nói cho nàng ta ở ngoài làm gì, gặp những ai được không? Thế nhưng đến lúc đó nàng đừng có chê ta phiền.” Cố Doãn Tu nói.
“Như thế này còn được.” Giang Lam Tuyết trộm mà cười.
“Vậy nàng lại đây cho ta hôn cái nào.” Cố Doãn Tu nhỏ giọng nói.
Giang Lam Tuyết trở mình, chui vào ngực hắn, lúc này lại không cảm thấy nóng nực.
Thật ra mấy ngày này Giang Lam Tuyết cũng không nhàn rỗi, mấy ngày tìm cớ đuổi hết đám người mà lão phu nhân phái tới, một người cũng không lưu lại. Hiện giờ những người còn lại trong Trường Hoa viện đều là những người mà Giang Lam Tuyết mang theo từ Ngân Châu, đều trông viện rất chặt, một người cũng không vào được. Lão phu nhân cũng vẫn luôn không nói gì từ chuyện lần trước, trong phủ vô cùng yên bình. Cũng không biết là thật thái bình vẫn là ám lưu dũng động.
Hôm nay sáng sớm đã nghe thấy tiếng ve kêu vô cùng ồn ào, trời lại rất nóng, Vân Thi và Thải Cúc đi theo sau Giang Lam Tuyết quạt cho nàng.
“Hôm nay nóng như vậy, ngươi đừng đi ra ngoài đi.” Giang Lam Tuyết nói với Cố Doãn Tu.
“Hôm nay đến La gia, việc này nhất định phải đi.” Cố Doãn Tu cười nói, “Nàng đừng cho rằng gần đây một ít thời gian ngừng nghỉ liền thì không có việc gì, không tách Thẩm gia và Hầu phủ ra thì đừng nghĩ đến việc trải qua những ngày tháng yên bình.”
Giang Lam Tuyết gật gật đầu: “Việc này ta biết, vậy ngươi đi thôi, càng sớm giải quyết xong càng yên tâm.”
“Ân, đúng rồi, nàng đừng có tham ăn đồ lạnh, hình như mấy ngày nữa chuyện kia đến rồi.” Trước khi đi Cố Doãn Tu nhỏ giọng nói với Giang Lam Tuyết.
“Biết rồi.” Giang Lam Tuyết đỏ mặt.
Mấy ngày gần đây nóng nực vô cùng, sau giờ Ngọ, Giang Lam Tuyết đều ăn mấy miếng trái cây để lạnh hoặc là nước mát giải giải nhiệt. Hôm nay đã qua giờ Ngọ một lúc lâu, cũng chưa đưa lại đây, trời nóng như thiêu như đốt, Giang Lam Tuyết liền bảo Thải Cúc đi đến phòng bếp nhỏ nhìn xem.
Không lâu sau, Thải Cúc mang Cù Tam Nương vào. Hai người sắc mặt nghiêm trọng, trên tay Cù Tam Nương còn bưng một khối đá nhỏ.
“Sao vậy? Đây là cái gì? Hôm nay lại bảo ta ăn đá bằng dùi sao?” Giang Lam Tuyết cười nói.
Cù Tam Nương nói: “Thế tử phu nhân, ta nghi ngờ cục đá này bị người động tay động chân.”
Nét cười trên mặt Giang Lam Tuyết biến mất: “Sao lại như thế?”
Cù Tam Nương bê khối băng đến gần Giang Lam Tuyết cho nàng xem: “Thế tử phu nhân ngươi nhìn kỹ xem, có phát hiện màu sắc có khối băng có chút không đúng lắm không?”
Giang Lam Tuyết cầm khối băng lên nhìn sát vào mới phát hiện, cục đá này lóe ra màu vàng, một màu vàng vô cùng nhạt, lại ở một chỗ vô cùng kín đáo, nói thị lực không tốt, rất khó nhìn ra.
“Có màu vàng.” Giang Lam Tuyết nói.
“Đúng vậy.” Cù Tam Nương lại nói, “Ngài lại ngửi đi, nó còn có sợi hương vị.”
Giang Lam Tuyết đưa mũi đến gần ngửi, cũng không ngửi ra được mùi gì: “Ta không ngửi ra, ngươi ngửi ra là mùi gì?”
“Ta cũng không biết, nhưng là khẳng định có mùi gì đó, chắc chắn là một mùi dược, mũi ta ngửi chắc chắn đúng.” Cù Tam Nương nói.
Giang Lam Tuyết gật gật đầu: “Ta tin ngươi. Mũi đầu bếp nữ thường thính hơn người bình thường
Hôm nay Cố Doãn Tu mới nói không qua được ngày yên ổn, liền phát hiện đá có người động vào, vẻ mặt Giang Lam Tuyết lạnh lùng.
“Mấy cái mấy ngày trước ta ăn có vấn đề gì không?” Giang Lam Tuyết hỏi.
“Không có, nếu là có vấn đề cũng không qua được mắt và mũi ta.” Cù Tam Nương nói.
“Thật may là có ngươi, nếu không ta thật đúng là có bị người ta hại cũng không biết.” Giang Lam Tuyết thở dài.
Không cần nghĩ cũng biết việc này là ai làm, động tay động chân vào lương thực, đầu ăn, thịt cá rau cỏ dễ bị người ta phát hiện, thế nhưng ở trên đá thì rất khó. Nếu không phải Cù Tam Nương cảnh giác, sợ rằng Giang Lam Tuyết đã sập bẫy.
“Chỗ đá này có bao nhiêu?” Giang Lam Tuyết hỏi.
“Có vấn đề chỉ có khối này.” Cù Tam Nương nói.
“Đi, dùng khối đá này làm… đưa đến Tồn Hậu Đường, nói là ta hiếu kính lão phu nhân.” Giang Lam Tuyết lạnh lùng nói.
Cù Tam Nương không nói gì, Thải Cúc nói: “Có cần phải mời đại phu đến xem trong này có gì không?”
“Hừ, dù sao cũng là đồ vật hại người, lưu lại một ít ngày mai bảo thế tử mang đến Khánh Dư Đường bảo đại phu ở nơi đó xem, ta không tin thái y trong phủ. Tam Nương mau đi làm đi, không chảy hết bây giờ.” Giang Lam Tuyết cười lạnh một tiếng nói.
“Dạ được.” Cù Tam Nương đáp ứng rồi đi xuống. Mấy cái chuyện trong gia đình giàu có này, cũng chả có gì hiếm gặp.
Cù Tam Nương làm băng tô lạc (1) xong, Thải Cúc tự mình đưa đến Tồn Hậu Đường.
“Thế nào?” Sau khi Thải Cúc trở về, Giang Lam Tuyết hỏi Thải Cúc.
Thải Cúc nói: “Lão phu nhân đầu tiên là có chút sững sờ, sau lại giống như vô cùng tức giận, thế nhưng vẫn là kiềm chế, còn bảo nô tỳ cảm ơn thế tử phu nhân.”
Giang Lam Tuyết cười lạnh một tiếng, không nói gì.
Vân Thi tức giận: “Sao lão phu nhân có thể như vậy! Thật quá đáng!”
Quá mức, xác thật quá mức. Giang Lam Tuyết nghĩ nếu như vậy cũng đừng trách nàng vô tình.
Buổi tối, Cố Doãn Tu vừa trở về, Giang Lam Tuyết liền nói chuyện này cho hắn. Cố Doãn Tu ngay lập tức nổi trận lôi đình: “Sao bà có thể độc ác như vậy! Bà còn có là tổ mẫu ruột của ta không vậy?”
Giang Lam Tuyết cười lạnh nói: “Ta cũng nghi ngờ không phải tổ mẫu ruột của ngươi.”
Cố Doãn Tu tức đến phát run: “May là nàng không ăn, nếu như vậy, ta cũng không biết bản thân sẽ là ra chuyện đại nghịch bất đạo gì nữa!”
“May là Tam Nương phát hiện kịp thời. Đúng rồi, ta còn lưu lại một khối, lúc này chắc hẳn đã tan ra thành nước, ngày mai ngươi cầm đến Khánh Dư đường bảo đại phu xem thử, xem có thể nhìn ra là cái gì không.” Giang Lam Tuyết nói.
Cố Doãn Tu gật gật đầu nói: “Đúng rồi, ba ngày sau La Tam Bảo sẽ tới Hầu phủ, đến lúc đó ta sẽ nghĩ cách để hắn gặp Thẩm Hàm Kiều.”
Giang Lam Tuyết tức giận: “Nhanh chóng mang nàng ta đi đi, đá Thẩm gia nữa, ta xem đến lúc đó bà còn vì ai mưu đồ!”
Cố Doãn Tu cũng tức giận vô cùng, chỉ cần Giang Lam Tuyết chịu một chút ủy khuất, hắn cũng cảm thấy là mình không chăm sóc tốt cho nàng, tổ mẫu hắn thế mà lại hạ dược nàng, điều này làm hắn không thể nào chấp nhận được.
Ngày hôm sau Cố Doãn Tu mang đống đá tan thành nước kia đưa tới Khánh Dư Đường tìm Lưu thần y.
“Lưu thần y, ngài có thể nhìn trong nước có vấn đề gì không?” Cố Doãn Tu hỏi.
Lưu thần y ngửi ngửi, lại chấm một ít trên ngón tay vê vê, mày nhăn lại, qua một hồi lâu mới nói: “Chỗ này chắc chắn bị hạ dược.”
“Dược gì?” Cố Doãn Tu hỏi. Tuy rằng trong lòng hắn đã sớm biết trong chỗ nước này có vấn đề nhưng nghe thần y vừa nói như vậy, trong lòng vẫn tức giận.
“Ngửi ra mùi hoa u khởi.” Lưu thần y nói.
“Hoa gì cơ?” Cố Doãn Tu hỏi lại, hắn chưa từng nghe qua loại hoa này.
“Một loại hoa, nở ở một nơi lạnh vô cùng, là một loài hoa hiếm gặp, không biết ngươi lấy từ đâu.” Lưu thần y nói.
“Nếu là nữ tử ăn phải hoa này, có bị làm sao không?” Cố Doãn Tu lại hỏi.
“Hoa này tính cực hàn, nếu nữ tử ăn phải, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không mang thai được.” Lưu thần y nói.
Cố Doãn Tu nghe xong chỉ cảm thấy sấm nổ ngang tai. Tổ mẫu hắn thế mà lại hạ dược với thê tử của hắn, lại nhớ đến kiếp trước Giang Lam Tuyết gả cho hắn, mấy năm sau mới mang thai, hắn lại càng tức, nghiến răng ken két, lập tức bưng bát nước kia trở về Hầu phủ.
Cố Doãn Tu trực tiếp tới Tồn Hậu Đường, đem bát nước kia đập xuống trước mặt lão phu nhân: “Lão phu nhân, ngài tuổi lớn, có người đem đá có độc vào trong phủ ngài cũng không biết, nhìn dáng vẻ, Hầu phủ này ngài không quản được nữa rồi.”
Lão phu nhân vừa tức vừa sợ, vỗ bàn nói: “Con có ý gì! Dám nói chuyện với tổ mẫu như vậy!”
“Bởi vì ngài là tổ mẫu của con, con mới cùng ngài nói chuyện, nếu là người khác hạ dược thê tử con, con không cầm dao đâm hắn chính là khách khí! Ngài tâm rốt cuộc là như thế nào lớn lên? Nàng ấy là thê tử của con!” Cố Doãn Tu quát!
“Con… Con…” Lão phu nhân hai mắt vừa liền ngất xỉu.
Cố Doãn Tu chỉ lạnh lùng kêu: “Gọi đại phu của phủ đến đây.” Rồi rời đi.
Hắn hắn toàn thất vọng cùng với buồn lòng với tổ mẫu rồi.
Cố Doãn Tu có chút không dám nhìn Giang Lam Tuyết, cũng không dám nói với nàng trong đá bị hạ dược gì. Cả một đường suy nghĩ, hắn chậm rãi về đến Trường Hoa viện. Kiếp trước bởi vì Giang Lam Tuyết vào phủ mấy năm cũng không thấy mang thai, đến nương hắn cũng vội vã bảo hắn nạp thiếp. Lam Tuyết nàng… Nghĩ vậy tim hắn đau như bị kim đâm vậy, kiếp này cho dù hắn làm cái gì, cũng không đền bù được những thương tổn kiếp trước của nàng.
Cố Doãn Tu như người mất hồn trở về Trường Hoa viện.
Giang Lam Tuyết thấy hắn như vậy vội hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Cứ như người mất hồn vậy.”
Cố Doãn Tu ôm lấy Giang Lam Tuyết: “Lam Tuyết, thực xin lỗi, nàng chịu khổ rồi.”
“Sao đấy? Ta không phải vẫn đang tốt sao. Rốt cuộc là có chuyện gì?” Giang Lam Tuyết vỗ vỗ lưng của Cố Doãn Tu.
“Dược kia…” Cố Doãn Tu vẫn không nói lên lời, nhưng hắn cũng không muốn giấu Giang Lam Tuyết, rốt cuộc nói, “Dược kia khiến nàng trong một thời gian ngắn không mang thai được.”
Giang Lam Tuyết sững sờ, nói như vậy, kiếp trước nàng cũng bị lão phu nhân hạ dược này, chỉ là khi đó không có ai phát hiện mà thôi.
“Thực xin lỗi.” Cố Doãn Tu lẩm bẩm.
“Cũng không phải ngươi hạ dược ta, bỏ đi, đừng nói nữa.” Giang Lam Tuyết thở dài, đẩy Cố Doãn Tu ra.
Giang Lam Tuyết đi đến góc giường ngồi xuống, nhớ tới chuyện ở kiếp trước, trong lòng quặn đau. Cố Doãn Tu thấy Giang Lam Tuyết như vậy, trong lòng càng tự trách, đi đến bên cạnh Giang Lam Tuyết ngồi xuống, một câu cũng không nói, chỉ lẳng lặng mà ngồi cạnh nàng.
Qua một lúc lâu, Giang Lam Tuyết thở dài, đầu dựa vào vai Cố Doãn Tu: “Ngươi đó, phải đối xử tốt với ta trăm nghìn lần mới được. Nếu không tâm của ta, chung quy vẫn không tốt lên được.”
Cố Doãn Tu nắm lấy tay Giang Lam Tuyết: “Trăm ngàn lần, vạn lần, Cố Doãn Tu ta cả đời này, không, còn có kiếp sau, đời đời kiếp kiếp đều chỉ đối tốt với nàng.”
Giang Lam Tuyết cười cười không nói cái gì nữa. Hiện giờ nói cái gì cũng vô dụng, kiếp trước cũng không trở về được nữa, tốt nhất là nghĩ đến tương lai.
Lần này lão phu nhân thật sự ngất xỉu, thái y trong phủ viết đơn thuộc, Thẩm Hàm Kiều bưng bát thuốc đút bà uống nhưng đút không được, sốt ruột đến mức khóc lên, nếu cô tổ mẫu có bất trắc gì, ai làm chủ cho nàng nữa.
Thật vất vả mới đút được cho bà một chút dược, mãi đến chạng vạng lão phu nhân mới tỉnh lại, Thẩm Hàm Kiều vẫn luôn ở bên cạnh bà.
“Cô tổ mẫu, ngài tỉnh!” Thẩm Hàm Kiều kích động nói.
“Ừ.” Lão phu nhân chậm rãi nói, “Thế tử có tới không?”
Thẩm Hàm Kiều lắc đầu: “Không có, cho người đi gọi hắn cũng không đến.”
Lão phu nhân thở dài, việc này là bà tính toán sai rồi, không nghĩ tới nàng cẩn thận như vậy cũng bị bọn họ nhìn ra.
“Cô tổ mẫu, chắc chắn là nữ nhân kia không cho hắn tới.” Thẩm Hàm Kiều nói.
Nhắc tới Giang Lam Tuyết, trong mắt lão phu nhân lại đổ lửa, thật là không nghĩ tới cái này tiểu nha đầu còn lợi hại hơn mẹ chồng nàng nữa. Nghĩ đến Giang Lam Tuyết gọi người đưa băng tô lạc tới, lão phu nhân trong lòng liền hận.
Giang Lam Tuyết chậm chạp hai ngày mới quay lại. Hiện giờ tất cả thức ăn như: gạo và mì, lương thực, dầu trong viện bọn họ đều do Cố Doãn Tu sai Bảo Khánh đi chọn mua, cũng không dùng đến tiền của Hầu phủ, hoàn toàn ngăn cách với lão phu nhân. Lần này lão phu nhân lại thật sự đổ bệnh. Hai ngày đầu Thẩm Hàm Kiều còn ngày đêm không quản cực nhọc mà chăm sóc bà, đến ngày thứ ba liền cảm thấy có chút phiền..
Ngày này đúng là ngày mà La Tam Bảo đến Hầu phủ.
Mấy ngày nay Cố Doãn Tu cố ý vô tình mà nhắc tới Thẩm Hàm Kiều, làm trong lòng La Tam Bảo có chút ngứa, rất muốn gặp vị Thẩm cô nương này một lần.
Cố Doãn Tu mang La Tam Bảo đi dạo trong Hầu phủ, La Tam Bảo nhìn hầu phủ rường cột chạm trổ, giàu có vô cùng, nếu có thể leo lên làm thân thích của Hầu phủ thì tốt rồi. Vừa lúc Cố Doãn Tu lại nhắc tới Thẩm Hàm Kiều, trong lòng hắn không khỏi nghĩ đến Hầu phủ không có tiểu thư, nếu có thể cưới vị Thẩm cô nương được lão phu nhân nuôi lớn lên kia thì tốt rồi.
La Tam Bảo liền nửa thật nửa giả nói: “Nếu có thể thấy phương dung Thẩm cô nương một lần thì tốt.”
Cố Doãn Tu ra vẻ khó xử: “Như vậy không tốt lắm, tuy nói không phải muội muội ruột của ta, nhưng cũng là tiểu thư khuê các, sao có thể tùy tiện thấy nam nhân ở ngoài.”
“Ta cũng chỉ đùa một chút, thế tử đừng để ý.” La Tam Bảo ha hả cười nói.
Được một lúc Cố Doãn Tu lấy cớ đi ngoài, để La Tam Bảo tự mình đi dạo.
Thẩm Hàm Kiều bên kia đang phiền muộn vì chuyện lão phu nhân, nàng đã biết vì sao mà lão phu nhân ngất xỉu. Lão phu nhân tuổi lớn, căn bản đấu không lại Giang Lam Tuyết, sợ rằng tương lai mình cũng không đấu được nàng, giờ nàng phải làm gì.
Đúng lúc này Thẩm Hàm Kiều gặp được nha hoàn bị Cố Doãn Tu thu mua chạy tới trước mặt, nói là có chuyện quan trọng muốn nói cho nàng biết.
Thẩm Hàm Kiều vốn dĩ không muốn nghe, nhưng nàng vừa nghe nói là chuyện của Cố Doãn Tu, liền vậy liền đi theo.
Nha hoàn liền theo những lời mà Cố Doãn Tu sắp xếp nói với nàng.
“Thật sự? Quả thực có một cái mỹ nam tử đang hỏi thăm ta?” Thẩm Hàm Kiều nói.
“Vâng nô tỳ chính tai nghe được, tận mắt nhìn thấy. Nhìn ăn mặc vị công tử kia liền biết chắc chắn là vương công quý tộc gia công tử, khí độ bất phàm.” Nha hoàn kia nói mặt còn đỏ.
Thẩm Hàm Kiều tâm vừa động hỏi: “Hiện giờ bọn họ đang ở đâu?”
“Ở Định Thắng viên phía trước.” Nha hoàn nói.
Thẩm Hàm Kiều nghe xong, làm sao mà ngồi yên được. Đã có quý công tử hỏi thăm nàng, bảo thân sao có thể không đi xem, nếu thật là công tử nhà vương công quý tộc, không phải nàng bay lên cành cao biến phượng hoàng sao. Thẩm Hàm Kiều trang điểm, đi đến viện trước, đi tới Định Thắng viên.
Vào vườn đi một láy, Thẩm Hàm Kiều liền thấy ở trong hành lang quả nhiên đứng một vị công tử khí chất, phong độ xuất chúng. Quần áo tươi sáng tinh tế, vừa thấy liền biết xuất thân không phải từ nhà bình thường..
Thẩm Hàm Kiều không tự chủ được mà đi đến.
La Tam Bảo cũng thấy Thẩm Hàm Kiều, quả nhiên là một cô nương yêu kiều nhỏ nhắn, liền cười cười với Thẩm Hàm Kiều.
Thẩm Hàm Kiều thoáng chốc đỏ mặt, cách xa xa dừng lại, bản thân cũng không nói chuyện, mà là bảo nha hoàn đi đến nói với La Tam Bảo.
“Cô nương chúng ta không biết trong phủ có khách, quấy rầy công tử rồi.” Nha hoàn đi đến trước mặt hắn nói.
Đôi mắt của La Tam Bảo vẫn còn dính trên người Thẩm Hàm Kiều, nhất chỉ nói: “Không sao không sao.”
Thẩm Hàm Kiều mới bị lão phu nhân chỉ dạy cử chỉ không được quá phận, liền e lệ ngượng ngùng mà cúi đầu, chờ nha hoàn lại đây, liền mang theo nha hoàn đi.
La Tam Bải nhìn thấy Thẩm Hàm Kiều trong lòng có chút gấp gáp, đây chính là cơ hội hiếm có, liền đuổi theo.
“Tiểu thư!” La Tam Bảo gọi.
Thẩm Hàm Kiều đang chờ hắn gọi, quả nhiên với nam nhân không thể quá chủ động, Thẩm Hàm Kiều xoay người nói: “Công tử có việc sao?”
Lúc này hắn đến gần rồi, thấy dung mạo Thẩm Hàm Kiều cũng rất đẹp, còn có mùi hương rất thơm, khiến tim hắn rung động.
“Tiểu thư họ Thẩm?” La Tam Bảo hỏi.
Thẩm Hàm Kiều kinh ngạc nói: “Sao công tử biết được ta họ Thẩm?” Nàng ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của La Tam Bảo, thấy hắn nhìn chằm chằm bản thân mình, mặt ửng đỏ, cúi đầu.
“Ta nghe thế tử nói, hắn có biểu muội thân như muội muội ruột thịt ở trong phủ, ta thấy cô nương khí độ bất phàm, chắc là biểu muội mà thế tử gia nói.” La Tam Bảo nói.
Thế tử biểu ca thế mà sẽ ở trước mặt người khác nhắc tới nàng, còn nói nàng giống như muội muội ruột của hắn. Khó trách thế tử biểu ca không chịu nạp mình, hóa ra hắn coi mình là muội muội ruột. Vị công tử này cũng không tồi…
“Tiểu thư?” Thấy Thẩm Hàm Kiều phát ngốc, La Tam Bảo lại gọi.
Thẩm Hàm Kiều lấy lại tinh thần, mặt ửng đỏ, thấp giọng nói: “Đúng vậy, thế tử là biểu ca ta.”
Đúng lúc này, Cố Doãn Tu đã trở lại, nhìn thấy hai người đứng chung một chỗ tỏ vẻ có chút không vui: “Sao muội lại ở đây, mau trở về đi.”
“Muội…” Thẩm Hàm Kiều nhất thời không biết trả lời như thế nào.
La Tam Bảo lại cảm thấy đây là bởi vì thế tử coi trọng biểu muội này, không muốn nàng nam nhân ở ngoài tiếp xúc, trong lòng có một sự thôi thúc rằng hắn nhất định phải có được Thẩm Hàm Kiều.
“Thế tử gia không cần trách cứ Thẩm tiểu thư, là ta gọi Thẩm tiểu thư lại.” La Tam Bảo nói.
“Nàng là một cô nương chưa xuất giá… Thôi, không có lần sau, ngươi còn không mau trở về đi.” Cố Doãn Tu nói với Thẩm Hàm Kiều.
“Dạ vâng.” Thẩm Hàm Kiều phúc lễ với hai người rồi rời đi.
Đi chưa được mấy bước, nàng quay đầu nhìn nhìn, phát hiện La công tử còn đang nhìn nàng, tim đập thình thịch.
Từ nay về sau lâu lâu La Tam Bảo lại đến Hầu phủ. Cố Doãn Tu cũng mỗi lần đều tạo cơ hội cho hắn và Thẩm Hàm Kiều, chưa đến một tháng hai người liền thân thiết nóng bỏng, Bảo ca ca, Kiều muội muội mà gọi nhau.
Lão phu nhân bị bệnh hơn nửa tháng mới khỏe, Cố Doãn Tu và Giang Lam Tuyết nhân cơ hội thu mua người hầu trong phủ, thay đổi một đống. Mọi người cũng không phải là ngốc, cũng không mù, đi theo thế tử khẳng định có tiền đồ hơn đi theo lão phu nhân tuổi già yếu ớt . Cứ như vậy, lão phu nhân bên người trừ bỏ một ít tâm phúc, tất cả đều là người của phu thê Cố Doãn Tu. Thẩm Hàm Kiều thường xuyên đi xem lão phu nhân, chỉ là lúc lão phu nhân nhắc chuyện của nàng và Cố Doãn Tu, Thẩm Hàm Kiều đã hoàn toàn không quan tâm nữa. Trong lòng nàng đã có Bảo ca ca, sao còn quan tâm đến thế tử ca ca gì nữa..
Hôm nay La Tam Bảo lại đến, Thẩm Hàm Kiều cũng nhận được tin này, hai người trộm gặp nhau ở Định Thắng viên. La Tam bảo chỉ nghĩ sớm một chút nắm chắc người trong tay, đã sớm bắt đầu ôn nhu tấn công Thẩm Hàm Kiều, lúc này hai người đang ôm nhau, lại bị Cố Doãn Tu bắt được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...