Giang Lam Tuyết cảm giác được có một bàn tay thò vào trong chăn bèn dùng ngón cái cùng ngón trỏ, véo ít thịt trên mu bàn tay của Cố Doãn Tu, cứ như vậy mà nhéo một cái.
“A…” Cố Doãn Tu kêu thảm thiết một tiếng, rụt tay về.
“Tiên Tiên, nàng véo ta làm gì, còn véo đau như vậy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nha hoàn gác đêm ở bên ngoài nghe thấy thế tử la lên một tiếng, nhìn nhau hoài nghi, không nghe thấy thế tử phu nhân kêu, ngược lại lại nghe thấy tiếng thế tử kêu…
Giang Lam Tuyết thấy bộ dạng hắn như thế, không nhịn được cười: “Ai bảo tay người sờ lung tung.”
Cố Doãn Tu thấy Giang Lam Tuyết cười kiều diễm thanh tú, kéo cả người lẫn chăn vào trong ngực.
Giang Lam Tuyết lại nhéo ít thịt trên cổ hắn, Cố Doãn Tu tức giận: “Nàng còn véo sao, mau buông ra, sao lại có thể véo người như vậy.”
“Vậy ngươi buông ta ra trước.” Giang Lam Tuyết nói, “Nếu không ta cứ véo đau chết ngươi.”
Cố Doãn Tu thơm thơm tóc của Giang Lam Tuyết, thấp giọng nói: “Đêm động phòng hoa chúc, tân nương tử véo phu quân chơi. Chi bằng chúng ta làm chút việc vui sướng khác.”
Giang Lam Tuyết nói: “Ta cảm thấy chơi trò véo phu quân vui nhất.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Doãn Tu muốn hôn lên mặt Giang Lam Tuyết, nàng lại quay mặt sang bên khác: “Ngươi đừng lộn xộn, chúng ta cùng nhau nói chuyện.”
“** một khắc trị giá thiên kim, nói nào có làm tới thật sự, chúng ta động phòng trước.” Cố Doãn Tu thì thầm vào tai Giang Lam Tuyết, tay lại muốn thò vào trong chăn Giang Lam.
“Cố Doãn Tu, có phải là chuyện gì cũng sẽ đặt ta lên đầu.” Giang Lam Tuyết vội la lên.
Cố Doãn Tu ngừng tay nhìn Giang Lam Tuyết: “Nàng không muốn sao?”
Giang Lam Tuyết trừng mắt nhìn hắn: “Thánh chỉ chỉ là ban hôn, không ban cho chúng ta động phòng, muốn động phòng đương nhiên phải là do ngươi giành lấy!”
Cố Doãn Tu sửng sốt, tức giận: “Nàng cả vú lấp miệng em!”
“Ta cả vú lấp miệng em như thế nào? Nếu không có thánh chỉ hai chúng ta sẽ thành thân sao?” Giang Lam Tuyết nói, “Thánh chỉ đã cho ngươi cưới ta, ngươi đã được lợi, muốn động phòng đương nhiên phải xem biểu hiện của ngươi rồi!”
Cố Doãn Tu nhìn người trong ngực, vừa trắng vừa mềm, mặt nàng ửng hồng, rõ ràng trong ánh mắt cũng động tình, hận không thể lập tức nuốt vào, sao có thể nhịn được cơ chứ, hắn chả thèm quan tâm mấy lời nói xằng của Giang Lam Tuyết, cúi đầu muốn hôn nàng.
Người còn chưa hôn được, không biết tay Giang Lam Tuyết vươn tới lúc nào, véo mạnh hắn một cái.
Cố Doãn Tu mất cảnh giác, lại kêu một tiếng.
“Giang tam!” Cố Doãn Tu tức, “Sao nàng lại véo ta!”
“Ai bảo ngươi không nghe lời! Không phải nói việc gì cũng để ta lên hàng đầu sao, thương ta yêu ta sủng ta sao!” Giang Lam Tuyết hung hăng nói.
“Ta không phải là thương nàng đây sao! Nàng cứ nhéo ta, sao ta thương nàng được.” Cố Doãn Tu cười hì hì nói.
Giang Lam Tuyết lườm hắn: “Vậy ngươi buông ta ra, nằm sang bên kia, nằm yên, ta nói chuyện với ngươi.”
Cố Doãn Tu thấy thái độ của nàng kiên quyết, chỉ có thể buông ra, nằm vào trong chăn của mình. Cố Doãn Tu nghiêng người, gác đầu lên cánh tay, cười nói: “Tiên Tiên, vậy nàng sờ ta đi.”
Giang Lam Tuyết cũng nghiêng người, cách Cố Doãn Tu rất gần, hai người cùng nằm trên một chiếc giường, cảm giác này nàng rất quen thuộc làm cho nàng sinh ra cảm giác bọn họ vẫn là phu thê, như chưa từng chia ly.
“Không phải nàng muốn nói chuyện sao? Sao cứ ngẩn ra nhìn ta vậy ?” Cố Doãn Tu nói.
“Nhân lúc giờ ngươi vẫn còn trẻ nhìn nhiều hơn chút, qua vài ba năm nữa người béo rồi, đến lúc đó cho ta cũng không thèm.” Giang Lam Tuyết cười nói.
Cố Doãn Tu vừa nghe thấy liền tức giận: “Kiếp này ta không sợ không làm nên chuyện lớn gì, ít nhất cũng không béo như kiếp trước. Ôi, kiếp trước nàng đối xử với ta lạnh nhạt như vậy hóa ra là vì chán ghét ta béo!”
“Không phải ngươi ghét ta cao sao.” Giang Lam Tuyết nói.
“Ta đúng là mắt mù.” Cố Doãn Tu nói, “Thân hình của nàng chuẩn nhất.”
“Mấy lời nói bốc phét kia ngươi nói thuận miệng thật.” Giang Lam Tuyết nói.
“Nàng xem, nàng vẫn không tin ta, nàng nói muốn ta làm như thế nào mới có thể làm nàng tin tưởng ta.” Cố Doãn Tu nói xong, sốt ruột đến mức cả người đều ngồi dậy.
“Ta cũng không biết. Lâu ngày có thể thấy được lòng người, xem biểu hiện ngươi đã.” Giang Lam Tuyết nói.
“Ta thật sự muốn móc tim mình ra cho nàng xem, nhìn xem bên trong có phải toàn là nàng hay không!” Cố Doãn Tu tức giận, đêm động phòng hoa chúc tốt đẹp tân nương tử lại không muốn động phòng, không biết lại suy nghĩ lung tung cái gì nữa. Tâm tư nữ nhân khó đoán mà nàng lại là người đã sống đến hai kiếp, càng khiến hắn không đoán được.
Giang Lam Tuyết cười cười: “Ngươi gấp cái gì, tình cảm nam nữ chẳng lẽ không phải muốn lưỡng tình tương duyệt, tình cảm sâu sắc, không kìm lòng nổi, nước chảy thành sông mới tốt nhất sao? Lúc này mặc dù ta miễn cưỡng làm theo ngươi, có gì thú vị chứ, ngươi nói đúng không?”
Cố Doãn Tu kinh ngạc nhìn Giang Lam Tuyết, không tin đây là những lời mà nàng nói ra. Kiếp trước Giang Lam Tuyết rất khéo léo, tuân thủ lễ nghi, kiếp này nàng lại thanh lãnh xa cách cho dù thế nào nàng cũng sẽ không nói thẳng ra như vậy.
Nhưng không thể không thừa nhận những lời nàng nói rất đúng. Mặc dù Cố Doãn Tu cảm thấy đúng nhưng ngoài miệng lại không thừa nhận: “Động phòng còn động ra ngụy biện! Được mấy đôi vợ chồng trước khi thành thân lưỡng tình tương duyệt chứ, vào động phòng rồi đều làm chuyện nam nữ giống nhau.”
“Hừ, chẳng qua phần lớn là nữ tử yên lặng chịu đựng thôi, nào có giây phút vui thích đáng nói, thỏa mãn các dục thú nam nhân ngươi mà thôi. Hơn nữa chúng ta là người trùng sinh, tất nhiên những gì theo đuổi không giống nhau rồi, đương nhiên phải có sở thích cao cấp hơn, nếu không kiếp này thế tử gia ngươi như thế nào một cái nha hoànthông phòng cũng không có?” Giang Lam Tuyết nói.
“Nàng thật giảo biện, đúng là người sắp được xuất bản sách.” Cố Doãn Tu tức tối nói.
“Hơn nữa, trong mắt ta, ta với ngươi cũng chả phải lưỡng tình tương duyệt, tình cảm sâu sắc, khó lòng kìm nổi.” Giang Lam Tuyết nói xong lại quay người đi, quay mặt vào trong, “Ta ngủ đây, thế tử cứ tự nhiên.”
Giang Lam Tuyết đã nói vậy, bao tâm tư của Cố Doãn Tu cũng bay di hết. Nếu như hắn làm gì nàng, chính là cầm thú muốn thỏa mãn thú dục.
Chỉ là cứ như vậy mà đi ngủ hắn cũng không cam lòng lắm.
“Vậy nàng cho ta ôm một cái!” Cố Doãn Tu dán vào tai Giang Lam Tuyết nói.
“Không được.” Giang Lam Tuyết thò tay từ trong chăn ra, “Tình ý hiện tại của ta đối với ngươi, nhiều lắm đến mức cho ngươi nắm tay.”
Được rồi, nắm tay nàng cũng được.
Cố Doãn Tu mới nắm tay nàng, chưa được bao lâu Giang Lam Tuyết lại rút tay về.
“Cái tình ý nắm tay của nàng đâu?” Cố Doãn Tu đạo.
“Thời gian tình ý hiện tại chỉ dài như thế thôi! Ta buồn ngủ rồi, mau ngủ đi.” Giang Lam Tuyết quay lưng lại, khóe miệng nhịn không được lộ ra một nét cười.
“Trong lòng nàng có cân sao!” Cố Doãn Tu tức giận thở phì phì, cũng đưa lưng về phía Giang Lam Tuyết đi ngủ.
Không lâu sau, Cố Doãn Tu lại xoay người, nhìn chằm chằm vào gáy Giang Lam Tuyết rồi cũng cảm thấy buồn ngủ, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Nha hoàn gác đêm nghe tân phòng yên tĩnh nhanh như vậy, khó hiểu nhìn nhau, cũng không dám nói chuyện. Thật là kỳ quái, đêm động phòng hoa chúc thế tử cùng thế tử phu nhân chỉ nghe được thế tử kêu hai tiếng rồi không động tĩnh gì nữa, chẳng lẽ là thế tử bị đánh, thế tử phu nhân là người đánh? Không phải chứ…
Sáng sớm ngày hôm sau, Giang Lam Tuyết đã tỉnh từ sớm, một cánh tay Cố Doãn Tu vẫn để ở trên chăn nàng, đang ngủ ngon lành.
Giang Lam Tuyết nhìn mặt Cố Doãn Tu, hắn vẫn anh tuấn, khiến người khác vừa nhìn đã thích như vậy, không phải kiếp trước mình cũng mê mẩn khuôn mặt đẹp trai này sao. Thế nhưng người đẹp trai này lại phong lưu như vậy. Kiếp này hắn cũng có tâm với mình, chỉ là không biết hắn kiên trì đến khi nào. Cố Doãn Tu nói nàng không thể vì tình cảm mà đấu tranh, hiện giờ nàng đã gả cho hắn, nàng đấu tranh một lần xem sao, xem nàng có thể đấu tranh lấy được nguyên vẹn trái tim của hắn không, nhìn xem hai người thật sự có thể một đời một kiếp một đôi không?
Giang Lam Tuyết vươn tay sờ sờ xương lông mày của Cố Doãn Tu, bị hắn bắt được tay.
“Nhìn lén ta, còn trộm sờ ta.” Cố Doãn Tu giọng khàn khàn nói.
“Ai nhìn lén ngươi.” Giang Lam Tuyết rút tay về, “Nên dậy thôi.”
“Ngủ tiếp một lúc nữa đi.” Cố Doãn Tu ôm chăn vào trong ngực.
“Nhanh dậy đi, cha mẹ ngươi đang chờ chúng ta kính trà!” Giang Lam Tuyết nói.
Cố Doãn Tu cười cười: “Ngươi từ trước luôn quy củ, hiện giờ lại không quy củ, sao lại gọi là cha nương ta.”
“Được được, vừa rồi là ta sai, cha nương đang chờ chúng ta kính trà.” Giang Lam Tuyết nói.
Lúc này Cố Doãn Tu mới mở mắt ra: “Tiên Tiên, ngủ một đêm rồi tình ý nàng đối ta đến mức nào rồi? Có thể hôn không?”
“Ngươi đừng có mà tưởng bở, xét thấy biểu hiện ngươi không tốt, dắt tay tình ý cũng không được.” Giang Lam Tuyết nói.
Cố Doãn Tu xoay người nằm lên trên người Giang Lam Tuyết, mặt dán lên mặt Giang Lam Tuyết: “Nàng muốn tạo phản phải không, có phải ngày mai lại muốn đuổi ta tới nơi khác ngủ.”
“Nếu biểu hiện ngươi không tốt, cũng có thể như vậy.” Giang Lam Tuyết nói.
“ Ta chiều nàng quá rồi!” Cố Doãn Tu nói xong, mạnh mẽ hôn xuống đôi môi đỏ hồng của Giang Lam Tuyết.
Người Giang Lam Tuyết bị Cố Doãn Tu đè nặng, không cử động được, chỉ có thể để hắn tùy ý hôn môi.
Cố Doãn Tu thấy hô hấp Giang Lam Tuyết dồn dập, tay chân lộn xộn đá loạn mới lưu luyến rời khỏi đôi môi của nàng, lại còn dán vào mặt nàng, thấp giọng nói: “Nói, hiện tại là tình ý gì, có thể kéo tay hay không, có thể hôn hay không.”
Giang Lam Tuyết trừng mắt nhìn Cố Doãn Tu: “Ngươi hỗn đản!”
Đầu Cố Doãn Tu gối lên gối Giang Lam Tuyết cười nhạt một tiếng: “Hôn nương tử của mình một cái chính là hỗn đản? Nàng chưa thấy qua dáng vẻ hỗn đản ta sao? Có phải lâu quá rồi, nàng đã quên.”
“Ngươi đừng náo loạn, rời giường nhanh lên!” Giang Lam Tuyết tức giận.
“Ta muốn dậy, nhưng không được… Nàng không cảm giác được “Tiểu Tu Tu” của ta sao?” Cố Doãn Tu nhẹ giọng nói.
“Đồ không biết ngượng! Xấu xa không biết xấu hổ!” Giang Lam Tuyết tức giận mắng.
Cố Doãn Tu chỉ cười, cười đến nhiệt khí rót thẳng vào cổ Giang Lam Tuyết.
Giang Lam Tuyết khó khăn lắm mới rút được tay từ trong chăn ra, véo mạnh vào vào lưng hắn một cái, lần này véo đau hơn lần trước rất nhiều, Giang Lam Tuyết dùng toàn bộ sức lực nhéo hắn.
“Au.” Cố Doãn Tu đau điếng người, kêu thảm thiết một tiếng.
Bên ngoài thủ nha hoàn rất có ăn ý nhìn nhau.
Nhân cơ hội này, Giang Lam Tuyết đẩy Cố Doãn Tu ra, trực tiếp xuống giường.
Giang Lam Tuyết đi vài bước ra đến gần cửa: “Ai ở bên ngoài, đi vào hầu hạ.”
Bọn nha hoàn nghe được tiếng của Giang Lam Tuyết, nối đuôi nhau đi vào, Vân Thi cũng ở trong đó.
“Chúc mừng thế tử gia, chúc mừng thế tử phu nhân.” Bọn nha hoàn đồng thanh hô.
Cố Doãn Tu còn nằm trên giường, xuyên qua màn che nhìn Giang Lam Tuyết, cái miệng nhỏ thật ngọt, hắn muốn nếm thử lần nữa, chính là lưng hắn bị véo đau thật, cái giá phải trả cho việc hôn nàng có chút lớn.
Đám nha hoàn từng người làm nhiệm vụ của mình, người bưng nước, người lấy khăn, người lấy quần áo, người lấy trang sức, ngược lại, Vân Thi không biết làm cái gì, chỉ đứng ở bên cạnh Giang Lam Tuyết nhìn các nàng làm việc.
Giang Lam Tuyết thì lại quen với việc được hầu hạ như thế này, kiếp trước bên người nàng cũng có mười mấy nha hoàn hầu hạ.
Bọn nha hoàn đều vây quanh Giang Lam Tuyết, thế nhưng lại không có ai lo cho Cố Doãn Tu. Thứ nhất là các nàng sợ Cố Doãn Tu vẫn chưa dậy, thứ hai thế tử không dễ hầu hạ, đến gần hắn rất có nguy cơ bị hắn đuổi đi.
“Thế tử gia đã tỉnh, một số người đi hầu hạ hắn thay quần áo đi.” Giang Lam Tuyết nói.
Hai người ngày thường hầu hạ Cố Doãn Tu thay quần áo không tình nguyện đi đến kéo màn giường ra, hầu hạ hắn thay quần áo.
Giang Lam Tuyết rửa mặt xong, ngồi ngay ngắn ở trước bàn trang điểm, lập tức có nha hoàn đến giúp Giang Lam Tuyết chải đầu. Vân Thi ở một bên nhìn vô cùng ủy khuất, rõ ràng đầu của tiểu thư đều do nàng chải.
Trước mắt Giang Lam Tuyết không nhớ ai trong một đám nha hoàn trong phòng, lúc trước đám được Hầu phu nhân đưa đến Giang gia, Giang Lam Tuyết vẫn luôn để bên ngoài, cũng không tiếp xúc nhiều, người mà Giang Lam Tuyết gần nhất tất nhiên vẫn là Vân Thi. Nàng có thể nhìn ra tiểu tâm tư này của Vân Thi nhưng nàng cũng muốn thử xem tay nghề nha hoàn này.
Nha hoàn kia rất biết làm tóc, trang điểm. Giang Lam Tuyết nhìn bản thân trong gương, búi tóc mẫu đơn(1) vô cùng trang nhã, rất hợp với trâm đuôi phượng bằng vàng ròng được đính hồng ngọc, rất hợp Giang Lam Tuyết, cũng thích hợp với ý nghĩa của ngày hôm nay.
“Ngươi tên là gì, chải đầu rất được.” Giang Lam Tuyết cười nói.
“Tạ thế tử phu nhân khen, nô tỳ tên là Thải Nguyệt.” Thải Nguyệt nghe xong lời khen của Giang Lam Tuyết, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng.
Trong lòng Vân Thi lại ghen tị, Thải Nguyệt này thật sự chải đầu đẹp hơn nàng, trang điểm cho tiểu thư rất đẹp, nàng phải học thêm nhiều mới được.
Lúc này Cố Doãn Tu cũng đã mặc xong quần áo, đi qua chỗ nàng, đứng ở phía sau Giang Lam Tuyết, cười nói: “Chari đầu rất đẹp, thưởng.”
“Đa tạ thế tử gia.” Thải Nguyệt nói.
Hai người mặc quần áo xong, liền đi đến chính viện của Trấn Viễn Hầu cùng Hầu phu nhân.
Viện của hai người cách viện của Hầu phu nhân cũng không xa, Cố Doãn Tu vài lần muốn cầm tay Giang Lam Tuyết nhưng không được.
Cố Doãn Tu nghiêng người nhỏ giọng nói: “Thật sự là nắm tay tình ý cũng không được sao!”
Giang Lam Tuyết cười lạnh: “Hừ, ngươi hôm nay biểu hiện rất tồi tệ, còn nói chuyện tình ý, không có đâu.”
Cố Doãn Tu sờ mũi, hôn nàng một lần, hậu quả lại nghiêm trọng như vậy. Nhìn dáng vẻ nàng như vậy, có vẻ hắn không thể hôn bừa bãi, phải chậm rãi bồi dưỡng tình cảm mới được.
Hai người đã đến chính viện, Trấn Viễn Hầu cùng Hầu phu nhân đã sớm chuẩn bị uống trà con dâu.
Hầu phu nhân vừa thấy trang điểm hôm nay của Giang Lam Tuyết, trong lòng liền càng thích. Quả nhiên là vừa trang nhã lại quý phái, không giống chút gì gia đình bình dân. Hầu phu nhân hài lòng cười cười, ánh mắt hài lòng nhìn Trấn Viễn Hầu. Con dâu này chính là do Trấn Viễn Hầu cầu Hoàng thượng ban. Trấn Viễn Hầu tất nhiên cũng vừa lòng với Giang Lam Tuyết, trên mặt ông cũng tràn ngập ý cười.
Giang Lam Tuyết và Cố Doãn Tu đến trước mặt Trấn Viễn Hầu và Hầu phu nhân.
“Thỉnh an cha nương.” Hai người quỳ gối trên đệm mềm dập đầu hành lễ.
Thích ma ma ở bên chuẩn bị trà từ lâu, Giang Lam Tuyết nhận lấy trà dâng lên cho Hầu gia cùng Hầu phu nhân: “Cha nương, mời dùng trà.”
“Được được được.” Hầu phu nhân cười ha hả mà tiếp nhận trà ăn một ngụm.
Trấn Viễn Hầu cùng Hầu phu nhân mỗi người đưa cho Giang Lam Tuyêt một hà bao, Hầu phu nhân cười nói: “Về sau hai đứa ân ái hòa thuận, sớm sinh người nối dõi cho Cố gia.”
Giang Lam Tuyết nhận lấy túi tiền ngoan ngoãn nói: “Vâng ạ.”
Cố Doãn Tu lại bất động thanh sắc hơi oán giận Giang Lam Tuyết. Giang Lam Tuyết không để ý đến hắn.
“Mau đứng lên đi.” Hầu phu nhân cười nói.
Hai người đứng lên, đi sang một bên đứng.
Hôm nay vốn là tân nương tử mời công công và bà bà* dùng trà, tiếp theo là gặp mặt họ hàng. Hầu phủ không có họ hàng thân thích gì ở ở Ngân Châu bên này nhưng thật ra có hai vị biểu tiểu thư, một người bị nhốt ở phòng chất củi, người khác lại bị nhốt ở trong phòng, đều không cho lộ diện, nhận họ hàng liền miễn.
(*) (**): cách gọi cha chồng và mẹ hồng thời xưa.
Hầu phu nhân cười nói: “Các ngươi đi về trước đi, Duẫn Tu mang Lam Tuyết cho nàng làm quen với người trong viện của hai đứa, Lam Tuyết có gì sắp xếp cho nha hoàn thì cứ sắp xếp.”
“Vâng ạ.” Giang Lam Tuyết quy củ mà hành lễ.
Cố Doãn Tu cùng Giang Lam Tuyết lui ra khỏi chính viện.
Cố Doãn Tu cười nói: “Ta vừa rồi nghe thấy, nàng đồng ý với nương muốn sinh con nối dõi cho Cố gia.”
Giang Lam Tuyết cười cười: “Vậy thì sao?”
Cố Doãn Tu tiến đến gần Giang Lam Tuyết: “Vậy nàng không thể nói chỉ có kéo tay tình ý, chúng ta phải viên phòng, nếu không sao có thể sinh con được.”
Giang Lam Tuyết nhỏ giọng nói: “Ngươi còn nhớ lúc ta sinh con gái lớn của chúng ta Bảo Như ta bao nhiêu tuổi không?”
Cố Doãn Tu cho rằng Giang Lam đang kiểm tra hắn, đắc ý nói: “Năm ấy nàng 21.”
Giang Lam Tuyết cười nói: “Ngươi xem, ta năm nay mới mười tám, còn sớm chán, hiện tại viên phòng cũng chả ra được con luôn, đừng lãng phí.”
Cố Doãn Tu vừa nghe xong trực tiếp sững sờ tại chỗ, Giang Lam Tuyết mặc kệ hắn, chỉ lo trở về viện.
Cố Doãn Tu mãi mới phản ứng lại, vội đuổi theo đi: “Giang tam, ta hôm nay xem như biết nàng rồi! Không nghĩ tới nàng lại gian xảo như thế này!”
Giang Lam Tuyết quay đầu, lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, nhìn Cố Doãn Tu: “Đáng khen, tiếc rằng, ngươi phát hiện quá muộn rồi!”
Cố Doãn Tu bị dáng vẻ của Giang Lam Tuyết chọc cho cười, duỗi tay nhéo mặt Giang Lam Tuyết: “Không đáng tiếc, ta thích.”
Hầu phu nhân bên kia, sau khi Giang Lam Tuyết hai người rời khỏi, Thích ma ma tìm Hầu phu nhân nói lại.
“Ngươi nói khăn hỉ không có lạc hồng?” Hầu phu nhân nhíu chặt mày.
“Phu nhân đừng nóng vội, nghe ý của Thải Liên hôm qua thế tử cùng thế tử phu nhân hẳn là không viên phòng.” Thích ma ma lại nói.
Hầu phu nhân vẫn nhíu chặt mày: “Sao lại không viên phòng?”
Thích ma ma nghĩ nghĩ vẫn nói: “Nghe Thải Liên nói, buổi tối hôm qua, thế tử kêu hai tiếng, buổi sáng hôm nay thế tử lại kêu một tiếng, không có động tĩnh nào khác, cũng không biết thế tử bọn họ là có ý gì, nhưng thế tử cùng thế tử phu nhân hai nhìn qua người cũng rất ngọt ngào, không giống cãi nhau hoặc là không vui.”
Hầu phu nhân nghĩ nghĩ, nghi hoặc nói: “Có lẽ hai người đều sẽ không?”
“Không hẳn…” Thích ma ma nói.
Hầu phu nhân nói: “Ta cảm thấy có khả năng, lúc trước tặng cho thế tử hai người, hắn không phải đều đuổi rồi sao, hắn cũng đã hai mươi mốt, đều không chạm qua một nha đầu nào trong viện.”
Thích ma ma cẩn thận nói: “Nhưng bên ngoài không phải nói thế tử nuôi một tòa nhà nữ nhân sao?”
Hầu phu nhân liếc mắt nói: “Mấy cái kia đều là giả. Về sau thế tử có nói cho ta và Hầu gia, những tin đồn đó đều không đúng, đều là người ta truyền đi vớ vẩn.”
Trên mặt Thích ma ma lộ rõ vẻ không tin, trong chuyện này làm gì có nam nhân nào mà không thể? Việc này chẳng lẽ không phải trời sinh sao? Còn cần người dạy sao.
Hầu phu nhân lại cảm thấy có lẽ con trai không hiểu biết, nếu không sao lúc trước mỗi lần đề cập đến cưới vợ đều không vui!
“Ta đi tìm Hầu gia, kêu hắn dạy cho con trai!” Hầu phu nhân nói.
Thích ma ma không nói gì, dù sao nàng không tin thế tử gia không biết gì, thế nhưng chuyện nhà của chủ nhân, bà cũng không nên nhiều miệng, liền không nói gì nữa.
Giang Lam Tuyết và Cố Doãn Tu trở lại viện, trước tiên hai người ăn sáng.
Giang Lam Tuyết nhìn bảy tám món điểm tâm, trong đó còn có loại làm bởi công thức mà Giang Lam Tuyết đem từ Dương Châu về, Giang Lam Tuyết ăn một cái, ngọt đến phát ngấy. Cố Doãn Tu lại ăn thật sự vui vẻ, một hơi ăn vài cái.
Giang Lam Tuyết liền nhìn chằm chằm Cố Doãn Tu.
Cố Doãn Tu thấy Giang Lam Tuyết không ăn cơm nhìn chằm chằm hắn, sờ sờ mặt: “Trên mặt ta có gì sao?”
Giang Lam Tuyết lắc đầu: “Không có, nhân lúc ngươi còn trẻ ngắm nhiều một chút.”
Cố Doãn Tu rất không vui mà buông đôi đũa xuống: “Lại tới nữa.”
Giang Lam Tuyết cười cười: “Chỗ điểm tâm đó đều rất ngọt, ngươi ăn nhiều quá rồi.”
Cố Doãn Tu không vui nói: “Hiện tại ta vẫn gầy mà!”
“Vậy ngươi cứ ăn đi.” Giang Lam Tuyết không nhìn hắn, tự mình ăn cơm.
Rốt cuộc Cố Doãn Tu không ăn điểm tâm, hắn không muốn lại biến thành một tên béo ú, đến lúc đó không biết Tiên Tiên ghét bỏ hắn đến mức nào nữa.
Ăn bữa sáng xong, Giang Lam Tuyết liền gọi nha hoàn vú già trong viện đều gọi đến trước mặt, thật ra là để nhận biết một chút chứ nàng rất yên tâm với cách mà Hầu phu nhân dạy dỗ hạ nhân.
Trong viện có bốn đại nha hoàn, Thải Tinh làm tóc đeo trang sức, Thải Nguyệt quản quần áo kim chỉ, Thải Liên quản đồ ăn uống, còn có lại là tổng quản Thải Cúc. Ngoài ra còn có bốn nhị đẳng nha hoàn, tám tam đẳng nha hoàn vú già, trông đều là những người thành thật. Nếu so sánh, dễ làm người khác chú ý nhất ngược lại là Tư Mai, Tư Liễu mà Giang Lam Tuyết mang theo.
Vốn Giang Lam Tuyết giữ Tư Mai là nàng có ý định làm Cố Doãn Tu chán ghét nhưng nhìn dáng vẻ của hắn, có vẻ hắn hoàn toàn không nhớ rõ nàng ta là ai, căn bản không làm hắn chán ghét được, Giang Lam Tuyết liền cảm thấy Tư Mai không còn tác dụng nữa. Chỉ là trước mắt đuổi nàng đi cũng không hay lắm, liền cho nàng làm nhị đẳng, đi theo Thải Nguyệt quản kim chỉ, cũng cho Tư Liễu nhị đẳng.
Từ nhỏ Vân Thi đã cùng nàng lớn lên, là nha đầu vừa đơn thuần vừa trung thành, chỉ là quá đơn thuần, ở Ngân Châu còn được, đến Kinh thành chắc chắn là không được. Kiếp trước lão phu nhân xuống tay bắt đầu từ Vân Thi để ngáng chân nàng. Giang Lam Tuyết nghĩ chờ đến Kinh thành hoặc là tìm một người tốt, gả Vân Thi qua đó, hoặc là mang nàng về chỗ cha nương. Tất nhiên Vân Thi là nhất đẳng, đi theo bên người nàng hầu hạ. Những người còn lại nàng vẫn để nguyên, từ trước như thế nào giờ vẫn vậy. Giang Lam Tuyết thưởng cho mỗi người một lượng bạc, nói chút chuyện thường ngày liền bảo bọn họ giải tán.
Vốn dĩ mấy nha hoàn nhất đẳng đều lo lắng sẽ bị thay, thấy Giang Lam Tuyết không thay đổi gì đều thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng Tư Mai có chút không thoải mái. Trong lòng nàng vẫn luôn cho rằng Giang Lam Tuyết sẽ chọn nàng, muốn đưa nàng làm thiếp cho thế tử. Nàng đã sớm nghe người ta nói qua, tiểu thư gia đình giàu có xuất giá sẽ mang theo một hai nha hoàn có dáng vẻ xinh đẹp, đến lúc tiểu thư mang thai, liền chải tóc(2) cho nha hoàn của mình, rồi đưa đến làm thiếp cho cô gia, bởi vì nha hoàn là mang từ nhà mẹ đẻ mang đến, trong lòng sẽ yên tâm hơn. Cho nên Giang Lam Tuyết vẫn luôn mặc kệ không đả động gì đến bọn họ, trong lòng nàng cũng không cảm thấy kì lạ. Lần này Giang Lam Tuyết để cho Tư Mai làm nhị đẳng nha hoàn, nàng có chút không vui.
Lúc Giang Lam Tuyết nhận người, Cố Doãn Tu vẫn luôn ở bên cạnh nàng. Tư Mai luôn luôn nhìn hắn. Lúc đầu Cố Doãn Tu không chú ý đến, sau lại chú ý tới, nhớ tới nàng ta là nha hoàn mà hắn gặp ở Giang gia, trong lòng không vui.
Chờ bọn nha hoàn giải tán hết, mỗi người đi làm việc của mình, Cố Doãn Tu kéo Giang Lam Tuyết trở về phòng, để hết đám nha hoàn ở ngoài.
Cố Doãn Tu hỏi Giang Lam Tuyết: “Nha hoàn kia của nàng là thế nào?”
Giang Lam Tuyết cố ý nói: “Nha hoàn nào?”
“Nàng còn giả vờ với ta, nha hoàn kia có ý đồ gì, ta không tin nàng không nhìn ra!” Cố Doãn Tu nói.
Giang Lam Tuyết cười trộm, nhìn dáng vẻ vẫn là làm hắn chán ghét.
“Nàng còn cười, nói, nàng lại có ý đồ gì!” Cố Doãn Tu đặt Giang Lam Tuyết lên trên bàn.
“Thế tử gia không cảm thấy nàng quen mặt sao?” Giang Lam Tuyết cười nói.
Cố Doãn Tu sững sờ: “Ta nên quen mặt sao? “
Giang Lam Tuyết nghiêm túc nói: “Nên!”
“Là ai?” Cố Doãn Tu căn bản không nhớ rõ.
“Đáng khen, Thế tử gia thật vô tình, người ta rõ ràng cùng thế tử từng thân mật.” Giang Lam Tuyết cười nói.
“Ngươi nói hươu nói vượn! Gia không thèm coi trọng dạng nữ nhân như vậy đâu!” Cố Doãn Tu xù lông tức giận.
Cố Doãn Tu một tay nâng cằm Giang Lam Tuyết lên: “Tiên Tiên thật hư nha, nàng lại muốn gì đây, người này không là người từng trèo lên giường của ta, bị ta đuổi đi đấy chứ, nàng muốn làm ta chán ghét nàng ta sao? ”
1.
2. Phong tục xưa, các cô gái trước khi về nhà chồng thì phải thay đổi kiểu chải đầu ầu, búi tóc, cạo sạch phần lông tơ ở cổ và ở mặt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...