Thời gian trôi nhanh như gió, một tháng rất nhanh đã kết thúc. Hoa mơ trong viện lặng lẽ nở đầy cành.
Trong một tháng này, Giang Lam Tuyết khổ cực tập luyện rót trà, nàng biết nếu muốn thắng vẫn phải dựa vào rót trà.
Nhìn thấy ngày diễn ra hội thi đấu pha trà đã đến, trong những khách điếm của thành Ngân Châu, những người tham gia lần lượt kéo tới thuê. Quán trà của thành Ngân Châu kinh doanh buôn bán rất đông khách. Mỗi ngày mọi người trong những quán trà đều nói đến đến chuyện đấu pha trà lần này.
Lục Trường Thành tuy chưa từng lộ diện, người ta đồn rằng y đến phủ Trấn Viễn Hầu một lần, là do Trấn Viễn Hầu đích thân mời đến, đến Kiều tri phủ và Viên thông phán mời y mà y cũng không đến. Cái gọi là “Thần long kiến thủ bất kiến vĩ”(1) chính là như vậy. Cho dù là thế, sự nhiệt tình của mọi người càng ngày càng cao.
Cách ngày diễn ra hội đấu trà chỉ còn năm ngày, Nhất Phẩm Minh Cư đã dán thông cáo bởi vì số người tham gia quá nhiều, phải tổ chức một cuộc thi tuyển chọn trước, người thắng trong lần tuyển chọn này mới có thể tham gia hội thi đấu pha trà. Để phân chia số người tham gia, Nhất Phẩm Minh Cư đã chuẩn bị nơi thi đấu ở bốn nơi: Đông Tây Nam Bắc trong thành. Người muốn tham gia đại hội phải lần lượt đi tham gia tuyển chọn, người thắng cuộc có thể nhận được thiếp mời tham gia của Nhất Phẩm Minh Cư, đợi đến ngày đó dựa vào tấm thiệp mời có thể tham gia.
Giang gia ở phía Đông của thành do đó Giang Lam Tuyết phải đến nơi thi đấu phía Đông. Ba tỷ muội nhà con cả Giang gia đi đến phía Tây vì Chu gia ở phía tây thành. Nghĩ đến việc đông người tham gia, lần này Giang Lam Tuyết đã trang điểm cho giống một thiếu niên, dáng người của nàng cao ráo, thêm vào việc hết sức phấn cho vàng mặt, tô thêm cho đậm lông mày, nhìn có vẻ là một thư sinh thanh cao.
Giang Nhị lão gia yêu thương con gái bèn cùng con gái cùng đi tham gia thi đấu. Hai cha con đứng cùng nhau, Giang Lam Tuyết không một chút nũng nịu, không có điểm gì nữ tính, ngay thẳng sạch sẽ nói chuyện với Giang nhị lão gia, nói năng cũng rất có trình độ. Chính bản thân Giang nhị lão gia cũng thấy đây là một đứa con trai, không phải khuê nữ nhà mình, trong lòng càng thích thú vui vẻ, đắc ý, chỉ có Giang Kế Viễn như ông đây mới có thể sinh ra một người con gái xuất sắc đến như vậy.
Cho dù đã chia thành ba ngày, bốn nơi thi đấu, thế nhưng người đến thi ở khu vực thi đấu này vẫn vô cùng đông đúc, phải chen chúc nhau để di chuyển. Giang Lam Tuyết nhìn, con gái đến tham gia cũng không ít, nhưng đại đa số nhìn là thấy bọn họ có chút phong trần, chắc hẳn là nữ tử ở kỹ viện. Trà có địa vị hay không, kỹ thuật pha trà phải dựa vào chính bản thân, thế nên người pha trà phân biệt địa vị cao thấp sang hèn.
Tuyển chọn rất dễ dàng, ai cũng có thể tham gia, cũng không cần chuẩn bị cái gì, Nhất Phẩm Minh Cư đều chuẩn bị cả rồi, chỉ cần người tham gia đi thi đấu là được. Mỗi tổ mười người tham gia lên đấu, ở nơi thi đấu có những tri thức nho nhã và những người có kiến thức về trà đánh giá, Giang Lam Tuyết đã nhìn kỹ, người tham gia thì nhiều nhưng người cầm được thiệp mời thật sự quá ít, mười người tham gia không được một người lấy được, có lúc ba bốn nhóm lên mà không có người nào được thiệp mời.
Giang Lam Tuyết đang cùng phụ thân nói chuyện, nghe thấy sau người có người gọi: “Giang công tử, Giang công tử, Giang Lam công tử.”
Là Hứa Thính Tùng. Giang Lam Tuyết làm như là mình không nghe thấy, tiếp tục cùng phụ thân nói chuyện. Vân Thi nghe thấy liền đen mặt, xoay đầu tìm Hứa Thính Tùng trong đám người, nhìn thấy hắn ở phía đó vừa gọi vừa vẫy tay, trừng mắt nhìn hắn.
May mắn mọi người đều đang xếp hàng nên Hứa Thính Tùng không thể chen lên trước.
Giang Kế Viễn nghe thấy có người gọi, quay đầu nhìn nhìn rồi nói: “Ai gọi Giang Lam, hình như là con trai nhà ta.”
Giang Lam Tuyết chỉ nhìn những người đấu pha trà trên đài, không trả lời câu hỏi của phụ thân mình, trong lòng chỉ nghĩ nếu Hứa Thính Tùng đến đây, nên nói dối phụ thân như thế nào.
May mắn thay rất nhanh đã đến lượt của Giang Lam Tuyết, trên đài có mười người bọn họ, ngoài Giang Lam Tuyết còn có một người cô nương nữa. Cô nương này vừa nãy ở đội khác, Giang Lam Tuyết trước đó đã chú ý đến nàng rồi. Cô nương này mặc một chiếc váy dài ánh trăng, mặt đeo một tấm vải trắng, vầng trán cao, da còn trắng hơn tấm vải đó, lông mày lá liễu, mắt phượng. Giang Lam Tuyết cùng đội với một người đàn ông mặt to, eo lớn, người đàn ông đó có vẻ khinh thường Giang Lam Tuyết, đến chắp tay hành lễ cũng không làm, trực tiếp bắt đầu. Lúc Giang Lam Tuyết tự mình pha trà, còn không quên nhìn trộm vị cô nương đó mấy lần, tay đẹp, thủ pháp càng đẹp, nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt phấn khởi, không biết cô nương này là ai.
Đội này lấy được hai tấm thiếp mời, một tấm tất nhiên là của Giang Lam Tuyết, tấm còn lại thuộc về cô nương kia. Hai người cầm lấy thiệp mời, vị cô nương đó đột nhiên quay đầu cười với Giang Lam Tuyết: “Thủ pháp của công tử thật tốt.” Giang Lam Tuyết có chút xấu hổ, có phải nàng ấy cũng nhìn trộm mình? Giang Lam Tuyết cười: “ Cô… Cô nương quá khen rồi.”
Cả hai cùng đi xuống, Giang Lam Tuyết cố tình đi chậm hơn một chút, vị cô nương kia cũng đi chậm lại. Giang Lam Tuyết nhìn thấy vị cô nương đó có ý muốn hỏi chuyện, liền nhìn nàng, cô nương liền nhỏ giọng cười nói: “Sao lại quên bôi vàng tay rồi?”
“Bị người ta nhận ra rồi…” Cũng tốt, vốn dĩ bản thân giả nam nói chuyện với nữ tử cũng không hay lắm, nếu đã bị nhìn ra, ngược lại Giang Lam Tuyết lại thản nhiên, cười nói: “Con mắt của cô nương thật tinh tường.”
Nữ tử cười cười: “Hẹn gặp ở hội đấu trà.” Nói xong liền vẫy vẫy thiệp mời trên tay rồi rời đi.
Giang Lam Tuyết có chút mong chờ gặp lại vị cô nương này.
Giang Lam Tuyết đi xuống dưới đài, giơ tấm thiệp trong tay lên cao cười với phụ thân. Giang Kế Viễn cười nói: “Ta biết là con có thể mà. Đi, cha mang con đi Đồng Lạc Lầu ăn.”
“Đồng Lạc Lầu ư, thật sự rất ngon, thế nhưng hôm nay chắc chắn rất đông.” Giang Lam Tuyết vừa đi vừa nói, đột nhiên gặp Hứa Thính Tùng đang vẫy tay với mình. Cái con người này thật là…
Hứa Thính Tùng có vẻ thấy Giang Lam Tuyết chú ý đến hắn rồi, liền từ trong đội đi ra, trực tiếp đi tới trước mặt cha con Giang Lam Tuyết. Giang Lam Tuyết không biết trốn đi đâu.
“Giang công tử! Ngươi lấy được thiệp mời rồi, thật lợi hại.” Hứa Thính Tùng nói.
Giang Lam Tuyết không có cách nào chỉ có thể nói: “Thật trùng hợp nha Hứa công tử, không nghĩ là ngươi cũng đến đây tham gia.”
Tuy Giang Lam Tuyết chỉ tùy tiện nói một câu, nhưng Hứa Thính Tùng lại cho rằng Giang Lam Tuyết có hàm ý khác, vội vàng trả lời: “Học sinh chỗ Thư viện bọn ta đều đến tham gia, do Viện trưởng yêu cầu.”
Giang Kế Viện ho hai tiếng, nhìn Giang Lam Tuyết đầy nghi hoặc.
Hứa Thính Tùng nhanh chóng chắp tay hành lễ với Giang Kế Viễn: “Học sĩ Hứa Thính Tùng diện kiến thầy Giang. Không ngờ Giang công tử là người nhà thầy, thảm nào vừa có tài vừa có trình độ.”
“Hứa công tử và…. con trai ta rất thân sao?”
“Có cơ hội gặp qua hai lần, còn ăn cùng nhau một bữa, không dám nói là thân, thế nhưng học sĩ đối với Giang công tử vừa nhìn đã thân.” Hứa Thính Tùng nói.
Giang Lam Tuyết chỉ muốn khâu mồm Hứa Thính Tùng lại, đỡ cho hắn bớt nói mấy lời lung tung.
“Hứa công tử, ngươi nhanh chóng quay lại đội của mình đi, sắp đến lượt người rồi kìa.” Giang Lam Tuyết nói
Hứa Thính Tùng tuy có chút sững sờ, nhưng hắn cũng không phải kẻ ngốc, vẻ mặt của Giang Kế Viễn không tốt, liền nói: “Vậy ta quay về đây.” Hắn đi được mấy bước nhưng vẫn không hết hi vọng: “Giang công tử nếu có thời gian rảnh thì đến Thư viện Hiền Lâm tìm ta.”
Giang Lam Tuyết có chút ngượng ngùng cười cười.
Trải qua chuyện của Hứa Thính Tùng, việc đi ăn ở Đồng Lạc Lầu cũng không thành. Thế nhưng vẫn phải ăn một bữa. Trước đây Giang Kế Viễn vẫn nghĩ mình sinh ra một khuê nữ xuất sắc, nhưng giờ cảm thấy khuê nữ nhà mình thật sự xuất chúng.
Trên đường hai người không nói câu nào, nhanh chóng đã về đến Giang phủ.
Giang nhị phu nhân nhìn thấy sắc mặt cha con đều không tốt, còn cho rằng không qua được vòng tuyển chọn, bèn an ủi: “Không sao, nghe nói người được chọn lần này ít, không được chọn cũng không phải buồn.”
Giang Kế Viễn và Giang Lam Tuyết đều không nói, Vân Thi nói: “Tiểu thư được chọn ạ.”
“Hả? Thế hai người làm sao, đã xảy ra chuyện gì?” Giang nhị phu nhân hỏi.
“Nàng hỏi khuê nữ tốt của nàng đấy!” Giang Kế Viễn tức giận nói.
Giang nhị phu nhân hiểu chồng của nàng nhất, ngày thường luôn yêu thương chiều chuộng Giang Lam Viễn, con trai Giang Nghĩa Bình ở bên nói, hôm nay nói ra những lời như thế này, liền hỏi Giang Lam tuyết: “Tỷ làm gì mà để phụ thân giận như vậy?”
Giang Lam Tuyết thở dài trong lòng, chuyện này thật phiền.
“Cha, nương, hai người đừng tức giận, trước tiên nghe con nói đã. Con với Hứa công tử thật sự chỉ là gặp trên đường…”
“Hứa công tử! Hứa công tử gì! Hứa công tử nào!” Giang Nhị phân nhân hô to.
“Nương, người đừng kích động!” Giang Lam Tuyết nói, “Người xem con, người ta nghĩ con là con trai, một nửa tâm ý cũng không có. Hai người đừng nghĩ sai nữa.”
“Hai đứa còn cùng nhau ăn một bữa cơm!” Giang Kế Viễn nói.
“Chỉ là trùng hợp, hai người thật sự không cần phải nghĩ nhiều, không phải nghĩ giữa con và hắn ta có chuyện gì.” Giang Lam Tuyết kiên nhẫn nói.
Giang Nhị phu nhân không để ý lời của Giang Lam Tuyết, chỉ quát Vân Thi: “Vân Thi ngươi nói xem đã xảy ra chuyện gì! Nói thật, một câu cũng không được giả dối!”
Vân Thi bị dọa sợ, bèn nói hết chuyện hai người trên đường gặp nhau, hai người trong quán ăn đã nói những gì. Tất nhiên, vẫn có đôi điều nàng không nói. Nếu không cho dù phu nhân có tha cho nàng thì tiểu thư cũng nhất định sẽ không tha.
Giang nhị phu nhân dí dí trán Giang Lam Tuyết: “Lúc nhỏ thì ngoan ngoãn như vậy, giờ lại như con khỉ nhỏ, hai ba ngày lại chạy ra ngoài chơi.”
“Nương!” Giang Lam Tuyết làm nũng.
“Con tìm thợ rèn làm gì?” Giang Kế Viễn hỏi.
Cái này nói như thế nào giờ, nếu nói sự thật, bọn họ có thể không tin, mà không chắc lại còn dọa sợ bọn họ nữa. Giang Lam Tuyết nghĩ nghĩ bèn nói: “Con muốn làm một cái đồ chơi mười hai vòng, con nghĩ là, cái đó có thể nhiều hơn Cửu liên hoàn(2) ba vòng.
“Lớn thế này rồi mà vẫn nghĩ đến chơi!” Giang nhị phu nhân thở dài.
Giang Lam Tuyết vội vàng cười nói: “Nương, người đừng nghĩ con ham chơi. Người thử nghĩ xem, con gái của người, nữ công thêu thùa, cầm kỳ thi họa, cắm hoa pha trà, trù nghệ quản nhà, có chỗ nào không tốt? Một người đa tài đa nghệ, thông minh lanh lợi như con, ham chơi một tí thì sao có? Người nói xem phải không?”
“Thật không biết xấu hổ! Ta chưa từng gặp ai tự khen bản thân mình như con!” Giang nhị phu nhân nói, tuy nhiên những điều nàng nói đều đúng, khuê nữ nhà mình thực sự là học cái gì cũng nhanh, chỉ dạy một lần là biết, hơn nữa lại còn làm rất tốt, rất giỏi. Đến việc phân viện không phân nhà với nhà đại bá cũng là do con gái nhà mình nghĩ ra.
“Hi hi, con cũng nói sự thật mà.” Giang Lam Tuyết dựa vào người Giang nhị phu nhân.
“Về sau không cho con càn quấy như thế nữa!” Giang nhị phu nhân tức giận nói.
“Không càn quấy, không cần quấy.” Nhìn cha nương không trách mình, Giang Lam Tuyết nhanh chóng trở lên ngoan ngoãn, liên tục gật đầu. Nếu muốn thay đổi quan niệm của cha nương, không phải ngày một ngày hai là thay đổi được.
“Còn không đi rửa mặt, thay đồ.” Giang nhị phu nhân nhìn Giang Lam Tuyết.
“Tuân lệnh! Mẫu thân đại nhân!” Giang Lam Tuyết hành lễ với mẫu thân nàng.
Giang Nhị phu nhân đánh khẽ vào tay nàng: “Tiểu thư nhà ta!”
Giang Lam Tuyết cười cười kéo Vân Thi vào phòng.
Giang Lam Tuyết vừa đi, Giang Kế Viễn liền nói: “Nàng biết vị công tử mà Lam Tuyết gặp là ai không?”
Giang Nhị phi nhân căng thẳng: “Chả nhẽ là con nhà Thu Hoành?”
Giang Kế Viễn thở dài, gật gật đầu: “Là hắn.”
“Ra là cậu ta.” Giang Nhị phu nhân lẩm bẩm, cũng thở dài.
Vừa dứt lời thì Giang Lam Hân mang theo người hầu Vân Kỳ đến.
“Nhị thúc, Nhị thẩm, Tam muội đâu ạ?” Nét mặt của Giang Lam Hân hiện đầy sự đắc ý, cười nói. Nàng nghe nói rồi, nét mặt Nhị thúc của nàng và Giang Lam Tuyết lúc hồi phủ đều âm u, chắc hẳn Giang Lam Tuyết không lấy thiệp mời.
Giang nhị phu nhân cười nói: “Vừa mới hồi phủ, đang trong phòng thay đồ.”
“Tam muội cũng thật là, lại giả trang thành nam tử, trang điểm đẹp có gì không tốt, nói không chừng có thể cầm lấy thiệp mời.” Giang Lam Hân cố ý nói.
Giang Kế Viễn nghe thấy cháu gái nói, trong lòng không vui, trực tiếp bỏ đi, Giang Lam Hân nghĩ rằng Giang Lam Tuyết không lấy được thiềm mời, bèn nói: “Con đi xem Tam muội.”
Cách chơi Cửu liên hoàn như sau: có 9 vòng tròn, trên mỗi một vòng đều nối một cái thẳng, mỗi một cái que đều xuyên qua vòng tròn sau, rồi lại xuyên qua 9 cái lỗ của một miếng gỗ. Do đoạn cuối của mỗi chiếc que đều được thắt nút cho nên chiếc que chỉ có thể di động lên trên xuống dưới trong cái lỗ nhỏ, mà không thể thò ra khỏi miếng gỗ. Ngoài ra còn có đính một chiếc thoa sợi đôi. Mục đích của trò chơi này là phải lần lượt đính được từng cái vòng một trong số 9 cái vòng này móc lên chiếc thoa hoặc gỡ được 9 chiếc vòng này từ trên chiếc thoa xuống. Để có thể đính được số vòng này lên hoặc gỡ được xuống phải làm mấy trăm cách vô cùng phức tạp nhưng lại rất thú vị.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...