Mỗi ngày phu nhân đều muốn đổi phu quân

Mọi người ai cũng yêu trà, thi đấu pha trà đã thành phong trào. Ngân Châu nằm ở vùng biên cương Tây Bắc, giáp với nước Tây Lăng, trong quá khứ chiến tranh liên miên, vốn không có phong trào này. Những năm gần đây Trấn Viễn Hầu mang quân Trấn Viễn đến thủ ở Ngân Châu, Tây Lăng không dám đến xâm phạm, cơn gió thi đấu pha trà đã được thổi đến Ngân Châu.
 
Lần này Lục Trường Thanh đến Ngân Châu đã gây ra không ít chấn động ở thành Ngân Châu, tiệm trà lớn nhất ở Ngân Châu Nhất Phẩm Minh Cư bèn nhân cơ hội này đã tổ chức hội thi đấu pha trà ở thành Ngân Châu, người thắng có thể được trở thành đệ tử của Lục Trường Thanh.
 
Nhất Phẩm Minh Cư vừa ra thông báo, tất cả thành Ngân Châu, ngay cả một số người yêu trà ở một số huyện lớn thuộc Ngân Châu cũng để mắt đến hội thi đấu pha trà này. Có thể trở thành đệ tử của Lục Trường Thanh, những người yêu trà mơ cũng không dám mơ tới. Lục Trường Thanh là ai cơ chứ? Người đương thời duy nhất được gọi là bậc thầy pha trà “Tam muội thủ”. Đừng nói là trở thành đệ tử của y, chỉ cần được nhìn thoáng qua một kĩ thuật pha trà của y thôi, cũng có nhiều người ước ao.
 
Giang Lam Tuyết hừng hực khí thế! Nàng không phải vì kĩ thuật pha trà của Lục Trường Thanh mà là muốn thoát ra khỏi khuê phòng, thoát ra khỏi số phận của nữ tử. Người đời rất khắt khe với nữ tử, rất nhiều quy củ, đặc biệt là con gái của quan gia, cả đời của mình chỉ có thể bị bốn bức tường vây quanh. Triều đại này cũng vậy, chỉ có một ngoại lệ, là trở thành nữ sĩ pha trà. Nếu lần này nàng có thể trở thành đệ tử của Lục Trường Thanh  là có thể ra khỏi nhà, có thể đi ngắm núi hồ mênh mông rộng lớn ngoài kia.
 
Thành thạo pha trà không chỉ là kỹ thuật pha trà, đối với lá trà, nước pha trà, cùng với trà cụ đều phải hiểu biết. Vì thế, Giang Lam Tuyết đi tìm tổ phụ của nàng. Thế nhưng Giang Lam Tuyết đã đến muộn một bước, ba tỷ muội Giang gia nhà đại bá phụ nàng đã đến trước một bước, tất cả đều là vì bộ trà cụ của Giang lão gia. Nhưng thứ bọn họ muốn không phải là trở thành đệ tử Lục Trường Thanh mà là vì muốn nổi trội, muốn thể hiện.
 
Ba tỷ muội bọn họ lúc này đang vây quanh Giang lão thái gia, Giang Lam Hân bóp vai, Giang Lam Tuệ đấm chân, Giang Lam Ngọc đun trà.
 
Giang Lam Tuyết chỉ nhìn cái liều hiểu ý tứ của ba người bọn họ, bọn họ đến là vì trà cụ mà đến, nếu là ngày thường các nàng cũng không ngoan ngoãn đến chăm sóc tổ phụ như thế. Ba người nhìn thấy Giang Lam Tuyết cũng trở nên cảnh giác.
 
Giang Lam Tuyết cười nói: “Hôm nay người đến thật đông, không có chỗ cho ta dụng võ rồi.”
 
Giang lão thái gia cười chỉ vào cái ghế dài mềm mại ý bảo Giang Lam Tuyết ngồi xuống, cười khà khà nói: “Mấy con khỉ nhỏ này, đều nhớ đến “Thập nhị tiên sinh” của ta hả?”
 
“Cái gì mà tiên sinh chứ, cháu gái chỉ muốn mượn trà cụ của tổ phụ.” Giang Lam Hân cười yểu điệu.
 
Giang Lam Hân quỳ ở bên đấm chân của lão thái gia ngạc nhiên: “Nhị tỷ đến “Thập tam tiên sinh” mà cũng không biết sao? Trong bộ “Tán Thú trà cụ” đã đặt tên cho 12 dụng cụ pha trà, tổng hợp thành “Thập nhị tiên sinh”, lồng sấy trà được gọi là “Vi hồng lư”, cái giã trà được gọi là...”
 
Giang Lam Hân trừng mắt nhìn Giang Lam Tuệ, ngắt lời của nàng: “Chỉ muội biết thôi sao, ta chỉ là muốn vui đùa cùng tổ phụ.”
 
Giang Lam Tuệ cúi đầu cười: “Ra là vậy, ta nói mà, Nhị tỷ thông minh như vậy làm sao mà không biết được cơ chứ?”
 
Giang Lam Tuyết phì cười, Tứ muội của nàng chính là như thế, bình thường yên tĩnh không nói gì, nhưng một khi nói ra thì có thể khiến người ta tức giận không thể phản bác, nhưng không đến nỗi hại người ta đến con đường chết. Nếu lúc này nàng hỏi ngược lại Giang Lam Hân “Thập nhị tiên sinh” còn gọi là gì, về sau Giang Lam Hân nhất định xé xác nàng.
 
Giang Lam Tuyết cười nói: “Tổ phụ, người có cho mượn không ạ?”

 
“Con đến trước!” Giang Lam Hân vội vàng nói, sợ tổ phụ cho Giang Lam Tuyết mượn trà cụ.
 
Lão thái gia cười: “Không cho mượn, tổ phụ còn muốn bái Lục Trường Thanh làm thầy, cho chúng con mượn rồi, ta lấy gì đi đấu?”
 
“A?” Bốn tỷ muội đồng thanh, đều mở to mắt nhìn Giang lão thái gia.
 
Giang Lam Hân nói trước: “Tổ phụ, người đã lớn tuổi rồi, Lục Trường Thanh mới bao nhiêu tuổi, người có thể bái y làm thầy sao?”
 
Giang lão thái gia trả vờ tức giận: “Khổng tử có thể bái Hạng Thác(1) làm thầy, ta sao không thể bái Lục Trường Thanh làm thầy?”
 
“Việc này...” Giang Lam Hân lo lắng nhìn Giang Lam Ngọc.
 
Giang Lam Ngọc không nghĩ sẽ như thế này, thế nhưng nàng nghĩ rồi, chỉ cần không phải là cho Giang Lam Tuyết mượn thì ai mượn cũng được.
 
Giang Lam Tuyết biết tất nhiên là tổ phụ sẽ không bái Lục Trường Thanh làm thầy, chẳng qua là muốn trêu bọn họ chơi một chút, liền nói: “Tổ phụ, như thế này là không công bằng, hay là chúng ta đấu một ván, ai thắng thì có thể để người đó dùng bộ “Thập nhị tiên sinh” trong đại hội đấu trà? Người nghĩ sao ạ?”
 
“Được, ý kiến của Lam Tuyết rất hay. Ba ngày sau, hội đấu pha trà của Giang gia  diễn ra ở nhà chính.” Giang lão thái gia vuốt vuốt râu, cười hài lòng.
 
“Thế nhưng! Bọn con sao có thể thắng tổ phụ.” Giang Lam Hân không cam tâm nói. 
 
“Hầy, dựa vào năng lực chính mình.” Giang lão thái gia nheo mắt cười một cách gian xảo. Tất nhiên là ông biết trình độ của bốn tiểu thư như thế nào, trong lòng ông muốn đưa cho Giang Lam Tuyết nhưng nếu trực tiếp đưa thì không được tốt lắm, đấu một trận như thế này là cách tốt nhất.
 
Ba ngày sau, hội thi đấu pha trà như đã định được tổ chức, tất cả Giang gia đều tụ họp lại gian chính, Giang nhị lão gia, và vài vị thiếu gia của Giang gia đều đăng ký tham gia, ngay lập tức không khí trong gian chính trở nên náo nhiệt.
 
Giang lão thái gia đầy mãn nguyện nhìn cháu chắt đầy đàn đều tụ họp ở đây, tuyên bố rút lui, để cơ hội cho bọn cháu gái cháu trai.
 
Ngày hôm nay, tỷ muội Giang Lam Tuyết ngồi cùng nhau, cả bốn đến mặc trà phục(2) màu nâu nhạt. Bọn họ đều là những cô nương trẻ tuổi, trông vô cùng trong sáng thuần khiết.

 
Giang Lam Tuyết nhìn khắp phòng toàn là người, tâm trạng có chút hoảng hốt, giống như trở lại kiếp trước, có điều là nàng là bà lão ngồi trên kia, phía dưới đều là con cháu của nàng...
 
Giang Lam Tuyết lắc lắc đầu, gần đây không biết sao cứ nghĩ đến những chuyện ở đời trước, đó chỉ là một giấc mơ!
 
Quy định thi đấu cũng rất đơn giản, bốc thăm, một đấu một. Sau khi Giang lão thái gia rút lui thì Nhị lão gia chính là lớn tuổi nhất, ông là người thứ nhất bốc thăm, bốc phải chính là con trai của mình, Giang Bình Nghĩa. Giang Lam Tuyết bốc phải Giang Lam Tuệ, Giang Lam Hân đấu với nhị công tử Giang Bình Hiếu, còn Giang Lam Ngọc đấu với đại công tử Giang Bình Trung.
 
Giang Lam Hân nhìn mình bốc phải Nhị ca của mình, vội vàng giả vờ yếu ớt bảo Nhị ca nhường nàng. Giang Bình Trung ngược lại lại bảo Giang Lam Ngọc nhường hắn. Phụ tử Giang lão gia đều nói “Xin chỉ bảo nhiều hơn” làm Giang Lam Tuyết cười mãi không ngừng được. Giang Lam Tuệ vẫn luôn ngồi một yên lặng, trên mặt luôn mang nụ cười điềm tĩnh.
 
Vẫn là phụ tử Giang lão gia đấu trước. Giang Nhị lão gia là quan tư học ở thành Ngân Châu, ngày thường cũng hay giao tiếp với cùng với đám học sinh tài tử, cũng có chút tâm đắc với trình pha trà của mình. Giang Bình Nghĩa mới mười tuổi, tất nhiên là không thể thắng được cha của cậu, do đó Giang Nhị lão gia thắng.
 
Giang Bình Hiếu thì bột trà vẫn chưa sàng qua, Giang Lam Ngọc thì không biết đun nước, cả hai đều thua. Giang Lam Hân đắc ý nói: “Tam muội, Tứ muội đến hai người rồi, sau đó ai thắng thì đấu cùng ta.”
 
“Xin Tam tỷ dạy bảo.” Giang Lam Tuệ chắp tay thi lễ.
 
Giam Lam Tuyết không hề có ý xem thường muội muội chỉ nhỏ hơn mình một tuổi này. Mấy ngày nay nàng đều thấy Giang Lam Tuệ chăm chỉ tập luyện.
 
“Tứ muội khách khí rồi”. Giang Lam Tuyết hồi lễ.
 
Hai người đập, giã và sàng trà, động tác gần như cùng lúc, nhìn kĩ mới phát hiện động tác của Giang Lam Tuệ chậm hơn Giang Lam Tuyết một chút, Giang Lam Hân nhìn động tác của hai người uyển chuyển, thuần thục, trong lòng có chút sốt ruột. Giang Lam Tuyết thở dài trong lòng, Tứ muội này quả nhiên lợi hại, có điều những cái này nàng có thể tự học nhưng những cái về sau thì nhất định không thể.
 
Chỉ nhìn Giang Lam Tuyết đổ nước sôi trong bình vào chén, nhanh chóng tẩy uế cho chén trà, chuyển tay gẩy bột trà vào chén, đổ chút nước nóng, pha nước trà. Giang Lam Tuyết nhìn Giang Lam Tuệ, chỉ thấy lông mày nàng nhăn lại, nàng đổ nhiều nước rồi, không pha thành nước trà. Giang Lam Tuyết thắng cuộc rất nhẹ nhàng.
 
Giang nhị lão gia nhìn hai người pha trà xong, cười nói: “Lão thái gia, con nghĩ không cần phải thi đấu nữa, Lam Tuyết thắng chắc rồi. Người xem phương pháp của Lam Tuyết, con cũng không bì kịp. Hahaha.”
 
Giang Lam Hân nghe thấy vội vàng nói: “Nhị thúc, người có thể nhận thua, nhưng con không thể nhận!” Chúng ta tiếp tục thi đấu!”
 
Giang đại lão gia ngồi ở bên: “Đúng, Lam Hân của chúng ta cũng không thua kém, tiếp tục thi.”

 
Bốn người cũng không rút thăm, Giang Lam Hân đấu với Giang Lam Tuyết, còn lại Giang Kế Viễn và Giang Bình Trung đấu với nhau.
 
Nếu nói đến kỹ thuật pha trà, Giang Lam Hân hơn Giang Lam Tuệ thế nhưng nàng quá lo lắng, lúc đổ trà bị đổ vào tay, có thể nhìn ra bị rộp một mảng lớn. Giang Lam Hân khóc òa lên, Giang Lam Tuyết Nghe thấy từ tiếng khóc lúc rõ lúc không của nàng : “Con bị bỏng rồi, tổ phụ cho mượn trà cụ đi...”
 
Đại phu nhân Chu thị vội vàng bảo người hầu đi lấy thuốc bôi, quát nói: “Con xem mình đi, không phải chỉ là trà cụ thôi sao! Ngoại tổ phụ(3) con cũng có, ngày mai mẫu thân liền đi tìm cữu cữu(4) của con, bàn tay này mà để lại sẹo thì còn gì đẹp nữa!”
 
Giang Lam Tuyết nhìn tổ phụ, vẻ mặt của tổ phụ vẫn như mọi ngày, thế nhưng sắc mặt của phụ thân nàng có chút thay đổi. Giang Lam Tuyết đưa mắt ra ám hiệu với phụ thân, tỏ ý rằng ông không cần nói gì.
 
Người hầu nhanh chóng lấy thuốc bôi vết thương, Chu thị tự tay bôi cho Giang Lam Hân. Chu thị ôm Giang Lam Hân nói: “Lão thái gia, Lam Hân của bọn con bị thương rồi, để Nhị thúc và Lam Tuyết tiếp tục thi đấu, bọn con xin rút lút.”
 
Giang lão thái gia phẩy tay: “Lui xuống đi.”
 
Giang Lam Hân vẫn còn có chút không cam tâm, thế nhưng vẫn bị mẫu thân của mình kéo đi.
 
Giang Lam Tuyết nhìn vẻ mặt của mọi người đều có vẻ không tốt lắm, cười cười đứng dậy đi đến trước mặt phụ thân của mình: “Phụ thân, xin người chỉ bảo nhiều hơn.” Nàng nhìn nhìn cha, còn làm mặt quỷ.
 
Giang nhị lão gia xua xua tay: “Ta nhận thua, trà cụ này thuộc về con.”
 
Giang Lam Tuyết chắp tay thi lễ: “ Vậy con không khách khí nữa.”
 
Người thắng cuộc của hội thi đấu pha trà của Giang gia chính là Giang Lam Tuyết. Giang lão thái gia tự mình đi lấy “Thập nhị tiên sinh” kia, vẫy tay gọi Giang Lam Tuyết đến lấy.
 
Trải qua màn ồn ào của Chu thị và Giang Lam Hân, Giang Lam Tuyết có thể nhìn ra Giang lão thái gia vẫn còn chút không vui, nàng khôn khéo ngoan ngoãn đi tới chỗ tổ phụ: “Con cảm ơn người.”
 
“Cầm lấy, trà cụ này thuộc về con. Hi vọng trong tương lai nhà chúng ta có một “tam muội thủ”. Giang lão thái gia chậm rãi nói.
 
Giang Lam Ngọc nghe thấy tổ phụ đưa trà cụ cho Giang Lam Tuyết liền không vui. Vốn dĩ chỉ là cho mượn, thế nào lại thành cho. Nàng đang nghĩ xem nên nói như thế nào lại nhìn thấy phụ thân đang nhìn mình, chỉ có thể im lặng không nói. Vừa rồi mẫu thân làm như vậy khẳng định là phụ thân tức giận rồi, thế nhưng mẫu thân cũng đâu có sai, Giang Lam Ngọc nghĩ trong lòng.
 
Giang Lam Tuyết quỳ xuống khấu đầu lạy tạ tổ phụ, trịnh trọng nói: “Cháu nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của tổ phụ.”
 
Giang lão thái gia cười gật gật đầu, xua xua tay nói: “Được rồi, đều về cả đi, nhiều người tụ tập ở đây như vậy, làm không khí thật bí bách.”

 
Về đến Tây viện, Giang nhị lão gia tức giận nói: “Nhìn xem cái thái độ xằng bậy của bọn họ! Dùng cái trà cụ của Chu gia nhà bọn họ, trà pha ra cũng mang mùi hôi thối, đừng có mang đi ra ngoài làm mất mặt nhà ta!”
 
Nhị phu nhân Vi thị khuyên bảo: “Được rồi, Đại bá phụ cũng đâu có nói gì, chàng ở đây tức giận gì chứ.”
 
Giang Lam Tuyết cầm bộ dụng cụ pha trà đi đến nói: “Mẫu thân nói có lý, thế nhưng Đại bá mẫu cũng quá phận, đang ở trước mặt tổ phụ mà nói như thế.”
 
Vi thị thở dài nói: Lão thái thái mất sớm, chuyện gì trong nhà cũng do bà ta quản lý, khó tránh…”
 
Giang nhị lão gia cáu kỉnh xua xua tay: “Đừng nhắc đến bà ta nữa, dù gì thì chúng ta cũng chia nhà ra rồi. Lam Tuyết, con đã đồng ý với tổ phụ trở thành “tam muội thủ”, không thể nuốt lời.”
 
Giang nhị phu nhân vỗ nhẹ Giang nhị lão gia: “Đâu có dễ dàng như vậy.”
 
Giang Lam Tuyết nói: “Con sẽ cố hết sức.”
 
Giang nhị lão gia cười khà khà: “Nói không chừng Lam Tuyết nhà chúng ta cũng có thể trở thành phượng hoàng.”
 
“Lại nói lăng nhăng!” Vi thị quở trách.
 
“Ai nói lăng nhăng, thái hậu nương nương không phải vì năm đó pha trà được tiên hoàng cải trang đi vi hành nhìn trúng sao.” Giang nhị lão gia ao ước nói.
 
“Càng nói càng thấy lăng nhăng”. Vi thị trừng mắt nhìn Giang nhị lão gia, bà không muốn con gái của mình phải đến đấy.
 
Giang Lam Tuyết thấy phụ thân mình nói không hợp lẽ thường, lắc lắc đầu quay về phòng. Nàng phải về phòng khổ cực luyện tập kỹ thuật pha trà, hội pha trà chỉ còn một tháng nữa là bắt đầu. Thành Ngân Châu dù gì cũng là ngọa hổ tàng lòng(5), cũng không thể thắng một cách dễ dàng giống mấy người trong Giang gia .
 
https://tinhhoa.net/nguoi-thay-nho-tuoi-nhat-cua-khong-tu.html




 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui