Mỗi ngày phu nhân đều muốn đổi phu quân

Giang Lam Tuyết phát hiện Cố Doãn Tu và Hứa Thính tùng vừa nói chuyện vừa liên tục nhìn về phía nàng. Biểu cảm của Hứa Thính Tùng thì bình thường, thế nhưng sắc mặt của Cố Doãn Tu có chút kỳ quái, mang theo sự không vừa ý cùng với soi mói. Từ trước đến nay người này luôn như vậy, Giang Lam Tuyết cũng không nhìn hai người nữa.
 
Mọi người đều đã ngồi xuống, Kiều đại nhân vui vẻ cười ha hả nói: “Kiều mỗ từ lâu đã muốn nhìn thấy phong thái của Lục tiên sinh, hôm nay được thơm lây các vị nhân tài trẻ tuổi ở đây, xem như là hoàn thành tâm nguyện của Kiều mỗ rồi.”
 
Lục Trường Thanh nghe lời nói của Kiều đại nhân, chỉ mỉm cười gật gật đầu không nói gì. Y đến đây không phải là do những nhân tài trẻ tuổi mà là do bạc. Kiều đại nhân vừa ra tay đã đưa luôn ngàn hai lượng tạ lễ, đương nhiên là y phải đến rồi. Cái gọi là đại danh sĩ(1), không có bạc cũng không được.
 
Kiều đại nhân nhắc đến Lục Trường Thanh xong tất nhiên là phải nói đến Cố Doãn Tu, Ngân Châu này dù gì cũng là địa bàn của Trấn Viễn hầu, dĩ nhiên không thể không coi trọng Thế tử gia. Kiều đại nhân bày tỏ sự cảm ơn, hoan nghênh Thế tử gia đã đến đây. Tất nhiên Cố Doãn Tu ở đây không phải do Kiều đại nhân, hắn đến vì sư phụ đệ tử Lục Trường Thanh, chủ yếu là muốn gặp Giang Lam Tuyết.
 
Sau cuộc trò chuyện cuối cùng cũng đã đến chủ đề chính của tiệc. Nếu đã là tiệc thưởng trà, tất nhiên phải thưởng trà. Chỉ có trà thôi thì chưa đủ, mọi người không thể chỉ uống trà mà không vui chơi gì. Uống rượu có trò phạt rượu, uống trà tất nhiên sẽ có trò phạt trà. Quy luật đơn giản, mỗi người nói một câu thơ liên quan đến trà, có thơ thì mới có trà, người nào không nói được phải uống nước trắng.
 
Lục Trường Thanh và Giang Lam Tuyết không tham gia. Hai người bọn họ phải pha trà. Lần này Giang lam Tuyết sẽ là trợ thủ cho Lục Trường Thanh, dẫu sao mọi người vẫn muốn xem tay nghề của y.
 
Những nhân tài trẻ tuổi ở đây cũng thấy đây là cơ hội hiếm có được thưởng thức tay nghề của Lục Trường Thanh, tất nhiên sẽ cố gắng hết sức nghĩ ra câu thơ liên quan đến trà. Một vòng đã qua, ai cũng được uống một chén.
 
Đến vòng thứ ba, đến lượt Cố Doãn Tu, hắn không nghĩ ra câu thơ nào. Nghĩ mãi cũng không nghĩ ra, âm thầm uống một chén nước trắng, tâm tình cũng bị phá hỏng, không hài lòng nhìn Giang Lam Tuyết. Vừa hay Giang Lam Tuyết bắt gặp ánh mắt của Cố Doãn Tu, người này thật thú vị, bản thân không nghĩ ra thơ lại đi trách người khác.
 
Giang Lam Tuyết không vui nhìn Cố Doãn Tu. Quay đầu lại bắt gặp ánh mắt hoài nghi của cha nàng bèn vội vàng cúi đầu, biết thế đi xem hoa cho rồi! Ở đây đã phải phục vụ mọi người lại còn bị nhìn chằm chằm.
 
Kiều đại nhân là một người thông minh, thấy Cố Doãn Tu đã thua, tới lượt ông, mặc dù trong lòng nghĩ ra một trăm câu thơ nhưng vẫn nói là mình không nghĩ ra, kết thúc trò chơi này. Kiều đại nhân làm việc quá lộ liễu, ngược lại càng làm Cố Doãn Tu không vui. Hắn lại lặng lẽ uống hai chén nước trắng.
 
“Thế tử ta, ngài sao vậy?” Hứa Thính Tùng thật sự là một tên ngu ngốc.
 
Cố Doãn Tu nhỏ giọng nói: “Không việc gì.”
 
“Vậy sao ngài lại uống nước trắng?” Hứa Thính Tùng lại nói.
 
Cố Doãn Tu thầm nghĩ trong lòng rốt cuộc người này sao có thể trở thành tể tướng vậy? Không biết nhìn vẻ mặt của người khác sao? Cố Doãn Tu không vui nói: “Khát.”
 

Hứa Thính Tùng ồ lên một tiếng, hoàn toàn không cảm thấy trong câu nói của Cố Doãn Tu có sự không vui, lại nói: “Vậy ngài uống nhiều một chút.”
 
Biết vậy không đến tiệc thưởng trà vớ vẩn này rồi, Cố Doãn Tu phiền muộn. Lại nhìn Giang Lam Tuyết và Lục Trường Thanh, hai người phối hợp rất ăn ý. Giang Lam Tuyết thường cười với Lục Trường Thanh, còn Lục Trường Thanh cũng hay đến gần Giang Lam Tuyết để nói chuyện, nhìn như thế nào cũng thấy hài hòa. Cố Doãn Tu nhìn Lục Trường Thanh lại nhìn Hứa Thính Tùng, một người là đại danh sĩ, một người trong tương lai sẽ là tể tướng, Giang tam ngươi được lắm!
 
Nhiều năm tu tâm dưỡng tính đã khiến Cố Doãn Tu tức giận mà bỏ đi.
 
Giang Lam Tuyết thường xuyên cảm thấy ánh mắt sắc như dao của Cố Doãn Tu nhìn nàng, trong lòng cảm thấy kì lạ, cảm giác như mình đắc tội gì hắn vậy. Nàng vừa chú tâm suýt nữa bị nước nóng làm bỏng.
 
Lục Trường Thanh giúp Giang Lam Tuyết cản lại, nước nóng đổ lên quần áo của y. Lục Trường Thanh nhắc nhở: “Nhìn cái gì, tập trung vào làm việc của ngươi đi.”
 
Giang Lam Tuyết vội vàng gật đầu, lấy khăn lau cho Lục Trường Thanh, không quan tâm đến Cố Doãn Tu nữa. Hắn nhìn thấy hành động của hai người, trong lòng càng cảm thấy không hài lòng với Giang Lam Tuyết.
 
Bởi vì Thế tử gia không vui vẻ, tiệc thưởng trà lần này cũng kết thúc sớm. Ngược lại, tiệc thưởng hoa bên kia vẫn được tổ chức rất náo nhiệt.
 
Kiều đại nhân không biết mình đã đắc tội gì với thế tử gia, làm thế tử gia không vui, trong lòng có chút sợ hãi, tự mình ở bên cùng Thế tử gia đợi Hầu phu nhân. Giang Lam Tuyết cũng ở bên cạnh Giang Kế Viễn đợi mẹ nàng.
 
“Thế tử gia, ngài xem hạ quan có chỗ nào làm sai? Ngài …” Kiều đại nhân dè dặt hỏi.
 
“Không liên quan đến ngươi.” Cố Doãn Tu không kiên nhẫn nói. Hắn còn đang nghĩ về Giang Lam Tuyết, nghĩ giữa nàng với Lục Trường Thanh, còn có Hứa Thính Tùng có chuyện gì không.
 
Kiều đại nhân nghe Thế tử gia nói không liên quan mình bèn thở phào yên tâm. Kiều đại nhân cũng là do hôm nay bận rộn giao du xã giao với đám nhân tài trẻ tuổi kia mới không thấy ánh mắt sắc lẹm của Cố Doãn Tu.
 
Ngược lại, Giang Kế Viễn lại nhìn thấy mấy lần liền. Ông vốn dĩ cho rằng Cố Doãn Tu có ý gì đó với Giang Lam Tuyết, giờ thì lo lắng không biết hắn với con gái nhà mình có thù gì không.
 
 Giang Kế Viễn lén hỏi Giang Lam Tuyết: “Rốt cuộc con với Thế tử gia có chuyện gì. Sao hắn nhìn con như kiểu hai đứa có thù với nhau vậy? Làm sao mà con đắc tội với hắn?”
 
Giang Lam Tuyết có chút bất lực, nàng sao biết được hắn phát điên vì cái gì: “Cha, con thật sự không biết, có lẽ là do hắn ghen tị khi con giỏi hơn hắn, hoặc có thể ghen tị khi con trở thành đệ tử của Lục tiên sinh, còn nữa, có khả năng não hắn có vấn đề, thần trí không minh mẫn.”

 
“Đừng có nói lăng nhăng!” Giang Kế Viễn nhỏ giọng mắng Giang Lam Tuyết.
 
Giang Lam Tuyết không chịu được nhìn cha mình: “Con thật sự không biết.” Nàng ngẩng đầu nhìn thấy Cố Doãn Tu đang đi đến bèn nói: “Hay là cha hỏi hắn đi. Hắn đang đến đây rồi.”
 
Tất nhiên Giang Kế Viễn không dám hỏi Thế tử gia thế nhưng cũng không nể mặt hắn, chỉ khách sáo gọi một tiếng rồi lạnh mặt đứng sang bên cạnh Giang Lam Tuyết.
 
Cố Doãn Tu không chú ý đến ông, hắn trực tiếp đi đến trước mặt nàng: “Giang công tử, nhiều ngày không gặp, trà nghệ càng ngày càng tốt , xem ra Lục tiên sinh cũng dạy ngươi không thiếu gì nhỉ?”
 
Giang Lam Tuyết hờ hững nói: “Cảm ơn lời khen của thế tử, Lục tiên sinh là một sư phụ giỏi, ta cũng là đệ tử giỏi, y dạy ta tốt, ta tiếp thu nhanh.”
 
Thật sự không khiêm tốn, Cố Doãn Tu thầm nói.
 
Hai người vừa nói xong thì có người đến tìm Cố Doãn Tu, vừa nãy cũng ở trong bữa tiệc, hình như họ Trần, là thế gia đại tộc trong thành Ngân Châu.
 
“Thế tử gia, bọn ta đang câu cá ở bên kia, ngài có muốn đi cùng không?” Tiệc thưởng hoa bên kia có lẽ còn một lúc nữa mới kết thúc.” Trần công tử nói, dáng vẻ có vẻ là cũng đang đợi nữ quyến trong nhà.
 
Cố Doãn Tu cũng nói: “Giang công tử đi cùng đi?”
 
“Đúng, Giang công tử đi cùng chúng ta.” Trần công tử ở bên phụ họa.
 
Giang Lam Tuyết nói: “Ta muốn ở bên nhị thúc của ta…”
 
Đúng lúc này có một tên người hầu đến: “Giang đại nhân, Kiều đại nhân mời ngài.”
 
“Vậy thì tốt rồi, ngươi không cần ở bên Giang đại nhân nữa.” Cố Doãn Tu cười nói.

 
Giang Kế Viễn cũng thấy khó khăn, trong lòng sớm đã hối hận không nên mang con gái đến. Lần này tri phủ đại nhân gọi ông, ông cũng không dám không đi, chỉ có thể đi cùng người hầu đi qua đó, trước khi đi ông nói: “Ta đi nhanh rồi về.”
 
Giang Lam Tuyết đành phải đi cùng Trần công tử và Cố Doãn Tu đến bên hồ. Tên Trần công tử kia không biết là cố ý hay vô tình, nhanh chóng đi đến phía trước, chỉ còn lại Cố Doãn Tu đi chậm rãi cùng Giang Lam Tuyết.
 
“Ngài tìm ta có chuyện gì? Đã tìm thấy thợ rèn chưa?” Đã đến nước này Giang Lam Tuyết cũng đã rõ, cha nàng nhất định là bị hắn ép đi, Trần công tử không chừng là do hắn gọi đến.
 
“Chưa tìm thấy.” Cố Doãn Tu chậm rãi nói.
 
“Vậy thì ngài tìm ta có chuyện gì?” Giang Lam Tuyết nghĩ lần trước có gì đều đã nói hết rồi, sao người này vẫn không bỏ qua cho mình.
 
“Tìm người, muốn học tập ngươi.” Cố Doãn Tu cười lạnh một tiếng.
 
Giang Lam Tuyết nghe không hiểu: “Học tập? Học cái gì? Pha trà?”
 
“Chẳng phải ngươi đã nói với ta rằng đừng có làm người vô dụng, đừng trở thành một tên công tử ăn chơi sao? Ta muốn học cách ngươi tạo mối quan hệ với những người minh sĩ và tể tướng!” Cố Doãn Tu lạnh lùng nói.
 
“Cố Doãn Tu, ngươi có ý gì!” Giang Lam Tuyết tức giận.
 
“Ta còn muốn biết ý đồ của ngươi! Giữa ngươi và Lục Trường Thanh, còn có Hứa Thính Tùng có chuyện gì?” Cố Doãn Tu chất vấn.
 
Giang Lam Tuyết nghe xong, tức giận đến đỏ mặt: “Cố Doãn Tu, ngươi thật đê hèn. Đừng nghĩ ai cũng như ngươi.”
 
“Ta làm sao! Ta cũng không bấu víu người khác.” Cố Doãn Tu nói.
 
“Cố Doãn Tu, hiện tại chúng ta không liên quan gì đến nhau thế nên cho dù ta cùng bọn họ có quan hệ gì cũng không đến lượt ngươi quản.” Giang Lam Tuyết lạnh mặt.
 
“Sao có thể, nếu như kiếp trước ngươi và bọn họ cũng như vậy thì sao?” Cố Doãn Tu nói hết những gì mình nghĩ ra. Nói xong lập tức hối hận, hắn rõ ràng biết Giang Lam Tuyết không phải người như thế.
 
Quả nhiên Giang Lam Tuyết lạnh lùng nhìn hắn rồi quay đi, Cố Doãn Tu phiền muộn chạy đuổi theo. Sao lại như thế này, rõ ràng là muốn hỏi chuyện nàng một cách tử tế...
 
“Giang tam.” Cố Doãn Tu kéo tay nàng.

 
Giang Lam Tuyết ngay lập tức hất tay hắn ra.
 
Cố Doãn Tu vội vàng giữ vai nàng: “Ta không có ý đó. Ta chỉ muốn hỏi..”
 
Giang Lam Tuyết cảm thấy mình không dùng biện pháp mạnh với hắn không được, bèn nói: “Cố Doãn Tu, ngươi muốn như thế nào? Ngươi cứ quấy rầy ta như thế này, có phải là muốn cưới ta không?”
 
Nghe câu nói này của nàng Cố Doãn Tu như bị sét đánh: “Đương nhiên là không.”
 
“Vậy ngươi quan tâm ta với người khác có quan hệ tốt làm gì? Ngươi không phải là phát hiện thật ra bản thân mình luôn thích ta đấy chứ, nên muốn cưới  ta về? Giang Lam Tuyết cố ý kích động hắn.
 
“Ngươi yên…” Cố Doãn Tu nôn nóng, suýt nữa lỗ mãng.
 
“Nếu đã là không phải, tại sao ngươi cứ quấy rầy ta mãi thế, quan tâm ta với người khác như thế nào để làm gì? Giang Lam Tuyết lại nói.
 
“Ta… ta chỉ là…” Đúng rồi, vì sao chứ? Cố Doãn Tu cũng không hiểu rõ chính bản thân mình.
 
“Nói không được, vậy ngươi thích ra rồi, muốn cưới ta, muốn nối lại duyên kiếp  trước của chúng ta.” Giang Lam Tuyết thấy Cố Doãn Tu sững sờ, lại nói tiếp.
 
“Ngươi.. ngươi, ngươi đừng có mơ!” Cố Doãn Tu tức giận.
 
“Vốn dĩ ta cũng không muốn như thế, thế nhưng hiện tại nếu như Thế tử gia đối với ta thâm tình như vậy, ta cũng nên xem xét chút không nhỉ?” Giang Lam Tuyết đi một bước đến chỗ Cố Doãn Tu.
 
Quả nhiên Cố Doãn Tu bị Giang Lam Tuyết dọa cho sợ, quay đầu chạy, chạy hai bước còn quay lại nhìn Giang Lam Tuyết, như là sợ nàng đuổi theo.
 
Giang Lam Tuyết nhìn bóng dáng sợ hãy bỏ chạy của Cố Doãn Tu cảm thấy rất buồn cười. Đầu của Cố Doãn Tu thật sự có vấn đề, thần trí không rõ ràng, còn cho rằng mình là thê tử của hắn, cho dù bản thân không thích nàng nhưng cũng không chấp nhận được việc nàng đối tốt với người khác.
 
Thế nhưng, hắn thật sự không thích mình… Chạy nhanh như vậy, xem ra mình dọa hắn ta sợ thật rồi.
 
(Mấy chương trước Giang Lam Tuyết gọi Cố Doãn Tu là ngài vì em cảm thấy Giang Lam Tuyết vẫn tôn trọng CDT, còn có chút muốn xách xa CDT. Chương này em để là ngươi vì GLT đang tức giận, để là ngài nghe không hay lắm ạ.)
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui