Tôi nhớ hôm đó là ngày thứ sáu, bầu trời khi ấy ngả về màu cam đỏ như một ngọn lửa lớn đang cháy lan rộng, mọi người xung quanh tôi hoảng loạn la hét, thậm chí còn có người đầy mặt là máu hốt hoảng đâm vào tôi, một câu xin lỗi cũng chẳng nói, vội vã đứng dậy vội chạy biến mất hút ở cánh cửa lớn.
Tôi ngơ ngác bị đẩy ngã ngồi trên đất, chẳng hiểu gì mà nhìn hết đoàn người này lại đến đoàn người khác nối đuôi nhau chạy.
Ánh mắt họ đều tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Tôi tự hỏi điều đáng sợ gì đã doạ họ đến mức đó nhỉ?
Chẳng lẽ tận thế đến rồi ư?
Một tiếng rú của dã thú nghe gợn tóc gáy từ đằng xa vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của tôi, tiếp đến là tiếng bước chân dồn dập vọng đến bên tai mỗi lúc một gần hơn.
Chuyện gì đang diễn ra vậy?
Dã thú tấn công ở trường học sao?
Đáng tiếc không một ai nguyện ý dừng lại trả lời câu hỏi này của tôi.
Tôi hoang mang ngồi ngây ngốc trên đất nhìn hết người này lại đến người kia chạy qua, cuối cùng cũng có một người thực sự dừng lại tốt bụng kéo tôi đứng lên chạy cùng.
Người đó hình như còn lẩm bẩm nói gì đó nhưng khi nhìn vào miếng băng gạc trên cổ tôi thì bỗng im bặt, bàn tay ấm áp nắm lấy tay tôi hơi run có biên độ.
Gì vậy?
Phản ứng đó là sao?
Làm như cậu ta chưa từng thấy ai đó tự băng bó vết thương vậy á!
Tôi buồn bực đưa tay lên sờ chỗ cộm lên trên cổ.
Vết thương này là do một tên điên đã cắn tôi.
À đúng rồi.
Ban sáng, khi tôi đang xếp hàng mua đồ ăn sáng, một bạn học bỗng dưng nổi điên lao đến cắn tôi.
Mí mắt trái giật giật, tôi nghiêng đầu, không hiểu sao lại cảm thấy mạch máu trên cổ của cậu bạn đang kéo tôi chạy rất thơm, thơm đến mức làm tôi muốn cắn một cái.
Cậu bạn nọ dường như cảm nhận được biểu hiện của tôi hơi không đúng lắm, lập tức liền buông tay tôi mà lùi về sau giữ khoảng cách an toàn với tôi.
Cậu ta nhìn tôi, cảnh giác hỏi: "Cậu đã bị cắn rồi à?"
Sải chân dài bước đến gần cậu ta, tôi mỉm cười dịu dàng vươn tay đến, ngay tắp lự hào phóng thừa nhận: "Đúng vậy, tôi bị cắn rồi"
Tôi không phải là thằng ngu, đương nhiên cũng sẽ hiểu rõ chuyện đã bị cắn này đồng nghĩa với việc gì.
Nhưng như thế thì sao, tôi không thấy sợ chút nào, thậm chí còn cảm thấy cái thế giới tẻ nhạt này cuối cùng cũng có chút thú vị hơn rồi.
Đưa mắt nhìn xuống cậu bạn học đang cố gắng giãy dụa dưới móng vuốt của tôi, lại đưa tay vuốt ve mấy vết cào hằn in trên mặt, tôi hưng phấn nghĩ đột nhiên biến thành quái vật cũng không tệ lắm.
Ừ thì sức mạnh cũng tăng này, rồi cả thân thể không còn chút cảm giác đau đớn này nữa.
Đúng là trên cả tuyệt vời luôn.
Tôi ghé mũi ở trên cổ cậu ta, đỏ mắt hít ngửi mấy lần, kìm lòng không đặng mà khen con mồi đầu tiên của mình: "Thơm quá, cậu thiệt là thơm! "
Nên là tôi cắn cậu một miếng được không?
Thầm mặc định cậu ta phản kháng là đồng ý, tôi nhoẻn miệng cười, nước bọt trào ra rớt lên vai cậu ta thấm ướt một mảng lớn, lí trí trong tôi cũng dần bị rút sạch sẽ, tôi há lớn miệng, tham lam đem chỗ thịt mềm mại của cậu ta nhét vào bụng, từng chút từng chút một gặm nuốt, rất nhanh cơ thể hoàn mỹ của cậu ấy đã bị tôi gặm gần hết sạch, cuối cùng chỉ còn sót lại đôi tay xinh đẹp nằm trơ trội trên đất, trông rất đáng thương.
Tôi chớp chớp mắt, nhặt đôi tay còn sót lại của cậu ta nâng lên ngắm nghía, có chút tiếc nuối mà nghĩ.
Thịt ngon thế này biết tìm đâu đây nhỉ?
!
Đây là lần thứ hai Hạ Nhiên tỉnh lại ở thế giới này với cái bụng trống rỗng đang quặn đau.
Đúng vậy, anh chính là bị đói đến tỉnh hồn luôn.
Vậy nên việc đầu tiên khi anh mở mắt ra làm đó là bỏ luôn giai đoạn hoảng hốt vì bị Doãn Tề bỏ mặc ở nơi xa lạ, trực tiếp nhảy đến giai đoạn ngó trái ngó phải tìm kiếm xem thứ gì đó có thể ăn được.
Đáng tiếc, đợi sau khi anh quan sát rất lâu xong, mới phát hiện nơi đây chỉ là một nhà kính lớn đã bị bỏ hoang, thực vật được trồng ở đây nhìn chung chỉ toàn là đám hoa cỏ vô dụng.
Hạ Nhiên thở dài, vậy là thứ ăn được bên cạnh anh cũng chỉ có cỏ dại thôi à?
Mà thôi, có cỏ ăn còn hơn là không có gì để lấp bụng.
Tuy nghĩ thoáng là vậy nhưng anh cũng chẳng vui vẻ nỗi, vì anh nào phải trâu bò đâu mà phải ăn cỏ để sống, nhưng mà không ăn thì chỉ có đường chết.
Vì vậy, Hạ Nhiên đành phải ngậm đắng nuốt cay, nhắm mắt nhắm mũi nhéo một nhúm cỏ trên đất bỏ thẳng vào miệng, chậm rãi nhai kĩ nếm thử, có ngọt có cay nhưng chủ đạo vẫn là mùi vị mặn mặn.
Haiz, nhắm mắt miễn cưỡng nuốt xuống coi như đã an ủi cái bụng đói meo nhiều ngày của anh rồi.
Món chính đã xong, Hạ Nhiên bèn nhổ thêm một cọng cỏ bỏ vào miệng làm món tráng miệng, vừa nhắm mắt nhai anh vừa tự thôi miên bản thân là đang thưởng thức bánh pudding vị cỏ cao cấp.
Tuy hơi dị dị thật nhưng rất là "ngon" -)))
Đợi no bụng rồi anh mới chợt nhớ, đường đường là Hạ thiếu gia được người ta chăm sóc từng bữa ăn giấc ngủ, ai mà ngờ được lại có ngày phải ăn cỏ để lắp đầy bụng như thế này đâu.
Đúng là đời người "lên voi xuống chó" là chuyện thường.
Ngồi bên cạnh Hạ Nhiên, Doãn Ngân mở tròn xoe mắt chứng kiến từ đến cuối quá trình anh cosplay bò mukbang ăn cỏ, thấy anh ăn ngon quá cũng bắt chước nhổ một nhúm cỏ nhét thẳng vào mồm.
Nhưng mùi vị cỏ tươi kia nào dễ nuốt và ngon lành như cô tưởng.
Vì thế chưa được 3 giây, cô đã phun hết đống cỏ trong miệng ra, trả nó về vị trí cũ.
Doãn Ngân mím môi, ấm ức giương đôi mắt cún con với Hạ Nhiên: "Không ngon, không ngon chút nào hết trơn"
Hạ Nhiên trông thấy cô như vậy thì bật cười lớn.
Đương nhiên cỏ thì làm sao mà ngon như đồ ăn bình thường được chứ!
Chờ cười hết nước xong, Hạ Nhiên mới đặt tay lên trên đầu cô xoa xoa cưng chiều: "Đừng đi lung tung, nhóc ngồi ở đây đợi anh đấy"
Lần trước hứa với người ta dắt đi ăn ngon, kết quả xém tí nữa thì rụng hết hai cái mạng.
Lần này nhất định phải lật tung cái vườn này lên mới được.
Hạ Nhiên phủi mông liền đi thẳng tới chỗ mấy bụi cây mọc um tùm che bít lối đi ở xa xa.
Thấy đám cây cỏ mọc chướng mắt liền lấy ra con dao từ trong túi dự trữ, vung vài nhát chém bừa mở ra con đường đi.
15 phút sau.
Hạ Nhiên đi gần nát cái vườn, cuối cùng cũng tìm thấy thứ có thể ăn được ở cái chỗ khỉ ho cò gáy này.
Đó là mấy chùm quả dại mọng nước màu đỏ treo lơ lửng trên một cái cây đại thụ.
Dựa theo kinh nghiệm sống ăn chơi trác táng của mình, Hạ Nhiên có thể kết luận nhanh rằng đây là quả có thể ăn được, vì nó không có màu sắc quá sặc sỡ, cũng không có hình thù quái dị nên trăm phần trăm là có thể bỏ vào mồm được.
Hạ Nhiên lau nước miếng sắp chảy thành con suối nhỏ, vội vàng dắt dao ở bên hông, xoăn tay áo lên khởi động mấy động tác cho nóng người rồi vọt đến gốc cây đại thụ ở phía trước, ôm thân cây trèo lên hái mấy chùm quả kia bỏ vào túi dự trữ.
Vốn từ nhỏ đã có năng khiếu leo trèo, lại cộng thêm tiếng hoan hô réo lên liên tục từ chiếc bụng đói, nhoáng một cái mấy chùm quả trên cây đã bị Hạ Nhiên vặt xuống gần hết.
Mắt thấy ô trống trong túi dự trữ sắp bị lắp đầy hết, Hạ Nhiên mới tạm thời buông tha mấy chùm quả xanh còn chưa kịp chín.
Búng tay lấy ra một chùm quả dại, Hạ Nhiên thoải mái vắt chéo chân nằm hưởng thụ thành quả trên cây, anh định bụng bứt ăn vài quả trước để thử độc rồi hả về cho Doãn Ngân ăn sau, lỡ như có độc thật thì chỉ có mỗi anh ngủm thôi, còn Doãn Ngân thì vẫn bình an vô sự sống tiếp.
Nghĩ cao cả như vậy, Hạ Nhiên cũng không e dè nữa mà bứt thử vài quả ném vào miệng.
Thịt quả vừa vào miệng liền hoà tan, ban đầu tuy có chút đắng chát khó nuốt nhưng kiên nhẫn chờ đợi thì hậu của quả lại khá ngọt dịu.
Hạ Nhiên lần đầu tiên được ăn tử tế một lần, cảm động đến mức hai hàng lệ tuôn ra.
Anh vừa ăn vừa khóc nức nở như một đứa trẻ.
Đây là lần đầu, anh cảm giác hạnh phúc vừa đơn giản lại vừa gần gũi như vậy đấy.
Soạt____
Cả người Hạ Nhiên như bị người ta ấn nút tạm dừng, quả dại trên tay lặng lẽ rơi xuống gốc cây.
Trực giác nhạy bén nói cho Hạ Nhiên biết ngoài Hạ Nhiên và Doãn Ngân ở đây thì vẫn còn một thứ khác đang ẩn nấp chờ đợi thời cơ để ra tay với bọn họ.
Là xác sống sao?
Xác xuất điều này là rất cao.
Nhưng theo như anh được biết, ngoài con người biến dị bởi virut thì thực vật, động vật cũng không tránh khỏi nguy cơ bị lây nhiễm và biến dị theo.
Cho nên không thể loại trừ khả năng đó còn có thể là động vật biến dị hoặc là thực vật biến dị hoặc xác xuất nhỏ hơn là động vật nhỏ chưa bị biến đổi được.
Hạ Nhiên vểnh tai lên chú ý nghe, đồng thời cũng nâng cao cảnh giác đưa mắt nhìn dáo dát bốn phía, cuối cùng đặt mắt ở chỗ bụi cây không xa chỗ anh lắm, tay phải đặt trên hông, đề phòng nếu gặp xác sống vẫn có thể rút nhanh con dao ra đối phó với nó.
Vèo____
Hạ Nhiên linh hoạt nhảy ra chỗ khác né tránh rễ cây dài ngoằn từ bụi cây phóng tới.
Nhìn vết lõm in trên cành cây, Hạ Nhiên càng thêm siết chặt con dao trong tay, có lẽ đã gặp qua vài chuyện ở thế giới này, Hạ Nhiên mặt không đổi sắc, không chút do dự cắm thẳng con dao lên rễ cây, cưỡng ép nó cố định một chỗ trên cành cây.
Một tiếng hét thảm thiết vang vọng cả khu vườn, chỗ đâm xuống rễ cây trào ra một đống chất lỏng nhầy nhụa màu xanh lá, càng kì lạ hơn là nó như có ý thức riêng muốn vùng vẫy đào thoát.
Hạ Nhiên không ngu mà đứng mãi ở đó, thừa cơ hội này, anh liền co giò bỏ chạy thật xa.
Nhưng đáng tiếc, cho dù anh chạy có bao xa, đám bạn của rễ cây kia cũng bắt được anh kéo lê xềnh xệch trên đất trả thù cho bạn của tụi nó.
"Mẹ kiếp"
Tứ chi của Hạ Nhiên bị đám rễ quấn chặt kéo căng giữa không trung, toàn thân không chỗ nào là lành lặn.
Cây nắp ấm biến dị giận dữ vung lá tát vào mặt anh.
Nhân loại đáng chết.
Hạ Nhiên hộc ra một ngụm máu tươi, trên mặt được tặng thêm một đường máu xinh đẹp.
Thân là một tên tự luyến cấp độ s, mặt của anh còn quý hơn cả cái mạng què này.
Vậy mà cái cây chết dẫm này lại dám làm thế với cái mặt yêu dấu này của anh ư?
Đ*o thể tha thứ được!!!
Hạ Nhiên nghiến răng, hai mắt bừng lên ngọn lửa lớn: "Tiện cây, tao mà thoát được thì mày chuẩn bị biến thành củi nhóm lửa đi".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...