Nếu so với những diễn viên già đời có kinh nghiệm phong phú khác được mời đi diễn thì Uống Oánh có vẻ hưng phấn cực kỳ, mặc dù cô chỉ nhớ được một hai câu lời kịch, nhưng mỗi khi thì thầm mấy câu lời kịch mà cô nhớ thì giọng của cô có thể so với cái loa nhỏ ở phim trường còn lớn hơn nữa, lớn đến mà có một vị nhiếp ảnh gia trong phim trường cũng phải chú ý đến cô.
Nhưng thật mau vị chỉ đạo nhiếp ảnh này đã bị Trình Thất đang ở bên cạnh Uông Oánh hấp dẫn.
mặc dù đều ăn mặc áo blouse trắng giống như những giống như những người bên cạnh, nhưng vị nhiếp ảnh gia này chỉ cần liếc mắt một cái là có thể phát hiện ngay ánh mắt của Trình Thức, cho dù không nghe được thanh âm của cô gái này nhưng chỉ cần nhìn đến biểu tình thành kính của cô ấy, rất trang nghiêm.
Cho dù ai nhìn thấy đều cũng sẽ không hề hoài nghi rằng đây sẽ là một vị thực tập sinh mà sau này chắc chắn sẽ trở thành một vị bác sĩ được mọi người vô cùng tôn kính.
Theo lời của đạo diễn ở hiện trường “ngừng”
Những diễn viên chính cùng một ít những nhân viên khác đều chuyển sang phim trường khác, mà còn lại ngoài trừ là người của tổ đạo cụ ở lại dọn dẹp hiện trường thì đều là những đặc diễn mà kế tiếp không có suất diễn.
Theo bản năng Trình Thất sờ sờ ngực của chính mình, ngay thời khắc tuyên thệ lúc đó, lần đầu tiên cô có thể cảm giác rõ ràng được tiếng tim đập của bản thân, nó mạnh mẽ như vậy, có một loại cảm giác chua xót mà lại trộn lẫn kiêu ngạo, vừa thần thánh vừa xa lạ, thật giống như cô đang trở thành cô gái học y học lâm sàng suốt tám năm trời vậy.
Không đúng! Suốt tám năm học y học lâm sàng?!
Ngay thời khắc này, rốt cuộc Trình Thấy cũng đã phát hiện ra chỗ không thích hợp.
Trừ bỏ lần đầu tiên không hề có sự chuẩn bị, hơn nữa bởi vì quyển sách về tội phạm kia quá mức đặc thù, nhưng sau lần đó ra mỗi lần cô xuyên qua đều không hề có bất kì một di chứng gì nữa.
Cứ giống như là cô đang xem phim vậy, có lẽ cô sẽ vì một tình tiết nào trong đó mà cảm động, nhưng mà cho dù thế nào đi chăng nữa thì bộ phim đó cũng không có cách nào làm ảnh hưởng đến bản thân của khán giả không phải sao.
Chính ngay lúc này Trình Thất đột nhiên phát hiện ra được rằng chính mình là thật sự bị ảnh hưởng nhưng mà thần kỳ là, trong đầu của cô chỉ nhiều ra những ký ức cùng tri thức về y học của cô gái ấy, còn lại về quá trình trưởng thành, mối quan hệ hay tình cảm lại không có gì cả.
Điều này làm cho Trình Thất hơi yên tâm chút, mấy năm nay bởi vì thân thể của cô, cô cũng chuyên môn hiểu biết qua một ít về sách tâm lý, đặc biệt là khi cô đã từng thật sự xuyên qua sách sau đó mất không chế.
Cho nên Trình Thất cũng đã từng có lần lo lắng rằng bản thân mình sẽ bị nhân vật trong sách ảnh hưởng rồi trở thành một con người khác hoặc là bị tâm thần phân liệt.
Khi đó cô đã cho ra một quyết định là, nếu như có một ngày cô thật sự bởi vì xuyên sách mà mất không chế thêm một lần nữa, thì cho dù có là vì người nhà đi nữa cô cũng sẽ tình nguyện không bao giờ mở ra bất cứ một quyển sách nào nữa.
“Oánh Oánh” Trình Thất gọi.
“Ai! Thất Thất, có chuyện gì sao?” Đang lúc Uông Oánh hưng phấn giao lưu ‘kinh nghiệm’ với vị đặc diễn bên cạnh, nghe được bạn tốt triệu hoán liền lập tức vội vàng quay đầu chạy tới.
“Kịch bản của cậu, cho mình mượn.” Thấy Trình Thất chỉ chỉ kịch bản trên tay, Uông Oánh không một chút nghĩ ngợi liền đưa qua, cũng không hỏi một tiếng xem thử tờ kịch bản này có cái gì để xem.
Thấy không có bất kỳ một thứ gì xảy ra, Trình Thất cầm tờ kịch bản thuộc về Uông Oánh này vuốt ve một chút, kỳ thật nếu là dựa theo kinh nghiệm trước kia, chỉ bằng một tờ giấy không có đầy đủ chuyện xưa, chỉ là viết giấy tuyên ngôn không, không có chuyện gì xảy ra thì cô mới thấy là bình thường.
Nhưng vừa rồi cô lại không thể hiểu được mà xuyên tiến vào đến thế giới ở trong sách, nếu không nói về chênh lệch thời gian, chỉ nói đến những kiến thức và ký ức đột nhiên xuất hiện trong đầu của cô, chúng đều có thể làm cho cô sinh tâm cảnh giác.
Lại một lần nữa nhìn về phía kịch bản của cô, theo như dự kiến cũng không hề có chuyện gì xảy ra, giống như trước đây vậy mỗi quyển sách cô cũng chỉ có thể xuyên đi vào một lần duy nhất.
Nhưng chỉ có một điều bất đồng đó chính là bản thân của kịch bản lại còn nhất thiết là phải thuộc về cô thì cô mới có thể xuyên vào, nhưng mà đây cũng chỉ là suy đoán của cô thôi.
Cụ thể cô còn phải làm thí nghiệm vài lần nữa.
“Thất Thất! Thất Thất!” âm thanh của Uông Oánh khiến Trình Thất bừng tỉnh từ trong trầm tư.
Nhìn đến bạn của mình nhìn lại đây, Uông Oánh vội vàng kéo qua người bạn vừa mới quen biết.
“Mình mới quen biết anh Chu nè! Anh ấy làm đặc diễn đã nhiều năm rồi, quen biết rất nhiều người phụ trách ở nhiều đoàn phim khác nhau, anh ấy nói kế tiếp anh ấy còn muốn đi diễn ở một đoàn phim dân quốc khác nữa.
Anh ấy có thể mang chúng ta hiểu biết một chút, nói không chừng còn có thể có một cái nhân vật nhỏ để chúng ta thử xem đâu."
Trình Thất nhìn người đàn ông họ Chu này tuổi thì cũng xấp xỉ với bọn cô, thật sự là nhìn không ra đã làm đặc diễn nhiều năm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...