Edit: Arisassan
Có lộ phí rồi nên hai người lập tức cưỡi ngựa chạy đi không ngừng, chỉ trong một thời gian ngắn đã đến được Thanh Châu, dọc đường một người truy binh cũng không gặp, Dung Dực cảm thấy kỳ quái, còn Mục Nhung thì biết đây là Thu Đông cố ý muốn để mình chịu khổ dưới tay Dung Tiểu Boss, nếu hắn bị khi dễ thật thì có khi nha đầu kia sướng đến mức nằm mơ cũng cười tỉnh.
Tiếc là, ả ta thật sự đã xem nhẹ độ thuần lương của Dung Dực và khả năng chịu đựng nhẫn nhục của Mục Nhung trước mặt Dung Tiểu Boss.
Có lẽ nhiều ngày ngủ chung với nhau khiến cho không khí dịu bớt hơn được một chút, Mục Nhung nhận ra sắc mặt của Dung Dực đối với hắn tốt hơn rất nhiều, đôi lúc trên bàn cơm còn gọi riêng một chén canh gà cho hắn.
Hiện giờ hai người vô cùng túng quẫn, đương nhiên không thể ăn mấy thứ xa xỉ như canh nhân sâm được, nhưng khi thấy Dung Dực vừa vùi đầu ăn rau xanh đậu hủ vừa đẩy chén canh gà đến trước mặt hắn, tuy trên mặt người này vẫn bày ra vẻ mất tự nhiên kiểu "không phải ta gọi riêng cho ngươi đâu tại ta tự nhiên không muốn uống nữa thôi", Mục Nhung vẫn không nhịn được mà nóng mắt, trong lòng cảm thán chén canh gà ở nơi hẻo lánh này thật sự ấm hơn bình thường rất nhiều.
Dung Tiểu Boss quá là thuần lương, khiến cho Mục Nhung cảm thấy một lệ quỷ như hắn cũng bị cảm hóa, vừa đến Thanh Châu đã đi mua dây thừng và lương khô, chuẩn bị đầy đủ dụng cụ để leo núi rồi nhiệt tình kéo Dung Dực đến ngọn núi lớn mịt mù nằm ở ngoại ô Thanh Châu.
Thanh Châu là vùng miền núi phía tây Bắc Thần, vốn có địa thế hiểm trở nên dân cư rất thưa thớt, mặc dù Mục Nhung biết trước nơi này có rất nhiều núi, nhưng khi đến tận nơi vẫn không thể không thở dài: "Sao Thanh Châu có lắm vách núi thế không biết."
Hắn nhận ra với cái vận khí không tốt nổi của mình mà đi chung với Dung Dực có mệnh thiên sát cô tinh, quả nhiên độ khó khi làm gì đó đều bị nhân lên gấp đôi.
Lão Vương mặc dù có nói Thiên Ma công nằm ở dưới vách núi Mạc Quy từng ngã xuống, nhưng cả lão tác giả cũng không biết rõ cụ thể đó là vách núi nào.
Hiện giờ lướt mắt ra xa nơi đâu cũng là vách núi, Mục Nhung bất đắc dĩ phát hiện bọn họ muốn nhảy vực mà cũng không biết phải nhảy chỗ nào, đành phải thăm dò hỏi: "Không thì chúng ta mỗi người nhảy một lần đi?"
Tuy nói thế nhưng cả bản thân hắn cũng thấy đề nghị này không được hay tí nào, quả nhiên Dung Dực lập tức quăng sang ánh mắt như nhìn một tên ngốc: "Ngươi dẫn ta từ vương thành đến vùng núi hẻo lánh này là để nhảy vực chung với nhau ư?"
Lời này sao nghe như hắn là bọn buôn người chuyên lừa gạt thiếu niên nhà lành để bán lên vùng núi vậy? Nếu hắn nhớ không lầm thì chẳng phải hắn mới là người bị bắt đi sao?
Tuy oán thầm như vậy trong lòng, nhưng ngoài mặt Mục Nhung vẫn giữ nguyên bộ dáng nghiêm trang kia, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Nhảy vực gặp được nhiều kỳ ngộ lắm đó, ngươi xem chẳng phải Mạc Quy cũng vì thế mà trở thành cường giả Thần Thánh sao."
Sau đó, hắn thấy Dung Tiểu Boss thẳng thắn lườm hắn một cái: "Đúng thế, thậm chí còn ngã hỏng đầu luôn."
Nghe xong câu này, Mục Nhung lập tức cảm thấy không vui, kiên quyết muốn giữ gìn tôn nghiêm của mô típ nhảy vực, nhanh chóng phản bác: "Nói bậy, là do đầu óc của gã vốn bị bệnh rồi, không liên quan gì đến nhảy vực cả."
"..."
Dung Dực không biết đầu óc Mạc Quy bị hỏng lúc nào, hiện tại y chỉ hoài nghi liệu mình có bị bệnh không nên mới tin vào mấy câu chuyện vớ vẩn của Mục Nhung, thế mà lại thật sự đi chung với hắn vượt qua ngàn dặm chạy đến Thanh Châu để nhảy vực.
Tuy nói thế, nhưng Mục Nhung cũng không định kéo Dung Tiểu Boss nhảy vực chung, bởi vì hắn tin rằng với vận khí của bọn họ, tỷ lệ ngã xuống chết luôn chắc chắn cao hơn tỷ lệ được cành cây hay gì gì đó nhô ra đỡ lấy.
Cũng may hắn có cách để đối phó với tình huống này, liền lấy túi âm linh trong tay áo ra.
Có lẽ giọng hét của Tôn Chí Viễn đã để lại bóng ma tâm lý trong lòng Dung Dực, cho nên quãng thời gian này y không hề soát người Mục Nhung, vẫn để hắn giữ lại được đạo cụ mấu chốt này, hiện tại chỉ mở miệng nói: "Qủy huynh, chúng ta thương lượng được không?"
Qủy hồn dưới trăng vất vả lắm mới được thanh tịnh, đang cảm thấy may mắn khi người này không đốt mấy thứ kỳ quái cho mình nữa thì chợt nghe thấy câu này, lập tức vừa phát ra âm thanh u oán vừa nhẹ nhàng bay ra: "Lúc nào ngươi tìm đến ta cũng không có chuyện gì tốt đẹp cả."
"Chuyện là thế này, dưới vách núi có một sơn động, phiền ngươi bay xuống tìm một chút."
Mấy vực sâu dưới vách núi đối với người bình thường thì vô cùng nguy hiểm, nhưng với quỷ thì lại không đáng sợ chút nào.
Hiện giờ chú thuật của hắn cũng hơi hơi thành thục, đã đến lúc kéo quỷ hồn này ra dùng một chút, thế nhưng hắn biết trong lòng con quỷ này có chấp niệm, cho nên cũng không ra lệnh sai bảo gì, mà cười cười nói: "Ta chắc chắn không thể phi thăng rồi, nếu ngươi không giúp y tìm được công pháp, thì cũng chỉ có thể theo ta xuống mồ thôi."
Qủy hồn dưới trăng chết quá thê thảm, muốn chuyển thế thì chỉ có hai cách, một là tìm được thiếu niên có tư chất giống mình rồi làm hắn chết theo cách của mình để thế mạng, hai là nhìn thấy phong cảnh trên thiên giới rồi độ hóa chấp niệm thành Phật.
Tìm kẻ thế mạng thì vẫn phải đến thành Uổng Mạng để tiêu trừ nghiệp chướng, nếu có thể thì hắn vẫn muốn thành Phật hơn, hiện giờ nghe thấy câu uy hiếp của Mục Nhung tuy trong lòng mắng người này không có chí khí kế thừa tư chất thiên tài rồi mà không chịu tu nguyên khí, nhưng vẫn đành phải bất đắc dĩ chấp nhận.
Đương nhiên, sau khi bay ra trông thấy Dung Dực có tư chất chẳng kém gì so với Mục Nhung, hắn vô cùng thành khẩn mà đề nghị: "Kỳ thật ta không phản đối việc ngươi đưa ta cho y đâu."
"Thân thể của ngươi đã bị ta ăn, tên thật của ngươi cũng bị ta hỏi ra từ miệng quỷ sai, ngươi đã định là phải làm tiểu quỷ dưới trướng ta rồi, đừng hòng chối bỏ."
Đáng tiếc Mục Nhung không hề có ý định dâng đùi của mình cho người khác, lập tức mở miệng chặt đứt suy nghĩ của con quỷ này, suy nghĩ một chút rồi chen thêm một câu: "Hơn nữa ngươi nói quá trễ rồi, ta đã sớm dâng bản thân mình cho y."
"..."
Tuy Mục Nhung đúng là tự mình đưa lên cửa bó tay chịu trói, nhưng câu này vào trong tai Dung Dực cứ làm y có cảm giác sai sai, hay đúng hơn là y cảm thấy tất cả những gì một người một quỷ này nói với nhau nãy giờ có nghĩa nào đó khác với bình thường, chẳng lẽ đây là nói càn liên miên trong truyền thuyết? Được rồi, thay vì chuyện này, thứ y để ý hơn là, y có thể từ chối không nhận mấy thứ kỳ quái kia không?
Mục Nhung tất nhiên không biết bản thân mình bị Dung Tiểu Boss từ chối ký nhận, hắn đang quan sát độ cao của vách núi, thầm nghĩ với tu vi Quy Nguyên cảnh của Dung Dực thì treo dây thừng đi xuống cũng không khó lắm, nhưng nếu mang theo mình nữa thì sẽ nguy hiểm hơn.
Về phần để con tin như hắn ở lại phía trên, còn bản thân mình thì đi xuống vực núi, Dung Dực vẫn chưa ngốc bạch ngọt đến vậy đâu.
Hắn nghĩ bản thân mình sớm muộn gì cũng phải nói thật với Dung Dực, nên không do dự nữa, lập tức quay lại nói với y: "Ta muốn cho ngươi xem một chiêu thân pháp khá là quỷ dị, lát nữa ngươi đừng có kích động quá nha."
Dung Dực đã sớm tra xét kinh mạch của Mục Nhung, biết trong cơ thể hắn không có nguyên khí mà còn tích tụ rất nhiều hàn khí, không luyện bất kỳ công pháp gì, khó trách không chịu nổi thời tiết rét lạnh.
Vốn tưởng thân pháp mà người này nhắc đến không có chỗ nào lợi hại cả, không ngờ chỉ trong chớp mắt người đứng trước mặt y đã biến mất hoàn toàn, cứ như tan vào trong không khí vậy.
Y tưởng mình nhất thời hoa mắt không thấy người này sảy chân té xuống vực, liền vội vàng đi tìm, lại chợt trông thấy thiếu niên bước ra từ sau lưng, cái đáng nói là suốt quãng thời gian đó y không hề cảm nhận được cái gì cả.
Lúc trước ở rừng Nguyệt Kiến, tuy y cảm thấy việc Mục Nhung đột ngột xuất hiện có hơi kỳ quái nhưng cũng không nghĩ nhiều, hiện tại xem ra đối phương đúng là có một thân pháp quỷ thần khó lường như thế này, chắc chắn có thể dễ dàng trốn khỏi tay y, cho nên, tại sao hắn không chạy trốn?
Vẻ mặt phức tạp nhìn Mục Nhung hiện thân lần thứ hai, Dung Dực nhận ra bản thân mình tuy có đề phòng nhưng rốt cuộc vẫn quá xem thường người này, có lẽ vẻ ngoài nhu nhược đến mức không làm được việc gì kia thật sự có thể khiến cho người ta mất cảnh giác.
Y trầm mặc một hồi, cuối cùng cũng chỉ thản nhiên nói: "Không ngờ ngươi còn có khả năng này."
Mục Nhung biết y trải qua biến cố nên sẽ không dễ dàng tin tưởng vào người khác, nếu muốn Dung Dực tin mình, hắn phải tránh không được làm những hành động khiến cho đối phương cảm thấy bất an.
Hắn nói ra bí mật bảo mình của mình cho Dung Dực nghe, đương nhiên cũng đã tính toán trước, nhanh tay lấy chủy thủ mua ở Thanh Châu từ trong ngực ra, quay đầu cắt xuống một lọn tóc đen, cột một nút kết rồi đưa đến trước mặt Dung Dực: "Ngươi mang tóc của ta theo bên người đi, như vậy thì lúc nào ngươi cũng có thể nhìn thấy ta."
Qủy và người tuy âm dương cách biệt, nhưng muốn nhìn thấy quỷ thì cũng không phải là không có cách nào.
Khi con người chạm vào thi thể của quỷ thì sẽ rất dễ gặp được con quỷ đó, nếu mang theo tro cốt hoặc đồ vật của quỷ thì lại rất dễ bị phụ thân, ở hiện đại có rất nhiều trường hợp lệ quỷ điều khiển con người ăn dầu mỡ chảy ra từ xác chết hoặc ăn thịt thối rồi thao túng người sống tự sát để mình được hấp thụ oán khí.
Mục Nhung đương nhiên sẽ không sử dụng thủ đoạn tàn ác như thế với Dung Dực, chỉ truyền âm khí vào tóc mình rồi đưa cho y, như vậy, chỉ cần Dung Dực mang theo lọn tóc này, dù là ở âm phủ hay dương gian thì đều có thể nhìn thấy hắn.
Thủ đoạn bảo mệnh của Mục Nhung hiện tại hoàn toàn dựa vào chiêu ẩn nấp của âm phủ này, đưa cái đó cho Dung Dực chẳng khác gì giao tính mạng của mình vào tay đối phương, sau này nếu Dung Dực muốn giết hắn, hắn cũng không thể chạy thoát được.
Mục Nhung vốn cũng do dự không biết nên chơi liều như vậy trước khi hai người hóa giải hiểu lầm với nhau không, nhưng sau mấy ngày ở chung, hắn lại không nhịn được muốn đánh cược một phen, đánh cược rằng Dung Dực sẽ không phớt lờ tấm chân tình của hắn, cũng đánh cược rằng người hắn nhìn trúng sẽ không bị thù hận che mắt không thấy rõ chân tướng mọi chuyện.
Dung Dực đương nhiên không biết những thứ mà hắn đang lo lắng, trên thực tế khi đối phương đưa nhúm tóc kia đến trước mặt y, lòng y đã hoàn toàn rối loạn.
Thân thể tóc da, nhận từ phụ mẫu, người Bắc Thần chỉ trong một tình huống mới có thể cắt tóc.
Đó là khi đến tuổi định thân, nữ tử cắt đi một lọn tóc tặng cho nam tử, đại biểu cho chuyện phó thác chung thân, nếu nam tử cũng có ý thì sẽ cắt một lọn tóc của mình, kết hai lọn tóc của hai người vào cùng nhau rồi bỏ vào túi hương mang theo bên người, ý chỉ từ nay về sau không rời không bỏ, vĩnh kết đồng tâm.
Từ trước y đã thấy Mục Nhung đối xử với mình khác với người khác, nhưng trăm triệu lần không ngờ rằng đối phương lại có tâm tư này với y.
Chưa nói tới chuyện cả hai đều là nam tử, cho dù không phải, hai người cũng cách nhau một mối huyết cừu, sao có thể ở bên nhau được?
Dung Dực biết tóc của Mục Nhung vô cùng mềm mượt, đôi khi y cũng sẽ thừa dịp đối phương không để ý mà sờ một chút, nhưng lúc này khi đối phương đưa tóc đến trước mặt y thì y lại không thể đưa tay ra nhận được, chỉ rầu rĩ nói: "Ta sẽ không đưa tóc cho ngươi."
Mục Nhung đến Bắc Thần không lâu, chỉ nghĩ so với máu thịt xương cốt thì tặng tóc sẽ bình thường hơn nhiều, không hề biết rằng hành động đó còn có ý nghĩa khác.
Trên thực tế nếu không phải sợ Dung Tiểu Boss tức giận, hắn vốn định tặng móng tay luôn, nhưng cuối cùng vẫn thấy móng tay không dễ giữ lắm nên mới bỏ ý định đó.
Hiện giờ nghe thấy câu này của y, hắn chỉ nghĩ một thiếu niên ngay thẳng như Dung Dực lúc nhận đồ của người khác còn chú trọng việc có qua có lại, nhưng hắn cần tóc của một nam nhân để làm gì chứ, liền nhét tóc mình vào tay đối phương, nở một nụ cười lớn rồi nói: "Không sao, ngươi chỉ cần giữ cái này thôi là ta yên tâm rồi."
Nhưng nụ cười này vào mắt Dung Dực lại thành một nụ cười vô cùng miễn cưỡng, y đang định quăng lọn tóc này đi, nhưng khi nhớ tới cảnh tượng năm xưa thiếu niên hai mắt ngậm nước quay đầu nhìn lại trong tuyết trắng, tay y không thể động đậy được.
Nếu người này khóc thì y sẽ không biết phải làm thế nào đâu.
Cuối cùng, y vẫn cất lọn tóc đen này vào trong ngực, chỉ thầm nhủ với mình, vì tìm nhị tỷ nên mới làm vậy để người này yên tâm thôi, y không có đưa tóc lại cho hắn, nên không thể coi là đính ước được.
Đôi lời của tác giả:
Dung Dực: Support thích ta, phải làm sao đây? Gấp, online chờ.
Mục Nhung:???
Hết chương 28.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...