Nếu như để người quen của Tần Nhạc bình luận về anh ta thì câu trả lời nhận được thông thường sẽ là: Khốn nạn, dưa chuột đen, không biết xấu hổ linh tinh.
Chẳng qua Tần Nhạc vẫn cảm thấy kỳ thật anh không thể xem là khốn nạn được. Bởi lúc anh lên giường với người ta, điều kiện tiên quyết nhất định trước khi nhau làm chính là hai người trong trạng thái tôi tình cô nguyện. Bất quá rốt cục là hẹn hò trong bao lâu? Vậy thì chỉ có thể ha ha.
Nhưng gần đây lại có một trường hợp đặc biệt, dưới tình huống chẳng phải yêu đương gì, anh lại quan hệ với người ta, đã thế còn không chỉ một lần.
Tần Nhạc cảm thấy đó thật sự rất không thích hợp, có cảm giác như thể chút tiết tháo cuối cùng còn sót lại của mình cũng dắt tay nhau đi mất. Cơ mà nếu nói hẹn hò với người kia...
Tần Nhạc nghĩ nghĩ rồi cảm thấy quan hệ bạn giường đơn thuần lúc này thật ra cũng tốt.
Nói tóm lại, chính là tên nào đó bị người ta chịch một lần rồi không chấp nhận chuyện bây giờ mình không những thẳng không nổi mà còn bị người ta chịch thành nghiện.
Sau khi tiến hành đâm chọc trên giường vài lần, Tần Nhạc mới biết Quách Chính cũng là sinh viên đại học D, không nghĩ tới anh ta mới theo nghiên cứu sinh được một năm, tính ra thì nhỏ hơn anh hai tuổi.
Quách Chính học lâm sàng, mà ký túc xá của học viện Y cách viện Văn học đến nửa vòng trường, cho nên trước kia hai người ngay cả mặt còn chưa từng gặp chứ đừng nói đến trò chuyện.
Tần Nhạc gãi gãi mái đầu vốn đã chẳng hề chỉnh tề, anh cảm thấy gần đây nhất định anh bị bệnh rồi, mà bệnh này có khả năng không nhẹ đâu.
Theo lý thuyết nếu không yêu đương với Quách Chính thì hiện tại anh hẳn phải nên cố gắng đi làm quen với một em gái sau đó thuận lý thành chương ba ba ba mới đúng, kết quả là giờ đây chỉ cần nghĩ đến ba ba ba là trong đầu anh lập tức xuất hiện khuôn mặt cười đến hào hoa phong nhã của Quách Chính.
Tần Nhạc quả thực đã hoài nghi có phải mình đã bị Hàn Thanh Ngạn và Tề Sơ Phàm lây bệnh cho rồi hay không, cũng muốn biến thành gay. Hoặc là giống như Hàn Thanh Ngạn trước đó đã nói, thật ra anh vốn đã là gay, chỉ là trước đây chưa gặp qua người đàn ông khiến anh động lòng mà thôi?
Nhưng mà Quách Chính không khiến cho anh cảm thấy có điểm nào đáng giá để động lòng hết á.
Tần Nhạc lại không tự chủ gãi gãi tóc, sau đó bi thương phát hiện tế bào não không thể vận động hàng năm của mình đã chết sạch trong vòng hai ngày nay rồi, còn mái tóc đen dày của anh thì lại y hệt như địa trung hải trống hoắc.
Quả thực không thể đáng thương hơn.
Tần Nhạc hít sâu hai cái, quyết định vẫn đến quán bar quen thuộc trước kia uống hai chén đã, nói không chừng có thể tìm được loại cảm giác kim thương không ngã chỉ một lòng với gái năm nào.
Anh đứng dậy khiến cho Hàn Thanh Ngạn đang chơi điện thoại bằng động tác ti tiện hoàn toàn không phù hợp với cái mặt than của mình chú ý đến, "Tiểu Yến Tử, đi uống rượu với anh không?"
Hàn Thanh Ngạn nghe anh nói thì rốt cục mới rời được ánh mắt mình khỏi cái di động. Anh mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm Tần Nhạc, im lặng mấy giây rồi nói: "Đêm qua anh mới hẹn hò với người anh em nọ mà, hôm nay đã uống rượu, cúc hoa không khó chịu sao?"
Tần Nhạc đột nhiên cảm thấy mình thật ngốc khi hỏi Hàn Thanh Ngạn câu này: "..."
Anh một chút cũng không nghĩ tới phản ứng đầu tiên của anh sau khi nghe Hàn Thanh Ngạn nói cư nhiên là suy xét xem cúc hoa có khó chịu hay không, nhưng đó hoàn toàn không phải vấn đề! Lần nào làm cúc chả nát, uống rượu liên quan quái gì!
Anh nói: "Anh cảm thấy hẳn không có vấn đề gì đâu, hơn nữa anh đã nói bao nhiêu lần với chú rồi, trừ hai lần đầu tiên ra thì hiện tại đều là anh chịch hắn! Anh! Chịch! Hắn! Chú có hiểu không!"
Hàn Thanh Ngạn chỉ dõi mắt nhìn anh chứ không nói lời nào, một đôi mắt to xuyên qua hai cái mắt kính nhìn chằm chằm Tần Nhạc khiến cho Tần Nhạc cứ cảm thấy chột dạ không nói lên lời. Không đúng hẳn là ảo giác của anh đi. Cũng may là trước khi Tần Nhạc chột dạ quá sức chịu đựng suýt mở miệng ra thừa nhận mình mới là người bị chịch thì Hàn Thanh Ngạn đã mở miệng. Anh nói: "Được rồi, là anh chịch anh ta. Cơ mà vẫn phải chú ý một chút, cơ thể là của anh, cúc hoa mà có vấn đề gì thì anh mới là người khó chịu."
Tần Nhạc gật gật đầu nhưng vẫn cứ cảm thấy lời này của Hàn Thanh Ngạn hình như có chỗ nào đó không đúng, cơ mà cũng đều là tiểu tiết không quan trọng. Nghĩ như vậy nên anh mới mở miệng nói thêm: "Chú đi cùng anh chứ?"
"Không được, lát nữa phải ra ngoài với Tề Sơ Phàm rồi, tự anh chú ý an toàn a, có việc gì thì gọi cho tôi." Hàn Thanh Ngạn nói xong thì tiếp tục cúi đầu chọt di động "cạch cạch cạch".
Tần Nhạc liếc mắt nhìn anh một cái, nghĩ cũng không cần nghĩ, tuyệt đối là đang nhắn tin với nam thần nhà nó rồi.
Vừa cảm thán thòi đời ngày nay lòng người thay đổi ghê quá đến đồng tính luyến ái cũng có thể ân ái tùy ý đến vậy, vừa vơ lấy ví tiền rồi Tần Nhạc ra ngoài.
Mùa đông ở thành phố D rất lạnh, hôm nay còn có tuyết rơi nữa, nhiệt độ không biết đã thấp đến bao nhiêu rồi, dù sao cái thể loại chưa từng xem dự báo thời tiết như Tần Nhạc thì có bị đông chết cũng chẳng ai thương.
Đương nhiên vẫn có vài người thương, mà vốn là một tên đã quen thời trang đập tan thời tiết thì đương nhiên trời này cũng chẳng đông chết Tần Nhạc được đâu.
Quán bar cách trường học không quá xa, nhưng ba bốn trăm mét cũng đủ khiến cho Tần Nhạc chỉ mặc có mỗi một cái quần thu trùm bên ngoài quần jeans cảm thấy hai đùi mình lạnh ngắt.
Chờ đến khi anh đến quán bar, đừng nói đến chuyện làm quen với gái mà ngay cả việc khiến cho răng nanh mình thôi không run lên anh cũng chẳng làm được.
Gọi một cốc bia, Tần Nhạc ngồi một mình trong góc chậm rãi uống. Không biết vì sao, nhìn quán bar đông đúc nhộn nhịp, anh bỗng dưng lại cảm thấy cô đơn.
Bởi sợ chia tay nên mới không dám yêu đương thật lòng, cho nên mỗi khi tình yêu đến trong đầu anh cứ quẩn quanh suy nghĩ đó nên mới dẫn đến chia tay. Sau đó lại bởi vì không chịu nổi cô độc nên mới đi tìm một người để yêu, rồi lại chia tay.
Thật giống như một vòng tuần hoàn vào được nhưng lại không thoát ra được.
Trước kia lúc Hàn Thanh Ngạn nói vậy với anh, anh đều dùng câu "Ranh con biết cái gì đây là cái hay của hưởng thụ cuộc sống" để đáp lại cậu ấy. Nhưng lúc mọi chuyện an tĩnh lại, đột nhiên anh lại cảm thấy lý do Hàn Thanh Ngạn biết rồi mà vẫn cứ tiếp tục nói không phải là do cậu ta không nghe hiểu, mà bởi vì cậu ta rất hiểu, hoàn toàn đi guốc trong bụng mình nên mới không thèm nghe.
Tần Nhạc nghĩ nghĩ, lại uống thêm một ngụm bia. Bỗng dưng anh cảm thấy vận khí của thằng nhãi Hàn Thanh Ngạn thật tốt quá, ít nhất cậu ta biết rõ tính hướng của mình, đã thế còn có thể yêu đương ngọt ngào với Tề Sơ Phàm đến độ người ta nhìn vào mà đỏ mắt.
Nhưng anh thì sao?
Hiện tại ngay cả bản thân mình rốt cuộc là thích nam hay nữ anh cũng không rõ ràng...
Tần Nhạc tự giễu cong khóe miệng lên. Đột nhiên một cốc bia có kiểu dáng giống hệt bị anh đó đặt xuống bàn, giọng điệu vô cùng quen thuộc vang lên từ trên đỉnh đầu anh ——
"Ở đây có người ngồi không?"
Tần Nhạc lắc đầu, nhìn Quách Chính ngồi xuống bên cạnh mình rồi mới hỏi: "Sao anh cũng ở đây?"
"Tôi nói tôi tới tìm anh thì anh có tin không?" Quách Chính vẫn dùng giọng điệu trêu chọc như trước, không đợi Tần Nhạc đáp lại, anh ta đã mở miệng nói: "Tôi ngồi đây thì có quấy rầy anh trầm tư không?"
"Không có." Tần Nhạc nói xong thì nâng cốc bia lên nói: "Tôi phát hiện tôi với anh đã làm nhiều như vậy mà vẫn chưa từng trò chuyện cho ra hồn lần nào. Tôi chưa từng hẹn hò với đàn ông, cũng không định hẹn hò với đàn ông, cho nên làm một cốc đi, sau này chúng ta sẽ là bạn bè, quên hết mấy chuyện lên giường linh tinh đi."
Vẻ mặt của Quách Chính như cười như không, dưới ánh sáng vốn đã chẳng sáng sủa là bao thì Tần Nhạc không rõ tâm tình của anh ta như thế nào.
Anh ta không vội nâng cốc với Tần Nhạc, cũng không nhận lời đề nghị của anh. Chỉ là chậm rì rì hỏi ngược lại: "Ý của anh là, chỉ có người yêu mới có thể lên giường?"
"Vô nghĩa." Tần Nhạc không kiên nhẫn nhíu nhíu mày, lúc ở trên giường thời điểm cũng đâu thấy người này khó chịu vậy đâu, uống một cốc bia thì chít chít sẽ đau chắc, anh nói: "Nguyên tắc của tôi là chỉ có người yêu mới có thể lên giường, anh là tình huống đặc thù, hiện tại tôi cảm thấy tôi vẫn nên kiên trì tuân theo nguyên tắc của tôi mới đúng."
"Ầy." Quách Chính như thể có điều suy nghĩ gật gật đầu, vẫn không chịu nâng cốc với Tần Nhạc: "Nếu là người yêu thì hôn môi cũng không thành vấn đề nhỉ?"
"Chắc chắn rồi." Tần Nhạc nói: "Anh rốt cuộc..."
Mấy chữ "có uống hay không" còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, cái cốc trong tay anh đã bị cốc của Quách Chính chạm một cái.
Quách Chính nói: "Tôi cụng rồi đó, anh tùy ý đi." Nói xong thì đặc biệt hào sảng ngửa đầu uống cạn một cốc, uống xong còn đảo ngược lại cho Tần Nhạc xác định đúng thật là anh ta đã uống sạch cốc bia.
Thấy anh ta như thế thì Tần Nhạc cũng lười lạ đời, trực tiếp nâng cốc uống một hơi.
"Tôi mời anh, chúng ta tiếp tục chứ?" Quách Chính nói.
Tần Nhạc nghĩ nghĩ, dù sao hiện tại tâm tình của mình cũng không tốt, giờ mà không uống miễn phí thì đúng là đồ ngốc, vì thế nên lập tức gật đầu đồng ý.
Vì thế sáng sớm hôm sau, Tần Nhạc dùng toàn thân để cảm thụ thiệt thòi của một lần chiếm tiện nghi và hàm nghĩa của những lời thân thiết ngọt ngào nọ.
Địa điểm quen thuộc, cái không quen duy nhất là rõ ràng 419 qua rồi mà sáng hôm sau vẫn thấy mặt Quách Chính.
"Chào buổi sáng, cưng tỉnh rồi?" Quách Chính nói xong thì rất chi là tự nhiên xoay người hôn khóe miệng Tần Nhạc đánh chụt một cái. Như thể trước đây bọn họ thường xuyên làm vậy, không phải tự nhiên dạng vừa đâu.
Tần Nhạc cảm thấy đầu óc của mình hình như không chạy kịp, anh muốn cào tóc thì lại phát hiện môi mình có chút không thoải mái. Anh hỏi: "Miệng tôi sao vậy?"
"Hôn sưng lên đó." Câu trả lời của Quách Chính cũng chẳng quanh co lòng vòng. Anh ta nói: "Bởi vì em nói rồi đó, chỉ có người yêu mới được làm, tối qua chúng ta làm rồi, mà đã là người yêu, đương nhiên có thể hôn a."
"Đó là..." Đây tuyệt đối là lén sửa khái niệm, Tần Nhạc muốn phản bác, cuối cùng lại bị Quách Chính hạ một câu.
Quách Chính nói: "Đêm qua, chính em là người uống say rồi chủ động bắt tôi làm em mà, mới qua một buổi tối mà đã định quỵt nợ rồi, có nhanh quá không đó?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...