Mỗi Ngày Nam Thần Nhà Tui Đều Đăng Vạn Chữ

Hàn Thanh Ngạn không biết Tề Sơ Phàm có nghe thấy lời anh nói hay không còn Tề Sơ Phàm thì lại làm bộ như thể không biết chuyện gì đã xảy ra. Hai người vẫn ngọt ngào như trước, duy trì đến tận cuối kỳ vẫn không ai nhắc tới chuyện tương lai sẽ thế nào.

Tần Nhạc vẫn không về ký túc như trước, chỉ là đối tượng khiến anh ta không về từ em gái ba ngày đổi một cô biến thành một gã trai cố định. Nghe nói người anh em nọ hình như cũng học đại học D, nhưng cụ thể là học năm mấy ngành gì thì Hàn Thanh Ngạn không rõ.



Một tháng trước khi thi cuối kỳ Tề Sơ Phàm chạy đến hỏi Hàn Thanh Ngạn về kế hoạch nghỉ đông, Hàn Thanh Ngạn bối rối nửa ngày thì cuối cùng chỉ hàm hồ đáp lại một câu: "Đi đâu cũng được, ngay cả ở lại ký túc xá cũng không sao."

Dù sao ngay cả về nhà cũng chỉ có một thân một mình. Về hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Chỉ là anh không nghĩ tới, nghe anh nói vậy xong Tề Sơ Phàm trực tiếp lập kế hoạch nghỉ đông cho anh luôn —— cùng Tề Sơ Phàm về nhà gặp ba mẹ và cô em gái có quan hệ tốt lắm với Tề Sơ Phàm trong truyền thuyết.

Đương nhiên chuyện này chỉ là nói đùa thôi, tình huống thực tế là Tề Sơ Phàm nói với người nhà là Hàn Thanh Ngạn là anh em tốt nhất của cậu trong trường, ngày nghỉ mà trong nhà không có ai, cũng không có chỗ chơi nên mới về nhà cùng mình để cảm nhận không khí tết nhất.

Lý do vừa đầy đủ vừa hợp lý, ba mẹ nhà Tề nhiệt tình hiếu khách tỏ vẻ hoan nghênh từ tận đáy lòng đối với người anh em tốt nhất của thằng con trong truyền thuyết.

Lúc dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị về nhà, Trương Thành Hạo rốt cục cũng nhịn không được xác nhận thêm một lần nữa: "A Phàm, cậu không định mang bà xã cậu về gặp cô chú thật đó chứ?"

Tề Sơ Phàm liếc nhìn cậu ta một cái rồi nói: "Cứ làm như kiểu cậu không biết chuyện tớ mua hai vé xe lửa ấy."


"Không phải vấn đề này." Trương Thành Hạo nhức đầu, lúc này cậu cảm thấy cái tên phát tiểu* của mình như thể đang muốn anh dũng bước đi trên con đường tìm chết vậy. Cậu nói: "Tớ biết cậu có chừng mực, nhưng lần này ngộ nhỡ bị cô chú phát hiện ra quan hệ giữa bọn cậu có vấn đề thì sao, ông bà già không tức chết à?"

*Phát tiểu: 发小 - tiếng Bắc kinh chỉ bạn chơi chung từ nhỏ đến lớn

Tề Sơ Phàm vuốt cái cằm mày râu nhẵn nhụi của mình rồi cau mày, như thể thật sự đang suy xét câu nói của Trương Thành Hạo, cách một hồi lâu mới nói tiếp: "Tớ cũng phát hiện hình như kế hoạch này có rất nhiều lỗ hổng."

Trương Thành Hạo vừa lòng gật gật đầu, xem ra phát tiểu còn chưa ngu xuẩn đến cực điểm, ít nhất có thể nghe ra được thành ý của mình thì thật sự đáng mừng, cậu nói: "Lỗ hổng gì, liều quá à?"

"Vấn đề chính là..." Tề Sơ Phàm kéo thật dài âm tiết cuối cùng, chớp mắt nhìn chăm chú vào Trương Thành Hạo, cho đến khi Trương Thành Hạo nhịn không được muốn hỏi cậu muốn nói gì thì nói toẹt ra đi thì mới yếu ớt nói: "Hiện tại tớ cảm thấy nhân tố khó xác định nhất chính là đến lúc đó ngộ nhỡ cậu lỡ miệng thì sao bây giờ. Cậu có đảm bảo là cậu có thể không chế bản thân chứ?"

Trương Thành Hạo càng ngày càng hối hận tại sao đời này mình lại quen thân từ nhỏ với một thằng bạn tồi như vậy chứ: "..."

Cậu đáp: "Cậu yên tâm đi, tớ nhất định sẽ không chạy tới mách ba mẹ cậu là cậu tìm bà xã là nam về đâu. Cơ mà bên Tiểu Vân..."

"Tiểu Vân thì cậu yên tâm." Tề Sơ Phàm nói: "Nó biết quan hệ giữa tớ và Hàn Thanh Ngạn rồi, cũng đồng ý giúp tớ giữ bí mật."

"Vậy đi đi." Trương Thành Hạo nhìn ra rằng dẫu mình có nói bao nhiêu thì cũng không có biện pháp gì ngăn cản được quyết tâm của Tề đại thần, thế nên không thèm nói nữa. Tuy rằng cậu rất muốn nắm lấy cổ áo Tề Sơ Phàm vừa lắc vừa rống: "Nhãi ranh cậu làm vậy chính là tự tìm đường chết!"

Thật ra ngay cả Trương Thành Hạo có không nói thì Tề Sơ Phàm cũng tự biết rằng quyết định này của mình thoạt nhìn có hơi mạo hiểm. Nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh thầy giáo nhỏ tết nhất mà còn lủi thủi một mình trong phòng ký túc xá trống không thì cậu liền cảm thấy mạo hiểm một chút cũng không có vấn đề gì, hơn nữa để cha mẹ mình hiểu rõ thầy giáo nhỏ một chút thì sau này sẽ có lợi rất nhiều cho come out sau này của bọn họ.


Dù sao dưới tình huống khó có thể tiếp thụ như nhau thì một người ta quen thuộc luôn chiếm được nhiều hảo cảm hơn một chút so với một người hoàn toàn xa lạ.

Đương nhiên đây chỉ là YY mà Tề đại thần tích lũy sau nhiều năm viết truyện * của mình mà thôi, tình huống cụ thể thì hiện nay chẳng ai đoán trước được gì.

Tề Sơ Phàm từ trước đến nay vẫn là một người vô cùng lạc quan, xe đến trước núi ắt sẽ có đường, những chuyện sau này giờ có nghĩ cũng vô dụng.

Nhà của Tề đại thần cách đại học D khá xa, đi xe lửa mất một ngày một đêm, đi từ sáng sớm đến mãi tận sáng hôm sau mới tới nơi. Trương Thành Hạo vốn đã sống rất gần nhà Tề Sơ Phàm, cho nên lúc về nhà đều là hai người họ đi chung với nhau.

Dựa theo tình huống thông thường, về nhà vào ngày nghĩ dẫu có là nhà Trương hay là nhà Tề thì cũng là hai thằng đàn ông không mang theo hành lý gì nên chẳng có người nhà nào đến nhà ga đón cả, nhưng lần này có thể là do Tề Sơ Phàm mang thêm một người về cùng nên ba Tề mới phá lệ chạy ra nhà ga đón.

Bộ dạng của ba Tề có bảy phần tương tự với Tề Sơ Phàm, trên cơ bản có thể đạt đến trình độ chỉ cần liếc mắt một cái là có thể xác định thằng cu này nhất định không phải của ông Vương hàng xóm đâu. So với Tề Sơ Phàm, ba Tề già hơn một phần nhưng cũng nhiều hơn một phần thành thục. Nhất là ánh mắt, ngoài sự ôn hòa giống hệt Tề Sơ Phàm ra thì còn có thêm một chút ổn trọng.

Tổng thể mà nói thì vẻ ngoài nom không tệ lắm.

Đây là ấn tượng đầu tiên của Hàn Thanh Ngạn khi nhìn thấy cha của Tề Sơ Phàm.

Làm một bạn học muốn nương nhờ nhà người ta suốt cả kỳ nghỉ đông nên Hàn Thanh Ngạn đương nhiên phải chủ động chào hỏi Tề Lỗi: "Chào chú, con là bạn học của Tề Sơ Phàm, tên là Hàn Thanh Ngạn."


Vẻ ngoài của Hàn Thanh Ngạn vốn văn văn tĩnh tĩnh, bấy giờ mỉm cười một cái là bộ dạng càng thêm văn nhã, với khí chất và diện mạo ấy thì khiến cho người ta khó lòng thấy ghét cho được.

Cho nên Tề Lỗi trước mắt còn chưa biết nam sinh trắng nõn này rốt cuộc là có quan hệ gì với thằng con mình chỉ cười nói với Hàn Thanh Ngạn rằng, "Hoan nghênh hoan nghênh, Tề Sơ Phàm bình thường ở trường chắc gây phiền toái cho tụi bây nhiều lắm?"

"Không thể nào, bình thường Tề Sơ Phàm ở trường chăm sóc bọn con dữ lắm." Hàn Thanh Ngạn tiếp tục duy trì nụ cười cứng ngắc mà anh đã tập luyện bấy lâu nay, tiếp tục trò chuyện với Tề Lỗi.

Chẳng qua nộ dung cuộc trò chuyện lọt vào tai Trương Thành Hạo đi bên cạnh lại khiến cho cậu ta nhịn không được bắt đầu tự lải nhải, thầy giáo nhỏ không hổ danh là thầy giáo nhỏ, cái câu khỉ mẹ này là nói thật đấy nhá  —— dù sao lúc Tề đại thần ở trường thật sự chỉ hận không thể chiều bà xã lên tận giời, lúc này cũng ra cái vẻ muốn chăm sóc người ta không cho người ta động tay làm gì hết còn gì, Trương Thành Hạo nhìn mà thấy oải thay.

Tề Lỗi mở cửa xe ra cho bọn họ, tự nhiên trên đường về không cần tiếp tục đi cái tàu điện ngầm chật ních như thể muốn ép chết con người ta kia. Dọc đường bốn người cùng chuyện trò qua lại nên cũng không thấy lâu.

Nhà của Tề Sơ Phàm ở trong một trấn nhỏ gần ngoại ô, không phồn hoa như trung tâm thành phố nhưng lại yên bình hơn rất nhiều.

"Nói chứ thầy Hàn, nhà thầy ở đâu thế?" Trên đường về, Trương Thành Hạo hỏi.

"Thành phố A." Hàn Thanh Ngạn đáp, "Nhà tôi ở trung tâm thành phố, tiết tấu sinh hoạt bên đó nhanh lắm, ai cũng bận rộn suốt 24h, ba mẹ tôi cũng vậy, ngay cả tết nhất cũng bận việc, không muốn về nhà đâu."

Anh không nói tiếp nhưng Trương Thành Hạo có ngu lắm cũng hiểu được đây là Hàn Thanh Ngạn đang nói rõ nguyên nhân anh ta về nhà Tề Sơ Phàm đón năm mới cho mình nghe. Cậu nói: "Ngại quá, tôi không cố ý hỏi..."

"Không có việc gì đâu." Hàn Thanh Ngạn nói: "Quen rồi."

Anh nói xong thì Trương Thành Hạo cũng không biết nên tiếp tục thế nào nữa, may là cũng đã đến nơi rồi, tránh được lúng túng.

Lúc tới nhà Tề Sơ Phàm là vừa đúng giờ cơm chưa, Trương Thành Hạo xuống xe cái là chào tạm biệt để về nhà luôn, Hàn Thanh Ngạn thì đi theo cha con nhà Tề đi vào nhà bọn họ.


Kỳ thật nói là ngoại ô thành phố, nhưng ngoài thiếu đi cái cảnh dân cư sống san sát nhau ra thì cũng chẳng có gì khác biệt rõ nét. Nhà Tề Sơ Phàm nằm trên tầng 14 của một khu dân cư nhỏ.

Lúc đứng dưới lầu chờ thang máy, Tề Sơ Phàm nói cho Hàn Thanh Ngạn nghe: "Anh biết không, trước đây em từng sợ đi thang máy lắm, nếu như không phải thời gian đang gấp thì bình thường em thà bò mười bốn tầng lầu chứ không muốn đi thang máy đâu."

"Vì sao?" Nghe cậu ta nói vậy thì Hàn Thanh Ngạn liền nể tình hiếu kỳ hỏi.

"Bởi vì thang máy rất nguy hiểm a, anh nghĩ thử xem, sau khi anh đi vào thì không biết khi nào mới ra được, ngộ nhỡ nó gặp trục trặc thì anh sẽ bị ngã chết đó, hơn nữa ngay cả không gặp trục trặc thì anh có dám cam đoan là sẽ không nhìn thấy một ít..."

Tề Sơ Phàm còn chưa nói xong đã bị Tề Lỗi đập cho một cái vào lưng, "Câm miệng, từ nhỏ mày đã thích lo hão cái chuyện này rồi, về sau đừng bao giờ nhắc đến chuyện này nữa, mình có sợ thì tự đi mà sợ, đừng có khiến mọi người lo lắng cùng mày."

Tề Sơ Phàm mặt đầy tủi thân nhìn về phía Tề Lỗi, ánh mắt tràn đầy ý lên án.

Làm một ông bố tính tình hiền lành, đáng lý ra lúc này phải dịu dàng xoa đầu của con rồi mềm giọng nói đừng sợ, có ba ba ở đây rồi mới đúng chứ?

Tề Sơ Phàm tưởng tượng cảnh tượng này một chút, sau đó bi thương chấp nhận hay là thôi đi, ông già cứ như bây giờ cũng tốt, ít nhất sẽ không dọa mình nổi da gà khắp người.

Hàn Thanh Ngạn đứng cạnh nhìn cha con nhà Tề, khóe miệng không tự chủ cong lên. Quả nhiên chỉ có cái thể loại doppi tràn ngập sức sống như Tề Sơ Phàm mới làm anh thích được.

Lúc này thang máy "Đinh" một tiếng.

Hàn Thanh Ngạn nhìn cửa thang máy mở ra, anh một chút cũng không định thừa nhận, nghe Tề Sơ Phàm nói xong làm anh lúc này hình như cũng không dám bước chân vào thang máy nữa rồi...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận