Mỗi Ngày Một Câu Chuyện Bí Ẩn


Bối Chí Thành kể lại:

"Thực ra trong khi các bạn thức suốt đêm phiên dịch chỉnh sửa email, tôi cũng như bao người Trung Quốc khác, tranh thủ đi tìm mối quan hệ. Bạn của mẹ tôi là Phó bộ trưởng Bộ Y tế đã về hưu, sau khi nghe tôi kể chuyện đã gọi điện cho Phó viện trưởng bệnh viện Hiệp Hòa, đại ý nói rằng Chu Linh khỏi bệnh hay không có lẽ cũng rất quan trọng đối với Hiệp Hòa. Nay có một nhóm bạn trẻ dùng phương tiện khoa học kỹ thuật mới liên lạc với chuyên gia ở nước ngoài, có một ít tài liệu để các bác sĩ tham khảo, tuyệt đối không có ý quấy rầy quá trình trị liệu.

Sau đó bà bảo tôi đi tìm gặp trực tiếp vị Phó viện trưởng kia, tôi còn nhớ bà nói vị Phó viện trưởng đó là một bác sĩ rất tốt, năm đó có một công nhân rơi vào hầm phân hít thở không được, hiện trường cấp cứu lại không có đầy đủ thiết bị, lúc đó Phó viện trưởng đã dùng miệng của mình hút phân ra cứu sống nạn nhân. Đó là vào khoảng ngày 13, 14 chúng tôi đã thu thập được một số email nhất định, dựa trên những suy đoán đưa ra đề nghị kiểm tra lần nữa. Tôi cũng gọi điện cho bố của Chu Linh, những cái khác tôi đều không còn nhớ nữa, chỉ nhớ lúc tôi rụt rè nhắc đến khả năng Chu Linh bị trúng độc, ông ấy cười nhẹ, nói khả năng này Hiệp Hòa đã sớm nghĩ đến, nhưng đã bác bỏ rồi. Vì vậy khoảng ngày 15, 16 chúng tôi đến tìm bố của Chu Linh giải thích những chuẩn đoán của bệnh viện ở các nơi trên thế giới đã phiên dịch từ tiếng Anh sang. Sau đó tôi in ra một ít email của các bác sĩ mang đến Hiệp Hòa tìm vị phó viện trưởng kia

Ông ấy rất kiên nhẫn tiếp đón tôi, tiếp đó gọi điện cho chủ nhiệm phòng ICU để ông ấy nhận tài liệu (về sau đã chứng minh không tìm chủ nhiệm khoa thần kinh mà tìm chủ nhiệm phòng ICU là một sai lầm)"

Nhưng ngày hôm đó, bộ máy làm việc quan liêu của Hiệp Hòa đã cho chàng trai trẻ Bối Chí Thành bài học đầu tiên trong cuộc đời.


"Tôi cầm tài liệu đứng chờ chủ nhiệm bên ngoài khu ICU, cậu của Chu Linh đi vào hỏi ông ta có thể xem qua tài liệu một lúc được không, ông ta nói đang rất bận bảo tôi đợi một lát nữa. Tôi vẫn kiên nhẫn đứng chờ, đoán chừng vị chủ nhiệm này hoàn toàn không có ý nhận tài liệu, ông ta cứ luôn ở trong phòng bệnh nói chuyện với bệnh nhân. Tôi đứng đến mỏi chân mới đến chỗ ghế ngồi nghỉ, ông ta liền bước vọt ra một cái vào nhà vệ sinh, sau đó lại tiếp tục đi vào phòng bệnh nói chuyện. Tôi chờ đến trưa, người nhà Chu Linh đi vào hỏi một lần nữa, kết quả đã khá rõ ràng chính là không muốn nhận.

Tôi mang cảm giác thất bại nặng nề đi ra khỏi cửa Hiệp Hòa, nhìn bầu trời âm u ảm đạm lúc đó không biết phẫn nộ bùng phát thế nào mà nghiến răng nói một câu "Tôi nhất định đánh bại các người". Lúc này những người đã liên lạc với chúng tôi bên Mỹ trải qua một tuần giao tiếp đã xuất hiện một nhóm người rất nhiệt tâm. Khiến cho tôi ấn tượng nhất là một vị du học sinh học Y người Trung Quốc ở Mỹ, còn có một vị từng làm nhân viên y tế tại đại sứ quán Mỹ John Aldis. Bọn họ đã liên lạc với một số bác sĩ khá có quyền lực đến để xem vụ việc này (tôi nhớ trong đó có một bác sĩ ở Colorado, có vẻ là phó chủ tịch của một bệnh viện tầm cỡ thế giới về nghiên cứu chất độc, các bác sĩ Hiệp Hòa sau đó nghe danh vị này đã rất tôn trọng).

Tuy nhiên lại xuất hiện một tình huống không may, bởi vì trong email chúng tôi đã nói bệnh viện Hiệp Hòa đã loại bỏ khả năng trúng độc Thallium và kim loại nặng, những thầy thuốc này lại có giao tình với Hiệp Hòa nên đã tin vào phán đoán của họ, tập trung vào nghiên cứu những nguyên nhân khác. Cũng may là vì tiếng Anh của tôi không tốt nên đã để lại số điện thoại làm việc của mẹ tôi để tiện nói chuyện (bà lúc ấy đang làm công tác đối ngoại). Có một bác sĩ ở New York đã gọi điện thoại cho bà, nói thao thao bất tuyệt đó chính là trúng độc Thallium, mẹ tôi hỏi lại tôi, tôi nói cho bà biết đã loại bỏ khả năng đó (bao gồm trúng độc kim loại nặng). Phải cảm tạ tinh thần vì bệnh nhân không ngừng nghì của bác sĩ nọ (có lẽ là cộng thêm chút sự khinh thường với trình độ của người Trung Quốc), hai ngày sau vị bác sĩ đó lại gọi đến, mẹ tôi theo lời tôi nói lại với ông ta, ông ta nghe xong kêu la trong điện thoại như sấm, tuyên bố dựa theo sự hiểu biết của ông ta với Hiệp Hòa thì căn bản bệnh viện sẽ không có đủ thiết bị để kiểm tra trúng độc kim loại nặng, chất vấn sao lại loại bỏ, rồi lại nói một tràng về cách làm thế nào để quan sát kiểm tra từ móng tay đến biểu hiện..vv của người bị nghi ngờ trúng độc trong trường hợp không có đủ dụng cụ.

Lúc này hình như là khoảng ngày 20, sau khi mẹ tôi truyền đạt lại cú điện thoại của bác sĩ kia, tôi không còn cách nào khác là gọi điện hỏi bố của Chu Linh, Hiệp Hòa là dựa vào cái gì mà loại bỏ khả năng trúng độc Thallium, đặc biệt nhấn mạnh nghi ngờ của vị bác sĩ New York. Rốt cuộc bố của Chu Linh mới nói cho tôi biết Hiệp Hòa thực ra không có làm hóa nghiệm, bởi vì không có thiết bị, loại bỏ là vì Chu Linh không có khả năng tiếp xúc. Sau khi chúng tôi gửi tin này qua bên phía Mỹ, bên đó lập tức nhốn nháo. Có người nói cho chúng tôi tất cả các cách để trợ giúp chẩn bệnh, còn John Aldis cùng các bác sĩ khác lại nghĩ cách giúp chúng tôi mang sang Hong Kong để hóa nghiệm, nói có một cơ quan đồng ý tài trợ để chúng tôi vận chuyển sang Hong Kong, chỉ cần có mẫu máu và nước tiểu của Chu Linh, nhưng đã bị cự tuyệt (lý do là bệnh viện không cho phép lấy mẫu bệnh phẩm ra)."


Tuy vậy bố mẹ của Chu Linh đã không từ bỏ, bọn họ thông qua một số người biết được thầy Trần Chấn Dương của Viện nghiên cứu và phòng chống bệnh thành phố Bắc Kinh có thể giám định được trúng độc Thallium, dưới sự âm thầm giúp đỡ của một bác sĩ hảo tâm đã lấy được nước tiểu, dịch não tủy, máu, móng tay và tóc đến Viện nghiên cứu và phòng chống bệnh thành phố Bắc Kinh vào ngày 28 tháng 4 năm 1995 để kiểm tra.

Cùng ngày, giáo sư Trần Chấn Dương đã đưa ra báo cáo xét nghiệm, cho rằng hai lần phát bệnh lạ của Chu Linh thực tế là bị trúng độc Thallium hai lần, lần thứ hai hàm lượng độc Thallium trong cơ thể của Chu Linh đã vượt xa ngưỡng chết người, nếu Chu Linh không có ý tự tử thì nhất định là có người cố ý đầu độc.

Bối Chí Thành tiếp tục nhớ lại nói:

"Đó là trưa ngày 28, tôi đang đưa bạn gái đến sân bay để thực tập, điện thoại tôi rung lên, gọi điện tới là bố của Chu Linh, giọng ông trầm thấp mà bi ai "Đã chẩn đoán chính xác rồi, là trúng độc Thallium, vượt quá ngưỡng mấy trăm lần."
Đến khi chạng vạng tối tôi về đến nhà trọ mở điện thoại lên lần nữa, nhận được tin Hiệp Hòa đối với trường hợp trúng độc lần này không có kinh nghiệm, hy vọng

1. Chúng tôi giúp hỗ trợ tìm thuốc điều trị ngộ độc cấp tính "Dimercaprol" bởi vì Hiệp Hòa không có hoặc có chỉ còn lại không nhiều


2. Hỏi chúng tôi có còn biết biện pháp trị liệu tốt hơn không

3. Dự đoán tình hình bệnh không lạc quan, vì độc Thallium tổn hại với hệ thần kinh rất lớn, nước ngoài có kinh nghiệm với việc điều trị hồi phục sau này không

Sau hai ngày tôi và các bạn làm việc không ngừng nghỉ, liên lạc với nước ngoài có, tìm kiếm thông tin hữu ích trong các email trước kia có, cuối cùng tôi và Ngô Hướng Quân chạy đến Thanh Hoa cầu viện các bạn học của Chu Linh nhờ phiên dịch một bức thư điện tử trong đó có thông tin hữu ích cách thức trị liệu, lúc đó là trước ngày 1/5 một ngày, chúng tôi nghe nói lớp hai khoa Hóa của Chu Linh đang còn tiết học nên tôi về trước để lại Ngô Hướng Quân chờ.

Buổi tối Hướng Quân trở về nhà trọ đùng đùng nổi giận nói: "Đây là cái lớp biến thái gì vậy, thì ra cậu ấy đợi đến khi hai nữ sinh tan học giải thích rõ mục đích với hai người đó thì nhận được câu trả lời "Chúng tôi dự định ngày mai nghỉ lễ sẽ đi du lịch, bây giờ không có thời gian phiên dịch đâu" Sau đó cậu ấy lại đi tìm những bạn học khác thì được chỉ đến chỗ bí thư đoàn của lớp hai khoa Hóa - người sau này bảo vệ nghi phạm rất tích cực, lúc đó hắn ta dẫn Ngô Hướng Quân đi tìm thầy phụ đạo, thái độ cũng không tệ, Ngô Hướng Quân đã nhiều lần dặn đi dặn lại sau khi phiên dịch phải nhanh chóng gửi lại cho chúng tôi để tổng hợp ý kiến gửi cho Hiệp Hòa, bọn họ liên tục gật đầu đồng ý. Tuy nhiên sau này chúng tôi không hề nhận lại được những bức email này, vị bí thư đoàn đó nói đã chuyển trực tiếp cho Hiệp Hòa rồi, nhưng người nhà Chu Linh chưa bao giờ nghe Hiệp Hòa nói qua chuyện này.

Về phía nước Mỹ bọn họ rất nhanh sau đó đã gửi thư trả lời về, Dimercaprol không phải là thuốc trị đúng bệnh, mà phải dùng dùng sắc tố Prussian Blue. Bấy giờ thái độ của Hiệp Hòa đã hòa hoãn thiện chí hơn hẳn, có một bác sĩ trẻ trực tiếp liên hệ với tôi, hỏi nồng độ của Prussian Blue là bao nhiêu là thích hợp, có được thêm Glycolitol vào hay không..vv.. Sau khi anh ta nói có thể giao tiếp bằng tiếng Anh được, tôi đã để cho anh ta nói chuyện trực tiếp với bác sĩ ở Mỹ, có vẻ như nồng độ càng tinh khiết càng tốt, có thể thêm Glycolitol vào để làm chậm phản ứng bất lợi ở bệnh nhân. Cuối cùng dưới sự giúp đỡ của một số người, chúng tôi đã mang hình chụp X-quang não bộ và hệ thống thần kinh của Chu Linh sang đại học California để các bác sĩ Hiệp Hòa và bác sĩ bên Mỹ thông qua điện thoại cùng nhau thảo luận phác đồ điều trị của Chu Linh. Đó là một thời khắc cảm động lòng người, hai đội ngũ cách xa nửa vòng trái đất cùng chung tay vì một mục đích.


Về sau trong một bức email, vị bác sĩ nổi tiếng người Colorado viết "Tôi đã quá tin tưởng các đồng nghiệp ở Hiệp Hòa, tôi không thể tưởng tượng được bọn họ vì sao không hề hóa nghiệm lại có thể loại bỏ khả năng trúng độc kim loại nặng, tôi thực sự có tội" Sau này chúng tôi mới được biết, chủ nhiệm khoa thần kinh bệnh viện Hiệp Hòa đã từng nghi ngờ khả năng này, nhưng vì Chu Linh phát tác độc hai lần vào tháng 12 năm 94 và tháng 2 năm 95, triệu chứng này không giống trúng độc cho lắm, mặt khác Thanh Hoa đã xuất trình văn bản chứng minh lịch sử dùng Thallium của họ không để lộ cộng với bệnh viện không có đủ thiết bị để hóa nghiệm nên đã loại bỏ đi"

Người đi mua Prussian Blue là Bối Chí Thành, bởi vì tiền chữa bệnh trước đó của Chu Linh đã tiêu tốn hơn 10 vạn nhân dân tệ, số tiền đó vào những năm 90 không phải là nhỏ nên Bối Chí Thành cho rằng thuốc Prussian Blue cứu mạng người này ít nhất cũng phải mấy ngàn tệ. Mang theo chỉ có hơn 1000 nhân dân tệ Bối Chí Thành nơm nớp lo sợ sẽ không đủ, nhưng khiến anh không nói lên lời chính là hai bình thuốc này chỉ tốn có 80 tệ. Mà 80 tệ này trong nháy mắt đã có thể cứu được một mạng của Chu Linh.
Ngày 28 tháng 4 Chu Linh bắt đầu dùng Prussian Blue, nồng độ Thalli ion trong máu đã bắt đầu hạ xuống, đó đã là ngày thứ 50 Chu Linh đến Hiệp Hòa điều trị, một tháng sau, Thallium trong cơ thể Chu Linh đã bị thải ra. Nhưng bởi vì Thalli ion đã ở trong cơ thể cô một thời gian quá dài, khiến cho hệ thống thần kinh của Chu Linh bị tổn hại nghiêm trọng, đặc biệt là chấn thương rất lớn ở não bộ, thị giác của cô dường như đã hoàn toàn mất đi, toàn bộ chức năng cơ thể cũng bị hư hại và vẫn trong tình trạng hôn mê.

Ngày 31 tháng 8 năm 1995, Chu Linh tỉnh lại sau 5 tháng dài hôn mê
Tháng 11 năm 1995, Chu Linh xuất viện chuyển vào trung tâm phục hồi chức năng tiếp tục điều trị

Tuy nhiên những tổn thương mà mà Thallium gây ra với cơ thể con người là không thể thay đổi, khiến cho Chu Linh từ một cô gái xinh đẹp, tiền đồ rộng mở thành một người tàn phế mất đi một nửa tri giác. Mặc dù đã cố gắng phục hồi nhưng Chu Linh của bây giờ là một phụ nữ trung niên bị mù nặng 80kg, toàn thân tê liệt, mất hết thảy chức năng vận động, bị khô não nhẹ, cuộc sống không thể tự lo liệu được, cả ngày ngồi trên xe lăn, dựa vào chút tiền lương hưu ít ỏi của bố mẹ mà sống qua ngày.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận