Mỗi Ngày Mị Đều Chăm Chỉ Làm Thêm

Màn đêm dần phủ xuống. Bởi vì được giao cho trọng trách chăm sóc bệnh nhân "đặc biệt" nên Mạc Dao bị chuyển khỏi phòng 511. Mặc dù không cần phải chung phòng với cặp song sinh đáng sợ kia là một điều tốt nhưng khi bị nhốt trong căn phòng rộng lớn, thiếu niên theo bản năng cảm thấy bất an.

{Dao Dao nhìn này phòng chúng ta có cả máy chơi game. Chúng ta làm vài ván thâu đêm thôi.}

"Nhưng mà chúng ta đang làm nhiệm vụ mà..." - Thiếu niên co quắp khóe miệng không dám nhìn ngó lung tung.

Bởi vì căn phòng quá rộng, quá yên lặng càng khiến thiếu niên cảm thấy lo lắng. Thêm vào đó, nơi này không khô ráo như phòng cũ mà tồn tại cảm giác ẩm ướt bám vào da thịt. Trong không khí luôn có mùi muối biển đặc trưng hòa cùng hương táo xanh. Mùi không khó ngửi nhưng có chút lạ lẫm với thiếu niên.

Mạc Dao nhẹ đè tay lên ngực mình. Cậu đã cẩn thận khóa cửa rồi hẳn không có chuyện gì xảy ra đâu. Sau đó thiếu niên không dám chơi bời cùng 005 mà nhón chân trèo lên giường.

"005, tôi đi ngủ nhé." - Kéo chăn lên tận sống mũi, Mạc Dao hướng mắt về phía quả cầu màu đỏ đang mải mê chơi game chiến đấu.

{Dao Dao cứ ngủ đi, 005 canh cho cậu.}

Mặc dù miệng thì nói vậy nhưng đôi mắt của quả cầu trợ lý vẫn chưa rời khỏi màn hình trước mặt một giây nào. Tuy nhiên thiếu niên vẫn bị câu hứa hẹn của nó lừa gạt. Cậu an tâm nhắm mắt lại, không hề phòng bị mà ngủ mất.

{Cha cha. Chết chưa con quái thú.}

{Hãy xem skill đỉnh cao của 005 ta đây.}

Dưới âm thanh gào thét của quả cầu màu đỏ, không khí trong phòng ngày càng trở nên lạnh lẽo. Mùi muối biển trở nên nồng đậm, thậm chí mặt tường cũng vì thế mà dần trở nên ẩm ướt tựa như có một chất lỏng trong suốt giống như keo đang bám trên bề mặt của nó.

Tuy nhiên Mạc Dao cùng 005 lại không hề phát hiện ra sự bất thường của căn phòng. Thiếu niên vùi mặt vào trong mặt chăn, đều đều hô hấp mà rơi vào mộng đẹp. Cậu không hề biết rằng từ trong lỗ thông gió có một sinh vật đang từ từ bò ra. Tuy ánh sáng trong phòng khá mờ nhạt nhưng có thể nhìn ra đây được là một chiếc xúc tu màu trắng ngà với mặt trên là những chấm tròn màu vàng nâu.

"Xì... xì..."


{Ủa tiếng gì vậy?}

005 nhanh chóng bị tiếng động kỳ lạ gây chú ý. Nó đặt máy chơi game xuống bắt đầu nhìn ngó xung quanh. Phát hiện ra có thứ gì đó đang tiến về phía giường của chủ nhân mình, quả cầu hệ thống vội vã bay về phía Mạc Dao.

{Mi là thằng nào? Tránh xa Dao Dao nhà ta ra. Hãy xem võ công của 005 đây.}

Xúc tu trắng hơn cuộn lại sau đó bắn ra. Quả cầu 005 bị xúc tu đập phải, bắn mạnh vào tường sau đó lăn lông lốc vào trong gầm bàn.

Sau khi giải quyết xong thứ xấu xí ồn ào, xúc tu trắng tiếp tục trườn bò lên giường của thiếu niên. Mặt chăn nhanh chóng hiện lên hình thù to lớn của chiếc xúc tu. Ở góc độ của người ngoài có thể thấy thứ hẹp dài to bằng bắp đùi trẻ con ấy đang lướt qua mắt cá chân của thiếu niên, nhẹ nhàng quấn lấy eo cậu.

Mạc Dao bị cảm giác dính nhớp cùng ẩm ướt làm cho tỉnh giấc. Thiếu niên vươn tay dụi dụi mắt muốn ngồi dậy nhưng chợt phát hiện cả cơ thể mình giống như đang bị ai đó trói chặt. Cậu bị dọa cho hoàn toàn tỉnh táo.

"005? 005..."

Nghe thấy giọng nói của thiếu niên, sinh vật kia bắt đầu ngọ nguậy. Chất lỏng chảy ra từ lỗ thông gió ngày càng nhiều rồi dần ngưng tụ thành một hình dáng khổng lồ, phản chiếu trên rèm cửa.

"Ha... ha..."

Nó khẽ thở hổn hển, rất nhiều xúc tu bắt đầu bò lên giường thiếu niên, quấn lấy cổ tay cùng mắt cá chân của cậu. Mạc Dao trợn mắt nhìn đám xúc tu đang bao phủ trên người mình, hốc mắt cậu đã dần ướt đẫm.

"Cứu... cứu với..."

Có quái vật! Chúng sẽ ăn thịt cậu mất.


Dường như đống xúc tu cũng cảm nhận được thiếu niên đang sợ hãi. Chúng biết bản thân có bao nhiêu đáng sợ, sẽ dọa dọa khóc thiếu niên nhưng chúng lại lưu luyến không muốn rời khỏi cơ thể ấm áp mà bản thân đã khát cầu rất lâu. Tuy tất cả đều là "nó" nhưng chúng lại có tư duy riêng. Mỗi một tế bào, từng thớ thịt trắng bán trong suốt đều muốn độc chiếm thiếu niên cho riêng mình. Chúng sẽ đánh nhau, sẽ phản bội lẫn nhau để có thể là người duy nhất chạm vào người nọ.

"Xì... Dao... xì Dao..."

Quái vật sau rèm khẽ thì thào tên thiếu niên. Bởi vì không phải nhân loại nên âm điệu nó phát ra nghe rất xa lạ, từng âm tiết đều dính nhớp giống như đang liếm láp từng chữ cái trong tên của Mạc Dao.

Thiếu niên sớm sợ đến nỗi quên cả hét, chỉ có thể khụt khịt rơi nước mắt nhìn quái vật ngày càng gần mình. Trong đầu cậu lúc này toàn là hình ảnh sinh vật đáng sợ đó sẽ nhe hàm răng sắc nhọn ra sau đó nhai đầu cậu ngấu nghiến. Mạc Dao biết bản thân mình sẽ bị loại sớm nhưng cậu sợ đau...

"Có thể... có thể cho tôi uống thuốc ngủ rồi hãy ăn thịt được không ạ?" - Thiếu niên nức nở thử giao dịch với quái vật.

Những chiếc xúc tu đẫm dịch nhầy hơi dừng lại một chút sau đó quấn chặt thiếu niên hơn.

Nước mặt trên mặt Mạc Dao chảy ngày một nhiều. Xem ra yêu cầu nhỏ nhoi của cậu không được quái vật đáp ứng rồi. Cạp một phát mất nửa đầu hẳn rất đau đi...

Tuy nhiên khác với "mong đợi" của thiếu niên, quái vật không cạp đầu cậu rồi nhai ngấu nghiến. Những chiếc xúc tu của nó men theo cái bụng mềm mại của thiếu niên, nhẹ nhàng đẩy quần cậu xuống để lộ chiếc quần lót nhỏ xinh đang ôm lấy hai quả đào tròn tròn.

"Xì... xì..."

Phần đầu xúc tu bắt đầu chảy ra càng nhiều dịch nhầy hơn thậm chí chúng còn nhỏ giọt xuống người thiếu niên khiến vật che chắn duy nhất ở phần thân dưới trở nên bán trong suốt, càng dính chặt vào cơ thể thiếu niên hơn. Những chiếc giác mút nhỏ ẩn dưới xúc tu bắt đầu sáo động.

"Muốn... muốn..."


Chúng nhìn d**ng vật mềm oặt xinh xắn nằm dưới lớp vải, phần đầu đỉnh hồng hồng, đáng thương hệt như chủ nhân của nó vậy. Phía bên trên, một chiếc xúc tu khác đã chui vào áo bệnh nhân. Bởi vì xúc tu quá to nên áo bị căng đến cực hạn sau đó "phựt" một tiếng, toàn bộ cúc áo đã vương vãi khắp nơi.

Mạc Dao nhẹ hô một tiếng, muốn che lại ngực nhưng lại bị xúc tu ngăn lại.

"Đáng... yêu... xì... xì."

"Không... không đáng yêu chút nào..."

Thiếu niên bật khóc nức nở, dùng hai tay nhẹ nhàng bịt lại hai hạt đậu trước ngực. Xúc tu không được chạm vào ngực thiếu niên, giận dỗi dùng giác mút của mình mút thật mạnh lên má Mạc Dao. Bầu má phình phình nhanh chóng xuất hiện những vòng tròn đỏ do xúc tu để lại. Dường như chưa hết giận, xúc tu lại chuyển sang bên còn lại cho cân. Chưa đã thèm, xúc tu tiếp tục chuyển hướng lên trán thiếu niên kết quả dọa sợ người nọ khiến cậu vội quay mặt đi.

"Xì xì... xấu... tính..."

Mạc Dao với khuôn mặt đầy dấu hôn của bạch tuộc:...

Rõ ràng quái vật xấu tính hơn vì sao nó lại nói cậu xấu tính!

"Mi mới xấu tính. Đồ quái vật hư!"

Vừa rồi thiếu niên còn vừa khóc tu tu vừa cầu xin quái vật đừng ăn thịt mình nay lại trợn tròn con mắt đỏ ửng cãi nhau tay đôi với con quái vật nhiều xúc tu. Nếu những người chơi khác ở đây hẳn sẽ thầm mắng cậu ngốc nghếch, đến thời khắc như vậy rồi còn dám chọc giận quái vật. Tưởng rằng bản thân mình có có một gương mặt đẹp, sẵn sàng bẻ chân ra để quái vật thấy phần dưới hồng hồng thì nó sẽ buông tha cho cậu sao?

Đáng tiếc, ở đây chỉ có mình Mạc Dao và một con quái vật với một đống xúc tu đang phun ra dịch nhầy. Thiếu niên phát hiện sinh vật lạ kia không có ý định ăn mình ngay, cậu vội vàng muốn nhảy khỏi giưởng. Kết quả, bị một chiếc xúc tu quấn chăn lấy cổ chân giữ lại hại bản thân suýt chút nữa ngã nhào xuống đất. May mắn, một chiếc xúc tu khác đã đỡ được eo cậu mới không khiến thiếu niên mất đi cái răng cửa nào, tuy nhiên cũng vì vậy mà tư thế hiện tại của Mạc Dao trông rất buồn cười, có thể hình dung gần giống như cắm mặt xuống đất.

"Cảm... cảm ơn ạ." - Dù biết quái vật muốn ăn thịt mình nhưng khi được nó đỡ, Mạc Dao vẫn giữ phép lịch sự mà cảm ơn nó.

Bép.

Thiếu niên ngơ ngác nhìn con quái vật to lớn phía sau rèm sau đó khuôn mặt cậu nhanh chóng đỏ ửng. Quái... quái vật vừa dùng xúc tu đánh mông cậu. Thật ra khi bị xúc tu chạm vào không đau chút vào, nhìn thứ màu trắng ấy to lớn hung dữ như vậy nhưng khi chạm vào lại có cảm giác mềm mềm giống như kẹo dẻo, hoàn toàn không có tính công kích nào. Chỉ có điều đột nhiên bị đánh...


Bép.

Dù quái vật đã tận lực khiến xúc tu của mình mềm hơn nhưng bởi vì da thịt của thiếu niên quá mức non, mỗi lần xúc tu chạm vào phần thịt mông béo tròn, nơi đó sẽ giống như miếng thạch pudding núng nính mà rung lên. Bởi vì lúc này quần lót của thiếu niên đã ướt đẫm, dán sát vào thịt mông nên quái vật có thể thấy được những vệt đỏ do xúc tu để lại, càng nhìn càng thấy giống như bị người dùng dây thừng trói lại sau đó bị đối xử đầy thô bạo.

Mạc Dao muốn vươn tay che mông mình lại nhưng đã bị một xúc tu khác quấn lấy đưa lên đỉnh đầu. Quái vật rất thích những dấu vết nó để lại trên người thiếu niên. Nếu không phải lúc này trên người nó đầy vết thương, miệng thịt không ngừng chảy ra thứ chất lỏng đen sì, nó đã sớm lộ diện trước mặt thiếu niên chứ không phải núp sau tấm rèm.

Rầm. Cửa phòng bị người thô bạo đạp đổ sau đó là tiếng súng nổ vang bên tai.

Rõ ràng, tiếng súng vừa rồi là dành cho quái vật. Mạc Dao có thể cảm nhận được những xúc tu trên người mình bắt đầu co rúm.

Quái vật bị trúng đạn, nó đau đến nỗi cả người đều cuộn tròn lại. Tuy nhiên quái vật vẫn cẩn thận đặt thiếu niên lên giường, nhân lúc kẻ kia chưa tiếp tục bắn nó liền men leo đường lỗ thông gió mà chạy mất.

"Nó bỏ chạy."

"Ừ."

Hai giọng nói này.

Mạc Dao nhanh chóng nhận ra đó là cặp song sinh Lê Dương, Lê Dạ. Thiếu niên không hề suy nghĩ nhiều mà nhảy khỏi giường, loạng choạng tiến về hai người.

"Cứu... cứu tôi."

Khi thiếu niên xuất hiện, Lê Dương và Lê Dạ đều có chút bất ngờ. Bọn họ biết bởi vì người giám sát khu vực của các người chơi bệnh nhân, Đoàn Bác Văn, xảy ra chuyện nên quái vật càng lộng hành hơn, bắt đầu tấn công vào phòng ngủ các bệnh nhân nhưng lại không nghĩ rằng người đầu tiên mà nó đột nhập lại là phòng của Mạc Dao. Tuy nhiên, thiếu niên lại không bị đối đãi đầy thô bạo giống như người chơi ở phòng 301.

Thiếu niên không mặc quần, trên người chỉ khoác một chiếc áo bệnh nhân lỏng lẻo gần như muốn trượt khỏi đầu vai. Nếu đưa mắt xuống phía dưới có thể thấy phía dưới thiếu niên đã ướt đẫm toàn dịch thể của quái vật, thậm chí phân đùi non của cậu đã tràn ngập những vệt đỏ do xúc tu cùng giác mút của chúng để lại. Vậy mà thiếu niên còn mang bộ dạng như vậy chạy đến cầu cứu bọn họ... Cặp song sinh chợt liên tưởng đến hình ảnh cô vợ nhỏ lén lút quan hệ với gã đàn ông xấu bên ngoài, đến khi bị bắt gian lại thút tha thút thít nói bản thân mình bị ép buộc. Sau nhiều lần bị vẻ ngây thơ của cô vợ nhỏ lừa dối, người chồng sẽ không dễ dàng tin cậu nữa. Hắn sẽ nhốt cậu ở trong nhà, mỗi lần ra ngoài sẽ bị ép đeo đai trinh tiết, khi về nhà sẽ đều bị bắt mở chân ra để kiểm tra xem có bị tên gian phu nào lừa bỏ thứ không sạch sẽ vào bên trong không.

Cặp song sinh sớm đã bị trí tưởng tượng của bản thân khiến cho quần nổi một cái lều thật lớn. Vậy mà Mạc Dao, người vừa bị quái vật trói chặt trên giường dùng xúc tu đánh mông suýt chút nữa trở thành cô vợ nhỏ bị nó tha về hang ổ, lại không hề phát hiện ra dị thường tiếp tục hướng ánh mắt đầy tin tưởng về phía hai người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận