Mỗi Ngày Mị Đều Chăm Chỉ Làm Thêm


"Aisha là ai?" - Mạc Dao khó hiểu nghiêng đầu.
[Theo như kịch bản thì đây là con gái út của gia tộc chúng ta sắp gặp mặt, gia tộc Gelbero.

Người chồng tương lai của cậu là Vincent Gelbero, tử tước vùng này.

Hắn ta được miêu tả là người đàn ông trẻ tuổi ốm yếu, vì bị què một chân nên thường xuyên ngồi trên giường.

Có nhiều lời đồn thổi rằng vị tử tước này vì mắc bệnh khó nói nên đến gần 30 tuổi vẫn chưa cưới vợ, thậm chí một chút tin đồn tình ái với người hầu cũng không có.]
{Hu hu sao Dao Dao nhà chúng ta lại phải gả cho một lão già liệt dương cơ chứ.

Thanh xuân của Dao Dao sẽ bị giam cầm trong song sắt của tòa nhà hoa lệ sao?}
005 lôi từ trong người ra một chiếc khăn giấy màu trắng, không ngừng vùi mặt vào khăn mà khóc lóc.

Vì để nắm rõ được bối cảnh của chương trình lần này nó đã tốn nguyên đêm đọc chục bộ tiểu thuyết tình cảm, gì mà gia đình ngăn cấm, rồi cả uống thuốc độc tự tử...!Quả cầu robot sắp khóc đến nỗi toàn bộ hệ thống bên trong ngập nước rồi.
[Cút ra xa một chút!]
Quản lý 197 khó chịu đẩy quả cầu màu đỏ ra xa sau đó điềm tĩnh nói tiếp:
[Hai người con trên danh nghĩa của Vincent là Edward và Aisha.

Cha của hai người là Hahn Fergus và vợ của ông ta là Diana Gelbero.

Mặc dù nghe hơi phi lý nhưng hai người con của Hahn đều theo họ của vợ.

Cho đến ba năm trở lại đây đôi vợ chồng Hahn và Diana đột nhiên chết một cách kỳ lạ.

Cái chết của bọn họ giống với những cặp gia đình khác của dòng họ Gelbero.]
[Hiện tại thông tin mà đạo diễn cung cấp cũng chỉ có vậy.

Trước hết ta cứ tìm cách ở lại tòa trang viên này là được.]
Thấy thiếu niên cứ đứng ngồi không yên, 197 có chút tò mò hỏi cậu.
[Sao vậy Mạc Dao?]
"Chúng ta phải ở đây với thân...!thân phận này sao?"
Như sợ người đánh xe ngựa sẽ nghe thấy, thiếu niên hơi nghiêng người, ghé sát về phía quản lý mà nhỏ giọng nói ra thắc mắc.
Đây không phải lần đầu tiên Mạc Dao mặc đồ nữ.

Hồi nhỏ, Mạc Uyển thường xuyên nói Mạc Dao là búp bê của mình và ép cậu mặc váy.

Nàng được mẹ mua cho rất nhiều váy và tất cả đều nhỏ hơn một số để vừa với Mạc Dao.

Nàng sẽ dùng ít kẹo để dụ dỗ thiếu niên tiến vào phòng mình sau đó tròng lên người cậu một bộ váy hoa thật xinh rồi dùng son môi đỏ miết nhẹ lên môi cậu.

Cảm giác mặc váy cũng không quá tệ, vải mềm mại hơi quần áo con trai rất nhiều nhưng lại khiến thiếu niên thiếu cảm giác an toàn.

Vậy nên mỗi lần Mạc Uyển ép cậu mặc đồ của mình, thiếu niên sẽ trốn trong phòng vừa đung đưa hai chân vừa ăn bánh.

Có đôi khi vì tất dài quá nóng, thiếu niên sẽ chống một chân lên bàn rồi dùng tay lột đi tất chân rồi cũng quên luôn món đồ mình lột ra để đâu.

Sau này vì một sự cố nhỏ mà bị người khác phát hiện, Mạc Uyển đột nhiên nổi khùng xé bộ váy hoa trên người thiếu niên.

Mạc Dao lúc ấy không hiểu vì sao chị gái lại đánh mình.

Thiếu niên tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chỉ biết ôm vụn vải đứng khóc lóc giữa nhà.

Kể từ khi ấy Mạc Uyển không bao giờ ép Mạc Dao mặc váy nữa.

Mà Mạc Dao lúc này lại lần nữa khoác lên mình bộ váy nhưng không phải đi loanh quanh trong vùng an toàn của bản thân mà là trở thành cô dâu nhỏ đi kết hôn với người khác.

Đứng ở góc độ của 197 và 005, thiếu niên lúc này giống như một thiếu nữ xinh đẹp hơn là một quý phu nhân.

Cho dù lúc này trên mặt thiếu niên trát lên loại phấn rẻ tiền, môi nhỏ đồ son hạng kém có chút dinh dính cũng không thể che lấp được hương vị ngọt ngào ẩn sâu dưới lớp trang điểm ấy.

Phục trang dù được con gái chủ buôn thiết kế cố gắng che lấp gần hết nhưng chỉ chút da thịt trắng sữa lộ ra nơi cần cổ cũng đủ khiến người khác như say rượu nhìn chằm chằm vào nơi đó.

Vậy mà thiếu niên không hề phát hiện ra, thậm chí còn vì chút nóng bức mà tháo dây đeo cổ, vài sợi tóc rối dính bết lại trên cổ thiếu niên như một lời mọi gọi thầm lặng.

Nếu 197 và 005 biết được quá khứ của Mạc Dao có lẽ bọn họ sẽ có chút đồng tình với cách đánh giá của Mạc Uyển.

Thiếu niên chính là búp bê sứ, đẹp đến say mê lòng người.
{Dao Dao đừng lo lắng.

005 sẽ giúp Dao Dao che giấu thân phận, mấy thằng nhóc hư đốn sẽ không thể chạm vào Dao Dao đâu.}
005 đầy tri kỉ mà vỗ ngực.
[Theo như kịch bản thì mối quan hệ giữa cậu và vị hôn phu kia là trao đổi lẫn nhau.

Hẳn sẽ không phải chung giường, chung phòng.]
{Đúng đúng đúng.

Chưa kể gã kia còn liệt dương.

Giờ chắc da thịt nhăn nheo, tóc tai rụng hết rồi.}
005 vừa vuốt cằm vừa nói.

Đến giờ nó vẫn không thể chấp nhận được chủ nhân nhà mình lần đầu đóng vai cô dâu lại phải gả cho người như thế.

Nếu 005 là người chắc chắn nó sẽ đi cướp dâu.
"Phu nhân." - Không biết từ lúc nào xe ngựa đã dừng lại.

Phía ngoài chợt vang lên giọng nói già nua.

- "Đã đến nơi rồi."
[Bắt đầu rồi.]
Cửa xe ngựa bật mở.

Đối diện với Mạc Dao là ba nữ hầu với khuôn mặt lạnh băng.

Thiếu niên lúng túng không biết phải làm sao chỉ có thể nắm chặt váy nhìn về phía hai quả cầu đang nhấp nháy.
[Cứ bước xuống đi.]
Trước ánh mắt của những người hầu, thiếu nữ xinh đẹp tựa như con thú nhỏ đầy cảnh giác mà chậm chạp bước xuống.

Có lẽ vì sợ hãi cũng có lẽ vì trời hôm nay khá lạnh nên sắc mặt vị phu nhân nhỏ tuổi này trắng bệch.

Điều này càng khiến môi "nàng" đỏ hơn, tựa như bông hoa hồng mới nở, còn ngô nghê không hề biết rằng vườn hoa mình đang sống đang được tưới bằng máu tươi mỗi ngày.

Tất nhiên đó là khi những người hầu ở đây chưa nghe về danh tiếng thối nát của đứa con gái vị chủ buôn này.
Lạm tình.

Ích kỉ.


Hống hách.

Ngang ngược.
Nếu có thể dùng vài dòng để nói về nàng có lẽ nàng sẽ được miêu tả giống như một ả đàn bà xinh đẹp chuyên câu dẫn đàn ông trên phố giống như trong những vở kịch sân khấu của giới thượng lưu.

Nàng thật sự đẹp như một bông hoa hồng nhưng ai ngờ được gốc rễ của hoa đã sớm bị sâu mọt gặm nhấm.
Mạc Dao không hề biết rằng vị tiểu thư mà mình thế thân đã để lại ấn tượng rất xấu cho người hầu ở nơi đây.

Vì sợ bại lộ thân phận, thiếu niên chỉ có thể rũ mắt cúi đầu thật thấp để tránh người khác nhìn thấy mặt mình.

Trời lúc này mới tờ mờ sáng, sương đêm còn rất nặng vậy nên chẳng mấy chốc hàng mi cong của thiếu niên đã đọng lại vài giọt nước nhỏ.
Người hầu đã nhận được lệnh từ quản gia.

Họ vẫn mang vẻ ngoài lạnh băng đưa thiếu niên đến một căn phòng nhỏ.

Căn phòng có chút cũ kỹ, giống như một phòng chứa đồ bị bỏ hoang.

Bên trong phòng có một vị cha xứ cao tuổi đang run rẩy cầm một quyển kinh thánh.

Mắt thấy Mạc Dao bước vào, ông ta kinh ngạc nhìn cậu một lúc sau đó mới bình thản cầm lấy nhẫn đưa cho thiếu niên.

Mạc Dao lúc này mới ý thức được đây là một buổi hôn lễ.
Không có thánh đường sang trọng.

Không có lời chúc phúc nồng nhiệt.

Cũng không có cả chú rể.
Nếu là những thiếu nữ khác có lẽ các cô gái ấy sẽ tủi thân mà khóc nấc lên tại chỗ.

Nhưng đối với Mạc Dao, hôn lễ như vậy lại khiến cậu thoải mái mà thở phào một hơi.

Ít ra cậu không cần phải mặc đồ nữ trình diễn trước mặt nhiều người.
Buổi hôn lễ không có sự hiện diện của chú rể và chỉ được làm chứng bởi cha xứ và những người hầu cứ như vậy mà kết thúc.

Mạc Dao lại bị đưa đến một căn phòng khác.

Lần này phòng rộng hơn rất nhiều, ngay cả đồ đạc cũng sang trọng đến loá mắt.

Không cần nghĩ ngợi nhiều thiếu niên cũng có thể đoán ra đây là phòng riêng của một vị quý tộc, cụ thể hơn nữa là phòng của vị hôn phu của cậu, Vincent Gelbero.
Thiếu niên sau khi được đưa vào phòng liền bị người hầu lãng quên.

Cậu chỉ có thể đứng một góc và trơ mắt nhìn người hầu tấp nập vào vào ra ra.

Xem ra tình trạng sức khoẻ của người chồng trên danh nghĩa của cậu đã có chuyển biến xấu.
{Này này hình như chúng ta bị bỏ rơi rồi.

Đây là cách bọn họ đối đãi với nhà ngoại sao?}
005 bất mãn bay vòng vòng quanh phòng.

Nó giận dữ nhìn mấy nữ hầu vội vàng xuyên qua nó để đi ra ngoài, hoàn toàn không chú ý đến đến thiếu niên co ro đứng nép mình ở góc cửa.


005 tức đến hai lỗ mũi xì khói liền bay về phía chủ nhân của mình.
{Li hôn! Li hôn! Không cưới xin gì nữa.}
[Cũng không thể trách bọn họ được.

Dù sao danh tiếng của chúng ta đã xấu đến nỗi không dám nhìn thẳng.]
197 bình tĩnh lấy từ trong không gian của mình ra một miếng dán giữ nhiệt.

Nó mua cái này từ năm ngoài, vì tiếc tiền nên chưa dám dùng, hy vọng nó vẫn còn dùng được.
[Nếu như dùng ngôn ngữ của loài người thì kế tiếp sẽ là động phòng nhưng mà xét theo tình trạng của người đàn ông kia có lẽ...]
Mạc Dao mím môi nhìn tấm rèm trước giường không ngừng lay động bởi những người hầu.

Dẫu tiếng bước chân táp táp không ngừng vang lên nhưng cậu vẫn có thể nghe được tiếng ho đầy khó khăn phát ra từ phía người đàn ông sau rèm.
Sau khi người hầu đã lui bớt, tiếng rêи ɾỉ vì đau đớn ngày một rõ ràng hơn.

Nó khiến thiếu niên nghĩ rằng người này hẳn phải 60 70 thay vì là một người đàn ông chưa tới 30.

Trong lúc thiếu niên còn mê man nhìn người sau rèm thì một cách tay trắng bệch chợt vươn ra dọa cậu sợ chết khϊếp.

Cánh tay gầy guộc chỉ còn da bọc xương ấy thuộc về người sau rèm.

Nó dường như chẳng còn gì ngoài lớp xương trắng phau và bọc lên trên đó là màng da thịt mỏng như cánh ve.

Đứng ở góc độ của Mạc Dao có thể trông thấy được từng gân tay xám xịt nổi lên trên mu bàn tay của người đàn ông.

Gân tay nhiều tới nỗi ban đầu thiếu niên còn hoang mang cho rằng đấy là một ký tự cổ.
"Tôi hiểu rồi thưa ngài." - Một trong những nữ hầu trước đó đã tiếp đón Mạc Dao gật đầu sau khi nghe những lời thì thào của người đàn ông.
Bà ta ra hiệu cho người trong phòng đi ra ngoài hết sau đó mới cầm nến đi đến trước mặt thiếu niên còn đang ngơ ngác.
"Phu nhân, theo quy định thì ngài sẽ ở chung phòng với chủ nhân một đêm.

Chúng tôi sẽ đứng canh ở ngoài nếu chủ nhân có vấn đề gì thì phiền phu nhân báo với chúng tôi.

Dù sao cũng chỉ là đợi đến sáng thôi.

Làm phiền ngài chịu đựng một chút."
Ý của nữ hầu quá rõ ràng rồi.

Bà ta hi vọng Mạc Dao sẽ ngoan ngoãn mở trừng hai mắt mà canh chừng cho người chồng của mình.

Sau khi truyền đạt mệnh lệnh xong, người phụ nữ cũng không buồn xem vị phu nhân mới đến này có đồng ý hay không mà trực tiếp đi ra ngoài.
Cửa phòng đóng lại.

Trong phòng chỉ còn lại hai người.
{Thái độ mấy người ở đây chẳng coi Dao Dao nhà chúng ta ra gì mà.}
005 bĩu môi bay vòng vòng trong phòng.

Nó ngó vào trong rèm sau đó lại bay ra, miệng không ngừng lẩm bẩm.
{Chẳng biết gã người que này có sống được qua đêm nay không nữa.}
"005, đừng nói như vậy."
Thiếu niên khẽ nhắc nhở trợ lý nhà mình.

Cậu nhìn quanh phòng, thấy người sau rèm hơi thở đã đều đều mà chìm vào giấc ngủ mới dám thở ra một hơi.

Sau đó thiếu niên lại gần ghế dài bọc vải nhung, đá đá giày sang một bên rồi dùng chân dẫm lên ghế.
"Chúng ta có thể cởi tóc giả ra được chưa?"
Mạc Dao nhỏ giọng hỏi 197.
Vì con gái chủ buôn thừa hưởng nét phương Đông từ mẹ nên nàng có một mái tóc đen hiếm có.

Cũng vì mái tóc này mà nàng mới cắn răng chọn nguyên chủ, cũng mang dòng máu phương Đông trong mình.

Khi trang điểm, thiếu nữ lo lắng vì quá khác biệt sẽ khiến người ở trang viên nhà Gelbero ghét bỏ mà trả về nên dứt ruột chi thêm tiền mua một bộ tóc giả màu vàng.


Sau một ngày đi đường tóc giả đã xơ rối đến nỗi khiến người khác cho rằng thiếu niên vừa mới chui rúc từ bụi cây nào đó ra.
197 suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.

Dù sao cũng bị ghét rồi, giờ có bị ghét thêm về làn da hay màu tóc thì nó cũng mặc kệ.
Thiếu niên vui vẻ giật phăng bộ tóc giả ra.

Hai chân cậu cũng không nhàn rỗi mà cọ cọ vào nhau đẩy tất ra khỏi chân.

Sau khi dùng khăn lau qua mặt thiếu niên mới thoải mái nằm xuống ghế dài.

Mà trong lúc Mạc Dao phát ra một loạt âm thanh lớn nhỏ, người đàn ông nằm trên giường kia vẫn giữ nguyên một tư thế mà thở đều đều.
Thiếu niên gối đầu lên tay, đưa mắt nhìn ánh nến chập chờn.

Rõ ràng căn phòng này mỗi ngày đều sẽ có người hầu đến quét tước nhưng Mạc Dao vẫn cảm thấy có gì đó ẩm mốc, rờn rợn ở nơi đây.

Thiếu niên hơi run rẩy mà rúc mình vào trong chiếc thảm nhỏ phủ trên ghế.
"197, 005." - Thiếu niên khe khẽ gọi tên hai người bạn đồng hành cùng mình.
[Sao vậy?]
Mạc Dao im lặng lắc lắc đầu.

Cậu chỉ muốn xác nhận một trong hai người vẫn ở đây thôi.

Trái tim của thiếu niên thoáng bình tĩnh lại.

Cậu cho rằng bản thân mình đã ngủ cả tối hôm qua nên lúc này có thể trợn mắt thức tới sáng nhưng lại không ngờ rằng thân thể này đã phải chịu đựng cả một ngày đi đường đã sớm mệt chết rồi.

Vậy nên chẳng mấy chốc thiếu niên đã thϊếp đi mất.
Căn phòng mà cậu đang ngủ ngày càng ẩm ướt hơn.

Thậm chí có vài giọt nước đọng lại trên trần nhà, nhỏ tong tong xuống dưới mặt đất.

Thiếu niên hơi cuộn mình lại, núp vào trong thảm lông.

Bóng người đàn ông phản chiếu trên rèm hơi lay động dường như đã chịu cảm giác cực độ đau đớn.

Hơi ẩm trong phòng ngày một cao hơn thậm chí mặt sàn cũng đã lõng bõng nước.
Rèm hơi lay động, có gì đó khẽ chạm vào bên má của thiếu niên nhưng lại bị cậu trong vô thức né tránh.

Cảm giác lành lạnh dính thêm chút nước vẫn còn đọng lại trên má Mạc Dao khiến thiếu niên khó chịu dùng má cọ thảm lông.

Tưởng rằng kẻ kia sẽ buông tha cho cậu nhưng trong cơn mơ màng thiếu niên chợt cảm giác được thân thể mình đang bị ai đó nhấc bổng lên, hướng về phía giường mà đi.
Bước đi của người này rất vững chắc hoàn toàn không tỏa ra chút yếu ớt nào của người bệnh.
Thiếu niên thầm nghĩ trước khi bản thân mình chìm vào trong vũng lầy mềm mại.

Người kia lại vươn tay chạm vào thiếu niên nhưng khác với cảm giác nhơn nhớt trước đây, tay người nọ hoàn toàn khô ráo, đầu ngón tay mang theo hương vị táo xanh nhẹ miết phần thịt dưới môi thiếu niên.

Chút son môi còn sót lại đã bị lau sạch sẽ.

Hắn hơi chà xát ngón tay.

Phía trên dính son môi đỏ au cùng chút ánh lấp lánh của bọt nước.

Người đàn ông rũ mắt nhìn chằm chằm đầu ngón tay mình.
Gió trong đêm đã ngừng thổi.

Trong không gian yên tĩnh vang lên tiếng mυ"ŧ nho nhỏ.
--------------------------------------------
Đọc giả: Vì sao lại là táo xanh và trà đào? Chẳng lẽ nó mang ý nghĩa gì đó to lớn lắm sao? Là câu chuyện của quá khứ mà tác giả chưa kể?
Cà Phê: Không nha~ táo xanh là mùi nước rửa tay khô của mị, trà đào là mùi trà sữa mị hay uống~ (o"▽"o)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận