Mỗi Ngày Mị Đều Chăm Chỉ Làm Thêm


Gì vậy? Tình tiết nhanh quá bọn họ theo không kịp.
Những người còn lại trong phòng ngơ ngác nhìn hình ảnh trước mặt.
Một phút trước mọi việc vẫn còn diễn ra rất bình thường vậy mà một phút sau Lục Bắc đột nhiên vươn tay kéo Mạc Dao về phía mình.

Thiếu niên còn chưa kịp ơ a gì thì người kia đã ôm lấy má cậu, thật mạnh hôn lên.

Phải nói rằng khuôn môi của thiếu niên rất đẹp.

Môi trên mỏng, rãnh môi sâu, viền môi cong lên rõ ràng, phần thịt môi đầy đặn.

Mỗi lần thiếu niên mở miệng sẽ có hương đào thoảng qua khiến người khác hận không thể cắn thật mạnh lên phần thịt quả ngọt ngào ấy.

Hơn nữa môi người này còn rất hồng.

Mỗi lần thiếu niên mở miệng người đối diện không khỏi thầm so sánh xem rốt cuộc phần trong hay phần ngoài hồng hơn.
Đây là cũng là lần đầu tiên Lục Bắc hôn người khác.

Mọi thứ hắn làm hoàn toàn theo bản năng của cơ thể.

Được rồi, hắn thừa nhận là thi thoảng hắn cũng không đứng đắn lắm.

Hắn sẽ lén nhìn vào môi Mạc Dao sau đó bắt đầu ảo tưởng về người nọ.

Khi ấy hắn cảm thấy môi thiếu niên giống như nụ hoa hồng mới nở, chỉ cần vân vê một chút thôi cũng khiến dịch mật chảy đầy tay.

Nếu như bản thân vói vào trong tìm tòi liệu rằng sẽ tìm thấy nhụy hoa hồng phấn ngát hương hay không.

Không ngờ đến lúc nếm thử rồi mới nghiệm ra rằng nó không phải mật hoa ngọt ngào mà là kịch độc mê hồn.

Hay nói thẳng ra là khiến hắn ăn đến nghiện.
Lục Bắc càng hôn càng hăng.

Mũi nhỏ của Mạc Dao vì động tác thô lỗ của người thanh niên hại cho không thở nổi.

Cậu muốn lùi lại nhưng người kia cũng theo động tác thiếu niên mà từng bước ép sát.

Phía miệng cũng bị người này cưỡng chế mở ra, thịt môi bị nghiền áp tưởng như sẽ bị ép thành hai mặt phẳng.

Đầu lưỡi mang theo hương táo xanh đầy ác ý mà ra uy chóp lưỡi hồng hồng.

Nó càng run rẩy né tránh thì kẻ xâm lấn càng phấn khích đào sâu vào bên trong.
Ở phía dưới, bởi vì tay của Lục Bắc quá to, gần như che hết nửa khuôn mặt của thiếu niên nên những người còn lại hoàn toàn không thể thấy được màn hôn môi kịch liệt giữa hai người.

Những gì bọn họ thấy chỉ là thiếu niên bị ép ngẩng đầu lên, ngón tay có chút tối màu đối lập hoàn toàn với làn da trắng sữa ao hãm trong thịt má mềm mại.

Giữa tiếng tim đập thình thịch của những kẻ chứng kiến là tiếng hừ nho nhỏ kèm theo âm khóc nghẹn ngào.

Âm thanh ấy đáng thương đến nỗi khiến trái tim người khác run rẩy nhưng lại giống như độc tố khiến ác ý nơi đáy lòng nảy sinh.

Một tiếng "ưm~" khẽ vang lên nhưng giữa chừng lại bị tiếng mυ"ŧ mát ăn mất.

Sau đó là tiếng nuốt nước bọt to đến nỗi nhiều người còn ảo giác rằng đó là âm thanh phát ra từ chính họ nhưng khi nhìn đầy yết hầu của Lục Bắc không ngừng lên xuống tất cả mới hiểu ra âm thanh đó từ đâu.

Gã thanh niên lúc này cứ như kẻ cuồng d*m lâu ngày không được giải quyết.

Hắn ép sát mặt mình vào mặt thiếu niên tựa như muốn bòn rút hết tất cả nước miếng của cậu, tưởng như muốn nhai luôn đầu lưỡi của thiếu niên.

Cơ bắp trên người trở nên căng chặt thậm chí một số người còn có thể nhìn thấy vài thứ không nên nhô lên.
Khó thở quá! Cứu...

Mạc Dao không biết bản thân bị Lục Bắc hôn trong bao lâu nhưng lúc này cậu thật sự đã thấy nửa cái thiên đàng rồi.

Thiếu niên tuyệt vọng đá đá vào chân người thanh niên với hi vọng hắn sẽ biết ý mà dừng lại nhưng đáp lại cậu là cảm giác nhói đau ở đầu lưỡi.

Không biết đây là lần thứ mấy lưỡi nhỏ bị thô bạo mυ"ŧ vào, giờ đây chỉ chạm nhẹ một chút thôi cũng đủ khiến thiếu niên đau đến hai mắt ướt đẫm.
Cuối cùng Lục Bắc cũng phát lòng từ bi tha cho thiếu niên đang đứng trước cửa thiên đường.

Mạc Dao được thả ra, cả mặt mũi đều hồng hồng như người say rượu.

Chóp mũi nhỏ vì bị đè ép quá nhiều giờ đỏ lên giống như ai đó vô tình đồ son môi vào đó.

Hai mắt thiếu niên ướt đẫm, môi nhỏ từ nụ hoa e ấp đã sưng lên thành bông hoa diễm lệ thấm đẫm sương mai.

Thậm chí trên cánh môi còn còn có vài dấu răng do ý xấu của ai đó để lại.

Mạc Dao không biết bây giờ môi mình còn được gọi là môi nữa hay không.

Cả trong lẫn ngoài đều đau quá.

Ngay cả việc khép miệng lại cũng trở nên khó khăn với cậu.

Thiếu niên chưa hít thở không khí trong lành được bao lâu đã bị một bàn tay to lớn bịt lại.

Hơi nóng phả ra từ miệng cậu đã bị bàn tay của Lục Bắc nắm gọn.

Lòng bàn tay của hắn nóng hừng hực khiến Mạc Dao khó chịu muốn thoát ra nhưng lại bị người kia giữ chặt hơn.

Lục Bắc không dám nhìn vào môi thiếu niên nữa, chỉ có thể che lấp nó để tránh bản thân quá khích làm thiếu niên khóc nhè.
"Đ*t mẹ, mày có thôi đi không!" - Người lên tiếng phá tan không khí nóng hừng hực này là Trần Cảnh Mục.

Hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía Lục Bắc.

- "Mày động kinh à mà đột nhiên làm như vậy?"
"Đây cũng tính là bắt nạt phải không?"
Lục Bắc đưa mắt nhìn về phía khán giả.

Trong miệng toàn là hương trà đào khiến hắn có chút luyến tiếc mở miệng.

Bàn tay đang ôm lấy miệng Mạc Dao hơi dùng lực một chút, giúp cậu lau vệt nước trên khóe môi sau đó Lúc Bắc mới bình tĩnh mà nói tiếp.
"Quy tắc số 3 mọi người nhớ chứ?"
Nếu kẻ bắt nạt chứng minh được bản thân trong sạch, khi vô tình tấn công người bị bắt nạt hình phạt sẽ giảm xuống nhốt trong phòng kín.
Từ việc yêu cầu Mạc Dao chỉ định kẻ bắt nạt là Tô Vân Dương đến hôn hít thiếu niên chính là để quy tắc số 3 được áp dụng như vậy trừng phạt của vòng 4 sẽ bị hoãn lại.
Trên lý thuyết là như vậy nhưng mà có cần hôn con người ta đến nỗi không khép nổi miệng đến như vậy không? Nếu không phải ở đây có rất nhiều người liệu cái gã này còn tính làm gì đó xấu xa hơn không chừng.
Trước ánh mắt lên án của vài người Lục Bắc cảm thấy có chút oan uổng.

Thì ban đầu hắn cũng chỉ tính hôn hôn chút bên ngoài nhằm doạ Mạc Dao chút thôi ai ngờ đầu óc đột nhiên nóng lên...!sau đó...!sau đó...!Nhưng mà hắn cũng không ân hận.

Trông thiếu niên ngây ngô như vậy hẳn là lần đầu tiên đi.

Hot boy trường đại học thể dục thể thao liếʍ liếʍ phần trong môi.

Muốn hôn thêm phát nữa quá.

Phải làm sao đây?
Tuy nhiên ý định ấy mới chỉ kịp lóe lên, người thanh niên còn chưa kịp hành động đã ăn nguyên cú đấm vào mặt.

Người đấm không chút nương tình mà đấm chảy máu mũi Lục Bắc, ánh mắt luôn bình thản mọi ngày đã ánh lên lửa giận phừng phừng.

Mọi người còn chưa hết bất ngờ với Lục Bắc nay lại thêm Tô Vân Dương đột nhiên hoá khùng nhào vào đánh đấm với vị kia.

"F*ck!"
"Mẹ nó! Chó điên cắn bậy!"
Không biết vì sao hai người nổi khùng lao vào phang nhau nhưng với tình hình hiện tại nếu không ngăn hai gã này lại thì bọn họ sẽ đánh nhau đến ngươi chết ta sống mất.

Những người còn lại trong nhóm bị bắt nạt nhanh chóng huy động tất cả lực lượng để kéo Tô Vân Dương và Lục Bắc tách ra.

Vì Lục Bắc đã vi phạm quy tắc số 3 nên Trần Cảnh Mục quyết định tạm thời nhốt cả ba người vào trong lớp học cũ.

Tất nhiên hai người kia sẽ bị xích hai góc khác nhau để tránh lại xung đột tiếp.
"Ngoan ngoãn ở đây trong vòng 1 tiếng nếu ai có ý định trốn thì tất cả sẽ bị trừng phạt."
Trần Cảnh Mục lạnh giọng nhắc nhở.

Mắt hắn đảo qua thiếu niên đang ngồi một mình một góc, môi hắn hơi run lên nhưng cuối cùng cũng không trò chuyện với thiếu niên.

Cửa phòng đóng lại, phòng kín lúc này chỉ còn ba người càng khiến không khí thêm xấu hổ.
Mạc Dao nhân lúc không ai chú ý liền len lén vươn tay chạm lên phần thịt môi.

Cảm giác tê dại cùng đau đớn truyền đến khiến mũi cậu hơi nhăn lại vội vàng thả tay xuống.

Lúc này thiếu niên rất muốn kiếm một cái gương để nhìn xem khuôn mặt mình lúc này ra sao.

Có phải bị người ta đớp cho chảy máu rồi không.

Nghĩ đến vụ việc vừa rồi mũi nhỏ lại bắt đầu khụt khịt, thiếu niên tủi thân muốn khóc mà không dám khóc.
{Không sao đâu Dao Dao.

Môi chỉ hơi sưng lên chút thôi.}
005 nhẹ nhàng an ủi chủ nhân của mình đồng thời cũng trợn trừng mắt nhìn về phía người thanh niên cao lớn kia.

À tất nhiên trong điều kiện nó có mắt để trợn.
{Lát nữa chương trình kết thúc ta đem chuyện này nói cho 197, hắn ta sẽ giúp Dao Dao đòi tiền bồi thường.

Dao Dao đừng khóc nữa~}
Được trợ lý an ủi, tâm trạng của Mạc Dao cũng trở nên tốt hơn một chút.

Dù sao Lục Bắc cũng chỉ là npc, cậu có nổi giận với hắn cũng chẳng để làm gì chi bằng lúc này nhanh chóng tìm thêm manh mối để xác định thân phận kẻ bắt cóc.
Mặc dù trông thiếu niên nhát gan lại hay hay khóc nhè nhưng Mạc Dao lại không phải người đa sầu đa cảm.

Nếu buồn thiếu niên sẽ khóc, nếu đau sẽ nhăn mày, mũi nhỏ chun lên nhưng rất nhanh thiếu niên sẽ lại lãng quên đi cảm xúc đó.

Đó cũng là lý do vì sao Mạc Dao bị em họ bắt nạt bấy lâu nay cũng không vì trò đùa ác ý mà vặn vẹo nhân cách.

Nếu 197 và 005 biết được cũng không biết nên may mắn hay thương cảm cho thiếu niên.
Sau khi vuốt phẳng cảm xúc của mình, Mạc Dao chống tường muốn đứng dậy đi xem xét xung quanh.

Phía sau chợt vang lên giọng nói trầm khàn của Lục Bắc.
"Hai đùi đã run rẩy không đứng lên nổi rồi còn muốn đi đâu?"
Khuôn mặt gã thanh niên đã bị đấm cho xanh xanh tím tím nhưng vẫn không bỏ được thói độc miệng.

Vừa nãy người này còn bị hắn hôn cho đầu ngón chân cũng co rụt lại vậy mà lúc này còn bơ hắn.

Không thấy hắn bị người ta đánh sao.

Đã không an ủi được miếng nào rồi còn không thèm nhìn hắn.

Tự dưng sống mũi cay quá.

{Chó hư bị người ta đánh vẫn không chừa cái miệng.}
005 khinh bỉ bay vòng vòng trên đỉnh đầu người thanh niên.

Nếu nó là chim hẳn là sẽ bẹp một bãi lên đầu Lục Bắc rồi.
Mạc Dao cũng đồng tình với 005.

Cậu trừng mắt với người thanh niên, môi đỏ hơi giương lên, đôi mày nhỏ cũng vì bất mãn với Lục Bắc mà nhăn lại.
"Chó hư!"
Lục Bắc: ...
Hắn bị mắng.

Hơn nữa còn bị mắng mà hưng phấn.

Mũi cũng hết cay luôn rồi.
Mắng người ta xong, Mạc Dao cũng không thèm để ý đến hắn nữa mà bắt đầu chuyên tâm tìm kiếm manh mối.

Dù sao cả lớp cũng đã tốt nghiệp được cả một năm trời giờ mọi vết tích ngày xưa cũng đã bị lớp mới thay thế.
"Em đang tìm cái gì?"
Thấy thiếu niên cứ đi lòng vòng quanh phòng lúc ngẩng đầu nhìn trần nhà khi lại cúi đầu nhìn xuống dưới đất, Tô Vân Dương nhịn không được mà lên tiếng.
So với Lục Bắc, ngoại trừ khối ứ thanh ở môi thì khuôn mặt của hắn vẫn tính là nguyên vẹn.

Nhưng chỉ có mình Tô Vân Dương biết dưới bụng và hai bên sườn của hắn có bao nhiêu đau đớn.

Dù gì Lục Bắc cũng thuộc hệ thể thao nên việc đánh đấm này đó cũng quen thuộc hơn hắn rất nhiều.
"Không tìm gì cả." - Mạc Dao ngoan ngoãn lắc đầu nhưng rồi do dự một lúc cậu chợt hỏi người thanh niên.
"Anh có biết ai chơi thân với Lạc Linh Hoa không?"
Tô Vân Dương hơi ngẩng đầu nhìn thiếu niên.

Vì cặp kính mắt đã bị Lục Bắc đấm nát nên lúc này hai người đối diện với nhau không chút ngăn cản.

Mạc Dao chợt nhận ra, khi Tô Vân Dương không có kính trông hắn đẹp trai hơn rất nhiều.
"Bởi vì kẻ bắt cóc là một trong số thành viên của lớp chúng ta.

Hắn không phải thông qua camera quan sát mà là trực tiếp quan sát ở trong phòng."
Lần này không chỉ Tô Vân Dương mà cả Lục Bắc cũng ngó sang.
"Sao cậu biết? Hắn nói cho cậu sao?"
Lần này Mạc Dao lại do dự không mở miệng.

Không biết vì sao nhưng thiếu niên có linh cảm rằng nếu cậu nói chuyện đêm đó ra với hai người này thì sẽ có chuyện không may xảy ra.

Nhưng mà nếu không nói thì họ sẽ không tin cậu.

Mạc Dao rũ mắt,không dám nhìn về phía Tô Vân Dương hay Lục Bắc.

Một lúc sau, phía thiếu niên mới lí nhí đáp lại hai người:
"Tối hôm qua hắn đến tìm tôi."
"Lúc nào?" - Khuôn mặt Lục Bắc chợt tối lại.

- "Cậu ở cạnh tôi cả buổi.

Cậu lén đi gặp thằng khác vào lúc nào?"
"Lúc...!lúc đó mọi người đều bị đánh thuốc mê hết nên là..." - Mạc Dao có chút tủi thân mà hít hít cái mũi.

Cậu cũng bị hắn bắt nạt mà, hung dữ với cậu làm cái gì chứ.

Ghét Lục Bắc!
"Hắn có chạm vào em không?"
Thiếu niên có chút mất tự nhiên trước câu hỏi của Tô Vân Dương.

Cậu cắn môi quay mặt đi chỗ khác.
"Không có!"
Chắc chắc là có.
Cả hai gã thanh niên đều tối tăm mặt mũi âm thầm nghiến răng.
"Chuyện quan trọng như vậy sao giờ cậu mới nói.

Mấy cái gã tự tiện sờ soạng cơ thể người khác chưa được cho phép như vậy phải tống vào đồn mới sáng mắt ra được."
Bạn trai nhỏ bị bắt nạt ngay cạnh mình, Lục Bắc làm sao có thể nhắm mắt cho qua được.


Trước tiên cứ tìm được gã đó đã sau đó hắn sẽ cho gã ta no đòn.
"Được rồi.

Lời nói của gã bắt cóc không phải không có cơ sở.

Tôi để ý rằng những chữ trên màn hình tivi có thể đã được soạn sẵn.

Nó cũng giải thích vì sao trước những câu hỏi thêm của chúng ta hắn đều làm lơ.

Vậy nên việc hắn chuẩn bị sẵn đoạn tin và nhân lúc không ai chú ý dùng điều khiển từ xa để chuyển chữ là hoàn toàn có khả năng." - Dù không còn đeo kính như Tô Vân Dương vẫn theo bản năng chạm vào sống mũi.
"Đúng vậy." - Mạc Dao gật gù hoàn toàn đồng ý.

Nghĩ một lúc cậu liền nhỏ giọng bổ sung.

- "Thảo nào tại vòng 1 tôi có hướng về phía màn hình hỏi bản thân có thể đi vệ sinh ở đâu hắn ta hoàn toàn không để ý đến tôi."
"Em buồn vệ sinh sao không nói với tôi?"
"..."
Người này thật sự cho rằng cậu là trẻ con ba tuổi ngay cả đi vệ sinh cũng cần báo cáo với cha mẹ sao?
"Khụ." - Dường như nhận ra lời nói của bản thân có phần hơi quá, Tô Vân Dương ho khan cố giấu đi vành tai đã đỏ bừng của mình.

- "Chúng ta tiếp tục.

Vấn đề thứ 2 chính là trong giờ ăn tối hôm qua đã có thành viên vi phạm quy tắc nhưng kẻ bắt cóc lại không áp dụng trừng phạt."
Mạc Dao cẩn thận nghĩ lại tình tiết tối hôm qua.

Hình như có xung đột giữa người phát thức ăn và người nhận.

Sau đó hai người bọn họ có đánh nhau hay không thì cậu không nhớ.

Lúc đó mọi người đều chỉ quan tâm đến miếng ăn trong miệng mình nên không rảnh quan tâm đến hai người đó vậy mà Tô Vân Dương vẫn quan sát rất cẩn thận.

197 nói không sai, đi theo Tô Vân Dương là lựa chọn đúng đắn.

Thiếu niên khâm phục mà hướng mắt về phía người thanh niên.
"Ý mày là nếu giả thiết kẻ bắt cóc là một trong số chúng ta là đúng vậy thì lúc đó hắn không có trong phòng hay nói cách khác hắn là một trong những người thuộc nhóm bị bắt nạt nhận nhiệm vụ canh trừng người khác đi vệ sinh." - Lục Bắc nhanh chóng hiểu ra ý tứ trong lời nói của Tô Vân Dương - "Tất nhiên ta không thể loại trừ khả năng hắn thuộc nhóm kẻ bắt nạt nhưng so sánh một chút thì thuộc nhóm bị bắt nạt vẫn sẽ thuận tiện hơn.

Đặc biệt trong việc bỏ thuốc mê."
Nhắc đến việc bỏ thuốc mê, người thanh niên liền gằn từng chữ, khuôn mặt lộ rõ sự căm giận.
"Tưởng mày chỉ biết nghĩ bằng đầu dưới không ngờ cũng có tí thông minh." - Tô Vân Dương nhếch môi cười mỉa một cái.

Trước khi Lục Bắc kịp nổi khùng hắn đã quay trở lại chủ đề chính.

- "Nếu như lúc đó tôi nhớ không sai thì có ba người thuộc nhóm bị bắt nạt không có ở trong phòng: Trần Cảnh Mục, Yến Vi và Lý Giang.

Dựa theo biểu hiện ở vòng 3 thì rất có thể kẻ bắt cóc có quen biết với cô gái tên Lạc Linh Hoa thậm chí muốn thay cô báo thù."
{Trần Cảnh Mục thì không rõ có liên hệ gì.

Yến Vi cũng có khả năng đấy.

Vì hai cô gái đều bị bắt nạt và công bố hình ảnh lên mạng xã hội.

Dù sao sự đồng cảm cũng có thể hình thành một tội ác mà.

Còn Lý Giang cũng rất có nguy cơ nha.

Cậu ta là bạn cùng bàn của Lạc Linh Hoa dù hay khóc nhưng mà rõ ràng rất thân với Lạc Linh Hoa.}
005 không biết lôi từ đâu ra một cái tẩu thuốc và một chiếc mũi nồi kẻ caro mini.

Thấy ba người bàn luận hăng say nó nhịn không được mà tham gia cùng.
"Giữa ba người họ tôi đã xác định được người đứng sau tất cả là ai.

Tuy nhiên cần chứng thực một chút."
-------------------------------------------
Cà Phê: Bắc Bắc, mau cất chim đi thứ đọc giả muốn thấy là nụ cười của cậu.

( ̄ω ̄)
Lục Bắc: ...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận