Thấy Ma tôn bị đông cứng bất tỉnh nhân sự, Lận Khinh Chu nhịn không được nhủ thầm: Quá thảm rồi, đây cũng quá thảm rồi, Đậu Nga gặp ngươi cũng phải hét to một câu bão tuyết tháng Sáu đấy.
Lận Khinh Chu chẳng chút nghĩ ngợi cởi áo khoác đỏ ra choàng lên người Ma tôn.
Hơi ấm từ áo khoác mềm mại truyền sang khiến thân thể đông cứng của Ma tôn dần mềm lại, sương tuyết trên mi mắt và lông mày cũng tan ra, khuôn mặt tím tái vì lạnh trở về nguyên dạng, hệt như người sắp chết tìm được đường sống nhờ linh đan diệu dược.
Ý thức trở lại thân thể Ma tôn, hắn chậm chạp mở mắt ra.
Hắn đối mặt với Lận Khinh Chu, khẽ nhíu mày rồi chú ý tới áo khoác đỏ trên người, hắn cúi đầu nhìn, đáy mắt thoáng qua một tia kinh ngạc.
Ma tôn lại nhìn Lận Khinh Chu, đôi mắt đen lạnh như hồ sâu, hắn hỏi: "Ngươi muốn có được gì từ ta?"
"Hả?" Lận Khinh Chu giật mình, một lát sau lấy lại tinh thần nói: "Ta không đòi hỏi gì ở ngươi cả, ta cứu ngươi là vì aba aba aba."
Ma tôn: "......"
Lận Khinh Chu: "?!"
Hệ thống trung khu ngôn ngữ của y đột nhiên bị sao thế này?!
Trong lúc kinh ngạc, Lận Khinh Chu sực nhớ ra một chuyện.
Trước đó hệ thống từng nói để tránh làm xáo trộn thế giới này, y không được tiết lộ mọi thứ liên quan tới hệ thống và nhiệm vụ với người khác.
Thì ra không được tiết lộ với người khác chính là đơn giản mà thô bạo biến lời y nói thành "aba aba" sao?!
Vậy giờ phải giải thích thế nào để Ma tôn hiểu lý do mình cứu hắn đây?
Lận Khinh Chu quyết định lách luật, thử nói ra chút ít thông tin.
Y muốn nói ta là người nhận ủy thác, sau đó y nói: "Ta là aba aba."
Lận Khinh Chu: "?!"
Y không nhắc tới hệ thống mà cũng đâu nhắc nhiệm vụ chứ! Cái này cũng không được nói hay sao?
Lận Khinh Chu không nhụt chí, suy tư một lát lại tiếp tục mở miệng.
Y muốn nói ta biết ngươi bị oan, sau đó y nói: "Ta biết aba aba aba."
Y muốn nói ngươi không nên ở đây chịu khổ, sau đó y nói: "Ngươi không nên aba aba ba."
Y muốn nói một hai ba bốn năm lên núi bắt cọp, sau đó y nói: "Aba aba ba."
Ma tôn: "......"
Lận Khinh Chu: "?!"
Mẹ nó hát vè cũng không được à?!
Y thấy Ma tôn nhìn mình hệt như đang nhìn kẻ thiểu năng.
Lận Khinh Chu nổi quạu, trong lòng tức giận chửi tiên sư bố ông nội hệ thống!
Dù sao có hai chữ "hệ thống" nhất định sẽ biến thành aba aba thôi.
Sau đó y nói: "Vì ta yêu ngươi!"
Ma tôn: "?"
Lận Khinh Chu: "......"
Hệ thống, ta không chửi ông nội mi nữa.
Ta chửi cả tổ tông nhà mi luôn!!!!!
"Không phải......" Lận Khinh Chu khó nhọc nói, "Ngươi nghe ta giải thích đã, lúc nãy ta nói aba aba aba chứ không phải aba aba đâu, ý ta muốn nói là aba aba cơ."
Ma tôn: "......"
Lận Khinh Chu úp tay lên mặt mình rồi từ từ kéo xuống, chỉ muốn chết quách cho xong, rời xa thế giới xinh đẹp này.
Lận Khinh Chu thở hắt một hơi trấn tĩnh lại, sau đó ôm quyền nói với Ma tôn: "Ngài cứ xem như ta bị điên đi, quấy rầy rồi, cáo từ."
Nói xong y đứng phắt dậy, không muốn ở lại nơi mất mặt này thêm một giây nào nữa.
Ma tôn nhắc nhở: "Chưa lấy áo khoác kìa."
Lận Khinh Chu không quay đầu lại mà chạy vút đi như một làn khói: "Ta không sợ lạnh, ngươi mặc đi."
Nói không sợ lạnh chỉ là mạnh miệng mà thôi, người trần mắt thịt như Lận Khinh Chu sao có thể chống lại cái rét kinh khủng này được.
Chẳng qua y nghĩ Ma tôn cần áo khoác đỏ này hơn mình, dù sao y cũng có thể chạy ra xa, còn Ma tôn phải quỳ trước cột băng chịu rét cắt da cắt thịt.
Mặc dù Lận Khinh Chu không hiểu pháp thuật tu tiên nhưng y biết khoa học!
Giáo viên sinh học từng nói.
Vận động làm gia tăng nhịp tim, thúc đẩy tuần hoàn máu, tăng tiết thyroxine giúp cơ thể nóng lên!
Vì vậy những ngày tiếp theo chỉ cần cột đá biến thành cột băng thì Lận Khinh Chu lại chạy dọc theo vách đá cho ấm người.
Mà cột đá cứ mỗi sáu canh giờ sẽ biến thành cột băng để tra tấn Ma tôn bằng cái lạnh thấu xương.
Nhưng giờ Ma tôn mặc áo khoác đỏ nên chẳng còn sợ lạnh, lúc thụ hình cũng không bị ngất mà vẫn giữ được tỉnh táo.
Hắn luôn cảnh giác quan sát Lận Khinh Chu, muốn tìm hiểu xem rốt cuộc Lận Khinh Chu có mục đích gì.
Hắn đang chờ Lận Khinh Chu đưa ra yêu cầu và mong muốn của y.
Dù sao ân tình cho áo khoác cũng là lá bài mặc cả của Lận Khinh Chu.
Nhưng Lận Khinh Chu không có.
Ngoại trừ lúc lạnh chạy vòng vòng thì hầu hết thời gian y đều dựa vào vách đá ngủ, cái gì cũng không làm.
Năm ngày sau, khi cột đá biến thành cột băng thì Lận Khinh Chu lại đứng dậy chạy bộ sưởi ấm, ánh mắt Ma tôn nhìn Lận Khinh Chu rốt cuộc đã thay đổi.
Hắn nhìn Lận Khinh Chu, trong mắt tràn đầy nghi hoặc và khó hiểu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...