Mỗi Ngày Ma Tôn Bệnh Kiều Đều Tìm Đường Chết Kiếm Đường Sống

"Giết ta đi." Hàn Mộc Tán Nhân lặp lại ba chữ này, giọng nói rõ ràng trở nên mơ hồ, đôi mắt khi thì tối tăm khi thì lóe lên ánh sáng vàng, tựa như trong cơ thể ông có hai luồng sức mạnh đang xung đột dữ dội, cả người đau đớn như bị xẻ làm đôi, chỉ nói mấy câu ngắn ngủi mà toàn thân đầm đìa mồ hôi lạnh.

"Sư tôn!" Mục Trọng Sơn đỡ ông, cố giữ lý trí trong tình huống hỗn loạn này, "Ngài bình tĩnh lại đi! Đừng lo, con sẽ đưa ngài ra ngoài tìm Nhiếp sư huynh, dù ngài có gặp chuyện gì chúng ta cũng có cách giải quyết mà!"

"Không......" Hàn Mộc Tán Nhân điên cuồng lắc đầu, trong lúc nói chuyện hai mắt ngấn lệ, nước mắt lăn dài, "Ta không thể sống được...... Con nhìn quanh mà xem, chính tay ta...... là ta...... Làm sao ta sống được nữa...... Con nhìn tay ta này, toàn là máu......"

Ông run rẩy giơ hai tay lên trước mặt Mục Trọng Sơn rồi chà mạnh vào nhau như muốn làm tróc da, khóc không thành tiếng: "Máu, máu sư đệ ta, máu của mọi người, toàn là máu."

"Sư tôn! Sư tôn!!" Mục Trọng Sơn nắm chặt cổ tay Hàn Mộc Tán Nhân để ngăn ông tự hại mình, muốn làm Hàn Mộc Tán Nhân phân tâm nên hét to, "Bọn họ bị Kỳ Lân giết chứ đâu phải ngài! Ngài đừng tự trách mình nữa!"

Hàn Mộc Tán Nhân nghe vậy thì đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó chậm chạp ngẩng đầu lên, vẻ sợ hãi trên mặt vẫn chưa tan đi, nước mắt tí tách rơi xuống, ông nói: "Không phải Kỳ Lân, nhờ nó nên ta mới có được lý trí một lát, kẻ giết người là ta......"

Nói đến đây, ánh sáng vàng trong mắt Hàn Mộc Tán Nhân đột nhiên biến mất, trở nên đen nhánh như biển sâu vạn dặm, động tác khựng lại như bị hóa đá, sau đó giơ tay phải lên, đám dây leo mềm oặt như bùn nhão dưới đất từ từ bò lên bắp chân Mục Trọng Sơn.

Mục Trọng Sơn nghĩ thầm không ổn, buông Hàn Mộc Tán Nhân ra, hất văng dây leo rồi vội vã lùi lại, hắn vừa lùi thì dây leo hung hăng quấn lấy bàn tay cầm kiếm của hắn, bò dọc cánh tay lên cổ hắn.

Mục Trọng Sơn muốn chống cự nhưng đang bị nội thương, vừa vận linh khí thì ngực đau nhói.

Dây leo đã siết chặt cổ hắn, nếu kéo mạnh thì sẽ bẻ gãy cổ, Mục Trọng Sơn hoảng hốt hét lên: "Sư tôn!"

Tiếng hét vang vọng này khiến Hàn Mộc Tán Nhân rùng mình, ông nhìn Mục Trọng Sơn, quanh con ngươi lấp lóe ánh sáng vàng, tựa như khôi phục thần trí một lát ngắn ngủi.


Mục Trọng Sơn mừng rỡ: "Sư tôn, mau thả con ra đi!"

Hàn Mộc Tán Nhân thấy toàn thân Mục Trọng Sơn bị dây leo trói chặt thì vội vàng bấm quyết bằng tay phải rồi niệm chú.

Dây leo nhận lệnh, từ từ thả Mục Trọng Sơn ra.

Ai ngờ một khắc sau, trên mặt Hàn Mộc Tán Nhân lộ vẻ thống khổ, hai tay cào mặt, ông vừa dao động thì dây leo lập tức quấn cổ Mục Trọng Sơn lần nữa rồi siết chặt.

Chỉ trong nháy mắt, Mục Trọng Sơn cảm thấy không khí trong cổ bị ép ra ngoài, không cách nào hít thở, cũng không cách nào lên tiếng, tay phải hắn nắm chặt trường kiếm muốn chặt đứt dây leo trên người, nhưng vì bị trói nên không thể động đậy.

Trong cổ Mục Trọng Sơn dâng lên mùi máu tươi, mắt cũng dần nhòe đi.

Lúc này Hàn Mộc Tán Nhân không phải là một con rối hoàn toàn, ông nhìn Mục Trọng Sơn sắp chết, thân thể như bị xẻ đôi, bị hai người thao túng.

Một người khàn giọng gào khóc vì thấy đồ đệ sắp chết dưới tay mình.

Người còn lại thì hai tay tỏa ra ánh sáng xanh, điều khiển dây leo siết chết Mục Trọng Sơn.

Ngay khi Mục Trọng Sơn tưởng mình sắp mất mạng, Hàn Mộc Tán Nhân chợt bước nhanh về phía hắn.

Nhìn kỹ lại, trên trán Hàn Mộc Tán Nhân nổi đầy gân xanh, môi bị cắn bật máu.

Ông càng chạy càng nhanh, cuối cùng vọt tới như muốn tông thẳng vào Mục Trọng Sơn.

Đúng là tông thật.

Lao thân mình vào trường kiếm trong tay Mục Trọng Sơn.

Thanh kiếm dài ba thước chém sắt như chém bùn dễ dàng xuyên qua ngực Hàn Mộc Tán Nhân.

Cùng lúc đó, dây leo trên người Mục Trọng Sơn chợt trở nên rữa nát đen nhánh, hệt như bùn nhão rơi xuống đất.

Mục Trọng Sơn và Hàn Mộc Tán Nhân cùng ngã xuống.

Mục Trọng Sơn ôm cổ ho ra mấy ngụm máu đen, bất chấp đôi mắt mờ nhòe xông tới đỡ Hàn Mộc Tán Nhân.


Trong miệng Hàn Mộc Tán Nhân ồ ạt tuôn ra máu tươi, ông nắm tay Mục Trọng Sơn, môi mấp máy như muốn nói gì đó với hắn, nhưng cuối cùng vẫn không nói được, hệt như ngọn nến trong gió, chỉ giây lát sau người chết đèn tắt.

"Sư tôn!" Dù Mục Trọng Sơn từng gặp muôn vàn sóng to gió lớn nhưng giờ phút này vẫn hoang mang lo sợ, hai mắt đỏ bừng, lắc nhẹ bả vai Hàn Mộc Tán Nhân rồi nắm chặt chuôi kiếm đâm xuyên ngực ông, muốn rút kiếm ra để bịt lại vết thương chảy máu kia.

Đúng lúc này có tiếng người vang lên, tuy không lớn nhưng lại giống như tiếng sét nổ tung bên tai Mục Trọng Sơn.

"Sư huynh, ngươi...... ngươi làm gì vậy...... Ngươi giết sư tôn, sao ngươi có thể...... giết sư tôn được chứ......"

Mục Trọng Sơn quay đầu lại, trông thấy Ứng Phục Tâm đứng cách đó không xa nhìn mình với vẻ mặt đầy sợ hãi.

"Sư đệ......" Mục Trọng Sơn định giải thích, nhưng hắn đang bị nội thương trầm trọng vì tu luyện gặp trở ngại, cộng thêm kích động quá mức nên đột ngột phun ra một ngụm máu rồi ngất đi.

Ứng Phục Tâm trố mắt nhìn Mục Trọng Sơn ngã gục cạnh thi thể Hàn Mộc Tán Nhân, bụi mù bốc lên khiến tuyệt cảnh bi thảm này càng thêm thê lương, sau đó chìm vào sự im lặng chết chóc, không còn tiếng người.

Hình như Ứng Phục Tâm chạy vội tới đây, lồng ngực phập phồng vì thở gấp vẫn chưa bình tĩnh lại, y nhìn cảnh tượng trước mắt rồi hít sâu một hơi, chẳng hiểu sao hai tay siết chặt bên hông lại run lẩy bẩy.

Thật lâu sau, y đưa tay tát mình một cái.

Tiếng bạt tai vang vọng thật lâu, Ứng Phục Tâm ngẩng đầu lên, hai mắt ửng đỏ, trong mắt tràn ngập đau thương.

Nhưng nỗi bi ai không đọng lại trong mắt y quá lâu, đôi mắt hạnh đen nhánh lộ ra vẻ tuyệt tình và kiên định.

Lận Khinh Chu đứng một bên chứng kiến mọi chuyện nhịn không được thở dài.

Y cứ tưởng Ứng Phục Tâm hiểu lầm Mục Trọng Sơn, muốn Mục Trọng Sơn nợ máu trả bằng máu nên mới lộ ra ánh mắt tàn nhẫn như vậy.


Mãi đến sau này, khi Lận Khinh Chu nhớ lại chuyện hôm nay mới biết mình đã sai, cực kỳ sai lầm.

Ứng Phục Tâm đi nhanh tới trước mặt Mục Trọng Sơn rồi ngồi xuống, đầu tiên là sờ thi thể Hàn Mộc Tán Nhân bên cạnh, thấy người ông đã lạnh thì biết rõ không thể cứu vãn, sau đó cõng Mục Trọng Sơn hôn mê bất tỉnh đi nhanh tới sau núi.

Lận Khinh Chu vội vàng đuổi theo Ứng Phục Tâm, đúng lúc này y trông thấy một vật rơi xuống từ trên người Mục Trọng Sơn.

Y đến gần nhìn, phát hiện đó là một thẻ ngọc trắng muốt trơn láng.

Vì hình dạng thẻ ngọc này quá quen thuộc nên Lận Khinh Chu không khỏi kinh ngạc, y khom người nhặt, giờ mới nhớ ra mình đang ở trạng thái du hồn nên không thể chạm vào bất cứ thứ gì.

Lận Khinh Chu không quan tâm thẻ ngọc kia mà tiếp tục đi theo Ứng Phục Tâm, nhưng ngẩng đầu lên lại chẳng thấy ai nữa.

Lận Khinh Chu hoảng hốt đoán hướng, vừa chạy mấy bước thì bỗng nhiên xông thẳng vào một đám sương mù.

Vùng sương mù này hiển nhiên không thuộc về Xuân Hoa Tông, xung quanh không nhà cửa không cỏ cây không bóng người, khắp nơi mờ mịt như phủ một lớp sa, sương trắng lượn lờ hết sức quỷ dị.

Lận Khinh Chu đang hoang mang không biết làm sao thì một giọng nói hư ảo vang lên bên tai.

"Con trai, con phải về thôi, thân thể con không chịu nổi đi ngược thời gian lâu như vậy đâu, nếu còn ở lại thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng đấy."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận