Tuy Kỳ Lân hiện thế gây tổn hại nặng nề cho Xuân Hoa Tông nhưng trong cái rủi có cái may, chẳng ai mất mạng cả.
Mỗi đệ tử Xuân Hoa Tông đều có nhiệm vụ của mình, đảm nhận công việc tu sửa, chẳng mấy chốc Xuân Hoa Tông đã khôi phục sức sống nhờ sự ngăn nắp trật tự này.
Hôm sau, Hàn Mộc Tán Nhân bị Kỳ Lân nhập vào người triệu phó tông chủ và sáu đại trưởng lão đến phòng bàn bạc, Ứng Phục Tâm đứng hầu sau lưng.
Tất nhiên điều mọi người quan tâm nhất là sức khỏe Hàn Mộc Tán Nhân, ông xua tay hời hợt nói: "Tạm thời chưa có gì đáng ngại cả, các vị đừng lo."
Hôm đó cảnh tượng thân thể đệ tử Xuân Hoa Tông vặn vẹo phình to còn hiện rõ mồn một trước mắt, sao có thể nhẹ nhàng như Hàn Mộc Tán Nhân nói được.
Nhưng chuyện đã đến nước này có nói thêm cũng vô ích.
Phó tông chủ đổi đề tài, nói đến kết giới ngăn cách Xuân Hoa Tông: "Vốn dĩ kết giới này chỉ cần hai chúng ta và các vị trưởng lão hợp sức là có thể phá, nhưng bây giờ kinh mạch mọi người đều tổn hại, thân thể bị thương, e là chưa thể phá kết giới ngay được."
Hàn Mộc Tán Nhân gật đầu: "Phá kết giới không cần vội, các vị cứ yên tâm dưỡng thương đi, còn nữa, chưa biết chừng đại đồ đệ của ta sẽ phát hiện sự bất thường ở đây rồi phá kết giới trước chúng ta cũng nên."
Đám người nhao nhao đồng ý.
Phó tông chủ sực nhớ ra gì đó nên nhìn Ứng Phục Tâm sau lưng Hàn Mộc Tán Nhân hỏi: "Ta nhớ Phục Tâm đã tới hậu kỳ Nguyên Anh, sắp bế quan chuẩn bị đột phá lên Hóa Thần đúng không?"
"Bẩm phó tông chủ." Ứng Phục Tâm ôm quyền, đôi mắt hạnh sáng như sao, thần thái sáng láng, "Ngày mai con sẽ bế quan ạ."
"Ừ ừ ừ." Phó tông chủ gật đầu liên tục, "Giờ sư tôn ngươi bị Kỳ Lân nhập vào người, không biết hậu quả thế nào, sau này ngươi và hai sư huynh của mình phải phân ưu giải nạn cho sư tôn đấy nhé."
Ứng Phục Tâm trịnh trọng gật đầu: "Tất nhiên rồi ạ."
Bàn xong chuyện này chẳng còn gì để nói, phó tông chủ Xuân Hoa Tông và sáu trưởng lão đứng dậy cáo từ rời đi.
Hàn Mộc Tán Nhân nhắm mắt xoa trán rồi mệt mỏi thở dài, bỗng nhiên có một mùi gỗ mát lạnh thoang thoảng trước mũi, ông giật mình mở mắt ra, trông thấy một đôi tay trắng nõn thanh tú chìa trước mặt, trên lòng bàn tay có một cái túi thơm kiểu dáng đơn giản.
Hàn Mộc Tán Nhân ngẩng đầu nhìn, đối diện với ánh mắt lo lắng của Ứng Phục Tâm, y nói: "Sư tôn, túi thơm này do con tự làm, có thể thanh tâm tĩnh khí, dưỡng thần nuôi thọ, giờ ngài phải áp chế Kỳ Lân trong người chắc là mệt lắm, nếu không chê thì nhận túi thơm của đồ nhi đi ạ."
"Sao lại chê được chứ." Hàn Mộc Tán Nhân vội vàng cầm túi thơm, khóe miệng lộ ra ý cười, cảm kích vô cùng, "Chu đáo quá."
Thấy trong mắt Hàn Mộc Tán Nhân thỉnh thoảng lóe lên màu vàng kim, Ứng Phục Tâm hỏi: "Sư tôn, giờ Kỳ Lân nhập vào ngài, ngài có thấy chỗ nào khó chịu không ạ?"
Hàn Mộc Tán Nhân nghe vậy thì thở dài, phiền muộn nói: "Không giấu gì con, chẳng những ta không khó chịu mà còn cảm thấy toàn thân dồi dào linh khí, thể lực mạnh mẽ, ngay cả vết thương từ lần trước đánh nhau cũng lành hết rồi."
Sự việc xảy ra khác thường nhất định là có điều lạ, mọi chuyện không nằm trong tầm kiểm soát, Hàn Mộc Tán Nhân được lợi cũng không mừng mà chỉ thấy tâm hoảng ý loạn, thấp thỏm lo âu.
Nghe vậy chẳng biết Ứng Phục Tâm nghĩ đến chuyện gì mà hàng mi dài rậm chớp nhanh mấy lần, sau đó chậm rãi nói: "Sư tôn, con nghe nói Kỳ Lân nhập thể cũng không phải điều xấu đâu, nó sẽ giúp ngài hoàn thành một việc rồi mười năm sau cướp đi nhục thể của ngài để biến hình, sư tôn, Kỳ Lân có nói gì với ngài không ạ?"
Sau khi y nói xong, gian phòng tĩnh mịch, trong sự im lặng ngắn ngủi này, có người vì lời nói lỗ mãng của mình mà trong lòng hoảng hốt lo âu.
Hàn Mộc Tán Nhân kinh ngạc nhưng cũng không nghĩ gì nhiều, ông hỏi: "Phục Tâm, sao con lại biết chuyện này?"
Hai tay buông thõng bên hông Ứng Phục Tâm khẽ run vì căng thẳng, y giấu hai tay sau lưng rồi cười nói: "Sư phụ, con đọc trong ghi chép dạo chơi của sư tổ ạ."
"Ghi chép nào? Sao ta không nhớ sư tôn có nhắc chuyện này nhỉ." Hàn Mộc Tán Nhân nghi hoặc.
Ứng Phục Tâm: "Ghi chép của sư tổ nhiều quá nên con cũng không nhớ là quyển nào nữa. Sư tôn, lúc nãy con chỉ thuận miệng nói vậy thôi, biết đâu nhớ nhầm cũng nên."
Hàn Mộc Tán Nhân nói: "Dù sao suy đoán vẫn tốt hơn là lơ ngơ không biết gì, trước mắt Kỳ Lân vẫn chưa nói chuyện với ta, chẳng biết sau này thế nào nữa, chỉ mong Nhiếp sư huynh của con sớm nhận ra điều bất thường để phá kết giới, Mục sư huynh của con sớm đột phá Đại Thừa rồi xuất quan, à phải, ngày mai con cũng bế quan đúng không?"
Ứng Phục Tâm gật đầu: "Giờ Xuân Hoa Tông gặp nạn, hai sư huynh đều không ở đây, bên cạnh sư tôn chẳng có ai giúp đỡ, thôi để con bế quan muộn một chút."
"Không được." Hàn Mộc Tán Nhân vội nói, "Bế quan sao có thể chờ được, con đừng lo cho ta mà tĩnh tâm tu luyện, sớm đột phá Hóa Thần đi."
Ứng Phục Tâm ôm quyền cúi đầu: "Cẩn tuân sư tôn dạy bảo."
Ngày hôm sau, Ứng Phục Tâm bế quan, Hàn Mộc Tán Nhân bắt đầu tìm ghi chép về linh thú Ngũ Hành trong Tàng Thư Các cả ngày lẫn đêm.
Thừa dịp này Lận Khinh Chu đi dạo khắp Xuân Hoa Tông, tuy không ôm hy vọng mình sẽ tìm được mầm mống tai hoạ nhưng ít nhiều gì cũng có thể phát giác dấu vết để lại.
Ai ngờ y lại chẳng thu hoạch được gì.
Đảo mắt đã đến đêm trước ngày Xuân Hoa Tông bị diệt môn nhưng nơi này vẫn yên bình như cũ, hoàn toàn không có dấu hiệu nào báo trước mưa gió sắp đến.
Lận Khinh Chu muốn biết tại sao tinh thần Mục Trọng Sơn trở nên bất ổn, thế là không đi theo Hàn Mộc Tán Nhân nữa mà trở lại hang núi sau thác nước.
Trong hang núi, Mục Trọng Sơn ngồi trên nệm rơm nhắm mắt đả tọa, vẫn không có gì khác thường.
Lận Khinh Chu ngồi dựa vào vách hang, hai tay chống hàm, nhìn hắn không chớp mắt.
Lúc chỉ có hai người Mục Trọng Sơn luôn cười tít mắt, còn bây giờ hắn khẽ nhíu mày nghiêm túc tu luyện khiến Lận Khinh Chu cảm thấy mới lạ, thầm nghĩ thì ra người này cũng có lúc đứng đắn như vậy.
Nhìn một hồi, Lận Khinh Chu nhớ đến kiếp nạn mà Xuân Hoa Tông sắp nghênh đón, nhịn không được thở dài.
Y còn chưa thở dài xong thì toàn thân Mục Trọng Sơn bỗng tỏa ra ánh sáng bạc mờ nhạt, tóc đen bay tán loạn.
Hai mắt Mục Trọng Sơn nhắm nghiền, đôi môi run rẩy, vẻ mặt thống khổ như thể linh khí hỗn loạn trong người đang quấy phá kinh mạch, hắn nghiến răng cố áp chế linh khí trỗi dậy, bỗng nhiên ôm ngực phun ra một ngụm máu đen.
Lận Khinh Chu vô thức nhào tới, khi bàn tay xuyên qua bả vai Mục Trọng Sơn mới nhớ ra mình đang ở quá khứ.
Mục Trọng Sơn chậm chạp mở mắt ra, đôi mắt đen như mực đầy vẻ mờ mịt, ánh mắt vô hồn, hắn nhìn quanh như không biết mình đang ở đâu, phiền muộn xoa thái dương đau âm ỉ rồi nhắm mắt suy tư.
"Mục Trọng Sơn." Biết rõ hắn không nghe được nhưng Lận Khinh Chu vẫn vô thức gọi tên hắn.
Lận Khinh Chu từng nghe nói: Khi người tu tiên bế quan đột phá lên giai đoạn kế tiếp sẽ xuất hiện tình trạng linh lực nhiễu loạn kinh mạch, máu huyết chảy ngược.
Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân khiến tinh thần Mục Trọng Sơn bất ổn sao?
Nhưng nhìn Mục Trọng Sơn đâu có vẻ gì là muốn tấn công hay làm hại người khác.
Lận Khinh Chu đang băn khoăn thì ngoài thác nước chợt vọng vào tiếng la cầu cứu xen lẫn tiếng khóc nức nở.
"Mục sư huynh, ngươi có trong hang không? Không xong rồi, Xuân Hoa Tông xảy ra chuyện rồi!!!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...