Mỗi ngày hoàng hậu đều dỗ dành trẫm

Tống Cẩn cự tuyệt: “Không được! Ta sẽ không rời khỏi A Ninh!”
“Vậy khỏi thành thân.”
“Không thành thân thì không thành thân.”
“Vậy ta về nhà, không cần tiễn.” Nàng xoay người bước mấy bước, phía sau truyền đến tiếng nói: “A Ninh, nàng từng nói đây chính là nhà của ta và nàng, nàng còn muốn đi đâu?”
Khương Ninh không dừng bước: “Phủ tướng quân, cha mẹ đang chờ ta ở nhà đấy, à đúng rồi, ta còn phải đến Phó phủ tìm Phó Dung, để cùng hắn quay về, mẹ ta thích hắn lắm….”

“A Ninh!”
“Cái gì?” Nàng quay đầu.
Tống Cẩn đơn độc đứng: “Nàng đừng đi.”
Tiên đế đi rồi, Triệu thái hậu đối với hắn không chút tình cảm, chỉ có đệ đệ Tống Hoành đang ở xa, trời đất rộng lớn, người cũng rất nhiều, người thương hắn giờ chỉ có Khương Ninh: “Nàng đừng đi tìm Phó Dung, ta đều nghe nàng hết.”
“A Dung sẽ dẫn chàng đi, lẽ nào còn cần để ý đến hắn?”
Lại nghe hắn nói: “A Ninh nàng làm xong việc nhất định phải đến tìm ta.”
“Được.” Khương Ninh hít một hơi nói.
Khương Ninh xoay người chạy tới, nhào vào lồng ngực ôm hắn thật chặt.
Buổi trưa, Khương phu nhân cho người đến gọi hai người về phủ tướng quân ăn cơm. Khương Ninh không dẫn Tống Cẩn về, hai người ăn hai bát mì xong, nàng dẫn hắn đi cưỡi ngựa, mãi đến tối mới về lại phủ tướng quân.
Khương phu nhân háo hức may áo cưới cho Khương Ninh, cả đời chỉ chờ mỗi chuyện này, đến cơm tối cũng quên không ăn, Khương Nghĩa chỉ đành mang cơm đến phòng.

Khương Ninh đẩy cửa đi vào, thấy cha nàng đang gắp thức ăn đút cho mẹ nàng, mẹ nàng rảnh sẽ quay qua ăn hai ba miếng, mãi đến khi nuốt xuống mới nói: “Ninh Nhi, con đo số đo cho nó đi.”
Khương Ninh nói: “Nương, không cần đâu, cứ để bọn con đến cửa hàng làm đi, cứ thế này không tốt cho mắt đâu.”
Khương phu nhân lắc đầu liên tục: “Không cần, ta tự làm được, ban đêm không làm, làm ban ngày thôi.”
Khương Ninh nhìn Khương Nghĩa, Khương Nghĩa đặt đũa xuống nói: “Con đi nghỉ đi, cha nói với mẹ cho.”
Khương Ninh liếc nhìn Khương phu nhân: “Cha nương cũng nghỉ ngơi sớm một chút.” Rồi đẩy cửa đi ra ngoài.

Trong phòng, Khương phu nhân vẫn không nghỉ tay, Khương Nghĩa có thể cảm nhận được sự gấp gáp của nàng, không khỏi đưa tay nắm chặt nàng, tàn nhẫn nói: “Phu nhân, dừng tay thôi, chúng ta không có nhiều thời gian như vậy, cứ để cửa hàng may mới có thể xong trước khi hắn rời đi.” Mặc dù không nói rõ nhưng ý tứ rất rõ ràng.
Khương phu nhân cuối cùng cũng dừng tay, nàng ngồi yên lặng, nửa ngày mới thả kim xuống, yên lặng cầm đũa ăn cơm, Khương Nghĩa đứng dậy thu dọn lại, cười dụ dỗ: “Hay là chúng ta lại sinh thêm đứa con gái nữa.”
Khương phu nhân đen mặt: “Cút!”
Khương Nghĩa sờ sờ mũi, không dám lên tiếng nữa.
Cửa hàng may rất nhanh, không qua mấy ngày đã may xong, cả hai mặc thử, vô cùng vừa vặn.
Trên mặt Khương phu nhân cũng thoáng ý cười: “Đúng là thủ nghệ cao hơn ta nhiều, rất vừa với con.” Mấy chữ sau là nói với Tống Cẩn, khiến hai mắt hắn cong lên.
Phó Dung đến phủ tướng quân một chuyến, đã biết được kế hoạch của Khương Ninh, hôm nay đến là để định ngày rời đi. Tống Cẩn vốn muốn mặc hỉ phục khoe khoang với hắn, nhưng lại nghĩ A Ninh đã không để ý hắn rồi, hắn đủ thảm rồi, không cần đả kích thêm nữa, liền đổi thường y đến nhà chính.
Trong sảnh, Khương Nghĩa nghiêng đầu hỏi Khương Ninh: “Ban ngày đi quá chói mắt, hay đi ban đêm?”
Tống Cẩn dừng bước ở cửa, không muốn tiến vào lắm.

Khương Ninh gật đầu: “Cũng được.”
Phó Dung đáp: “Vậy cứ định như thế đi.”
Ngoài cửa thoáng có góc áo lướt qua, Khương Ninh nhìn thấy, liền đứng dậy: “Ta đi chút rồi về.” Ra đến hồ nước thấy Tống Cẩn rầu rĩ không vui ngồi xổm bên bờ, Khương Ninh đi đến ngồi xổm bên trái hắn: “Giận rồi hả?”
Tống Cẩn quay đầu không để ý tới nàng, nàng lại chạy sang ngồi xổm bên phải hắn, tầm mắt hai người chạm nhau, Tống Cẩn hừ một tiếng lại quay sang trái, nàng lại chạy sang trái ngồi: “Chàng còn quay đầu nữa, ta sẽ đi.” Tống Cẩn liền nhìn thẳng về phía trước, không thấy được Khương Ninh đã giận đến bật cười: “Vậy chàng muốn khi nào đi.”
Tống Cẩn khó khăn mở miệng: “Ta không muốn đi.”
“Không được, chúng ta đã nói hứa rồi, không giữ lời là xấu lắm đó.”
Tống Cẩn rốt cục cũng nhìn vào mắt nàng: “Xấu thì kệ xấu.” Ngữ khí vô cùng xem thường.
Khương Ninh: ‘……..:
“Việc này tạm thời không bàn nữa, tối nay chàng nhất định phải đi, chàng xác định muốn trong thời gian quý giá còn lại này hờn dỗi ta, mà không phải là muốn ta hôn chàng, ôm chàng một cái….”
“Ta không xác định!”
Nàng mỉm cười: “Vậy tốt.” Nàng ôm chặt lấy hắn: “Đừng giận, ta rất nhanh sẽ đi tìm chàng.”
Lần này thành thân cũng không gióng trống khua chiêng, toàn bộ nghi lễ chỉ có Khương Nghĩa và Khương phu nhân tham gia, đơn sơ mà ấm áp.
Khương Ninh và Tống Cẩn hướng hai người quỳ lạy, Khương phu nhân cười, lấy khăn thấm nước mắt, đứng dậy đỡ Tống Cẩn lên, cùng với Khương Nghĩa đồng thanh: “Chúng ta chờ con trở về.”
Trong mắt Tống Cẩn hiện lên ánh sáng.

Tiến vào gian phòng, hắn vừa nghĩ đến chuyện tối nay muốn đi là hận không thể làm đông cứng thời gian. Khương Ninh trêu hắn: “Chàng buông lỏng tay ta ra đã.”
Tống Cẩn không muốn buông tay nàng chút nào.
Khương Ninh thở dài: “Vậy cũng được, nhưng chàng đừng nắm chặt vậy.” Tống Cẩn lúc này mới ừ một tiếng.
Nến đỏ tí tách, hai người ngồi xong song, Tống Cẩn nói: “Nhạc phụ nhạc mẫu hy vọng ta quay về như thế, ta rất vui, A Ninh, ta thật sự rất vui.”
Khương Ninh nghĩ thầm có lẽ sau khi tiên đế rời đi, Tống Cẩn thiếu đi tình thương của bậc cha chú, dù có là nam tử trưởng thành, hắn vẫn muốn hưởng thụ tình thân, là cha nương đã bù vào chỗ trống trong hắn.
Khương Ninh cười với hắn, chui đầu vào lồng ngực hắn, nhắc chuyện ngày trước: “Chàng trước đây có từng nghĩ đến cảnh mình thành thân chưa?”
Qua hồi lâu, Tống Cẩn không đáp lại, Khương Ninh cũng không hối hắn, lặng lặng chờ, mãi đến khi Tống Cẩn mở hai mắt vô cùng thanh minh, đáp: “Nghĩ đến, nhưng không phải giống như bây giờ.”
Nàng đã cùng hắn thành thân ba lần.
Lần đầu là ở dược lư Thương Nam Sơn, hai người tâm đầu ý hợp, dưới nghi thức đơn sơ kết thành phu thê.
Lần thứ hai là ở trong cung, sau nghi thức là phong vị, nhưng vì Tống Cẩn không tới, đêm đó Khương Ninh một mình trong phòng, nhưng vì lúc đó không ngờ bệ hạ là Tống Cẩn, còn thầm thấy may mắn hồi lâu.
Lần thứ ba chính là đêm nay, có cha mẹ chứng kiến, Khương Ninh thừa nhận, lần nay tốt hơn hẳn hai lần trước.
Nhưng bất luận thế nào, cũng không phải là cảnh tượng Tống Cẩn từng nghĩ.
Hắn từng nghĩ, nếu có ngày gặp được cô nương hắn yêu, hắn sẽ cầu hôn, nếu cô nương ấy đồng ý, hắn sẽ xin phụ hoàng tứ hôn, dùng lễ nghi long trọng bậc nhất của hoàng thất để rước nàng.
Ngày đó, nàng sẽ mặc váy cưới đỏ rực đầu trùm khăn ngồi trong kiệu, qua kinh thành đông đúc, mọi người sẽ gọi lớn thái tử phi. Hắn sẽ đường đường chính chính, hắn sẽ như vậy mà cưới Thái tử phi về.
Thái tử đón dâu là chuyện đại sự đến mức nào a, hôm đó trong cung sẽ là lụa đỏ tung bay, cung nhân nhốn nháo, tiệc tửu phân tán, dưới ánh mắt hâm mộ của tất cả các nữ nhân, nàng sẽ cùng hắn bước lên chúc rượu phụ hoàng.
Ánh nến tắt đi.
Tống Cẩn đột nhiên dừng lại, Khương Ninh ngẩng đầu lên kéo hắn vào chăn, hôn lên môi hắn: “Nói tiếp đi.”

Nụ hôn ấm áp của nàng kéo lại tâm tư hắn, hắn ôm chặt eo nàng: “Nàng ấy sẽ trở thành người của ta, ta sẽ đối với nàng ấy vô cùng tốt, vô cùng tốt.”
Nhưng thực thế là.
Hắn gặp Khương Ninh, hắn để Khương Ninh chịu thiệt thòi, hắn để nàng đi khắp nơi bảo vệ hắn, hắn để nàng tan nát tâm can…
Nhìn xem, hắn đã làm được gì?
Sao lại ra nông nỗi này?
Hình ảnh tiên đế nằm trên giường thoáng hiện ra, đầu hắn đau, đau đến tứ chi run lẩy bẩy, bên tai đều là tạp âm, đó là đêm mưa sấm chớp.
Khương Ninh ôm hắn, gọi: “Tống Cẩn, Tống Cẩn, Tống Cẩn….”
Hắn không nghe thấy.
Nàng tức giận cắn khóe môi hắn, máu tươi tràn tới, đau đớn kéo hắn về thực tại.
Khương Ninh nghe thấy hắn nói: “Xin lỗi, A Ninh, là ta quá nhu nhược.”
“Không phải, Tống Cẩn, là chàng quá mềm lòng thôi.”
Khương Ninh không biết sao Tống Cẩn nói vậy, nhưng nàng biết, Tống Cẩn của nàng vô cùng thiện lương.
Hai người lại ôm nhau.
Tống Cẩn ôn hòa hẳn, nói chuyện cũng dần có trật tự, chỉ có ý nghĩ vẫn còn kỳ lạ: “A Ninh, ta đi rồi, nàng gặp nguy hiểm gì nhất định phải gọi ta, ta sẽ tới cứu A Ninh.”
Khương Ninh cười cười: “Chàng là thần tiên sao? Gọi liền đến?”
“Không phải. Nhưng ta sẽ nỗ lực tới cứu A Ninh!”
“Được.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui