Tình thế trước mắt không có thời gian để nghĩ nhiều, nàng cùng Tống Hoành đến Từ An cung trước, lúc này đại hỏa đã được dập, bọn thị vệ tìm khắp cung cũng không thấy Thái hậu.
Khương Ninh mặt lạnh hỏi: “Bắt được thích khách không?”
“Bắt được nhưng trúng độc chết rồi.”
Thái y kiểm tra hai thi thể, bẩm báo bọn thích khách bị trúng độc như thế nào, xem ra kẻ lợi dụng Phúc Thanh và kẻ bắt cóc Thái hậu là cùng một người.
Khương Ninh sinh sầu, không ngờ có kẻ ra tay phía sau, nàng cật lực đè kích động trong người, nhíu mày nói với Tống Hoành: “Trước tiên giấu tin tức thái hậu mất tích đi đã.” Để Tống Hoành ở lại xử lý, nàng một mình vội vã quay về Thái Hòa cung.
Khương Ninh không ngừng lo cho Tống Cẩn, nàng cứ lo quân Tây Nam của Phúc Thanh sẽ bắt Tống Cẩn đi.
Khi chắc chắn được là cha nàng đã bắt được quân của Phúc Thanh, nhưng chuyện của Triêu Thái hậu hôm nay thì kể cả quân Tây Nam không hành động, nàng vẫn nên về trước. Quả thực chuyện nàng lường trước không sai, lúc nàng đến trước Thái Hòa cung, Túc Nhi lền chạy như bay đến thay Khương Nghĩa truyền lời. Khương Nghĩa nói y căn bản không gặp đám quân Tây Nam mà Thân Hổ nói, nên quân Tây Bắc vẫn nấp ở kinh thành chưa hành động.
Khương Ninh bước nhanh vào điện, viết thư kể chuyện hôm nay và dự định sau này đưa cho Túc Nhi chuyển cho Khương Nghĩa.
Túc Nhi đi rồi, Khương Ninh đến tẩm điện, nàng thả nhẹ bước chân, hạ thấp giọng hỏi Thường Nhạc: “Còn đang ngủ?”
Thường Nhạc nghe vậy gật đầu, hắn từ đầu đến cuối không nghe thấy động tĩnh, đương nhiên cho là Tống Cẩn vẫn đang ngủ. Khương Ninh nghe xong thở phào, đẩy cửa đi vào.
Tẩm điện tối đen, Khương Ninh cũng không đốt đèn, theo trí nhớ mò đến bên giường, sợ đánh thức hắn, nàng im lặng lên giường, mãi đến khi tìm được bàn tay Tống Cẩn, nàng mới cau mày: “Lạnh vậy?” thấy Tống Cẩn cuộn chăn lại, bên tai là tiếng hít thở của hắn, nàng mới hạ mình xuống, không suy nghĩ nữa.
Đêm qua đi, Khương Ninh dưới tiếng động tỉnh dậy, đoán là Tống Cẩn bên cạnh quấy rối, liền nhắm mắt hỏi: “Chàng tỉnh rồi?” Nàng ngồi dậy, vốn muốn nhìn sang Tống Cẩn nhưng trước mắt vụt qua một bóng người, bóng người kia té xuống đất, lại lập tức chạy ra ngoài.
“Tống Cẩn!” Khương Ninh không hiểu gọi lớn, xuống giường chạy về hướng Tống Cẩn, bắt được tay hắn, dùng sức đẩy hắn trở về: “Đang sáng sớm chàng đã muốn làm gì?”
Tống Cẩn xoay người, ánh mắt kỳ dị: “A Ninh, ta không muốn vào triều trễ, phụ hoàng sẽ không vui.”
Tay lại mở cửa tẩm điện: “Người đâu, tắm rửa thay y phục cho cô!”
Phụ hoàng? Cô? Khương Ninh giật mình, đối diện với ánh mắt tinh khiết của hắn, đây là ánh mắt mà Tống Cẩn bình thường mới có! Nhưng….
Thường Nhạc nghe được tiếng gọi, bước nhanh đến: “Bệ hạ….” Âm thanh vừa cất lên, Tống Cẩn đã nói: “Là phụ hoàng đến rồi? Cô đã nói là sẽ không thối lui chuyện lâm triều nữa rồi.”
“Không phải….” Thường Nhạc cảm thấy có gì đó sai sai! Hắn kinh ngạc nhìn Khương Ninh. Khương Ninh vẫn nắm tay Tống Cẩn, nàng nhẹ giọng hỏi: “Tống Cẩn, ta là ai?”
Tống Cẩn nghe được phụ hoàng không đến, thở phào một hơi. Nghe câu hỏi của nàng liền cổ quái nhìn nàng: “Nàng là A Ninh a.” Thấy Khương Ninh vẫn nhìn mình chằm chằm, hắn không khỏi mỉm cười: “Là thái tử phi của cô.”
Thái tử phi!
Khương Ninh và Thường Nhạc không khỏi ngẩn người!
Phụ hoàng! Cô! Thái tử phi! Tống Cẩn là thế nào đây!
Không đúng! Không đúng! Mình chưa từng là thái tử phi! Tống Cẩn là sao vậy! Khương Ninh vạn phần xác định không có chuyện này, nhưng nhìn vẻ mặt chân thật của Tống Cẩn, lại không giống nói dối, chẳng nhẽ đầu óc nàng có vấn đề?
Khương Ninh hỏi Thường Nhạc: “Bổn cung có là Thái tử phi?”
Lời vừa thốt lên, Tống Cẩn cau mày nhìn nàng: “A Ninh nàng sao vậy? Không phải là phát sốt rồi ăn nói hồ đồ đó chứ?” Rồi đưa tay sờ lên đầu nàng.
Khương Ninh cảm nhận nhiệt độ trên trán, thầm nghĩ không đúng! Không đúng! Ta nếu từng là thái tử phi sao ta không ấn tượng, nàng lại quay về phía Thường Nhạc: “Bổn cung hỏi ngươi đấy!”
Thường Nhạc cũng mơ hồ rồi, Tống Cẩn còn dặn hắn; “Đi mời thái y!” Hắn chưa kịp phản ứng, Tống Cẩn đã giục: “Còn không mau đi!”
Thường Nhạc bị hối, không khỏi chạy đi, mới ra khỏi cửa cung, Tống Hoành đến, thấy dáng dấp vội vàng của hắn, kỳ quái: “Sao vậy? Hoàng huynh có chuyện gì sao?”
“Không phải, nô tài đi gọi thái y cho thái tử phi!” Đầu óc mơ hồ của Thường Nhạc chưa tỉnh lại, nhưng Tống Hoành thì vẫn rất thanh minh, hắn liền thấy kỳ quái: “Thái tử phi? Đâu ra thái tử phi?”
Thường Nhạc: “…..”
Trong chớp mắt hắn tỉnh táo lại! Tỉnh lại mới nói chuyện hồi nãy cho Tống Hoành nghe, Tống Hoành nghe xong thật lâu mới chạy vào kiểm chứng.
Bên trong điện, Tống Cẩn nắm chặt tay Khương Ninh kéo về giường: “A Ninh, nàng bị bệnh rồi, ta không vào triều nữa, ngồi chờ thái y đến với nàng đã.” Hắn không mang mặt nạ, vì thế dáng dấp cười cười này của hắn có chút xa lạ với nàng.
Khương Ninh còn chưa làm rõ tình huống này, đã bị hắn đưa đến giường: “Tống Cẩn, chàng….” Dừng chút lại hỏi: “Chàng có nhớ chúng ta quen nhau như thế nào không?”
“Nhớ chứ. Ta sao có thể quên. Ta đi Thương Nam Sơn bị nạn, là A Ninh cứu ta.”
Khương Ninh: “…..”
LÀ vậy sao!
Sai nàng cứ cảm thấy không phải a: “Sau đó thì sao?”
Tống Cẩn dịu dàng hôn lên khóe môi nàng: “Ta liền lấy thân báo đáp a.” Trong mắt mang theo ý cười,
Khương Ninh: “…..”
Sao nghe cứ là lạ!
Cứ khác xa ký ức của nàng là sao?
“Hoàng huynh!” Lúc này tiếng hô mất khống chế của Tống Hoành vang lên.
Tống Cẩn quay đầu, mắt ánh lên mấy phần tư thế huynh trưởng: “A Hoành, cô đã nói bao nhiêu lần, mọi việc đều phải thận trọng, thận trọng!”
Tống Hoành: “……”
Nếu không phải nghe Thường Nhạc nói qua, Tống Hoành đúng là sẽ cho rằng lời bên tai giờ là quá khứ!
Khương Ninh và Tống Hoành nhìn nhau, Khương Ninh mơ hồ rồi thoáng chốc thanh tỉnh, vươn mình xuống giường. Tống Cẩn không vui nhìn sang: “A Ninh, nàng phải nghỉ ngơi, đừng….”
Khương Ninh đi đến bên hắn, duỗi tay ôm lấy hắn, nhẹ nhàng nói: “Tống Cẩn, chàng nghe ta nói….” Ký ức của Tống Cẩn bị sai lệch.
Tống Cẩn tuy có chút không hiểu, những cũng rất hưởng thụ sự ôm ấp này, tâm trạng tốt hơn nhiều: “A Ninh nói.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...