Tống Hoành đang ảo não thì nghe Khương Ninh nói: “Hoàng đế về trước đi.” Tống Hoành ra ngoài. Tống Cẩn đến trước mặt nàng, nàng cầm tay hắn, xem như hắn chưa nghe những lời trước đó: “Sao không ngủ thêm chút nữa?”
Tống Cẩn trầm mặc, bầu không khí quỷ dị đông cứng, Khương Ninh thầm nghĩ lúc này hẳn hắn rất đau lòng, liền nỗ lực dỗ hắn vui vẻ, nhưng chưa để nàng mở miệng, Tống Cẩn đã nói trước: “Trẫm mơ một giấc mơ, mơ thấy Giang Thuần Dịch mà A Ninh vẽ đuổi theo trẫm, nói với trẫm là hắn không phải như thế này.”
Khương Ninh: “…..” Quả nhiên hình vẽ lúc đó của nàng xiêu xiêu vẹo vẹo quấn lại cái mặt tròn thực có chút kinh sợ, Tống Cẩn mơ thấy ác mộng này nên trách nàng! Nàng nói: “Vì thế chàng liền tỉnh?”
“Không phải! Trẫm cảm thấy không phải thì không phải hà tất phải chạy vào mộng nói với trẫm? Thế là trẫm đánh hắn, đánh mấy cái thì nghe A Ninh gọi trẫm, nên là trẫm tỉnh.”
Khương Ninh: “…..” Nàng chau mày, gần đây sao Tống Cẩn lại dần ngang ngược như vậy, là bệnh nặng hơn? Hứa Vô Diểu đi Tây Bắc cũng được một thời gian rồi, đáng ra nên tìm được Phó Dung rồi, sao còn chưa có tin tức gì?Xem ra cần thúc giục nàng ta mới được!
“A Ninh?”
“À, không sao, là mộng đẹp, bệ hạ uy vũ cực kỳ.” Khương Ninh nói.
Tống Cẩn cũng nở nụ cười: “Đúng là mộng đẹp, trẫm hiểu rồi, không phải thì là không phải, có gì mà ghê gớm, trẫm cũng tháo mặt nạ xuống đây.”
“Không được!” Khương Ninh hô lớn, khuôn mặt này của hắn không giống trước đây, nếu lộ ra bị quần thần phát hiện chắc chắn sẽ cho hắn là giả mạo, vậy thành ra phiền to rồi!
Tống Cẩn âm thanh chìm xuống: “A Ninh không phải nói rất thích khuôn mặt này của trẫm sao?”
Khương Ninh gật đầu, cố tận lực khiến nụ cười chân thành nhất có thể, nàng nói nguyên do cho hắn, Tống Cẩn suy nghĩ chốc lát, vô cùng vui vẻ nói với nàng: “A Ninh, nếu đã vậy, nàng mang trẫm đi đi, trẫm có thể không làm vua nữa.”
Khương Ninh: “….” Núi cao lại có núi có núi cao hơn, Tống Cẩn lại bày ra vẫn đề với rồi.
Nàng không thể làm gì khác hơn, đành hỏi: “Chàng không thích ở trong cung sao?”
Tống Cẩn gật đầu: “Trẫm muốn đi ra ngoài, trẫm không muốn quay lại đây nữa.”
“Chàng đã muốn ra cung, vậy sao lại cứ ở trong Thái Hòa cung không chịu ra ngoài?” Khương Ninh cảm thấy mình có chút hồ đồ, Tống Cẩn nghe nàng hỏi cũng thấy hồ đồ, một lúc lâu không trả lời được, chỉ nói: “Trẫm thực sự muốn ra ngoài.”
Khương Ninh đành nói: “Đợi qua đợt này, ta dẫn chàng đi Tây Bắc.”
Tống Cẩn quả nhiên không hỏi nữa. Khương Ninh vốn muốn hỏi đêm tiên đế băng hà rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy hai mắt cười của hắn, không cách nào mở miệng, chạm vào vết sẹo của hắn, việc này nàng làm không được.
Khương Nghĩa lén lút tiến vào cung, chưa đến điện, đứng ngay trước cửa, xa xa nhìn thấy Khương Ninh liền vẫy tay: “Lại đây, cha ở đây này.” Khương Ninh bước nhanh qua: “Vào điện thôi, bệ ha còn nhắc cha mãi đấy.”
Khương Nghĩa đau khổ lắc đầu: “Cha thực sự không chịu nổi mấy tiếng nhạc phụ của bệ hạ đâu.”
Khương Ninh lôi kéo tay áo hắn qua cửa cung: “Rồi cũng phải quen thôi, lỡ hắn đến Tây Bắc, chả nhẽ cha và nương định chuyển ra ngoài?”
Khương Nghĩa nghe được lập tức dừng chân: “Ai ui, đừng để hắn đi!”
“Con đã hứa với hắn rồi, con sẽ không nuốt lời đâu. Cha nghe nhiều vào để quen đi.” Khương Ninh buông lỏng tay áo y bước đi trước, Khương Nghĩa bất đắc dĩ bước theo.
“Nhạc phụ! Nhạc phụ! Nhạc phụ! Người đến rồi.” Tống Cẩn quỳ xuống hành lễ, Khương Nghĩa chạy đến, hắn ngồi xổm trước mặt y, vội đưa bánh ngọt trong tay áo ra: “Nhạc phụ! Nhạc phụ! Nhạc phụ! Người ăn!”
Khương Nghĩa không gặp Tống Cẩn không hẳn là vì sợ hai tiếng bố vợ, mà chỉ là chấp nhận không nổi dáng dấp này của hắn, mỗi lần gặp là một lần đau lòng, chi bằng không gặp.
“Ăn, lão thần ăn.” Khương Nghĩa nhận bánh ngọt nhét vào miệng. Tống Cẩn vui vẻ đứng lên chạy quanh y một vòng, thấy Khương Nghĩa chau mày nuốt bánh ngọt xuống, hắn lại ngồi xuống hỏi: “Không ngon sao?”
“Ngon.” Khương Nghĩa đáp. Khương Ninh vừa nghe cũng ngồi xổm xuống, ba người làm thành một vòng tròn. Khương Ninh nói: “Bệ hạ, cha ta không thích ăn ngọt, lần sau chàng đừng để cha ta ăn nữa. Cha, người đứng lên đi.”
Tống Cẩn bỗng nhiên tỉnh ngộ ừ một cai, gật đầu phụ họa: “Đúng, nhạc phụ đứng lên đi.”
Khương Nghĩa: “….” Một đế một hậu đều ngồi xổm trước mặt ta, sao ta dám đứng dậy!
Hắn đành nói: “Bệ hạ đứng lên trước đi.”
Khương Ninh lúc này mới kéo Tống Cẩn đứng lên. Khương Nghĩa cũng theo đó đứng lên, nghe Tống Cẩn hỏi: “Nhạc phụ! Nhạc phụ! Nhạc phụ! Vậy người có thích ăn mặn không?”
“Còn có mặn sao?” Ý thức của Khương Nghĩa bị Tống Cẩn lái lệch rồi.
Tống Cẩn nghe xong lại ngẩn ra hỏi Khương Ninh: “Không có mặn sao?”
Khương Ninh à một tiếng, chần chừ nói: “Có, có chứ nhỉ?”
Thường Nhạc nghe không nổi nữa, tiến lên nhắc: “Ngự thiện phòng chỉ chuyên làm bánh ngọt, nếu bệ hạ, nương nương và quốc trượng đại nhân muốn mặn thì để nô tài đi sai ngự thiên phòng làm.”
Tống Cẩn: “Nhanh đi!”
Khương Nghĩa: “…..” Kỳ thực y cũng có thích ăn mặn đâu!
Khương Ninh thấy Thường Nhạc lao như bay ra ngoài cũng không ngăn cản, nói với Tống Cẩn: “Ta có chuyện quan trọng phải nói với cha, chàng đi phê tấu chương một lúc ha.” Nói phê nhưng thật ra là chơi với tấu chương thôi.
Tống Cẩn nghe lời bước đi. Khương Nghĩa lúc này mới lấy hơi, ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, nhâm nhi hớp trà: “Hôm qua có người cùng ta nhắc đến Tĩnh Nam Vương, nói hắn từng ở Tây Nam dạy một dân nữ, nghe nói, vị dân nữ này….”
“Cha đừng nhắc chuyện này nữa, chuyện liên quan đến Tĩnh Nam Vương con biết cả rồi.” Khương Ninh kể lại chuyện ngày ấy ở Ngũ Vị lâu gặp nam nhân kia cho Khương Nghĩa, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Cha thấy là con đang chơi cùng chúng hay chúng đang chơi con?”
Khương Nghĩa cụp mắt suy nghĩ sâu xa một lúc, cười nói: “Con không cần lo chuyện này, ai đang chơi ai lúc này không quan trọng, chỉ cần dẫn chúng vào kết cục là được. Nói đi, con muốn cha làm gì?”
“Cha mang Hổ phù về Tây Bắc đi.” Khương Ninh trấn định, mắt sáng lên nhìn qua Tống Cẩn, lại chuyển đến trên người Khương Nghĩa: “Con đã đảm bảo với chúng đêm đó quân Tây Bắc sẽ tấn công vào kinh thành.”
“A Ninh, nếu như không có Hổ phù hoàn chỉnh, lúc này khởi động quân Tây Bắc, vậy Khương gia….” Khương gia luôn có một nơi sơn cùng thủy tận bất khả xâm phạm, lúc này Khương gia an hảo, Khương Nghĩa nếu tự ý mang binh tiến cung, sợ chỉ cần sơ sẩy sẽ dẫn đến họa diệt môn. Ý của Khương Nghĩa, Khương Ninh rất rõ ràng, nàng nở nụ cười:
“Ai nói hổ phù chưa hoàn chỉnh? Mảnh kia của hổ phù nằm trong tay chúng.”
Lúc đầu Khương Ninh cũng không tin, nhưng chúng ngay trước mặt nàng mang hổ phù ra, chính nàng tự tay kiểm tra. Khương Nghĩa không nghi ngờ mắt nhìn của nàng, chỉ không biết chúng lấy hổ phù từ đâu.
Khương Ninh chỉ về phía Từ An cung, Khương Nghĩa không thể tin được, vừa vặn Tống Cẩn nhìn sang, ánh mắt chạm nhau, y nhìn về phía Tống Cẩn, nói: “Bệ hạ chính là hoài thai chín tháng mười ngày của bà ta, sao có thể giúp người ngoài đối phó bệ hạ?”
Khương Ninh than nhẹ thanh: “Cũng chỉ là suy đoán, chưa có chứng cứ xác thực.” Khương Nghĩa mấp máy môi mấy lần không biết nói gì, y nhận hổ phù nhét vào tay áo: “Không cần lo lắng, cha ở nhà chờ tin con.”
Đang muốn rời đi, Tống Cẩn chơi tấu chương chán, lại chạy đến chỗ y: “Nhạc phụ! Nhạc phụ! Nhạc phụ! Điểm tâm mặn sắp xong rồi đó!”
Khương Nghĩa: “…..” Có thể quên chuyện đó đi không!
Khương Ninh mím môi, ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía Khương Nghĩa.
Y bất đắc dĩ, đành nói: “Bệ hạ và lão thần đợi thêm một chút nữa là được rồi.”
Đợi đến trưa, Tống Cẩn nhiệt tình mời Khương Nghĩa ở lại dùng bữa: “Nhạc phụ! Nhạc phụ! Nhạc phụ! Cùng trẫm dùng bữa đi!”
Khương Ninh lần nữa dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn y, y lại bất đắc dĩ gật đầu: “Tạ ơn bệ hạ.”
Vì vậy ba người liền ngồi cùng nhaum Tống Cẩn cầm đũa gắp, hô lớn: “Nhạc phụ! Nhạc phụ! Nhạc phụ! Trẫm gắp thức ăn cho người!”
Khương Nghĩa: “…..”
Không! Không! Mau dừng tay a! Bệ hạ! Lão thần gánh không nổi a! Tay gắp thức ăn của hắn đã đưa đến bát, y đành đứng lên, run run rẩy rẩy đưa bát ra đón: “Tạ ơn bệ hạ!”
Tống Cẩn vui vẻ nói: “Nhanh ăn đi!”
Dùng bữa xong, Khương Nghĩa nói mình có việc gấp phải đi, Tống Cẩn thất vọng nhưng cũng không ép, nhiệt tình tiễn hắn đến cửa: “Nhạc phụ! Nhạc phụ! Nhạc phụ! Ngày mai cũng phải đến nha!” Khương Nghĩa ậm ừ trong miệng rồi chạy mất dép.
“Nhạc phụ có thích trẫm không?” Tống Cẩn nhìn theo bóng lưng chạy trối chết của Khương Nghĩa hỏi.
Khương Ninh mỉm cười: “Thích, đương nhiên là thích.”
Thấy hắn vẫn nhìn theo bóng cha mình rời đi, nàng lại nói: “Không cần làm vẻ không nỡ vậy, sau này ta dẫn chàng đi Tây Bắc, mỗi ngày đều được thấy ông ấy rồi.”
Tống Cẩn vui mừng: “Trẫm rất chờ mong!”
Tống Hoành cùng lễ bộ thượng nghị xong việc thần tử vào kinh, tiến cung nói với Khương Ninh: “Những thần tử này đến lúc đó sẽ rất dễ dàng xung đột, chỉ là hoàng tẩu, trước đây chúng ta nói so thành tích có điểm không thỏa. Những người có thành tích không tốt sẽ tập hợp đến đây, địa phương tốt và không tốt rất khác nhau, chúng ta vẫn phải cho đám thần tử thành tích không tốt cái lý do náo loạn.”
Khương Ninh nghe xong không khỏi mỉm cười nói: “Lời này có lý, vậy hoàng đệ nghĩ ra lý do gì?”
Tống Hoành đáp: “Ngoài so thành tích, so cả hành văn các loại đi, đến lúc đó tổng lại xem xét lần nữa, để hoàng huynh tự quyết sẽ gặp ai.”
“Cũng được.”
Ngày hôm sau, Khương Ninh nói chuyện này cho Tống Cẩn. Tống Cẩn nói: “Chính là, ai làm tốt, trẫm sẽ gặp người đó?”
Khương Ninh gật đầu: “Đến lúc đó chàng thích hành văn của thần tử nào cũng có thể triệu kiến người đó, được không?”
“Không được.” Tống Cẩn không vui nói.
“Vì sao? Văn tốt chứng tỏ học thức tốt, gặp sẽ tốt a.”
“Vậy hắn sẽ làm việc tốt chứ?” Tống Cẩn liếc mắt hỏi.
“Cái này thì không chắc.”
“Vậy trẫm không gặp. Trẫm thích người làm việc tốt thôi.” Tống Cẩn lại nói: “Hơn nữa những ai không làm việc được trẫm cũng không thích, đến lúc đó cách chức luôn đi.”
“Không được.”
“Vì sao?”
“Chàng nghĩ rộng ra xem, họ vượt ngàn dặm xa xôi đến gặp chàng, chàng không gặp thì thôi, còn cách chức họ, họ sẽ đau lòng biết bao a!”
“Nhưng họ không làm việc, trẫm đau lòng biết bao a.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...